Chương 27

Thất kính như vậy, nếu xảy ra trước mặt Hoàng thượng hoặc là Thái hậu, gặp tâm trạng bề trên khó chịu, có thể bị đánh đòn rơi đầu. Cũng may là nơi này, có rơi xuống 180 cái rương cũng không làm ảnh hưởng đến Thái hậu, nhưng làm các phu nhân này kinh sợ, đó cũng coi là rất thất lễ. Mấy nữ nhân xưa nay sống an nhàn sung sướng tai không nghe được chút tạp âm nào đều run run lả tả, ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về phía Trương Nhược Tùng.


"To gan! Nếu quấy rầy Thái hậu Kim An, có chịu nổi tội không?"
Quả tim nhỏ của Đại Thái Giám cung Di Ninh Tào công công cũng nhảy thót một cái, lập tức trừng mắt bắt giọng trách mắng.


Trương thái y nhận thấy ánh mắt của con trai mình, lúc này mới chú ý tới Thiện Thủy đứng ở bên ngoài đám người, lập tức hiểu huyền cơ trong đó, hô to không ổn, trong lòng đã mắng đồ ranh con đồ ranh con, nhưng không dám hiện lên mặt, cuống quít khom người về phía trưởng công chúa nhận tội nói: "Tầm mắt khuyển tử nông cạn, hôm nay là lần đầu tiên theo thần vào cung, chắc là sở trấn hoàng gia uy nghi, lúc này mới nhất thời thất lễ, vạn mong trưởng công chúa thứ tội......"


Người này đi, hắn chỉ muốn ăn ngũ cốc hoa màu, lên cao hơn nữa, cũng sẽ khó tránh được đau đầu não nóng. Chức quan của Trương thái y không cao, địa vị thấp, nhưng ở Thái Y Viện là một người có tài, cả thành không tìm được lang trung nào xem bệnh hơn hắn. Nhiều năm không màng hiển quý ở nhà xem bệnh đỡ mạch, là người cẩn thận, miệng còn nghiêm hơn, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, vì vậy mà thành thạo, đừng nói là các quý phụ này, coi như là đứng trước mặt thái hậu, mặt cũng hơi mỏng. Trưởng công chúa đương nhiên sẽ không vì chuyện nhỏ này mà không bỏ qua cho hắn, vuốt ngực mình, liếc mắt nhìn Trương Nhược Tùng, khoát tay nói: "Thôi thôi, tuổi còn nhỏ, khó tránh trượt tay, sau này đừng như vậy."


Trương thái y nói tạ ơn, cũng không kịp lau mồ hôi lạnh trên trán mình, thấy nhi tử vẫn còn như cái chày đứng thẳng, vội vàng dùng lực kéo ống tay áo hắn, ý bảo hắn nhận tội. Cuối cùng Trương Nhược Tùng cúi đầu, mắt không nhìn người khác, không nói lời nào, từ từ ngồi xổm xuống, đưa tay dọn những vật trong hòm thuốc vừa rơi ra.


Trưởng công chúa thấy mình rộng lượng, thiếu niên này lại không lời tạ ơn nào, thái độ không biết điều, trong lòng dù hơi khó chịu, nghĩ thầm thì ra là người trẻ tuổi chưa biết gì. Chỉ nhớ tới bệnh tình của Thái hậu, lại không thật sự muốn so đo với hắn, thu ánh mắt, dẫn đầu đi vào phòng sưởi.


available on google playdownload on app store


Thiện Thủy cũng bị phản ứng của Trương Nhược Tùng làm cho hoảng sợ, tim đập loạn, cũng may cuối cùng bình yên vô sự độ tới, đi theo đám phụ nhân tới phòng sưởi, đi qua người Trương Nhược Tùng, hắn vẫn ngồi chưa đứng lên, nàng từ góc này nhìn xuống, thấy hắn mí mắt buông xuống, khóe môi hơi mím lại, vẻ mặt đã khôi phục lại sự trầm tĩnh ban đầu, nếu không phải hai gò má còn hơi đỏ ửng vào lúc sau, thì sẽ giống như không có chuyện gì đã xảy ra.


Thiện Thủy đè xuống cảm giác thẫn thờ khó tả trong lòng kia, giương mắt nhìn cái gáy phu nhân Thành Quốc Công chen vào năm con dơi vàng giữ tóc trước mặt nàng, đi nhanh qua người hắn.


Khi nàng đi qua trước mặt hắn, Trương Nhược Tùng chỉ thấy được nửa làn váy của nàng, đó là màu đỏ lụa tơ một ít hoa văn cẩm bát của váy áo hoàng cung. Theo nhóm Hồng Ảnh kia xẹt qua trước mặt hắn thì hắn cảm thấy ngay cả hô hấp của mình đều muốn bị hút ra hết.


Đuôi lông mày đáy mắt của nàng, đã không còn là người thiếu nữ xanh tươi mà hắn quen thuộc nữa, hôm nay hơi lộ ra sự quyến rũ của một phụ nhân. Một khuôn mặt hệt như đóa hoa mẫu đơn thêu ở góc váy nàng, nở rộ tươi đẹp, đẹp ngào ngạt khiến người ta không dám nhìn thẳng.


Biết người cũng đã đi, cuối cùng hắn im lặng thở phào một hơi, vươn tay, ngón tay hắn thon dài cẩn thận nhặt một cái bút đang lăn trên đất lên, bỏ vào hòm thuốc, sau đó đóng nắp lại. Ngẩng đầu đang muốn đứng lên, chợt chạm phải một đôi mắt tròn như hạt quả hạnh, tựa như...... Đôi mắt của cục bột nhỏ mà muội muội hắn nuôi tên là Tùng Sư. Nhưng giờ trong đôi mắt này có, không phải là ánh mắt của cục bột nhỏ kia... Trong trẻo hồn nhiên, mà là một kiểu ý xấu dò tìm xét nét.


Trương Nhược Tùng không biết thiếu nữ mặc áo gấm này, nhưng có thể đứng ở chỗ này, thân phận đương nhiên không bình thường.
Hắn biết hành độn mới vừa rồi của mình quả thật mạo hiểm. Không muốn gây thêm sự cố nào cho nàng nữa, rất nhanh thu mắt lại, ôm hòm thuốc liền đứng dậy.


"Hắn là con trai của ngươi?"
Trương thái y vừa nghe Hoắc Hi Ngọc mở miệng, trong lòng liền không ngừng kêu khổ.


Đại Phật tốt cung, tiểu quỷ khó chơi. Đây chẳng phải là công chúa Phủ Vĩnh Định Vương được cả thiên hạ vinh sủng, hắn đương nhiên rất rõ. Có thể phân rõ phải trái với người khác, đến trước mặt vị này, dù sao là do nàng định đoạt. Chỉ sợ hành động tùy tiện vừa nãy của con trai mình đã chọc giận nàng, lần này là muốn tóm lấy không tha, vội cười làm lành nói: "Thái hậu thường ngày yêu công chúa nhất, nếu bây giờ thấy công chúa, trong lòng thoải mái, ngọc thể nhiễm bệnh này cũng nhẹ hơn ba phần, công chúa mau đi xem một chút?"


Hoắc Hi Ngọc không nói, chỉ nhìn chằm chằm Trương Nhược Tùng.
Mí mắt Trương Nhược Tùng hơi nhíu lại, không nhúc nhích.


Trương thái y thấy nàng chỉ hỏi một câu như vậy, cũng không làm khó nữa, vội nhân cơ hội nói: "Hạ quan còn có chẩn bài trong người, không dám chậm trễ, xin phép cáo lui." Nói xong nháy mắt với con trai, vội vã lui xuống.


Tào công công phụng mệnh Thái hậu đưa cha con hắn đi, bây giờ có ý muốn đưa cha con Trương thái y ra Trường Xuân các, bản thân mình thì trở về, sai tên tiểu thái giám đưa hai người họ  ra ngoài. Ra khỏi cung Di Ninh, nhờ Yêu Bài suôn sẻ đến cửa phía tây của hoàng cung, mãi đến khi đến một hành lang ngoài thành cung, thấy xung quanh ít người, Trương thái y lúc này mới dừng bước, nhỏ giọng giáo huấn: "Nghĩ cẩn thận, con thường ngày trận trọng, sao hôm nay lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Cô nương Tiết gia sớm đã không còn như trước nữa, sao con còn ý nghĩ giữ người không thả? Chúng ta dù không thẹn với lương tâm, nhưng sợ rằng ngộ nhỡ rơi vào mắt người có tâm gây chuyện. Cái gọi là miệng nhiều người xói chảy vàng, con hẳn là hiểu được ý này. May mà vừa nãy không gặp họa gì. Sau này nên làm thế nào, không cần để ta nhiều lời nữa chứ?”


Trương Nhược Tùng đương nhiên hiểu đạo lý này. Dù hắn say mê học y lòng không có việc khác, lại thật sự không phải là nhà thông thái không hoàn toàn hiểu đời. Chỉ là người thiếu niên thanh mai trúc mã nhiều năm gửi gắm tình cảm, sao có thể nói không có là không có được? Thường ngày vẫn dằn xuống đáy lòng, vừa rồi thật sự là quá ngoài ý muốn, lúc này mới luống cuống như thế. Bị phụ thân dạy dỗ phải cúi thấp đầu, xấu hổ không dứt.


Trương thái y đương nhiên là hiểu con trai, cũng biết hắn không kiềm chế được. Thở dài, dặn dò một tiếng nữa, lúc này mới tiếp tục đến Thái Y Viện.


Trương Nhược Tùng đi được mấy bước, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn một cái. Nhìn lên bầu trời xanh thẳm, đang có một con liêu nhạn vỗ cánh xẹt qua phía bắc đỉnh điện Thái Cực Điện nguy nga cao vút, đường cách xa như vậy, ngói đỉnh điện bằng lưu ly **  phản chiếu ánh nắng, đâm vào trong mắt người ta hơi đâu. Sợ sệt trong chốc lát, khẽ nắm chặt tay trong tay áo, đi nhanh theo phụ thân rời khỏi.


Thiện Thủy theo đám người Vương phi đứng ngoài phòng sưởi thì bên trong lại truyền ra lời Thái hậu, nói sáng sớm hoàng hậu và Lý phi đã tới thăm, nàng mệt mỏi muốn nghỉ người, bảo mọi người giải tán về được rồi.


Đàm người tụ tập lại chỗ này, nhưng cũng chỉ là vì thể hiện có hiếu, giờ Thái hậu vừa nói như vậy, đương nhiên không dám xông vào làm người ta ghét, lại nói mấy câu với nhau, rồi tốp năm tốp ba lui đi.


Lúc tới ba người, khi về lại thiếu một người. Chỉ có Thiện Thủy theo Vương phi về vương phủ, Hoắc Hi Ngọc mấy ngày đã không vào cung rồi, được Thái hậu cô đơn giữ lại. Trở về vương phủ, Thiện Thủy đưa Vương phi đến Thanh Liên Đường rồi Lưỡng Minh Hiên, nhìn thấy Sước Sước đang chơi đùa ở hành lang, chọc cho mấy đám tiểu nha đầu cười không ngừng. Vừa nghe thấy tiếng bước chân của nàng, con chó liền lập tức chạy nhanh tới chỗ nàng, vây quanh làm nũng đủ kiểu. Thiện Thủy đùa với nó được một lúc, thì đã trưa rồi.


Trên giường cái đó với Hoắc Thế Quân rất mệt. Đêm qua dù không giống lần đầu tiên cố ý độc ác giày vò nàng, vài lần lần xuống dưới, đến cuối cùng cũng làm nàng hầu hạ thật sự mệt mỏi, đưa đến hậu quả nghiêm trọng trực tiếp chính là giấc ngủ chưa đủ. Bắt đầu chống đỡ từ sáng sớm đến giờ, sau khi ăn cơm, một đầu liền ngã luôn lên giường. Tứ Chi Bách Hài đang kêu gào buồn ngủ, trong lòng lại cảm thấy buồn phiền, cực kỳ buồn phiền. Trong đầu một lát là hình ảnh Trương Nhược Tùng yên lặng ngồi xổm trên mặt đất, một lát là ni cô nhỏ Hoắc Hi Ngọc trước khi chia tay nhìn mình bằng ánh mắt kỳ dị, lăn qua lộn lại hồi lâu, cuối cùng vẫn không ngủ được.


Hoắc hi Ngọc đến gần tối mới về, Thiện Thủy vẫn chưa gặp nàng. Còn Hoắc Thế Quân, như sáng sớm hắn đã nói, ngay đêm đó không về. Thiện Thủy một mình qua cả đêm, sáng sớm ngày thứ hai, lại bắt đầu chải chuốt theo Vương phi cung Di Ninh ―― đây là quy củ, chỉ cần Thái hậu một ngày còn uống thuốc, Vương phi làm con dâu vẫn phải hầu hạ, dù là hôm nay không được vào nhà, ngày mai vẫn phải đi. Con dâu của Vương phi cũng như vậy, cháu dâu là nàng dĩ nhiên càng không thể rơi lại ở sau. Ngược lại Hoắc Hi Ngọc, có lẽ hôm qua đã ở cả ngày, cho nên hôm nay không hề đi theo, một mình ở lại vương phủ.


Lúc Thiện Thủy theo Vương phi đến, thấy hôm nay càng nhộn nhịp hơn hôm qua, chẳng chạm mặt với những người hôm qua, thậm chí còn gặp được Vương phi của Hoắc Thế Du, vị tiểu thư của Dương gia Dương Vân Đình kia.


Sau khi Hoắc Thế Du lập gia đình, khai phủ chính thức ở ngoài Hoàng Thành, mấy ngày Thiện Thủy vừa qua cửa, đã từng gặp Dương Vân Đình một lần. Dương Vân Đình gần bằng tuổi Thiện Thủy, thân hình hơi lớn, khuôn mặt ngọt ngào, dung mạo xinh đẹp, một đôi mắt như nai ôn hòa bình thản. Giờ cả người đang mặc bộ cát phục của Vương phi, ngồi yên, thấy Thiện Thủy chào hỏi với mình, mỉm cười lại với nàng, không nói nhiều.


Thật sự là một tiểu thư khuê các, cử chỉ hoàn toàn thích hợp với thân phận của nàng.


Có lẽ hôm nay Thái hậu thấy thoải mái hơn, tâm trạng cũng không tồi, sau khi Trương thái y rời đi, liền cho đám người đi vào. Diệp Vương phi đều dựa vào không đến trước măth, Thiện Thủy tự động yên lặng ngồi sau đuôi, mặt cười nhìn trưởng công chúa bắt giọng nói chuyện, trong phòng tiếng nói tiếng cười một mảnh.


"Thái hậu, An Dương Vương điện hạ tới!"
Tào công công đi vào thông báo.


Mục thái hậu ngay thẳng vẫy tay với Dương Vân Đình ngồi bên người mình, nghe người ta thông báo như vậy, vỗ xuống tay nàng, cười híp mắt nói: "Thằng cháu này của ta, thường ngày cháu không tới, chỗ ta cũng không thấy nó đạp một cước, cháu vừa tới, nó đã theo đến rồi! Có thể thấy được tân nương tử mà người yêu, lão bà ta làm người ghét."


Thái hậu vừa nói ra, mọi người liền đều nở nụ cười. Mặt Dương Vân Đình hơi ửng hồng, cổ cúi xuống ngượng ngùng. Trong tiếng cười, Hoắc Thế Du sải bước vào phòng sưởi.


Đây là tự phổ sau lần gặp ở chùa sau núi đó, Thiện Thủy mấy tháng qua lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Thế Du. Bởi vì trong nhà này nữ nhân đều là trưởng bối thân tộc của hắn, cho nên cũng không cần kiêng dè. Một thân hắn cẩm phục xanh ngọc, vẫn như ngày thường khí vũ hiên ngang bình thường, trực tiếp đến trước mặt Thái hậu, hỏi an xong, lại làm lễ ra mắt với từng phụ nhân, gọi cô cô thẩm thẩm (thím) một vòng.


Trưởng công chúa trêu ghẹo nói: "Nhanh, cháu dâu và cháu cùng ngồi chỗ này đi! Đôi kim đồng ngọc nữ này khẽ dựa trước mặt Thái hậu, nhìn đều đẹp mắt. Mắt thuận, tâm dĩ nhiên là thuận, tâm một khi đã thuận, còn có chuyện gì không thuận nữa?"


Mặt Dương Vân Đình càng đỏ hơn, Hoắc Thế Du mặc cho mấy bác chồng nói thế nào, vẫn làm đủ lễ tiết. Tới trước Diệp Vương phi thì cung cung kính kính tiếng gọi "Thím", Diệp Vương phi vội đáp, Hoắc Thế Du mỉm cười, từ lúc vào phòng sưởi này, ánh mắt lần đầu tiên rơi lên người Thiện Thủy, dừng lại chốc lát, gọi một tiếng: "Đường tẩu."


Vì là cùng thế hệ với hắn, Thiện Thủy vội vàng đứng dậy đáp lễ.


"Được rồi, đều là người một nhà, lễ nhiều như vậy làm gì! Vòng tới vòng lui, ta nhìn cũng mệt," Thái hậu cười lên tiếng cắt đứt, vẫy Hoắc Thế Du đến bên cạnh, hỏi chuyện sinh hoạt hằng ngày của hắn ở phủ ngoài thành. Hoắc Thế Du đáp lại từng câu.


Thái hậu dù sao cũng đã lớn tuổi, bệnh cũng chưa khỏi hẳn, ngồi chốc lát đã thấy mệt, cười nói: "Làm khó cho các ngươi chịu nhớ phải nói đùa theo với bà già khọm này,giò về đi, ngày mai cũng không cần đến đâu."


Mọi người rối rít đứng dậy cáo lui. Thiện Thủy theo Vương phi xuất cung, đi đến Ngự Thư Phòng ở điện Hàm Chương của cung khác thì chợt nghe sau lưng có tiếng bước chân, hẳn là Hoắc Thế Du đuổi theo.


Vương phi ngừng bước chân, Thiện Thủy vịn cánh tay nàng đứng bên người nàng, nhìn bốn phía, cũng không nhìn thấy bóng Dương Vân ĐÌnh.


Hoắc Thế Du đến trước mặt Vương phi, cười nói: "Thím, cháu nghe nói đường ca mấy hôm nữa sẽ đi phủ Hưng Khách. Vốn định tìm huynh ấy làm tiệc đưa tiễn, lại nghe đường ca luôn bận rộn, sợ quấy rầy chính sự của huynh. Chuyện này vẫn vương trong lòng cháu. Hôm nay đúng lúc gặp được thím, liền xin thím nhắn dùm, nếu hôm nào đường ca rảnh, ta thiết yến ở vương phủ, thay đường ca tiễn rượu, không biết huynh ấy có cho cháu chút thể diện không."


Vương phi cười nói: "Huynh đệ các cháu chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, còn khách khí như vậy làm gì? Ngược lại nên cảm ơn cháy có lòng. Thím về sẽ nói ngay với nó. Thế Quân biết rồi, nhất định cũng sẽ vui mừng."


Hoắc Thế Du hơi mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên người Thiện Thủy, lại nói: "Nếu đường ** cũng nể mặt, đệ sẽ nhờ nội tử (vợ) viết thiếp mời, trông mong đường ** và đường ca đến cùng nhau. Nội tử mỗi ngày rảnh rỗi, trước mặt ta mỗi lần nhắc tới đường **, lời nói có nhiều mếm mộ, mong sau này có nhiều dịp lui tới."


Thiện Thủy nhìn Hoắc Thế Du.


Cây cối trong hoàng cung rất cao, lúc này ánh nắng rực rỡ từ đỉnh đầu không hề che đậy  chiếu xuống, bao phủ cả người hắn. Nhìn hắn đứng lên không thay đổi so với ngày trước, nhìn chăm chú vào mắt nàng, rồi lại giống hoặc không giống như lẩn tránh thứ gì đó ―― hắn đã hoàn toàn như nam nhân trưởng thành rồi.


Thiện Thủy rũ mí mắt xuống, khẽ gật đầu. Chợt cảm giác đến từ cánh tay đỡ Diệp Vương phi hơi động đậy, thân thể hình như chợt cứng chặt, giương mắt nhìn nàng, mắt nàng nhìn thẳng về phía trước, nụ cười vừa mới trên mặt giờ đã mất đi. Không hiểu được ánh nhìn của nàng, thấy hai người xa xa vòng ra ngoài từ điện Hàm Chương, đang đến chỗ này.


Thiện Thủy lập tức liền nhận ra ngay. Trong hai người này, một là Hoắc Thế Quân, một người đàn ông khác, hơn năm mươi tuổi, một mặc long bào chói lọi, nghĩ chắc chắn là đương kim Cảnh Hữu Đế.......






Truyện liên quan