Chương 65
“Chàng biết ta sẽ tức giận? Chàng biết còn gạt ta?” Nụ cười trên mặt Thiện Thủy bỗng biến mất, cúi đầu cố gắng dùng sức, đẩy cánh tay đang cuốn lấy eo mình.
Hoắc Thế Quân ôm nàng không buông, nói: “Là ta không nên dối gạt nàng. Chỉ sợ nàng biết sẽ thêm hiểu lầm, còn tăng thêm phiền não, lúc này mới lừa gạt nàng.”
Thiện Thủy cạy tay hắn không ra, ngừng lại nhìn hắn: “Sau khi chàng trở lại, chẳng những gặp nàng ta, còn đón nàng ta ra Phi Tiên lâu, an bài ở cửa nam. Hoắc Thế Quân, ta biết rõ hai người biết nhau đã nhiều năm, chàng cũng không thể hoàn toàn không để ý đến nàng ta. Ta tức giận không phải vì chuyện này, mà là lúc này ta hỏi chàng thì chàng lại còn muốn gạt ta! Ta hỏi chàng, nếu không phải có phong thư này, chàng tính gạt ta tới khi nào?”
Hoắc Thế Quân nói: “Sau khi ta trở lại, đúng là đã gặp qua nàng ta, cũng đón nàng ta ra khỏi Phi Tiên lâu, an bài ở cửa nam. Nhưng chỉ như vậy thôi, không còn gì khác, càng không như nàng nghĩ…”
Thiện Thủy ngắt lời hắn, cướp lời: “Hoắc Thế Quân, chàng đừng cho ta thường ngày cái gì cũng không hỏi thì không biết cái gì. Nàng ta là người đầu tiên hầu hạ chàng ngủ đúng không? Nàng ta hầu hạ chàng nhiều năm? Nàng ta là hồng nhan tri kỷ của chàng đúng không? Trong lòng chàng địa vị của nàng ta chắc chắn rất đặc biệt đúng không? Bây giờ trong lòng chàng vẫn còn tình cảm với nàng ta chứ? Bằng không hai người sao có thể dây dưa không rõ đến giờ?”
Sắc mặt Hoắc Thế Quân dần trở nên khó coi, buông lỏng eo nàng ra, nhìn nàng cau mày nói: “Nhu Nhi, như vậy không giống nàng!”
Thiện Thủy chính là càng nói càng tức, thấy hắn nói lời nặng nề với mình, càng thêm tức giận: “Ta đức hạnh như vậy, giờ chàng mới biết sao? Ngược lại chàng, là bị ta nói đúng điều giấu diếm trong lòng, nên mới chột dạ chứ gì? Được, nếu như chàng không bỏ được, đừng để nàng ta chịu uất ức ở bên ngoài, dứt khoát cho nàng ta vào vương phủ! Nếu ta nói một nửa chữ không, ta rủa đời này ta không sinh được nhi tử!”
Đột nhiên Hoắc Thế Quân đứng thẳng lên, mặt âm trầm, nói: “Là thường ngày ta quá nuông chiều nàng à? Giờ nàng càng biết la lối om sòm! Nhìn nàng xem, nói như vậy sao!”
Thiện Thủy cả giận nói: “Ai bảo chàng nuông chiều ta? Ta không hiếm lạ!”
Hoắc Thế Quân liếc nhìn nàng một cái, nắm lấy quần áo mình, mặc vào lập tức sải chân bước đi.
Thiện Thủy thấy bóng lưng hắn rời đi, một hồi lâu, lỗ mũi đau xót, nước mắt rơi xuống ào ào.
Hôm nay nàng nhận được phong thư kính lễ, Sở Tích nói nàng ta mới vừa được Hoắc Thế Quân nhận ra khỏi Phi Tiên lâu, an bài ở cửa nam. Nghe nói nàng được tấn phong là Vương Phi, vốn định tự mình đến lạy chỉ là cả người bệnh tật yếu đuối, thứ hai, sợ mình ti tiện không lọt vào mắt nàng, chỉ có thể dùng cái này để kính lễ.
Dĩ nhiên Thiện Thủy hiểu được dụng ý của Sở Tích. Nàng cũng có thể hiểu, từ trước đến giờ một nữ nhân chỉ hiến tặng cho một nam nhân mình yêu nhất, dù cuối cùng người đàn ông này cũng trở thành của người khác, bất luận là người nào, đều sẽ cảm thấy không cam lòng. Nhưng bây giờ, khi mình cũng trở thành một nhân vật trong đó, nam nhân này lại là trượng phu của mình, dù nàng đồng cảm với Sở Tích, nhưng nàng cũng không thể chắp tay nhường nam nhân của mình.
Nàng biết hành động lúc nãy của mình rất ngu ngốc. Có lẽ điều Sở Tích muốn chính là kết quả như vậy. Nhưng chỉ là nàng không kiềm chế được tâm trạng của mình. Ngày trước vẫn có thể làm ra vẻ như không thấy, nhưng bây giờ, vừa nghĩ tới Hoắc Thế Quân ôm nữ nhân khác, đối đãi với người đó như đối đãi với mình, nàng không ngừng cảm thấy chán ghét.
“Vương Phi, đang rất tốt, tại sao…”
Bạch Quân đi vào, lo lắng nhìn nàng, nhỏ giọng an ủi.
Thiện Thủy lau nước mắt, lật người nằm xuống.
Bạch Quân thấy nàng không nhúc nhích, thở dài, không thể làm gì khác hơn là đắp chăn cho nàng, buông mành xuống, thổi ngọn đèn dầu.
Hoắc Thế Quân nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng, đi tới cửa ra vào Lưỡng Minh Hiên thì đầu óc dần thanh tỉnh, dừng bước lại, đổi hướng đến viện của Hoắc Vân Thần gọi hắn dậy.
Hoắc Vân Thần đã ngủ, bị kêu tỉnh, lại nghe thấy Hoắc Thế Quân tự mình đi đến, liên tưởng đến hôm nay người Đát Thản vào kinh, cả kẻ đối đầu Thừa Tông cũng ở đây, cho là có chuyện gì khẩn cấp, vội lật người, nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài.
Hoắc Thế Quân thấy hắn đi ra, nói: “Ngày mai ngươi đến ngõ Chu Xuyên ở cửa nam, chuyển lời của ta, gọi nàng ta thu thập đồ đạc, hạn cho nàng ta trong vòng ba ngày rời kinh, ngươi phái người hộ tống nàng ta hồi hương.”
Chuyện giữa Hoắc Thế Quân và Sở Tích, dĩ nhiên Hoắc Vân Thần rất rõ ràng. Thậm chí ngay cả tháng trước lúc Sở Tích chuyển đến Chu Xuyên, cũng là do một tay hắn sắp xếp. Chuyện của Hoắc Thế Quân hắn tuyệt đối trung thành, chịu đựng hết sức mới không tiết lộ cho Bạch Quân một tiếng. Hiện tại thấy sắc mặt hắn khó coi, đột nhiên lại lên tiếng như vậy, mặc dù không hiểu nguyên do, chỉ đoán được đại khái nhất định là bị Vương Phi biết, bốc hỏa, Vương Gia sợ không giấu được. Lập tức cũng không hỏi nhiều, chỉ đồng ý.
Hoắc Thế Quân phân phó xong xuôi, quay đầu bước đi, trở về Lưỡng Minh Hiên, một mình ngồi trong đình viện một hồi, chú ý tới ma ma gác cửa cũng đứng dậy, tựa như không hiểu nhìn quanh, liếc nhìn trong phòng ngủ, rốt cuộc cất bước đi.
Thiện Thủy mới vừa ngừng khóc, chợt nghe thấy tiếng hắn đẩy cửa vào, tự nhiên giả vờ ngủ say.
Hoắc Thế Quân rón rén leo lên giường, thấy nàng vẫn đưa lưng về phía mình không nhúc nhích, chịu đựng một lát, mở miệng nói: “Ta đã bảo Vân Thần ngày mai chuyển lời, bảo nàng ta rời kinh về quê. Như vậy nàng đã hài lòng chưa?”
Thiện Thủy nghe thấy giọng hắn ồm ồm, giống như đang tức giận nói, liền lạnh lùng nói: “Nếu như chàng không bỏ được, cũng không cần miễn cưỡng, tránh hối hận sau này, trách ta ép buộc chàng.”
Hoắc Thế Quân thấy nàng không hiểu chuyện, nào có chút hiểu chuyện như trước đây? Buồn bực phát cáu, chợt nhận ra giọng mũi nồng đậm của nàng, nghĩ một chút, liền hiểu rõ, đưa tay tới sờ má nàng, quả nhiên là nước mắt chưa kịp khô. Đi đốt đèn lại, trở lại muốn nhìn mặt nàng, Thiện Thủy lại lấy chăn mền che kín đầu, một hồi lôi kéo, dĩ nhiên bị hắn gạt chăn ra, mạnh mẽ ôm quay lại, mượn ánh nến, Hoắc Thế Quân lúc này mới thấy hai mí mắt sưng đỏ như hai quả hồng, tức giận cũng biến mất, lấy hai tay đang che mặt của nàng, nói: “Nhu Nhi, nàng khóc lâu như vậy sao?”
Thiện Thủy vốn đã ngừng khóc, bị hắn nói như vậy, hốc mắt lại nóng lên, nhắm hai mắt lại, thút thít một tiếng, một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, chảy tới hai bên tóc.
Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, Hoắc Thế Quân thấy rất đau lòng, ngoài nói: “Ai ôi, nếu ta nghĩ một đi không trở lại, chẳng lẽ nàng sẽ khóc ch.ết sao?”
Thiện Thủy cắn răng, dùng sức hung hăng đấm hắn, lại duỗi chân đá lung tung. Hoắc Thế Quân bắt được hai tay nàng đè lại lên gối, dùng chân ngăn chân nàng lại, không để nàng lộn xộn, đưa tay vuốt ve hai mí mắt sưng đỏ của nàng, dịu dàng nói: “Bảo bối ngoan, Nhu Nhi ngoan, đừng khóc. Nàng khóc lòng ta cũng như bị mèo cắn, còn khó chịu hơn…”
Thiện Thủy nghe thấy rốt cuộc hắn cũng mở lời dỗ mình, nước mắt không ngừng rơi, nghẹn ngào nói: “Dù sao ta cũng chỉ là nữ nhân điêu ngoa, chàng không yêu thích ta, sao còn tới đây trêu chọc ta.”
Hoắc Thế Quân thấy nàng buồn phiền nói, cười khổ, lấy khăn lau nước mắt cho nàng, trong miệng không ngừng nói: “Ai nói nữ nhân điêu ngoa không tốt? Ta thích nàng la lối om sòm, càng điêu ngoa càng tốt. Vừa rồi ta mới nói lung tung như vậy, nàng cứ coi như ta xấu xa lắm. Nàng cứ đạp ta một cước cũng được, đừng nói một cước, chỉ cần nàng vui vẻ, đạp ta một trăm lần cũng được.”
Thiện Thủy mở đôi mắt khóc lóc ê ẩm, thấy hắn đang nhìn mình, trong mắt ngập đầy thương tiếc, đoạt lấy khăn trên tay hắn, lau mặt mình, nước mắt rốt cuộc ngừng lại, nhưng vẫn không ngừng thút thít, rất đáng thương.
Hoắc Thế Quân dùng sức ôm nàng vào trong ngực, đưa một tay ra vỗ nhẹ sau lưng nàng trấn an, đợi nàng bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Nhu Nhi, nàng muốn hỏi gì, nàng cứ hỏi, nếu ta trả lời được ta nhất định trả lời.”
Thiện Thủy nói: “Chàng thật sự muốn đưa nàng ta đi sao?”
Hoắc Thế Quân nói: “Năm ngoái nàng ta ngăn nàng ở cửa, lúc ta đi thấy nàng ta, cũng từng nói qua với nàng ta, ta không cho phép nàng ta đi quấy rầy nàng. Tháng trước, ta đáp ứng lời khẩn cầu của nàng ta đưa nàng ta an bài ở cửa nam, cũng nói rõ ràng với nàng ta, nếu nàng ta còn quấy rầy nàng, tuyệt đối ta sẽ không để cho nàng ta ở lại Lạc Kinh. Hôm nay sẵn có chuyện như vậy, dĩ nhiên là phải đưa đi.”
Thiện Thủy núp trong ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Thiếu Hành, bây giờ chàng đối với nàng ta là có ý nghĩ gì?”
Hoắc Thế Quân trầm mặc chốc lát, nói: “Nhu Nhi, đoán chắc là nàng không muốn nghe ta nói dối, ta cũng không muốn nói dối. Vấn đề này ta thật sự rất khó trả lời…”
Thiện Thủy dùng mười ngón tay nắm chặt ống tay áo hắn, cố chấp nhìn hắn.
Hoắc Thế Quân thở dài, rốt cuộc nói: “Lúc ta biết nàng ta, ta mười tám tuổi, nàng mười bốn tuổi. Ta là nam nhân đầu tiên của nàng ta, nàng ta cũng là nữ nhân đầu tiên của ta.” Hắn thấy nàng cong miệng, đưa tay sờ đỉnh đầu nàng, giống như an ủi: “Lại nói nàng không thể tin, khi còn bé bởi vì mâu thuẫn với mẫu thân, thậm chí ta có chút chán ghét nữ nhân, không phải là có cảm giác, sau này gặp được nàng ta. Nàng ta là do cố nhân ta tìm được, vốn cũng là nữ nhi quan gia, người nhà gặp chuyện nên mới bị hại lưu lạc đến thanh lâu. Sau khi ta tìm được nàng ta, nàng ta không muốn về quê, ta theo ý nguyện nàng ta trở thành người giám hộ của nàng ta, sau đó cũng…”
Hắn ngừng lại.
“Nàng ta rất đẹp, lại rất đa tài, ta hiểu…”
Thiện Thủy muốn thể hiện chút rộng lượng, vẫn thốt ra một câu chua xót như vậy, hết sức nhẫn nhịn mới không thốt ra nửa câu sau: Lúc này mới phá trinh của chàng sao…
Hoắc Thế Quân hơi cười một tiếng, lại nói: “Lúc mới vừa ở cùng nàng ta, ta xác thực thích nàng ta, giống như nàng nói, nàng ta rất đẹp, lại rất đa tài. Nhưng sau này dần dần ta phát hiện ra, nàng ta cũng không phải là loại người kia… Nàng ta rất có tâm cơ. Ta hiểu rõ bị báo thù điều khiển, người thuần lương hơn nữa cũng sẽ biến thành người tâm cơ mưu tính. Nhưng sau khi nàng ta bắt đầu trao trái tim cho ta, ta cũng không còn tìm được cảm giác như lúc ban đầu chung đụng với nàng ta, càng ngày càng không có tiếng nói chung với nàng ta. Sau này cũng phát hiện, nàng ta còn gạt ta…”
Hắn ngừng lại, đổi giọng: “Nhu Nhi, ta chưa bao giờ là một chính nhân quân tử. Ta làm việc, chỉ cầu mục đích, không chừa thủ đoạn nào, cũng sẽ không vì cảm thụ của người khác miễn cưỡng mình. Đối với nàng ta mà nói, ta càng không phải là một nam nhân tốt. Lúc đầu ta chỉ đáp ứng nàng ta một chuyện, chính là cuối cùng sẽ thay nàng ta báo thù, ta sẽ làm được. Nhưng điều khác, ta không muốn miễn cưỡng, cho nên sau này dần xa cách nàng ta.”
“Lần này sau khi ta hồi kinh, có một ngày nàng ta chợt sai người truyền tin cho ta, nói nàng ta bị bệnh nặng. Ta liền đi thăm nàng ta. Nàng ta nói nàng ta đổi ý, không muốn ở lại Phi Tiên lâu, nhưng cũng không muốn rời kinh thành. Cho nên ta giúp nàng ta an bài một tòa nhà ở cửa nam. Ta nói với nàng ta, nàng ta có thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ có một cái duy nhất không thể, đó là đi quấy rầy nàng. Nhưng ta không nghĩ tới nàng ta lại đi tìm nàng…”
Hoắc Thế Quân ngừng lại, nhìn Thiện Thủy nói: “Lúc trước ta gạt nàng, đúng là sợ nàng nghi ngờ, không có ý nào khác. Bây giờ nếu nàng ta còn tiếp tục, ta cũng không muốn có người thứ ba, sau người đưa nàng ta về nơi chín suối là được.”
Nữ nhân đối với nam nhân đầu tiên của mình luôn là khó quên, có lẽ lòng nam nhân phụ bạc một chút, nhưng khúc đầu của hắn và nàng ta chắc cũng sẽ là một đoạn tốt đẹp để nhớ lại?
Thiện Thủy thở dài một cái, nhỏ giọng nói: “Ta hiểu rồi. Lúc trước là ta không tốt, làm loạn với chàng.”
Hoắc Thế Quân ôm chặt nàng, cúi đầu hôn nàng, nói: “Chuyện của ta và nàng ta, chỉ có vậy. Cho nên lúc nãy nàng hỏi ta có suy nghĩ gì về nàng ta, thật sự ta không nói ra được. Nhưng ta hiểu rõ, ta muốn ở cùng với nàng một chỗ. Cùng chung sống với nàng, ta rất hạnh phúc.”
Thiện Thủy ngẩng mặt lên, đưa mắt nhìn hắn, rốt cuộc nói: “Thiếu Hành, trước kia ta không biết nghe được từ đâu. Hai người yêu nhau, rất dễ dàng. Nhưng để đồng lòng đi hết cuộc đời, cũng không phải là một chuyện dễ dàng, cần phải có sự hiệp lực giữa hai người. Nếu chàng nguyện ý, ta sẽ cố gắng.”
Hoắc Thế Quân đan mười ngón tay vào tay nàng, đưa từng ngón tay nàng lên khóe miệng mình, hôn từng ngón tay, nói: “Ta cũng vậy.”