Chương 38
Edit: mèo mỡ
Beta: Socfsk
Là hắn!
Trong nháy mắt Thiện Thủy hóa đá.
Đương nhiên Thiện Thủy biết Phùng Thanh phái người đuổi theo hắn thông báo tin tức về đoàn của mình, nhưng hắn lại quay trở lại đây, bất ngờ này quá lớn rồi...
Hoắc Thế Quân nhận được tin Thiện Thủy đuổi theo hắn đến mức bị bệnh, đêm canh ba cũng không chờ được, sai bọn Hoắc Vân Thần chờ tại chỗ, hỏi người truyền tin nơi Thiện Thủy ở, ngay đêm đó một mình cưỡi ngựa quay lại, chạy hai ngày đường, đêm nay mới tới nơi. Trong phòng Vũ Tình trực đêm, không ngủ say, nghe thấy tiếng cửa thì tỉnh lại. Đứng dậy phát hiện là Thế tử, tự nhiên tránh ra ngoài. Thiện Thủy vì bị bệnh, ngủ mê man, cho nên không bị đánh thức.
Cánh tay Hoắc Thế Quân ôm lấy cơ thể thơm mềm, mệt nhọc vì phải trải qua mấy ngày đi đường. Lúc lấy tay che miệng nàng, hắn cảm thấy người nàng còn nóng, chợt nhớ nàng đang còn bệnh, vội vàng thả nàng lại trên giường, đứng dậy đi đốt đèn.
Căn phòng rất nhanh tràn ngập ánh sáng mờ nhạt. Hoắc Thế Quân xoay người lại nhìn về phía Thiện Thủy. Thấy nàng đang nằm mệt mỏi, mái tóc lộn xộn trên gối, mí mắt sưng vù, dáng vẻ đau ốm yêu kiều, tim nhất thời mềm nhũn, ngồi lại lên giường bên cạnh nàng, tay sờ trán nàng, chạm vào vẫn thấy âm ấm, có thể thấy bệnh vẫn chưa khá lên, không nhịn được mở miệng nói: "Sao nàng lại bướng bỉnh vậy? Ngày đó khi ta đi, nếu nàng mở miệng nói một tiếng, ta lại không dẫn nàng theo sao? Tộì phải chờ đến khi ta đi, còn mình thì vất vả đuổi theo? Nhìn nàng xem, bệnh thành cái dạng gì rồi?"
Phản ứng đầu tiên của hắn lại là trách mình, dùng dầu óc đang trì trệ phân tích hai lần câu nói của hắn, lúc này mới tiến một bước biết rõ ý hắn… thì ra là hắn nghĩ nàng hối hận, đuổi theo nên mới mệt như vật?
Đây chính là một sự hiểu lầm lớn.
"Chàng..."
Thiện Thủy mới vừa hé miệng, tầm mắt rơi trên mặt hắn. Trong ánh nến yếu ớt tĩnh lặng, hốc mắt hắn trũng xuống, gương mặt vốn anh tuấn cao ngạo, giờ thì đầy râu ria, không giấu được vẻ phong trần cùng vẻ mệt mỏi, chắc là do chạy đường vất vả, vả lại lúc này ánh mắt nhìn mình, dường như dịu dàng hơn ngày thường...
"Ta thế nào?"
Hoắc Thế Quân chờ nàng tiếp tục, lại thấy nàng không nói một lúc lâu. Rốt cuộc không nhịn được, hỏi một câu.
Thiện Thủy chần chừ... Chần chừ, kiểu câu đả kích người khác không thể nói ra được. Thấy hắn vẫn chờ mình mở miệng, nội tâm khẽ động, lắc đầu một cái, liền bật thốt lên: "Cạnh chàng đã có người rồi, thật tốt! Chàng trở về làm gì!"
Hoắc Thế Quân không có hiểu, ngẩn ra: "Nàng nói gì?"
Thiện Thủy hừ một tiếng: "Chàng còn giả vờ! Sao chàng không mang theo Thái Xuân, Vấn Vi? Có phải là vì nữ nhân kia không? Chàng để nàng ta ở bên cạnh rồi chứ gì?"
Hoắc Thế Quân giờ mới hiểu được ý của nàng. Đầu tiên muốn phủ nhận, rồi lại nhìn nàng. Thấy nàng liếc xéo mình, giọng điệu rõ ràng là muốn gây chuyện, mặt lại mang theo vẻ nũng nịu không nói ra, trong lòng như có gì đó khiêu khích, bỗng muốn đùa nàng, liền ngậm miệng không thanh minh.
Thiện Thủy nói câu đó, thứ nhất, là muốn chuyển đề tài, thứ hai, trong lòng dù nghĩ cũng không có nhiều khả năng, chỉ là ngày đó Hoắc Hi Ngọc nhắc nhở, cũng hàm chứa ý thăm dò. Giờ hắn không nói, đó chính là ngầm thừa nhận, nhất thời bực bội. Nghĩ đến mình vốn không ngờ phải lẫn lộn trong tình huống này, đều là bị nương của hắn vừa đấm vừa xoa mới buộc phải lên đường, đuổi theo hắn mức mắc bệnh, nhưng hắn lại ở đấy lôi kéo nữ nhân khác chàng chàng thiếp thiếp, trong lòng khổ sở, lại uất ức, nhìn hắn thì nhất thời khống chế không được tâm trạng, đôi mắt liền hơi đỏ.
Hoắc Thế Quân vốn chỉ muốn trêu nàng. Thấy nàng tin là thật, dường như muốn khóc, trong lòng có chút đắc ý, nhưng cũng không nỡ. Hắn nở nụ cười, đang muốn lại gần nói sự thật để an ủi nàng, thình lình vẻ mặt nàng thay đổi, đôi mắt tức giận trợn tròn, lông mày dựng đứng, nâng chân lên đạp một cái vào mặt mình.
Nếu như là ngày thường, với thân thủ của hắn, đương nhiên sẽ không trúng chiêu. Chỉ là bây giờ, lòng hắn tâm sớm nắng chiều mưa, không hề phòng bị, khoảng cách giữa hai người lại gần, bị nàng đá mạnh một phát lên mặt.
Hoắc Thế Quân là ai nào, từ nhỏ đến lớn, đừng nói bị người dùng chân đạp mặt, ngay cả việc có người dùng đầu ngón tay chỉ mặt cũng chưa từng có. Lúc này mặt hắn bị nàng đá lệch, vừa giận vừa sợ, thừa dịp nàng co chân lại, lật tay nắm lấy, giọng đè thấp xuống nổi giận nói: "Nàng thật to gan!"
Sự nghi ngờ vừa rồi của Thiện Thủy đã được xác nhận, nỗi tủi thân ngắn ngủi qua đi, còn lại đều là tức giận. Hắn lại chẳng biết xấu hổ, cười hì hì cúi người muốn tới gần mình, chỉ cảm thấy chán ghét đến tột cùng, gần như là phản ứng theo bản năng, nâng chân chào hỏi với mặt hắn. Dù tập kích thành công, chỉ tiếc chân bị hắn bắt được, càng nắm càng chặt, càng chặt càng đau, lại không chịu mở miệng cầu xin tha thứ, chỉ giãy dụa vùng người lên.
Hoắc Thế Quân cau mày nhìn chằm chằm nàng. Thấy mặt nàng không có chút huyết sắc nào, có thể là không đủ sức, vừa mới ầm ỹ vài cái, đã thở hồng hộc, bộ ngực hơi phập phồng. Vả lại vì giãy dụa, cái quần nhỏ rộng màu xanh phấn bị tụt xuống đầu gối, lộ ra một phần bắp chân trắng như tuyết... Lực tay liền dần dần nới lỏng...
Thiện Thủy đạp mặt hắn, cũng chỉ là hành động theo bản năng. Đạp xong, thấy sắc mặt hắn tái xanh, trong lòng lập tức hối hận. Vợ đạp chân lên mặt chồng, quả thật là vô pháp vô thiên... Chỉ có trên mặt là không chịu nhận thua thôiảm giác tay hắn đang bắt lấy chân mình dần lỏng ra, vội vàng co chân lại lần nữa, muốn thoát khỏi nắm giữ của hắn. Ai ngờ chân vừa mới động đậy, lại cảm giác tay hắn chặt hơn, lại bị nắm chặt rồi.
Hoắc Thế Quân siết lấy chân nàng lần nữa, nhìn thấy trắng như tuyết, nhéo, múp míp, mềm nhũn mềm mại không xương, cảm giác ở tay rất tốt. Lại nghĩ tới bàn chân này của nàng vừa đạp lên nửa mặt hắn lệch đi, có chút mất mặt xấu hổ, nhưng không đau chút nào, lại có cảm giác trơn dinh dính, nửa bên mặt giờ vẫn còn cảm giác đó, nhất thời trong lòng như có lớp lông xù nhỏ dài ra, cả người đã hơi ngứa ngáy, không nhịn được lại bóp chân nàng mấy cái.
Thiện Thủy thấy sắc mặt hắn dần bình thường lại, nhưng tay vẫn nắm chặt chân nàng không buông, bây giờ còn nắn bóp, nhìn trong ánh nến, cả người đều có vẻ tà khí. Chợt nhớ hắn ở trên giường hình như đặc biệt thích nặng miệng, nhất thời cả người rợn cả tóc gáy nổi da gà lên, nhắm mắt đá chân lung tung, bàn chân kia rốt cuộc được nới lỏng, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, bên giường lún xuống, hắn đã nằm xuống, bàn tay ôm lấy, người liền lăn đến trong ngực hắn, cảm giác mặt hắn ép tới đây, hình như muốn hôn nàng, lập tức cự tuyệt, thở hổn hển nói: "Chàng chỉ biết ức hϊế͙p͙ ta! Ức hϊế͙p͙ ta thì có bản lĩnh à? Ta cũng không muốn chàng chạy tới đây đấy! Chàng mang luôn nàng ta đi! Một mình ta ở chỗ này rất tốt, đến khi hết bệnh, tự ta trở về Lạc Kinh!"
Hoắc Thế Quân bị nàng oán trách như vậy, chẳng những không giận lại còn vui vẻ, chỉ thấy nàng rất ngây thơ. Tay dùng sức ngăn chân nàng lại, cúi đến bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Có khi nào ta nói với nàng là ta dẫn theo nữ nhân khác lên đường? Nếu ta muốn mang theo, còn có thể quay lại đón nàng thế này? Muốn đùa nàng nên mới không đáp lại nàng, nàng đã tin thật."
Thiện Thủy hơi bình tĩnh lại, khẽ nghiêng mặt đi, thấy gương mặt hắn gần trong gang tấc, trong ánh mắt nhìn mình hình như khẽ ngậm ý cười, liền ngượng ngùng, trong đầu lại không biết vì sao, chợt giống như đặt được tảng đá trong lồng ngực xuống, lòng nhẹ nhõm không ít.
Hoắc Thế Quân cảm giác cơ thể trong ngực dần dần mềm xuống, biết nàng hồi tâm chuyển ý rồi. Lúc này, tất cả những vất vả khi chạy gấp cả ngày lẫn đêm trở về với nàng đều không cánh mà bay, vùi đầu vào cổ nàng, hít một hơi thật sâu, dục niệm trong lòng lập tức nhảy lên, tay liền từ từ sờ lên cơ thể nàng.
Thiện Thủy hơi uốn éo, nhỏ giọng nói: "Ta còn bệnh nặng..."
Hoắc Thế Quân nghe giọng nói của nàng, khó có khi làm nũng với mình, lập tức nói: "Vậy ta không động vào nàng, nàng ngủ đi." Quả nhiên, liền ôm nàng không sờ mó gì nữa. Một lát sau, đúng là vẫn không kiềm chế được đắc ý trong lòng với tò mò, tới bên tai Thiện Thủy, nhỏ giọng hỏi: "Nhu Nhi, không phải lúc trước nàng không muốn đi phủ Hưng Khánh với ta sao? Sao đột nhiên lại đổi ý?"
Thiện Thủy ngẩn ra, do dự.
Nàng lên đường đuổi theo hắn, tất cả đều là làm theo chỉ thị của Vương phi, chuyện này chỉ có hai người nàng và Vương phi biết. Nếu như là lúc nãy, hai người một lời không hợp cuối cùng lại lật mặt, đương nhiên nàng sẽ không khách khí, có sao nói vậy, hắn đỡ phải tự thấy mình rất tuyệt. Nhưng cãi nhau một trận xong dường như cũng tốt hơn, hắn cũng khó hiện vẻ chăm sóc, nếu nàng nói thật với hắn, mình bị nương của hắn đuổi ra đây, nam nhân nhỏ mọn này không chừng lại biết rơi vào tâm bệnh gì nữa.
Bây giờ không thể trở về được, ít nhất trong một năm này, đều phải chạm mặt hắn cả ngày. Hắn là người thích mềm không thích cứng, nếu mình đắc tội với hắn vì chuyện này nữa, đó chính là tự mình chuốc lấy đau khổ...
Thiện Thủy nghĩ xong, một cái tay nhẹ nhàng để lên eo hắn, nhắm mắt lại nói: "Ta muốn để chàng mở miệng trước, nhưng chính chàng không mở miệng, đương nhiên ta cũng không nói. Sau này chàng đến cửa lớn, khi chàng quay đầu nhìn ta thì ta đã hối hận. Chẳng qua là lúc đó bên cạnh nhiều người như vậy, ta mở miệng thế nào được? Cho nên khi về phải đi cầu nương của chàng. Bà đồng ý, liền phái Phùng Thanh đưa ta đuổi theo chàng. Không ngờ chàng đi nhanh như vậy, đuổi theo vài ngày rồi lại đuổi theo, ta lại bị bệnh, không thể làm gì hơn là dừng ở nơi này. Nếu bên kia quá gấp, ngày mai chàng lên đường trước đi, ta sẽ đi từ từ..."
Sau khi Hoắc Thế Quân nghe xong, trong lòng như có một bàn tay nhỏ đang nhẹ nhàng gãi ngứa, cả người hắn vô cùng thoải mái. Ôm chặt người trong ngực hơn, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, nhỏ giọng nói: "Ngủ đi. Bên kia sớm muộn vài ngày cũng không sao. Chờ nàng khỏi bệnh, ta lại dẫn nàng lên đi.”