Chương 34
Edit: mèo mỡ
Beta: Socfsk
Thiện Thủy ưm ưm mấy tiếng, không ngừng dùng sức lắc đầu. Lại không được buông ra, nàng thật sự không thở được rồi.
Nam nhân cuối cùng cũng buông môi lưỡi nàng ra. Nàng há mồm dùng sức hô hấp, không khí hơi lạnh mới mẻ không bị cản ùa vào phổi, trán bị búng một cái, cuối cùng mở mới đôi mắt dinh dính lên, thấy Hoắc Thế Quân đang cúi người mặt ngay trên mặt mình, không nháy mắt lấy một cái nhìn nàng, độ nhiên tỉnh táo lại mấy phần.
Thế này là quá hoang đường...
Nàng say rượu, mê man, người này lại cũng nhân cơ hội xuống tay. Rốt cuộc hắn canh cánh trong lòng chuyện đêm tân hôn bị mình cự hôn đến cỡ nào, đến cả hành vi thấp hèn đấy mà cũng làm được? Nếu nàng nhớ không lầm, đêm qua hai người còn ầm ĩ một trận, hắn còn phẩy tay áo bỏ đi mà?
"Nàng tỉnh rồi?"
Hắn ho khan một cái, tránh ánh mắt của nàng, mắt rơi vào miếng ngọc màu San Hô trên móc treo bằng ngọc trên đầu giường, ngượng ngùng nói.
Thiện Thủy cảm thấy mình nên tức giận, phản ứng như thế mới đúng. Nhưng nhìn hắn hiện giờ như ăn gian bị bắt được, bỗng nhiên nàng lại thấy hơi buồn cười... Cuối cùng chỉ giơ tay lên, dùng sức lau miệng như còn vết hôn của hắn, từ từ ngồi dậy, cảm giác duy nhất còn lại là choáng, cả tường cũng như có chân, lảo đảo.
"Giúp ta mang canh giải rượu..."
Nàng đỡ trán, nhắm mắt, nhỏ giọng nói.
Hoắc Thế Quân vừa rồi không chịu nổi trong lòng đang ngứa ngáy, vốn muốn hôn trộm một cái thôi, không ngờ làm rồi thì càng không thể nhịn được, làm người ta bứt rứt tỉnh lại, bị bắt tại trận, nhất thời cảm thấy không nén giận được, lại sợ nàng trở mặt nổi giận làm hắn không xuống đài được... dù hắn không hề muốn thừa nhận, nhưng sự thật đúng là cãi nhau nhiều lần như vậy, quả thật hắn hơi sợ nàng, sợ nhất là vẻ mặt nàng kiên cường còn cả mồm miệng lanh lợi của nàng kể lể tội tình của hắn. Nàng có bản lĩnh đấu khẩu, hắn đã được mở mang nhiều rồi, lần nào cũng bị nàng giáo huấn mất hết mặt mũi. Cho nên lần này, thấy nàng lại không trở mặt, ngược lại mệt mỏi nhắm mắt lại, sai hắn làm việc cho nàng. Có thể thấy quả thật là nhờ say rượu. Lòng thả lỏng, vội vàng đứng dậy bưng chén canh kia tới, đưa đến bên miệng nàng.
Canh giải rượu là dùng cây câu quất nấu, uống một ngụm, vị chua cay chợt trào lên mũi, rất khó chịu.
Trong lòng Hoắc Thế Quân hoài niệm bộ dáng khi nàng say khướt mềm mại, cũng không mong nàng tỉnh lại. Thấy nàng nhăn mũi khó nuốt, liền nói: "Nàng không thích uống, vậy thì để ta uống. Ta cũng uống không ít rượu. Nàng nằm xuống nghỉ là được." Đang nói chuyện, lại bưng lên uống thật.
Thiện Thủy nhíu mày nhìn hắn.
Hoắc Thế Quân uống ngụm cuối cùng vào miệng, đang muốn nuốt xuống, từ khóe mắt chợt thấy thái độ bất mãn của nàng, lại nghĩ tới động tác lau miệng ghét bỏ của nàng, trong lòng bỗng nhiên nổi lên ý ác. Cầm chén đặt lên bục để chân, tay đặt lên vai nàng. Thiện Thủy kinh hoàng, đã bị hắn kéo vào trong ngực, vừa muốn mở mồm chất vấn, hắn đã cười quái dị với nàng, nhanh chóng hôn lên miệng nàng.
Bị cưỡng hôn, nhưng chuyện làm người ta không ngờ được là hắn vẫn ngậm ngụm canh mà hắn vừa uống trong miệng, thừa dịp nàng há miệng chưa chuẩn bị gì, đã mớm vào miệng nàng. Thiện Thủy không tự chủ được nuốt xuống, chất lỏng ấm áp liền ực một tiếng, hết thảy đều được nàng nuốt xuống cổ họng.
Thiện Thủy vừa giận vừa sợ, nghĩ đến nuốt xuống thứ mà còn trộn lẫn nước miếng của hắn, càng thấy ghê tởm. Trợn tròn mắt dùng sức đánh bả vai hắn. Hắn hồn nhiên không thèm để ý, được voi đòi tiên, dương dương tự đắc tiếp tục triền miên môi lưỡi của nàng, ʍút̼ say mê, một tay siết chặt gáy nàng không buông. Nàng muốn cắn hắn, thế nhưng hắn rất có kinh nghiệm, lập tức dùng cái tay khác nắm chặt xương hàm của nàng.Nàng không chỉ không khép được miệng lại, hai má còn bị bóp đau.
Thiện Thủy giận sôi lên, đang vật lộn giãy giụa, chợt có mùi thuốc mỡ nhàn nhạt bay vào mũ. Nhất thời nảy ra một ý, không chút do dự giơ tay lên nắm thành đấm, đập xuống mu bàn tay hắn đang bóp mặt mình, bên tai lập tức vang lên tiếng hắn kêu đau, ngay sau đấy đã được tự do.
Hoắc Thế Quân nâng tay, vẻ mặt đau đến nhe răng, giương mắt nhìn chằm chằm Thiện Thủy.
Thiện Thủy bị hắn nhìn chăm chú thì trong lòng sợ hãi, quyết định bò xuống giường để tránh họa. Trên giường này, quá nguy hiểm. Vừa động đậy, đã bị hắn đưa tay đẩy... eo kiều đùi mềm dễ đẩy ngã, chính là nói nàng. Nàng lập tức ngoan ngoãn nằm xuống.
"Nàng thật sự là bị lão già kia làm hỏng rồi... Tính khí kém như vậy... Xuống tay thật độc ác..." Hoắc Thế Quân đè chặt nàng ở dưới mà nói.
"Là chàng tự tìm! Ai bảo chàng buồn nôn như vậy!"
Thiện Thủy thở hổn hển, đôi tay đỡ trên ngực mình, ngăn hắn tiếp tục ép xuống, nghiêng đầu nói.
Hoắc Thế Quân như nghe được chuyện cười, lại cười. Đưa tay giữ mặt nàng, ép nàng nhìn mình, nói: "Không phải nàng trách ta cướp canh giải rượu của nàng sao? Ta khát nước uống hơi nhanh, nhớ ra thì còn một một ngụm cuối, không thể làm gì khác hơn là trả lại cho nàng uống. Như thế mà nàng cũng trách ta?"
Thiện Thủy không để ý tới hắn, tức giận nhắm mắt lại.
Nàng vừa nhắm mắt, lại vô tình đúng ý muốn của nam nhân ở trên này. Hắn liền áp xuống lần nữa cắn mở đôi môi trơn sáng ra. Thiện Thủy không đề phòng, lại bị hôn. Thấy hắn dường như ăn quen mùi, mặt dày mày dạn dây dưa không ngừng. Nàng muốn phát cáu, lại như bị cái búa sắt ngăn lại.Cũng không biết là do rượu hay do nguyên nhân gì, tim đập thình thịch, tay chân như nhũn ra cả người không còn sức.Tay chân với cổ mệt nhoài, nhưng nếu cứ theo hắn như vậy, thì lại cảm thấy nghẹn một cục tức trong bụng, nàng không cam lòng... Không nhịn được lại bắt đầu từ chối, chợt cảm thấy hắn buông miệng mình ra, di chuyển qua hôn vành tai nàng, ngậm vào thổi khí nhỏ giọng nói: "Ngày mai ta phải đi rồi, còn chưa biết lúc nào về. Nàng cũng đừng ầm ĩ với ta nữa, nhé?"
Thiện Thủy cho là mình nghe lầm. Giọng hắn như dụ dỗ, lại dẫn theo chút tư thái hạ thấp y hệt khẩn cầu. Kinh ngạc mở mắt, lại nhìn thẳng vào đôi mắt hắn. Hai tròng mắt của hắn ngầm ẩn nhẫn ȶìиɦ ɖu͙ƈ, còn có... mong đợi?
Hoắc Thế Quân cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy. Thấy nàng ngơ ngác nhìn mình, không giương nanh múa vuốt ngay, gánh nặng trong lòng cũng được gỡ bỏ. Ôm lấy nàng lật người, nàng liền úp sấp trên người hắn. Tóc mai của nàng bởi vì mới vừa vật lộn giãy giụa nên đã xốc xếch rũ xuống, hắn thuận tay liền rút cái trâm Như Ý giữ tóc nàng ra, tóc đen lập tức rủ xuống, tán trên ngực hắn.
Hắn đưa tay luồn vào mái tóc đen dài của nàng, tay bị thương giơ lên trước đôi mắt sáng của nàng, nhỏ giọng nói: "Theo tập tục của dân gian chúng ta, người bị chó cắn, sẽ ngồi trước cửa nhà chủ của con chó, muốn chủ của con chó cầm chén cơm tới mời.Sau khi ăn xong còn phải đền ba đấu gạo, không thì đưa lên quan. Chó của nàng làm ta bị thương, nàng nói xem nàng phải đền thế nào?"
Thiện Thủy ngẩn ra, cãi: "Có bản lĩnh thì chàng cắn Sước Sước đi. Cắn lại thì hòa nhau ngay."
Hoắc Thế Quân chậc chậc nói: "Chưa từng gặp ai không nói lý như nàng. Quả nhiên là chó cậy gần nhà. Ta không có bản lĩnh cắn Sước Sước, cắn lại nàng là được.
Hắn vừa nói chuyện, một cái tay cầm lấy màn gấm đầu giường khẽ kéo, màn che liền theo móc ngọc san hô rũ xuống thật thấp, móc thắt dưới chuỗi ngọc kêu leng keng. Thở dốc cự tuyệt nghênh đón, trong lúc lôi kéo dây dưa, từ trong màn gấm ném ra từng món y phục, rơi khắp dưới chân giường. Cẩm bào xanh ngọc của nam nhân, quần áo trong trắng như tuyết, váy dài của nữ nhân, yếm màu mật ong... Một cái qυầи ɭót cuối cùng cũng nhẹ nhàng rơi xuống đống y phục thì rốt cuộc trong màn truyền ra giọng nàng tức giận trách móc: "Ôi...Đau ch.ết mất... Không phải chàng nói sẽ nhẹ một chút sao..."
Thiện Thủy bị nam nhân thô lỗ này làm cho rất đau.
Hắn nói muốn cắn lại nàng là thật. Bắt đầu từ cổ nàng, dọc một đường xuống ngực rất nghiêm túc cắn từng miếng từng miếng. Cắn một cái, nhấm nháp một chút, răng nanh còn gặm một chút, làm nàng vừa đau lại vừa ngứa, khó chịu muốn ch.ết. Ngay sau đó lòng bàn chân cũng như có con bò sát trườn qua cắn cắn. Nàng cuộn tròn thân mình, cổ họng không tự chủ được rên rỉ, vừa hận không đạp một cái để hắn lăn xuống mới hả dạ.
Hoắc Thế Quân nghe nàng oán trách, buông bắp đùi nàng ra, trở lại trước người nàng, bàn tay hắn nắm lấy hai bên ngực của nàng ép vào với nhau, trả thù cúi đầu cắn lên đỉnh núi nhọn, hung hăng nhấm nháp một chút.Nghe nàng phát ra tiếng rên rỉ như đau như mừng, lúc này mới buông ra, xoay người nằm ngửa xuống, bày ra tư thế bị nàng ức hϊế͙p͙, cười cợt nói với nàng: "Vậy thì nàng tới đi, tùy ý nàng."
Cái tên biến thái này...
Trong lòng Thiện Thủy mắng một câu. Cúi đầu nhìn cơ thể của mình của mình, khắp nơi đều là dấu vết bị làm nhục, cực kỳ đáng thương, khắp nơi lại lộ ra vẻ hấp dẫn.
Nam nhân đắc ý này thật sự là ít được dạy bảo... Thiện Thủy nhớ hai lần trước, tất cả đều là mình bị hắn lấn không thể chống đỡ được. Nhất thời thù mới hận cũ cùng nhau dâng lên trong lòng.
Rượu mê tâm, tăng can đảm, có thể làm người ta làm ra chuyện thường ngày không làm được.
Thiện Thủy hung dữ trừng mắt nhìn hắn, tay lục lọi mép giường, cuối cùng rút ra được vạt áo của mình.
Đó là một món đồ lụa màu hoa hồng mỏng tang, tinh tế, phía trên thêu cành hoa tinh xảo. Dưới cái nhìn ngạc nhiên của hắn, nàng lật người dạng chân đến bên hông hắn, bắt tay hắn nâng lên cao, sau đó trói chung vào, treo trên đầu giường.
Nam nhân đầu tiên rất bất ngờ, dường như không thể tin được nhìn nàng. Bỗng nhiên lại cảm thấy rất buồn cười, vì vậy thuận theo điều khiển của nàng, mặc nàng biến mình thành cái dáng vẻ ngày trước cũng chưa từng mơ đến này.
Nàng muốn làm gì hắn?
Tâm trạng Hoắc Thế Quân chợt rất vui vẻ. Hắn chờ nàng trả thù. Dùng môi lưỡi tay chân của nàng, dù là hàm răng nhọn, hắn cũng hết sức vui vẻ. Hắn nhìn nàng xuống giường, khi nàng vén màn lên xuất hiện trước mặt hắn lần nữa thì hắn hơi đần ra.
Trên tay nàng là ống cắm đầy bút lông sói bằng ngọc, còn là loại bút lớn nhất...
Gương mặt Thiện Thủy, phớt lên sức sống mạnh mẽ như hoa đào phấn mùa xuân, dù là ai cũng có thể nhìn ra, nàng thật sự uống say rồi...
Quả nhiên nữ nhân uống say có chút không giống bình thường. Nhưng hắn không hiểu nổi, nàng muốn làm gì?
Nam nhân trẻ tuổi cường tráng, bị một dải lụa hoa hồng tinh xảo trói chặt tay, trói thành tư thế mặc người ức hϊế͙p͙. Dây lụa rất nhỏ, nhưng rất chắc... Mà nàng chính là nữ thần báo thù... Còn có gì có thể khiến người ta càng thêm nhiệt huyết?
Nàng lật người lần nữa dạng chân sang hai bên hông hắn, không khách khí chút nào đem hạ thể đã ngạo nghễ ưỡn lên của hắn đặt dưới mông mình, không nhìn hắn ra vẻ đau đớn vì chợt bị đè lên, cười khanh khách đưa đầu lưỡi phấn hồng của mình ra... không ɭϊếʍƈ hắn, mà là ɭϊếʍƈ một một cây búy lông sói, ɭϊếʍƈ ướt, vê nhọn, sau đó chấm lên đầu ngực hắn.
Nàng như đang viết chữ lên ngực hắn. Theo nét bút nàng đi, hắn cảm thấy ngứa. Đây là kiểu ngứa từ dưới da đi lên. Hắn muốn cười, lại không cười nổi, chỉ là cứng đờ nhìn chằm chằm nữ nhân đang cầm bút kia.
"Biết thiếp đang viết gì không?"
Nàng nghiêng đầu, nhìn hắn hỏi.
"Heo, văn con heo..."
Không nghe hắn trả lời, nàng tự cười nói.
Mặt Hoắc Thế Quân lập tức xụ xuống, trong lòng chợt hối hận, không nên để mặc nàng buông thả như vậy... Lại dám nhân lúc men say, mắng hắn là heo... Dù không biết heo là gì, nhưng nhất định không phải là heo tốt.
"Thoải mái sao?"
Nàng viết xong chữ, đầu bút đảo qua đảo lại đầu nhũ của hắn, lại hỏi.
"Không nói sao? Thế là không thoải mái rồi, không sao, cứ từ từ, ta sẽ làm chàng thoải mái..."
Đầu ngọn bút tiếp tục vẽ, chạy qua lồng ngực hắn. Cơ thể trơn trượt của nàng từ bên hông hắn chuyển dần đến trên đùi, cây bút kia cũng đi theo vào nơi dục vọng.
Hoắc Thế Quân trừng mắt, nhìn nàng đè lại chân mình, dùng cây bút kia quét qua phân thân của hắn.
Dường như nàng rất kiên nhẫn, đầu tiên ngòi bút đảo qua phía dưới của hắn, đến khi nó cứng chặt lại, sau đó quét một đường theo cột trụ thẳng tắp, vòng nhiều vòng, cuối cùng cũng đã tới đỉnh. Nàng tiếp tục quét, quét làm nó hơi nảy lên mấy cái.
"Ôi, chàng xem, lại có thể tự mình động đậy được này!"
Nàng như phát hiện ra được vùng đất mới, mặt mày hớn hở ngẩng đầu nhìn hắn.
Mặt Hoắc Thế Quân đã huyết thành màu gan heo.
Giờ hắn cảm thấy ngứa kì lạ. Kiểu ngứa này không phải từ dưới da, mà từ tận sâu trong lòng hắn, ngứa làm mạch máu của hắn dường như muốn nổ tung rồi.
"Thả ta ra."
Hắn cắn răng, nặn ra mấy chữ như vậy.
"Vậy không được, chàng còn chưa thoải mái đâu. Chàng không nói, ta sẽ không thả..."
Thiện Thủy tiếp tục quét mấy vòng, chợt ngừng lại. Nàng chú ý tới đỉnh của cái lỗ nhỏ kia. Nơi đó bây giờ đã tiết ra chất lỏng óng ánh. Nàng ghét bỏ nhíu mày, suy nghĩ một chút, đưa đầu ngọn bút tới chấm, lại dùng đầu ngón tay vuốt nhọn lại đầu bút đã hơi tán ra lần nữa, sau đó cẩn thận từng li từng tí ở cái lỗ tròn nhỏ đó, đè một cái.
"Lần này thích không?"
Nàng ngẩng đầu, đắc ý nhìn nam nhân, hỏi.
Một cảm xúc đau đớn xen lẫn kịch liệt khoái cảm như tia chớp đánh thẳng vào Hoắc Thế Quân. Hắn phát ra tiếng kêu như dã thú, bỗng roẹt một tiếng kéo rách dây lụa buộc trên cây gỗ đầu giường. Giường đung đưa kẽo kẹt mạnh, nữ nhân đang chơi đùa say sưa đã bị hắn đẩy ngã thô bạo tách hai chân ra, tùy ý cọ xát mấy cái, đã hung hăng đi vào, không hề thương tiếc.
Thiện Thủy không đề phòng chút nào, bị đẩy vào thét lên một tiếng, cây bút trên tay cũng đã bị hắn đoạt lấy.
"Chàng xấu lắm! Chàng nói tùy ta, ta còn chưa chơi xong!"
Nàng tỉnh lại, tức giận dùng sức đẩy lồng ngực hắn.
Hắn hừ một tiếng, dùng sức va chạm lần nữa, nàng bị đâm lần nữa khổ sở kêu một tiếng. Lúc này học theo kiểu của nàng, lấy cây bút vừa mới đoạt lấy lướt qua mặt nàng, từ cái trán quét đến chóp mũi, lướt qua môi nàng, quét qua làm nàng rợn cả tóc gá
"Chàng muốn làm gì?"
Nàng nghiêng đầu, run giọng hỏi.
"Nàng dạy ta chiêu này, không tệ. Có hôm nào rảnh, ta lại từ từ luyện chữ trên người nàng, chắc chắn sẽ rất thú vị..."
Giọng nói một câu, giơ tay ném bút ra ngoài màn gấm, một âm thanh nhỏ vang lên, cây bút ngọc lông sói kia đã rơi vỡ trên mặt đất.
Một giọt rượu, một tai họa, một tai nạn, một mạng người...
Ngày hôm sau Thiện Thủy tỉnh lại, nâng đầu đau như muốn nứt ra, ngẩn người nhìn chằm chằm đỉnh màn trướng vì bị ai đó bẻ méo một thanh gỗ mà vặn vẹo, trong lòng nhẩm đi nhẩm lại câu này chính là quảng cáo giao thông kiếp trước mà.