Chương 33: Vô tình gặp gỡ

Trầm ngâm một lát, vẫn là Hướng Vãn Tình ra vấn đề:
– Anh Vệ, gần nhất anh có gọi qua số điện thoại báo tin nóng của đài truyền hình Thanh Nguyên không?
Gọi qua? Hay là chưa gọi qua?


Sở Thiên Thư thực có chút khó khăn rồi, trả lời thế nào mới khiến cho Hướng Vãn Tình vừa lòng đây?


Vệ Thế Kiệt có gọi qua hay không, Sở Thiên Thư không biết, nhưng mà, hắn nhớ rõ là bản thân vào lúc nửa đêm hôm thứ sáu tuần trước,tại khách sạn Khải Hoàn đã từng gọi qua số điện thoại báo tin nóng của đài truyền hình Thanh Nguyên.


Sở Thiên Thư quyết định thành thật trả lời:
– Gọi qua, thứ sáu tuần trước, ở khách sạn Khải Hoàn.
Hướng Vãn Tình ánh mắt sáng rực, không khỏi hưng phấn lên.
– Có phải lúc hơn nửa đêm hay không?


Hướng Vãn Tình cắt đứt câu trả lời của Sở Thiên Thư, hưng phấn mà hét lớn.
– Sau đó lại nói uống quá nhiều rượu, gọi lộn, chính là anh.
– Ha ha, đúng vậy.
Sở Thiên Thư gãi gãi đầu.
Hướng Vãn Tình dựa về sau, cười lên:


– Ha ha, tôi nói chúng ta đã từng quen biết mà.


available on google playdownload on app store


Khuôn mặt tràn trề sức xuân của cô trở nên sáng ngời, cái mũi nhỏ hơi nhếch lên thể hiện sự tự tin cùng chút kiêu ngạo, cái miệng nhỏ nhắn chu ra cười xinh xắn, cảm giác như vừa mới đào móc ra một bí mật chưa bao giờ giải được.


Sở Thiên Thư rốt cuộc hiểu ra rồi, Hướng Vãn Tình ở trước mắt này, chính là cô phóng viên trực ban cố chấp tối thứ sáu tuần trước.
Nếu đã nói toạc ra rồi, Sở Thiên Thư thẳng thắn nói thật:
– Phóng viên Hướng, tôi…


– Đợi một chút.
Hướng Vãn Tình đưa ngón trỏ tay phải đặt lên môi, lại cắt đứt lời của Sở Thiên Thư, cô dùng cái miệng không dễ gì nghi ngờ nói:
– Anh là một người mạo danh, thế thân của người khác, đúng không?


– Không hổ danh là phóng viên, ánh mắt lợi hại, khâm phục, khâm phục.
Sở Thiên Thư đành phải thừa nhận sự thật.
– Ha ha.
Hướng Vãn Tình rốt cuộc lộ ra vẻ đắc ý rất riêng của một cô gái.


Theo Sở Thiên Thư, Hướng Vãn Tình thoát khỏi vẻ lý trí, trầm ổn thì càng phát ra vẻ đáng yêu.
Bỏ đi vẻ ngụy trang, Sở Thiên Thư lập tức khẽ buông lỏng xuống, hắn chủ động đưa tay ra:


– Bắt đầu làm quen lại nhé, tôi là Sở Thiên Thư bạn học của Vệ Thế Kiệt, chữ Sở trong Nước Sở, chữ Thiên trong Thiên Khí, chữ Thư trong Thư Phục.
Hướng Vãn Tình nắm tay Sở Thiên Thư, còn vui mừng mím môi.


– Tên rất hay, là mượn bài thơ ông Mao qua sông Trường Giang sao?
Hướng Vãn Tình thật là có thói quen nghề nghiệp, lúc nào cũng có thể đưa ra vấn đề.
Về điểm này, Hướng Vãn Tình cũng nói đúng rồi.


Lúc ở trong trấn Thành Quan làm giáo viên, vào lúc mẹ mang thai, cha đã chuẩn bị tốt cái tên, bất kể là con trai hay con gái, đều mượn câu thi từ kia của ông Mao “Cực mục Sở Thiên Thư”.
– Không.
Sở Thiên Thư mỉm cười lắc đầu, nói đùa.


– Tôi họ Sở, trong gia phả bối phận chữ Thiên, ông nội của tôi nói, thằng này không có tiền đồ gì lớn lao, thì ngóng trông nó được Thiên thiên Thư Phục (ngày ngày thoải mái).
– Vậy anh hiện tại có ngày ngày thoải mái không?
– Không có.
– Vì sao?


Sở Thiên Thư nheo mắt lại, cố ý từ trên mặt Hướng Vãn Tình đảo qua:
– Bởi vì còn thiếu một người bạn gái.
– Nói lung tung.


Hướng Vãn Tình bị chọc cười, mặt có chút nóng lên. Cô cảm giác trong lòng mình rung động, một cảm giác khác thường mà nhiều năm rồi chưa có.
Sở Thiên Thư nhìn chằm chằm Hướng Vãn Tình, trên mặt mang theo nụ cười mỉm.


Hướng Vãn Tình tim đập loạn xạ, phảng phất trong lòng tất cả biến hóa đều bị Sở Thiên Thư nhìn thấu, cô vội vàng ngăn chặn cảm giác khác thường đang nổi lên trong lòng, cố ý ho khan một tiếng, trên mặt hiện lên chút không vui, nghiêm túc nói:


– Anh Sở, xin hãy chú ý hình tượng của anh.


– Oh, phóng viên Hướng, cô đã hiểu lầm, tôi cũng có một tật xấu, mỗi khi nhìn thấy người đẹp, không tự chủ được mà nhớ kỹ dung mạo của cô ấy. Nhưng, tôi lấy nhân cách đảm bảo, tôi tuyệt đối là chính nhân quân tử.


Một lần nữa được trở về làm chính mình, Sở Thiên Thư cảm giác tư duy lập tức nhạy bén hẳn, khiếu hài hước trên người sở hữu cũng nhanh chóng trở về, cách nói năng cũng sinh động thú vị hơn. Hắn cũng không trở nên khúm núm vì bộ dáng nghiêm túc của Hướng Vãn Tình, ngược lại, càng nói đến bản thân trở nên quang minh lỗi lạc.


Hướng Vãn Tình bất động thanh sắc mà hỏi ngược lại:
– Dựa theo cách anh Sở nói, tôi có phải nên cám ơn anh đã khen ngợi tôi hay không.


– Thế thì không cần, bởi vì lời tôi khen đều là xuất phát từ nội tâm, không hề có chút thổi phồng hay tô vẽ thêm gì sự thật, tôi chỉ hi vọng phóng viên Hướng không hiểu lầm là được.


Sở Thiên Thư giả bộ bộ dáng rất chăm chú, bề ngoài là gột rửa chính mình, thực chất bên trong là ca ngợi vẻ đẹp của Hướng Vãn Tình.
Hướng Vãn Tình hai tay đan vào nhau nắm lại, ở dưới đáy bàn khẽ run rẩy.


Từ ngày làm phóng viên tới bây giờ, cô gặp phải nhiều loại đàn ông, cũng từng chứng kiến qua không biết bao nhiêu ánh mắt, cho tới bây giờ đều là mười phần tự tin, hôm nay lần đầu tiên có cảm giác vô lực như vậy, Sở Thiên Thư ở trước mắt này thực sự khó có thể nhìn thấu.


Nói hắn lòng dạ khó lường, nhưng so với một vài người đàn ông nhìn thấy mình liền hận không thể dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống mà nói, ánh mắt của hắn trong suốt vô cùng, không hề có chút tia sáng đắm đuối. Nói hắn là chính nhân quân tử đi, nhưng những lời nói ra cũng vẫn mang theo một chút hương vị trêu chọc.


Càng là như vậy, Hướng Vãn Tình càng có hứng thú, say mê đối với Sở Thiên Thư.
– Nói một chút đi, bạn học của anh vì sao không đến?
Dù sao cũng là một người phóng viên lão luyện, Hướng Vãn Tình nhẹ nhàng và khéo léo chuyển đề tài.


Sở Thiên Thư cũng không muốn giấu diếm nữa, liền nói:
– À, cậu ta bận rộn không qua được, tạm thời bắt tôi đây bổ khuyết.
– Ồ, trên thực tế người tôi càng có hứng thú là anh ta.


Hướng Vãn Tình cố ý làm ra vẻ tiếc hận, cô quan sát được vẻ tẻ ngắt khẽ trôi qua trên khuôn mặt Sở Thiên Thư.
– Tôi tin cậu ta nhất định sẽ phải hối hận cả đời.
Sở Thiên Thư lúc nói ra lời này, dường như mang theo sự ghen tuông.


– Ồ, anh đã hiểu lầm rồi.
Hướng Vãn Tình rất thích nhìn thấy vẻ mặt này của Sở Thiên Thư, trong lòng đã lấy lại được sự cân bằng.


– Tôi không phải cảm thấy hứng thú đối với loại người như anh ta, mà là làm một người phóng viên, cảm thấy hứng thú đối với số lần xem mắt của anh ta. Tôi đang làm một phóng sự về việc xem mắt, rất hy vọng anh ta có thể làm đối tượng phỏng vấn của tôi.


Đoán ý qua lời nói và sắc mặt là kiến thức cơ bản của một phóng viên ưu tú.
Hướng Vãn Tình lần nữa quan sát được, Sở Thiên Thư có cảm giác như trút được gánh nặng.


– Cái này, tôi quả thực không thay thế được đâu. Bởi vì ở phương diện này, tôi gần như là nghèo rớt mồng tơi.
– Không sao cả, chuyện mạo danh đi thế thân cũng là một đề tài tốt.


Hướng Vãn Tình từ trên y phục tháo bỏ xuống một viên giống như cúc áo.
– Đó là gì vậy?
Sở Thiên Thư đề cao cảnh giác.
– Camera cúc áo, là công cụ săn tin của tôi.
Hướng Vãn Tình đem nó bỏ vào bọc nhỏ, chuẩn bị đứng dậy cáo từ.


– Tôi đã lưu lại cảnh gặp mặt của chúng ta, câu chuyện mạo danh thay thế đi xem mắt, người xem hẳn sẽ cảm thấy hứng thú đấy.
Sở Thiên Thư gấp lên, ngăn cản cô:
– Không được, phóng viên Hướng, tôi không muốn lên tiết mục của cô.


Điều trước nhất hắn nghĩ đến là, lãnh đạo và đồng nghiệp trong Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước ở trong bài viết xem mắt thấy mình làm một người mạo danh thay thế, sẽ là chuyện xấu hổ đến mức nào.


– Tại sao? Tiết mục của chúng tôi có tỷ lê người xem rất cao, rất nhiều người khóc lên khóc xuống đòi lên tiết mục của chúng tôi đấy.
– Tôi không phải là loại người thích xuất đầu lộ diện.


Làm một cán bộ cơ quan, Sở Thiên Thư nằm mơ cũng muốn trở thành một nhân vật của công chúng trên TV, nhưng, nhân vật công chúng mà hắn là hi vọng trở thành chủ tịch ngồi ở trên đài, từ trước đến giờ chưa nghĩ qua trở thành minh tinh của một tiết mục lá cải.


Thấy Sở Thiên Thư thật sự sốt ruột rồi, Hướng Vãn Tình mỉm cười:
– Tôi có thể dùng kỹ thuật ô vuông để che mặt anh lại, giọng nói cũng có thể xử lý, cam đoan bạn học của anh cũng không thể nhận ra.
– Không được.


Sở Thiên Thư vẫn kiên quyết không đồng ý.
– Chỉ cần nhìn thấy địa điểm cuộc hẹn, ám hiệu gặp mặt, Vệ Thế Kiệt nhất định đoán được.
Hướng Vãn Tình làm bộ dạng bất đắc dĩ:


– Vậy làm sao đây, đề tài của tôi đã được phê chuẩn rồi, cuối tuần sẽ phát, anh không thể để tôi đập nát chén cơm mình chứ?
Sở Thiên Thư suy nghĩ một chút rồi nói:


– Tôi có thể khiến Vệ Thế Kiệt chấp nhận cuộc phỏng vấn của cô, câu chuyện xem mắt của anh ta vô cùng thú vị, nhất định có thể làm gia tăng số lượng khán giả xem chương trình.
Hướng Vãn Tình không tin tưởng lắm nhìn Sở Thiên Thư:
– Lỡ như anh ta giống anh, không chịu lên tiết mục của chúng tôi thì sao?


Sở Thiên Thư tiếp tục tâng bốc Hướng Vãn Tình:
– Tôi cho rằng, cô giỏi như vậy, nhất định sẽ có cách thuyết phục anh ta.
– Haizz, thật không có biện pháp với anh.
Hướng Vãn Tình ngồi xuống, lấy một tấm danh thiếp từ trong túi xách ra đưa cho Sở Thiên Thư, nói:


– Anh liên lạc với bạn học của anh rồi lập tức gọi cho tôi.
– Không thành vấn đề.
Sở Thiên Thư nhận lấy tấm danh thiếp, lại nhìn chằm chằm vào cái túi nhỏ của Hướng Vãn Tình, nói:
– Vậy đoạn video trong cái cúc áo có phải có thể xóa bỏ rồi chứ?
– Không được.


Hướng Vãn Tình cự tuyệt.
– Nếu như anh không đưa người bạn học của anh tới hoặc giả như đưa tới rồi anh ta lại không chịu lên tiết mục của tôi vậy tôi liền không còn gì nữa.
– À?


Sở Thiên Thư rốt cuộc cũng biết nữ phóng viên còn lợi hại hơn so với nữ cảnh sát, bị cô ta lừa lên thuyền rồi thì ngay cả cơ hội thoát hiểm cũng không có.


Sở Thiên Thư có thể khiến cho một Đỗ Vũ Phi hung hãn xoay vòng vòng, nhưng nhìn thấy một Hướng Vãn Tình bình tĩnh trước mặt thì cũng hết đường xoay sở, không còn cách nào khác.
– Nhưng mà…
Sở Thiên Thư đối với việc thuyết phục Vệ Thế Kiệt một chút tự tin cũng không có.


– Không nhưng nhị gì cả.






Truyện liên quan