Chương 52

Editor: socfsk
Hoắc Thế Quân rời khỏi võ đài đi thẳng về doanh trại, vừa đi tới trước cửa, sau lưng có thân binh nói: “Đại thị vệ đã về!”


Chuyến đi này của Hoắc Vân Thần đã hơn nửa tháng, Hoắc Thế Quân xem chừng mấy ngày nay hắn cũng nên về rồi. Dừng bước quay đầu lại, thấy Hoắc Vân Thần cả người sắc phục tầm thường, vội vàng chạy đến, trên mặt vẫn còn vương chút phong trần, tinh thần xem ra cũng không tệ.


Hoắc Vân Thần đi theo Hoắc Thế Quân vào trong doanh, vừa đóng cửa lại, lập tức bẩm báo: “Thế Tử, thần phụng mệnh lẻn vào Tây Khương, cũng không phí công đã đi một chuyến, quả thật đã nghe được một chuyện. Lúc trước người đoán không sai, người này quả nhiên có liên quan đến Tây Khương. Hắn tên là Thừa Tông, là phò mã Hoàng đế Tây Khương. Nhưng ngoài việc này, hắn còn một thân phận khấc, là con trai của Đát Thản lão Hãn Hải Vương (liên quan đến Mông Cổ), là Đát Thản Hãn Hải Vương hiện tại!”


Hoắc Thế Quân nghe vậy có chút kinh ngạc, “Hắn không phải là con trai của Hồ Hợi Nhi? Khó trách được lần trước ở đô bộ, ta cảm thấy hành động của hắn quá quái dị, rất khác với bình thường. Hóa ra là như vậy! Quả nhiên là có tư oán với ta…”Hoắc Vân Thần gật đầu, “Đúng thật vậy. Phụ thân hắn huynh đệ là Đát Thản Khả Hãn, năm đó ở Lương Sơn có đánh một trận, để tang dưới tên Thế Tử, trong lòng chắc chắn có oán hận. Lần hành động trước cũng không khó giải thích.”


Hoắc Thế Quân hơi cau mày, suy nghĩ một chút nói: “Ta hiểu rồi. Lần này đã vất vả cho ngươi. Ngươi về phủ nghỉ ngơi bình phục trước, ngày mai đến.”
Hoắc Vân Thần bôn ba bên ngoài hồi lâu, quả thật cũng cảm thấy mệt mỏi, nói qua một tiếng rồi rời đi.


Hoắc Vân Thần vừa bước chân rời khỏi, Tống Hành đã đến ngay sau đó. Sau khi bẩm báo một chút chuyện, không che giấu được nét mặt vui mừng, “Thôi Tái ngông cuồng tùy tiện, lại mạo phạm Thế Tử như vậy. Ban đầu thần còn hối hận mình ra chủ ý này. Giờ phút này xem ra cũng không phải dụng công vô ích. Thế Tử không những chứng tỏ bản lĩnh giỏi nhất tam quân của mình, còn dạy dỗ được Thôi Tái, càng thêm đánh động lòng người. Cách kia vừa được ban ra, toàn quân trên dưới không ai không kính phục?”


available on google playdownload on app store


“Tạm thời như vậy sẽ dễ dạy bảo. Tỷ võ đã kết thúc, mấy ngày nay ta xem cũng không còn chuyện gì to tát. Còn một số chuyện, ngươi an bài cho tốt, sau đó trước lúc nghị định, cho toàn quan khôi phục đông luyện. Sớm muộn gì cũng phải luyện, nghiêm túc thưởng phạt công minh. Mỗi tháng một lần tỷ võ đấu hạng, người nào không hề tiến bộ sẽ tiến hành bài trừ.”


Tống Hành thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, vội vàng trở lại vẻ nghiêm túc nói: “Vâng, thần nghĩ sau khi gặp sẽ trình lên, Thế Tử xem qua nếu không có ý gì liền thông báo cho toàn quân. Chỉ là cái đó Thôi Tái…”


Hoắc Thế Quân nói: “Người này vẫn có một chút bản lĩnh, thời chiến không chừng có thể lập công. Chỉ là bây giờ không thể để cho hắn đảm nhiệm chức vụ Phấn vũ tiền phong được. Ngươi trước nói hắn đảm nhiệm doanh trường, đợi đến lúc có kinh nghiệm rồi nói.”


Tống Hành gật đầu đồng ý, lại nhìn sắc mặt hắn, nói: “Thế Tử, còn món áo bông thêu chữ đó, thần tự chủ trương, đã đáp ứng yêu cầu của Thôi Tái thưởng cho hắn. Nếu xử trí không đúng, kính xin Thế Tử trách phạt.”
Hoắc Thế Quân trầm ngâm chốc lát.


Hắn thân là Tiết độ sứ, đối với việc lúc trước bị Thôi Tái vô vị khiêu khích, căn bản cũng không cho là chuyện to tát, càng không nói đến chuyện ứng chiến. Cho nên lúc ra tay cũng chỉ làm cho người khác xem, hoặc là vì để lập uy. Nhưng vấn đề chính là ở hắn, đại khái vẫn là vì thái độ khinh thường của Thôi Tái đối với chiếc áo kia. Hiện tại thái độ của hắn đã thay đổi, mà theo như suy nghĩ đã định trước sẽ ban thưởng áo bông thêu chữ cho hắn. Vừa hay danh chính ngôn thuận cũng càng có thể biểu đạt tấm lòng hắn. Tống Hành xử trí như vậy dĩ nhiên không tìm ra lỗi.


“Thưởng thì thưởng, chỉ là một bộ y phục mà thôi…”


Tống Hành thấy lúc Hoắc Thế Quân nói chuyện, mày hơi nhíu lại, cho thấy đây là dáng vẻ không nguyện ý, trong lòng mặc dù có chút nghi ngờ nhưng nhất thời không rõ nguyên do. Cũng may chuyện cũng đã bẩm báo xong, nếu bề trên tâm tình không tốt cũng không nên quấy rầy thêm nưa, cáo lui ra ngoài.


Hoắc Thế Quân cả ngày bận rộn sự vụ, lúc trở lại phủ Tiết độ sứ chính là hoàng hôn. Mấy ngày nay không còn tuyết rơi nữa, khí trời quang đãng, chỉ còn tuyết chất thành đống ở hai bên đường nhưng vẫn không tan. Không khí vô cùng lạnh và khô hanh, gió quất vào mặt như băng cắt vào da thịt. Lúc hắn đi tới hành lang, khúc quanh chỗ quẹo vào nhà chính chợt mang máng nghe thấy có tiếng nói, giọng nói quen quen, hơi chần chừ một chút rốt cuộc vẫn phải dừng bước.


Chính là Bạch Quân đang gọi Hoắc Vân Thần, hai người đứng trên hành lang, cách nhau khoảng ba bốn bước.


“Hoắc đại thị vệ, huynh vừa trở về, có thể còn không biết, người trong phủ chúng ta lúc trước có làm áo vải bông cho quân sĩ dùng. Nơi này thời tiết khô lạnh, huynh lại thường xuyên chạy ở bên ngoài, ta cũng làm giúp huynh một cái. Ta cũng không giỏi may vá, nhưng mặc vào bên trong cũng có thể làm ấm người, huynh đừng chê.”


Bạch Quân đang vừa nói vừa đưa một bộ y phục được gấp gọn gàng chỉnh tề trên tay. Đoán chừng là do ánh chiều tà tỏa ra từ một bên, gương mặt trắng nõn có vẻ hơi ửng hồng.


Hoắc Vân Thần thấy nàng xinh đẹp tuyệt trần, sáng ngời nhìn sang, dường như có thể thấy hình ảnh của bản thân mình trong đôi mắt ấy, chợt nhớ tới lần trước hai người cùng ăn hai khối bánh ngọt nóng hổi giữa trời tuyết rơi, tâm khẽ nhảy, rốt cuộc a một tiếng, chần chờ hỏi: “Nàng… là cố ý làm cho ta sao?”


“Xem huynh nói kìa!” Bạch Quân hé miệng cười cười, mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, “Là Thế Tử phi dặn dò ta làm! Ta tìm thấy ba tấm vải nhung trong nhà kho, so với vải bông tầm thường thì mềm hơn, cũng ấm hơn. Ta nghĩ người huynh cũng khá nhỏ nên chắc cũng đủ. Nhưng huynh lấy về mặc thử, ngộ nhỡ có chỗ nào béo hay gầy thì nói với ta, ta sẽ sửa lại!”


Bạch Quân nhét y phục nặng nề vào tay hắn, xoay người nhẹ nhàng rời đi.


Hoắc Vân Thần cầm chiếc áo bông trên tay sững sờ chốc lát, rốt cuộc đè nén tia thất vọng nhàn nhạt trong lòng, sờ sờ bộ y phục mềm mại mới, cúi đầu đi về viện mình, thình lình gặp được Hoắc Thế Quân ở chỗ rẽ, ngược lại hết hồn. Còn chưa kịp chào hỏi, nhìn thấy tầm mắt hắn rơi vào trên tay mình, vội vàng giải thích: “Mới vừa rồi Bạch Quân cô nương đưa cho ta, là Thế Tử phi phân phó nàng làm. Ta cũng khó có cơ hội được gặp Thế Tử phi, sợ không có cơ hội nói tiếng cảm ơn, phiền Thế Tử chuyển lời cảm ơn của ta đến Thế Tử phi.”


Hoắc Thế Quân ho khan một tiếng, mặt không đổi bước đi.
Hoắc Vân Thần cảm giác hắn có chút quái dị, nhìn bóng lưng hắn mấy lần, lại cúi đầu nhìn bộ y phục mới trên tay, tia thất vọng kia đã tản đi, dần dần tuôn ra một tia vui mừng kích động, năm ngón tay siết chặt xếp áo vải, xoay người nhanh chóng rời đi.


Hoắc Thế Quân nhanh chân đến trước mái hiên phòng chính, gặp một tiểu nha hoàn, dừng chân lại hỏi: “Thế Tử phi ở trong phòng không?”
Tiểu nha hoàn nhìn thất thần nói: “Không có ở đây, ở trong thư phòng. Một lát sau sẽ học Khương văn với ma ma, để thần đi bẩm báo một tiếng, nói người đã về.”


Hoắc Thế Quân nói: “Không cần.” rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Bạch Quân vừa mới trở về nhà đã nghe tiếng động bên ngoài, vội vàng kéo mành lên, chỉ nhìn thấy bóng lưng Hoắc Thế Quân vừa khuất tầm mắt ở cửa viện, vội hỏi tiểu nha hoàn, “Có chuyện gì vậy? Gia vừa mới trở về lại đi rồi sao?”


Tiểu nha hoàn ở dưới, tỏ ý không rõ ràng lắm, “Không biết… Người vừa hỏi em Thế Tử phi có ở trong phòng không, em nói nàng đang ở trong thư phòng học Khương văn. Người cũng mất hứng đi luôn…”
Bạch Quân sớm thấy hai vợ chồng hai ngày gần đây lạnh nhạt, cũng hơi đoán được một phần nguyên nhân.


Tất cả nam nhân, bên ngoài bận rộn, một ngày về nhà, vừa đói vừa mệt, vẫn luôn hy vọng thê tử có thể chào đón bằng khuôn mặt tươi cười. Hiện tại Thế Tử về nhà, Thế Tử phi tốt hơn, bỏ lại người một mình đi học Khương văn cái gì đó, hơn nữa hai người vốn chưa hiểu tâm bệnh, với tính khí của Thế Tử, cũng khó trách người lại bỏ đi.


(*) Tây Khương: dân tộc thiểu số ở Trung Quốc.
Bạch Quân tạm ngừng suy nghĩ, hối hận mình sơ sót, vội vàng đuổi theo, chỉ là cũng không đuổi kịp. Ngây người một lát, không thể làm gì khác hơn là đến tiểu thư phòng thông báo.


Thiện Thủy khép kinh văn lại, cười cám ơn ma ma, đợi đến khi về phòng với Bạch Quân, nghe nàng nói chuyện vừa rồi, Bạch Quân lại tự trách nói: “Đều tại em không tốt, lúc trước không nghĩ tới cái này. Sớm biết như vậy đã nhắc nhở tiểu thư, cũng sẽ để ra chuyện như vậy.”


Thiện Thủy cười nói: “Chuyện này liên quan gì đến em? Ngày ngày hắn đi sớm về muộn, ta sao có thể ngày nào cũng duy trì việc ngồi ở trong phòng cả ngày để chờ một mình hắn? Hơn nữa, mấy ngày trước hắn về trễ như vậy, ai biết hôm nay hắn lại về sớm như thế? Hắn ở lại hay không ở lại thì kệ hắn, chúng ta tự mình ăn cơm!”


Hoắc Thế Quân trở lại doanh trại, phái người gọi Tống Hành, nói: “Đi theo ta xem tình hình phòng thủ trong thành Lộc Diên thế nào.”


Tống Hành có chút kinh ngạc, nói: “Thế Tử, thành Lộc Diên trải dài mười mấy dặm, giờ cũng đã muộn, bây giờ người đi qua, giữa chừng nhất định phải dừng chân, tối nay chắc chắn không về kịp. Không bằng mai chúng ta đi?”


Hoắc Thế Quân đã sớm bước ra ngoài, “Lộc Diên là vùng rừng núi, ngày trước người Tây Khương thường xuyên xâm chiếm bất ngờ, phòng ngự là chuyện lớn, không đợi được đến ngày mai.”


Công sự Lộc Diên dĩ nhiên là việc hệ trọng, nhưng cũng không phải quan trọng đến mức như vậy. Tống Hành không thể giải thích được việc hắn nói đi là đi, nhất thời cũng có chút biểu hiện phu thê không lành rồi. Chỉ là hắn là thượng quan, dĩ nhiên là do hắn quyết định. Không thể làm gì khác hơn là vội vàng chính đốn áo mũ, chọn một đội thân binh đi theo, trong ánh chiều tà, đoàn người hướng về phía thành Lộc Diên đi.”


Chớp mắt một cái chính là ba ngày sau đó. Hai ngày trước, Hoắc Thế Quân vẫn không trở về phủ, cũng không cho người thông báo tin tức, Thiện Thủy buồn bực không nói lời nào, cũng không đề cập gì với hắn, chỉ vùi đầu vào học Khương văn, mệt mỏi thì làm việc thêu thùa. Lúc này nàng đang ngồi trong phòng với Vũ Tình chỉnh sửa áo thêu mấy ngày trước, chợt thấy Bạch Quân bê một mâm quất vàng óng đi vào, đặt ở trên bàn nói: “Quất ngọt Nam Hưng hôm nay vừa tới, có thể tính là hiếm chứ?”


Nếu ở Lạc Kinh bây giờ mùa đông có quất ăn cũng không phải chuyện gì lớn lao. Nhưng ở phủ Khánh Hưng này, mật quất nổi tiếng vẫn được phủ Nam Hưng cống nộp, cái này có thể xem như rất quý. Tới đây đã được một thời gian nhưng bây giờ là lần đầu nhìn thấy.


Vũ tình vội vàng buông chỉ thêu trên tay, đi rửa tay sạch sẽ, trở lại bóc một quả, bên trong tiếng xì xèo nhỏ vang lên, mùi hương thơm ngát lan tỏa. Đưa một múi đến trước mặt Thiện Thủy, cười hì hì với Bạch Quân nói: “Không cần tỷ nói ta cũng biết, nhất định là do Thế Tử gia để cho người từ phủ Nam Hưng đưa tới đúng không? Phí tổn đường xa như vậy, có thể thấy được dụng tâm rồi.”


Bạch Quân liếc mắt nhìn Thiện Thủy, thấy mắt nàng còn nhìn chằm chằm viền hoa trên tay, ho khan một tiếng, giả vờ nói với vũ tình: “Có người cũng không chỉ có dụng tâm mà còn dụng tâm hơn. Tỷ võ đánh bại một người lỗ mãng còn không nói, em đoán xem còn thế nào? Cuối cùng vẫn không quên dạy dỗ người lỗ mãng đó, cái gì mà áo vải bông đó là do phu nhân người tự tay làm ra, nếu hắn ta không muốn, người sẽ thu lại giúp nàng. Chỉ là thật kỳ lạ, sao đến bây giờ vẫn không thấy bộ y phục đó bị đưa trở lại?


Thiện Thủy dĩ nhiên biết Bạch Quân đang nói những lời này cho mình nghe, liếc mắt nhìn mâm quất trước mặt, điều chỉnh vẻ mặt, rốt cuộc không nhịn được, cười mắng một câu: “Lúc nào thì em cũng học được cách nói chuyện bóng gió như vậy? Lại dám tán dóc về ta, để xem ta đuổi việc em, về sau còn dám nói lung tung nữa không.”


Bạch Quân kêu oan, “Em nào có nói dối nửa câu, về sau làm gì em cũng không phản đối.”
Thiện Thủy nói: “Được rồi, ta hiểu rõ là em cố ý nói cho ta nghe. Chuyện tỷ võ trên lôi đài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao hắn có thể đi tỷ võ trên lôi đài?”


Bạch Quân thấy rốt cuộc nàng cũng có chút hứng thú, không còn tinh thần buồn bực như mấy ngày trước, xốc lại tinh thần, vội đem chuyện mình nghe được từ Hoắc Vân Thần tỉ mỉ nói lại một lần, cuối cùng, sống động như thật nói: “Thế Tử đứng cách xa khoảng mười trượng(*), một mũi tên bắn ra ngoài, hai người nghĩ thế nào?”


(*) trượng có nhiều loại do đo bằng thước khác nhau, nhưng ở TQ, thường 1 trượng = 3,33m. 
“Như thế nào?”
Vũ tình mở to mắt, vội vàng hỏi tới.


Bạch Quân liếc mắt nhìn Thiện Thủy, thấy nàng cũng đang nhìn mình, vẻ mặt hơi khẩn trương, lúc này mới cười híp mắt nói: “Chỉ thấy cây đuốc đồng bị bắn gãy, hoa văn bên dưới đều bất động. Cái này còn chưa tính, điều khiến người ta mở to mắt là bên trong ống trúc có ngọn lửa bốc ra! Một mũi tên bắn qua, ngọn gió kia còn mang theo mồi lửa! Toàn bộ mọi người có mặt tại đó đều như rơi hết con mắt ra ngoài. Người gọi là Thôi Tái đó lập tức quỳ tại chỗ. Em nghe Hoắc đại thị vệ nói, Thế Tử ngày đó thu phục được một mình Thôi Tái, hiện tại toàn quân đã lên đến mấy vạn người, không ai là không vui vẻ phục tùng người?”


Vũ Tình đôi mắt bừng sáng, lẩm bẩm nói: “Hôm đó nếu em có mặt ở đó thì tốt biết mấy, có thể tận mắt chứng kiến rồi!
Thiện Thủy xì một tiếng, nở nụ cười, “Cái người này sao như trúng ý vậy? Ngày nào đó ta bảo em chải tóc hầu hạ hắn nhé.”


Vũ Tình cong môi, “Em không có cái số như vậy đâu! Thế Tử gia vừa nhìn thấy em đã cau mày, em biết là người chê em nói nhiều. Sáng sớm hôm đó mấy người đến phòng khách làm y phục, còn mỗi mình em ở lại phục vụ người. Cái sắc mặt kia của người nào đó, em sợ tránh còn không kịp! Em còn muốn sống lâu trăm tuổi!”


Bạch Quân nhéo nhéo mặt nàng, lúc này mới nhìn Thiện Thủy nói: “Đừng nói tới vì sao ngày đó Thế Tử gia lại lên đài, chỉ cần thấy người giáo huấn người nọ vì tiểu thư cũng đã rất có lòng rồi.”


Bạch Quân nói xong, Thiện Thủy không nói gì, chỉ là cúi đầu nghịch nghịch quả quất trong tay, lại nói thêm: “Hoắc đại thị vệ nói, hai ngày trước Thế Tử đi Lộc Diên khảo sát phòng thủ của thành, hôm nay vừa về, chỉ là người còn đang bận rộn ở trong doanh trại, dường như còn không kịp ăn cơm trưa, cũng chưa biết lúc nào mới có thể về. Hiện tại thời tiết lạnh như thế, trong doanh có gì có thể ăn sao? Ăn không ngon, ngủ không ngon, cho dù là người mình đồng da sắt cũng sẽ ngã xuống. Em muốn nói, người của mình mình không đau lòng, còn trông cậy vào người nào khác đau lòng thay?”


“Quất rất ngọt a!”
Vũ Tình nhanh tay miệng cũng nhanh đã ăn một quả, chóp chép trong miệng, thình lình khen một câu.
“Em chỉ biết ăn!”
Bạch Quân liếc nàng một cái.
“Ai nói em chỉ biết ăn? Em cũng biết làm! Em ước về sau em cũng có một nam nhân, em sẽ ngày ngày nấu cơm cho hắn ăn!”


Vũ Tình không phục, đáp trả một câu.


“Được rồi! Hai người các em, bớt để ta nhìn thấy một mặt đỏ một mặt trắng đi.” Thiện Thủy ném quả quất trong tay về lại trên mâm, đứng lên, “Hắn là kiểu người vô cùng kiêu ngạo, còn muốn ta đi mời mới đồng ý trở về. Vừa đúng cũng không có chuyện gì, Vũ Tình, ta với em đi học làm mấy món ăn trước chúng ta đã ăn món gì mà thịt bò hầm hải sâm, mùi vị xem ra không tệ.”






Truyện liên quan