Chương 71
Hoắc Thế Du vừa ra ngoài, lập tức hấp dẫn mấy ánh mắt đang chờ bên ngoài. Thấy trán hắn bị chảy máu lấy khăn che lại, tất cả đều giật mình. Chung Nhất Bạch tiến lên muốn kiểm tra, bị Hoắc Thế Du tránh đi, miễn cưỡng cười nói: “Không đáng lo ngại.”
Chung Nhất Bạch đoán được nhất định là những lời vừa rồi của hắn đã chọc giận Hoàng Đế, vả lại lúc nãy ở ngoài dường như cũng nghe thấy tiếng Hoàng Đế rít gào, cũng không suy nghĩ nhiều, trấn an mấy câu, liếc nhìn Mục Hoài Viễn đang trầm mặc, thong thả đ
Thiện Thủy nhìn chằm chằm Hoắc Thế Du, bốn mắt nhìn nhau, thấy môi hắn khẽ nhúc nhích, giống như muốn nói, lập tức nhìn xuống.
Mục đích nàng tới đây không đạt được, không muốn rời đi như vậy. Nàng chuyển sang thái giám chấp sự, nhờ hắn thay mình thông báo muốn gặp vua lần nữa. Sau khi thái giám đi vào, rất nhanh đi ra nói: “Hoàng Thượng nói hôm nay mệt mỏi, có chút nhức đầu, xin Vương phi trở về phủ trước. Chuyện này Hoàng Thượng ắt có sắp xếp.”
~ ~
Thiện Thủy rời khỏi ngự thư phòng đến chỗ điện Hàm Chương, lúc đi đến cửa cung ở phía nam, có lẽ do tâm trạng nặng nề, dường như bước chân không nổi.
Nàng có cảm giác, lúc nãy, Hoắc Thế Du bị hoàng đế gọi ở lại một mình, nhất định trong ngự thư phòng đã xảy ra chuyện gì đó mà người khác không biết. Không thể nói được, chỉ là cảm giác mà thôi, nhưng lại làm nàng vô cùng lo lắng, thậm chí còn sợ hết hồn hết vía. Lúc tới gần cửa nam cung điện, nàng cảm thấy choáng váng đầu óc, trong lòng buồn bực dường như không đứng vững, nhanh chóng chống một tay lên bức tường kín hoa.
Cung nhân dẫn đường thấy nàng khác thường, vội vây quanh hỏi ý. Thiện Thủy khẽ nhắm mắt, đợi cảm giác khí huyết sôi sục dần chậm lại mới mở mắt miễn cưỡng nói: “Ta không sao…”
Nàng chợt im, bởi vì liếc thấy bên cạnh có thêm một người, chính là Hoắc Thế Du. Vết thương trên trán hắn đã được cầm máu, nhưng vẫn không băng bó, nhìn vẫn thấy ghê ghê.
“Nàng…cơ thể không ổn sao?”
Hắn nhìn nàng, trong mắt rõ ràng rất ân cần. Nhưng bây giờ, ân cần của hắn thế nào cũng không thể nào vượt qua chán ghét trong lòng nàng đối với hắn.
“Nhờ phúc của Vương gia, ta rất khoẻ.”
Thiện Thủy lạnh lùng đáp, bước nhanh về phía trước. Hoắc Thế Du cho tuỳ tùng lui, sải bước đuổi theo tới sau nàng, nhỏ giọng nói: “Ta biết nàng tức giận ta nói dối. Nếu như có thể, ta cũng không muốn như vậy.”
Thiện Thủy ngừng chân, nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Chọn lợi tránh hại chỉ là bản tính của con người mà thôi. Nói gì đến chuyện tức giận? Nói quá rồi.”
Hoắc Thế Du đỏ bừng mặt: “Ta cũng không dám nghĩ được nàng tha thứ, chỉ có thể nói thêm một câu sau cùng, đặt vào vị trí của ta, ta không có sự lựa chọn nào khác.”
“Thế nào, Hoàng Thượng nói gì với ngươi? Còn lúc nãy, ngươi nói gì với Hoàng Thượng?”
Thiện Thủy dứt khoát cắt lời hắn, sắc sảo hỏi.
Hoắc Thế Du cũng không tránh ánh mắt nàng, đón nhìn ánh nhìn chăm chú của nàng, chậm rãi nói: “Người bình thường, nếu không tiến, sau lưng còn có đường lui, ta lại không có đường lui. Nhưng về sau bất luận như thế nào tuyệt đối ta không làm khó nàng.”
Nghi ngờ trong lòng lúc nãy giờ như được kiểm chứng…
Nếu hoàng đế không hề cần nguyên do nữa, dù nàng có hàng trăm chứng cứ hiện trường, đó cũng chỉ là uổng phí.
Thiện Thủy tức giận, buồn bực trong lòng lúc nãy bỗng đâu ập tới, chân mềm nhũn, người như hướng về mặt đất, được Hoắc Thế Du đỡ, cho gọi cung nhân sau lưng tiến lên, đưa nàng đến điện bên cạnh. Thái y được truyền nhanh chóng chạy qua cẩn thận chẩn đoán, nói: “Chúc mừng Vương phi, đây là có hỉ.”
~ ~
Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn lâm viện Tiết Lạp, phụng chiếu truyền lệnh, ý tứ đại khái như sau:
Điều thứ nhất, bãi bỏ chức Vĩnh Định vương của Hoắc Thế Quân, sau khi bị phủ Tông Nhân giam giữ, đưa tới Nhai Châu nhận chức Chiêu thảo sử, không có chiếu lệnh không được trở về kinh. Trong lúc đó phải tĩnh tâm suy nghĩ, rèn luyện ý chí.
Điều thứ hai, theo chiếu chỉ trừng trị, chỉ dành riêng cho Hoắc Thế Quân, những người còn lại không liên quan. Quy chế Vĩnh Định vương phủ vẫn không giảm, lão Vương phi và công chúa vẫn được giữ tôn hiệu, phong thưởng như cũ.
Chiêu thảo tư, tên như nghĩa, là sở tư nhân ở nơi rừng núi xa xôi, chấp hành chiêu an những bộ tộc quy hàng cống nạp, ban thưởng. Nhai Châu cách Lạc Kinh xa xôi, tựa như hải ngoại chân trời góc bể, mặc dù chức vị này hoàn toàn không quan trọng gì, nhưng so với thứ dân như Tam pháp ti thượng tấu tốt hơn chút, nhưng cũng là một kết quả thảm hại. Sau khi biết được chiếu chỉ, nhân vật gánh vác triều đình ở Hồng tư lự khanh Chung Nhất Bạch mớm lời, giả vờ thăm dò nếu người Đát Thản không tiếp nhận thì thế nào, lúc đó nhận được một câu cứng rắn của Cảnh Hữu đế: “Đại Nguyên ta đã quyết định, nếu hắn muốn đánh, vậy liền đánh!”
Vùng đất Nhai Châu xa xôi từ xưa đã bị cho là nơi đứng sau kẻ phạm trọng tội giết người bị tịch thu tài sản. Đang ở triều đình mấy ngày trước, Hoắc Thế Quân còn là nhân vật phong vân một cõi, cho tới hôm nay lại như đám mây rơi xuống mặt đất. Nếu như không thể dự liệu sau này thế nào, nhưng tối thiểu hiện tại đối với bản thân lâu dài, cục diện bị động, không thể nghi ngờ là một chuyện đủ để cho người ta phấn chấn.
Kết quả như thế, mặc dù không hài lòng với dự đoán không lường trước nhưng hoàn toàn cũng được coi là ngoài ý muốn, tự nhiên Chung tướng cũng sẽ không tiếp tục đi vào chỗ nguy hiểm, tạm thời ngưng xuống.
~ ~
Trong vương phủ, hôm qua vừa biết Thiện Thủy mang thai không khí vô cùng vui vẻ, hôm nay lập tức bị tin tức này vùi lấp không còn bóng dáng. Diệp vương phi nghe tin, lúc này liền ngã xuống.
Thiện Thủy đè nén đau khổ trong lòng, đợi sau khi bà được chạy chữa nghỉ ngơi, từ từ quỳ trước giường bà, nói: “Nương, tất cả là lỗi của con…”
Diệp vương phi mở mắt ra, đưa mắt nhìn nàng chốc lát, chậm rãi nói: “Nhất ẩm nhất trác, chẳng lẽ là tiền định. Con trai ta, hoạ của nó hôm nay tất cả đều là gieo gió gặt bão, nào có liên quan gì đến con? Huống chi con đang có thai, đây là chuyện quan trọng nhất nhà ta hôm nay nên an tâm dưỡng thai, đừng suy nghĩ nhiều.”
Thiện Thủy nhỏ giọng đồng ý, trở lại Lưỡng Minh Hiên, chỉ thấy Hoắc Hi Ngọc xông tới nghiến răng nghiến lợi nói: “Có phải ca ca ta bởi vì con tiện nhân kia mới phạm chuyện không? Ta muốn để cho ả ta sống dở ch.ết dở. Tại sao ngươi cho người ngăn không cho ta vào?”
Sau khi Sở Tích Chi bị thị vệ giữ chặt đưa về, mấy ngày nay vẫn tạm thời bị nhốt ở trong nhà giam vương phủ.
Thiện Thủy nói: “Chuyện này không liên quan đến muội, ta sẽ xử trí.”
Đây là lần đầu tiên Hoắc Hi Ngọc nghe thê tử của huynh trưởng dùng giọng điệu nghiêm khắc nói với mình như vậy, chân thật đáng tin. Nàng cảm giác trên mặt nàng ấy không giống nàng, nhưng đến cùng lại không thể nói là cái gì, chỉ có thể sững sờ nhìn nàng ấy. Một hồi lâu, rốt cuộc nhếch miệng, nước mắt lăn xuống.
“Ta muốn đi cầu xin Hoàng Thượng, để người bỏ qua cho ca ca. Nhưng nương không cho ta đi. Ca ca ta, nếu huynh ấy bị đày đến một nơi xa xăm như vậy, về sau cũng không thể trở về?”
“Chàng sẽ trở về.”
Dường như Thiện Thủy đang nói với nàng ấy, hoặc như là tự nhủ.
~ ~
“Mới vừa đêm qua, Hoàng Thượng còn tới gặp Vương gia, ở lại một hồi lâu rồi mới đi…”
Trong phủ Tông Nhân, phụng mệnh trông chừng nơi này lại không biết sáng nay mới vừa có chiếu lệnh, lúc nói chuyện với Thiện Thủy vẫn sử dụng danh hiệu như cũ.
Cánh cửa bên ngoài giam Hoắc Thế Quân vừa được mở ra, Thiện Thủy đi qua viện trống trải, đẩy cánh cửa phòng khép hờ ra liền thấy nam nhân kia đang nằm ngửa mặt với đầu gỗ trên giường, khẽ nhắm mắt, giống như đã ng
Thiện Thủy từ từ đi về phía hắn. Bước chân của nàng rất nhẹ, thế nhưng hắn giống như vẫn bị kinh động, chợt mở mắt ra, nghiêng đầu, liếc nhìn nàng, ánh mắt sáng lên, đột nhiên lật người lên, đưa tay về phía nàng, nhếch miệng cười nói: “Nhu Nhi, rốt cuộc nàng cũng đến gặp ta rồi?”
Hắn vừa dứt lời, thấy nàng dừng ở trước mặt mình mấy bước, vẻ mặt lạnh nhạt, nụ cười trên mặt dần ngưng lại, đôi tay vươn ra rồi ngại ngùng đổi thành vuốt tóc mình, nhìn nàng nói: “Nhu Nhi, nàng vẫn còn giận ta…”
Liên tiếp nhiều ngày giam giữ, khiến khuôn mặt hắn bây giờ râu ria rậm rạp, trông rất tiều tuỵ, mắt vẫn còn rất sáng ngời, giờ này không nháy mắt chăm chú nhìn nàng.
Hắn còn chưa dứt lời, ‘bốp’ một tiếng, mặt đã hứng lấy bàn tay nàng, nặng nề tát một cái.
Lần này không nhẹ, Hoắc Thế Quân nghiêng cả mặt, rất nhanh hắn quay mặt lại, sờ sờ khuôn mặt mình, nhìn nàng cười khổ nói: “Đáng đánh. Đều là do ta sai, nàng cần phải tức giận. Nếu đánh ta có thể giúp nàng hết giận, nàng nên đánh…”
Thiện Thủy nắm bàn tay, oán giận nói: “Dĩ nhiên là lỗi của chàng. Hoắc Thế Quân, chàng biết tại sao ta đánh chàng không?”
Hoắc Thế Quân nhỏ giọng nói: “Nhu Nhi, ta không nên nửa đường bỏ lại nàng đi gặp nàng ta, lúc này mới xảy ra nhiều chuyện như vậy…”
“Chàng sai rồi Hoắc Thế Quân,” Thiện Thủy cắt lời hắn, lạnh lùng nói: “Chàng nửa đường bỏ ta đi gặp nàng ta, đó là do chàng vẫn còn tình cảm với nàng ta, có thể thấy được chàng cũng không phải là một người vô tình. Trong lòng ta tuy không thoải mái, nhưng cũng không đánh chàng vì điều này. Cho nên ta đánh chàng, là bởi vì chàng mắc thêm một lỗi lần nữa. Ta bảo chàng không cần phải giết Thừa Tông, tại sao chàng làm việc nhất thời như vậy? Ta vừa nghe nói đêm qua Hoàng Thượng đến gặp chàng, nói vậy chàng cũng biết về sau chàng sẽ đến chỗ nào đúng không? Cũng bởi vì chàng nhất thời xúc động, chàng mới rơi vào hoàn cảnh này. Bây giờ chàng hối hận rồi sao?”
Hoắc Thế Quân nói: “Nhu Nhi, mấy lần hắn xỉ nhục nàng, ta tuyệt không tha cho hắn. Dù ta mắc lỗi, ta cũng không hối hận. Nếu làm lại một lần, ta vẫn sẽ giết hắn.”
Thiện Thủy nói: “Thiếu Hành, trong lòng chàng muốn cái gì, ta rất rõ ràng. Bây giờ chàng nói không hối hận, ta tin tưởng lời chàng nói. Tất cả những việc chàng làm vì ta, ta cũng rất cảm động, chàng vì ta mới làm vậy. Nhưng sau này thì sao? Hôm nay chàng bị hạ vị, ổn định tương lai, dù là Hoàng Thượng, chỉ sợ cũng khó đảm bảo cho chàng. Ngày qua ngày, năm qua năm, nếu có một ngày chàng hối hận, khi đó chàng sẽ nhớ tới, nguyên nhân bởi vì ta, khiến chí khí phong vân của chàng rơi xuống hoàng tuyền…”
“Thiếu Hành, ta sợ sẽ có một ngày như vậy, ta không thể gánh vác nổi oán hận như vậy. Cho nên ta đánh người. Là chàng khiến ta không gánh nổi trách nhiệm như vậy.”
Thiện Thủy bình tĩnh nhìn hắn, nói từng từ từng chữ.
Lúc đầu Hoắc Thế Quân ngồi trên giường, thế nhưng lúc này từ từ đứng lên.
“Đại trượng phu sống trên đời, tất nhiên phải trù tính trước tiên. Tình hình như vậy, là lỗi của ta trước, nếu còn nghĩ trước lo sau chú ý đến công danh bản thân, Hoắc Thế Quân ta nào còn mặt mũi đối mặt với nàng? Nhu Nhi, nói đến hối hận, giờ phút này quả thật ta cũng có. Duy nhất ta hối hận, chính là không nên nửa đường bỏ nàng lại, mới tạo cơ hội cho người khác lợi dụng. Về sau, ta e rằng không thể tiếp tục bảo vệ nàng và mẫu thân…” Giọng của hắn trầm thấp, ngưng mắt nhìn nàng, chậm rãi nói: “Cả đời ta, nếu thật có ý chí hiếm thấy, đến ch.ết ta cũng chỉ có thể trách, là ta bình thường vô năng. Thật sự có liên quan gì với nàng?”
Thiện Thủy ngăn chặn lo sợ trong lòng, nói: “Sở Tích Chi, hôm sau nàng ta bị thị vệ đưa về, chàng có muốn biết nàng ta như thế nào không?” Không đợi hắn trả lời, nói: “Ngay lúc này ta gặp chàng, ta đã sai người mang một ly thuốc độc qua, truyền lời của ta. Ta nói, nếu nàng ta không muốn ch.ết, ta sẽ theo ý muốn của chàng lúc trước, phái người đưa nàng ta về quê, coi như là toàn bộ tâm ý của chàng đối với nàng ta. Nếu nàng ta muốn ch.ết, không cần phải làm nhiều chuyện như đi nhảy cầu, chỉ cần một ly rượu độc là được.”
“Ta tới thăm chàng, chính là để cho chàng biết cái này. Hiện tại đã nói hết, thấy chàng ở đây cũng không tồi, ta cũng yên tâm. Nương bởi vì chuyện của chàng nên không dậy nổi, ta cũng không thể ở lại lâu, ta đi trước. Chờ ngày chàng rời đi, ta sẽ trở lại thăm chàng.”
Thiện Thủy bình tĩnh nói xong, xoay người rời đi.
Hoắc Thế Quân kinh ngạc nhìn bóng lưng nàng, trong lúc nàng sải bước đi, hắn đến sau nàng, ôm eo nàng từ phía sau, cúi đầu đè lên búi tóc lạnh lẽo mà nhu thuận của nàng, dùng một giọng nói gần như cầu xin, nói: “Nhu Nhi, đừng đối xử với ta như vậy. Ta biết rõ ta sai rồi…”
Hắn ôm thật chặt cơ thể mềm mại của nàng, dường như chỉ cần buông tay nàng sẽ biến mất trước mắt mình.
“Nhu Nhi, ta đều biết. Nàng vì ta, thậm chí đến trước mặt Hoàng Thượng, ngay trước mặt nhiều người như vậy nói chuyện đêm đó. Toàn là lỗi của ta, mới có thể khiến cho nàng phải chịu xấu hổ tủi nhục như vậy…”
Hắn quay người nàng lại, lúc này mới phát hiện nàng lệ rơi đầy mặt.
“Nhu Nhi, Nhu Nhi, là lỗi của ta…”
Hắn bế nàng lên, trở lại trên giường, để cho nàng ngồi trên chân nàng như một đứa bé, gọi tên nàng, càng không ngừng nhận sai.
Rốt cuộc Thiện Thủy không nhịn được, nín một hơi thật sâu, nước mắt rơi càng nhiều, nghẹn ngào nói: “Một nữ nhân, cuối cùng cả đời có thể được một nam nhân một lòng một dạ bất chấp tất cả để bảo vệ như vậy, ta vốn nên rất hạnh phúc. Cho dù cùng ch.ết với chàng, ta cũng không oán hận. Nhưng Thiếu Hành, cõi đời này không chỉ có riêng hai ta. Chuyện đã xảy ra, nói thêm nữa cũng vô dụng, ta càng không muốn nghe chàng nhận sai với ta. Ta chỉ muốn chàng đảm bảo cho ta, về sau nhất định phải sống thật tốt…”
Hắn ôm nàng thật chặt, trong lòng xen lẫn hối hận và nuối tiếc: “Ta bảo đảm. Ta chẳng những sẽ sống tốt, ta còn muốn đem tất cả vinh hoa phú quý trên cõi đời này cho nàng, nàng phải tin ta.”
Cảm xúc của Thiện Thủy dần bình phục, than một tiếng, tựa vào ngực hắn: “Qua vài ngày, chàng sẽ phải đến một nơi rất xa rồi…”
Hoắc Thế Quân nói: “Nhu Nhi, nàng không cần đi cùng ta đến nơi đó…”
Thiện Thủy nói: “Ta sẽ không đi cùng chàng.”
Dĩ nhiên Hoắc Thế Quân cũng không nguyện để nàng đi theo mình. Mặc dù chức hàm như vậy, nhưng cũng không khác gì lưu đày. Chỉ là giờ phút này thật sự nghe từ miệng nói lời như vậy, vẫn có chút chua xót trong lòng, cười khổ nói: “Nhu Nhi… nàng thật…”
Thiện Thủy đưa mắt nhìn hắn chốc lát, thở dài lần nữa, cầm tay hắn đặt trên bụng mình, nói: “Kẻ ngốc, chàng nghĩ đi đâu vậy. Ta không thể đi theo chàng, là bởi vì ta đang mang cốt nhục của chàng á…..”