Chương 79
Tháng mười một, mùa đông Lạc Kinh cũng giống như thời loạn sáu năm trước, nhất định mất đi thái bình.
Vào đêm, ở cửa chùa Phổ Tu, trong bóng đêm thê hoang hỗn độn, có một nam nhân chắp tay đứng nghiêm. Tâm phúc sau lưng nín thở chờ đợi, đợi thật lâu, thấy bóng lưng người nào đó vẫn lặng, rốt cuộc không nhịn được, cẩn thận từng li từng tí lên tiếng: “Hoàng thượng, cần phải đi vào?”
Hắn giống như được nhắc nhở, khẽ ngẩng đầu, xuyên qua tán lá cây đa nhìn vào bầu trời đêm đen kịt, yên lặng chốc lát, rốt cuộc nói: “Không cần. Ngươi đi nói cho nàng biết, tiểu Dương nhi có thể rời kinh rồi.”
Người hầu đáp vâng.
Nam nhân nào đó xoay người rời đi, đi được hai bước chợt quay đầu lại, nói: “Nói cho nàng biết, cả đời này của trẫm, hết lòng lo lắng muốn làm một Hoàng đế vang danh sử sách. Năm đó trẫm trả giá với Thế Quân, đổi lại được sáu năm được sống bình thản. Vốn tưởng rằng bằng năng lực của trẫm, có thể làm xong chuyện muốn làm. Thế nhưng bệnh nặng kéo dài đã lâu, trời cũng không theo ý người. Hôm nay xem ra là không thể nào. Cuối cùng trẫm cũng chỉ là một người có suy nghĩ như người bình thường mà thôi, thân ở trong canh bạc quyền thế vinh nhục, đối với nàng phụ hết lần này đến lần khác, đã từng đồng ý, chỉ sợ khó có thể giữ lời. Nếu nàng hận ta, cũng rất đúng.”
“Truyền lời của trẫm cho nàng, không sót một chữ.”
Nam nhân nào đó nói xong lời này như nói lời trước lúc lâm chung, tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Bước chân hắn, lúc đầu có chút chậm chạp, nhưng dần dần giống như đã hạ quyết tâm, bước đi khoan khoái, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều, bóng dáng nhanh chóng chìm vào trong bóng tối.
Hai tháng trước, biên cảnh yên tĩnh năm, sáu năm lại rối loạn. Lúc này đây, cùng Đại Nguyên triều từ lúc khai quốc đã từng trải qua vô số trận chiến bất đồng lớn nhỏ, Đát Thản và Tây Khương được xưng trăm vạn binh mã bất ngờ cùng đánh vào từ hai hướng. HoắcThế Du xin đi giết giặc, gấp gáp điều binh mã chống cự Đát Thản, khó khăn lắm mới miễn cưỡng chống đỡ. Tây Bắc luân phiên báo nguy, tướng trấn giữ biên cảnh chỉ huy không đúng, mấy lần bị thua trận, chiến trường không ngừng chuyển dời, phủ Hưng Khánh rơi vào tình thế nguy cấp. Hoàng đế tức giận, từ đầu đến cuối phái vài tướng nhưng không ai có thể địch lại. Hoắc Thế Quân lại chậm chạp không tuân lệnh, cả triều không thể dùng tướng nào, càng không dám tùy tiện, cho nên sáng sớm ngày hôm sau, hắn tự mình ngự giá thân chinh một lần nữa.
Hắn đã già, vỗn nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy. Nói thật, khi hắn ngồi trên bảo tọa trên cao ở điện Thái Cực, nhìn về phía thần tử tức sùi bọt mép, sau đó lúc oán giận nói ra những lời này cũng chỉ là bất đắc dĩ. Nhưng hắn không có lựa chọn. Hơn nữa cho tới bây giờ, hắn chợt cảm giác phải hoàn toàn buông lỏng, giống như làm một chuyện hắn muốn làm. Hắn muốn lặp lại lịch sử nhiệt huyết và huy hoàng như ba mươi năm trước.
~ ~
Gian phòng sau thiền viện ở chùa Phổ Tu là một tĩnh thất, người hầu quỳ ở trên đất, thuật lại lời của nam nhân nào đó. Tĩnh thất hoàn toàn yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe được tiếng lốp bốp rất nhỏ phát ra từ chiếc hoa đèn.
Người hầu hơi ngẩng đầu, thấy Diệp Minh Hoa vẫn đang ngồi thiền vẻ mặt bình tĩnh, từ đầu tới cuối không nói một lời, đợi không được hồi âm, bái lễ lần nữa liền khom người lui. Đợi người hầu này đi khỏi, Hồng Anh liền rón rén vào, nhỏ giọng nói: “Tiểu Dương nhi vừa mới đi ngủ.”
Nghe nhũ danh cháu trai nhỏ mình được nhắc tới, lúc này Diệp Minh Hoa mới nở nụ cười yếu ớt, suy nghĩ một chút, nói: “Ngày mai về vương phủ.”
Nửa tháng trước lúc Hoắc Vân Thần tới, liền nhận được chỉ thị của Hoắc Thế Quân, bảo hắn chuyển tin cho Diệp Minh Hoa, an bài tiểu Nha Nhi đi Nhai Châu.
Từ tháng sáu tới nay, Diệp Minh Hoa dẫn tiểu Dương nhi lên chùa trên núi. Hắn xoay xoay thư, lòng cảm thấy kì quái, nhưng Diệp Minh Hoa vẫn không trở lại, vừa chưa nói cho phép cũng không nói không cho, cũng không rõ ý bà. Đảo mắt đã qua gần nửa tháng, hắn nóng lòng chờ đợi, đang muốn tự mình đến chùa Phổ Tu hỏi rõ ngọn ngành, ngày hôm đó lại thấy bà dẫn tiểu Dương nhi trở lại.
Diệp Minh Hoa cho gọi Hoắc Vân Thần, nói ý mình: “Nó ở bên ta đã nhiều năm, hôm nay đã lớn cũng nên về bên cạnh ba mẹ, là ta không tốt ép hắn đi theo bà già như ta.”
Năm đó tiểu Dương nhi không đi với mẫu thân xuôi theo miền nam, Hoắc Vân Thần vẫn cho rằng đó là ý của Diệp Minh Hoa. Vốn hắn nghĩ rằng bà không muốn để cho tiểu Dương nhi đi, không ngờ vừa từ trong chùa liền nói như vậy, thở phào nhẹ nhõm, mặt nghiêm túc nói: “Vân Thần cần phải có chỉ lệnh.”
Diệp Minh Hoa gật đầu một cái, liền sai người dẫn tiểu Dương nhi đến.
Năm nay tiểu Dương nhi năm tuổi, một tháng nữa cũng tròn sáu tuổi nhưng đã được tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất, ba tuổi đã có thể biết chữ ngâm thơ. Ngoại tổ Tiết Lạp như bắt được bảo bối, tự mình dạy dỗ, càng thêm tán thưởng sự thông minh ham học hỏi của nó, cực kỳ yêu thích. Thậm chí nửa năm trước, tiểu Dương nhi được Diệp Minh Hoa dẫn tới chùa Phổ Tu, ông cũng không chịu bỏ quên việc học, mỗi ngày đều đến chùa, đầu tiên là để gặp lại bạn cũ, thứ hai dĩ nhiên chính là vì việc học của tiểu Dương nhi. Không chỉ có vậy, tiểu Dương nhi hết sức sùng bái hình tượng phụ thân cưỡi ngựa lớn cầm đao lớn trong tưởng tượng, cho nên cũng rất hứng thú với việc học võ. Hai năm trước bắt đầu quấn quýt lấy Hoắc Vân Thần đòi học võ. Sau khi Hoắc Vân Thần xin chỉ thị của Diệp Minh Hoa liền dạy nó đứng tấn và công phu căn bản. Vốn cho rằng nó chỉ nhất thời có hứng thú, mấy hôm sau vẫn không từ bỏ, không nghĩ rằng tính nhẫn nại của tiểu tử này cực kỳ tốt, không sợ chịu khổ, chắc hẳn có thể kiên trì được. Cho tới bây giờ, nó chẳng những đã có thể học hết mấy bộ võ thuật, còn có thể bắn cung, ngay cả cơ thể cũng rắn chắc hơn rất nhiều.
Tiểu Dương nhi vào phòng, chào hỏi nội tổ mẫu và Hoắc Vân Thần, sau đó cười hì hì đến bên cạnh Diệp Minh Hoa, tình cảm hai bà cháu vô cùng tốt.
Diệp Minh Hoa ôm tiểu Dương nhi ngồi trên đầu gối, nói: “Tiểu Dương nhi, có muốn đến chỗ phụ mẫu không nào?”
Ánh mắt tiểu Dương nhi sáng lên, lập tức gật đầu.
Diệp Minh Hoa cười, nói: “Tốt, bây giờ tổ mẫu bảo người thu dọn đồ đạc cho tiểu Dương nhi, ngày mai sẽ xuất phát, có được không?”
Tiểu Dương nhi vừa muốn gật đầu, chợt lưỡng lự, ngửa đầu hỏi: “Tổ mẫu và cô cô không đi sao?
Diệp Minh Hoa nói: “Chỉ có tiểu Dương nhi đi thôi.”
Tiểu Dương nhi từ từ cúi đầu, sau đó ngẩng đầu mở miệng nói: “Tổ mẫu và cô cô không đi, cháu cũng không đi.”
Diệp Minh Hoa hơi kinh ngạc: “Là sao? Không phải cháu vẫn luôn muốn gặp phụ mẫu và muội muội sao?”
“Cô cô thường không ra ngoài, cũng không nói chuyện với tổ mẫu, chỉ còn cháu nói chuyện với tổ mẫu. Nu cháu đi rồi, tổ mẫu ở lại một mình rất buồn khổ.”
Mấy năm nay Trương Nhược Tùng biến mất như bọt khí, đã lâu vẫn chưa có tin tức của hắn. Lúc đầu Hoắc Hi Ngọc cố ý cầu xin được gả cho Trương Nhược Tùng, mặc dù Diệp Minh Hoa có gật đầu, cuối cùng lại ném một câu tức giận, nói Hoắc Hi Ngọc đầu thai sai người, bà không chịu nổi nữ nhi như vậy, quan hệ mẹ con vô cùng căng thẳng, mấy năm trôi qua vẫn không dịu xuống. Trương Nhược Tùng không có tin tức, Hoắc Hi Ngọc cũng không còn gây sự nữa, chỉ là hoàn toàn thay đổi tính tình, thường ngày giam mình ở trong phòng không hề ra ngoài.
Diệp Minh Hoa không hề nghĩ tới lời như vậy cũng có thể thốt ra từ trong miệng của một đứa trẻ. Ba năm trước, bà không muốn để tiểu Dương nhi đi, thứ nhất là do ngại sức khỏe nó yếu ớt, thứ hai, trong này cũng có ẩn tình, đây là ý của Hoàng đế - Nguyên nhân Hoàng đế làm như vậy, dĩ nhiên bà cũng hiểu rõ. Rốt cuộc bây giờ Hoàng đế cũng đổi ý rồi, mặc dù trong lòng bà cực kỳ không muốn, nhưng cũng nghĩ muốn chiều theo ý nguyện của tiểu Dương nhi, quyết định cho nó rời đi. Bây giờ nghe được lời như vậy, bà kìm nén niềm vui trong lòng, mặt giận dữ, kêu đại danh của nó, nói: “Hoắc Ngưỡng Hiền! Tổ mẫu bảo cháu đi, cháu đi chính là nghe lời tổ mẫu!”
Ngưỡng Hiền thấy vẻ mặt nghiêm túc của tổ mẫu, liền tuột khỏi chân bà, quỳ trước mặt bà. Nó khấu đầu, nói: “Tổ mẫu, ngoại tổ dạy cháu, mọi sự đều lấy chữ hiếu làm đầu. Phụ mẫu đều muốn hiếu kính tổ mẫu. Tiểu Dương nhi cũng muốn đến chỗ phụ mẫu, nhưng tiểu Dương nhi cũng không muốn tổ mẫu ở lại không có người nói chuyện. Trước kia mẫu thân đã từng nói với cháu, bảo cháu chờ người trở lại, dẫn theo phụ thân về. Phụ mẫu ở đó đã có muội muội chăm sóc, cháu ở cùng tổ mẫu, cháu không đi.”
Nó còn nhỏ, lại nói đâu ra đấy, nói xong liền mím chặt môi.
Người của Hoắc gia, từng chút từng chút lại đều quật cường mạnh mẽ như vậy, có Hoắc Thế Quân, có Hoắc Hi Ngọc, hiện tại ngay cả Ngưỡng Hiền nhỏ tuổi cũng như vậy.
Trong lòng Diệp Minh Hoa cảm thấy rất thoải mái.
Tiền đồ nhi tử còn chưa nói đến, đứa cháu này dĩ nhiên phải sớm đưa ra kinh mới ổn thỏa. Diệp Minh Hoa dĩ nhiên cũng rất hiểu đạo lý này.
“Ngưỡng Hiền, nghe lời của tổ mẫu, hãy đến bên cạnh phụ mẫu.”
Ngưỡng Hiền sợ run người một hồi lâu.
Nó không bỏ được tổ mẫu có nhiều năm tình cảm sâu đậm, cũng không thể kìm nén nỗi nhớ thương với phụ mẫu, sau khi do dự, cuối cùng bò dậy ôm lấy chân Diệp Minh Hoa, nói: “Cháu biết hai tháng nữa là ngày thọ của tổ mẫu, ngày đó hằng năm cháu đều cùng làm mì thọ với tổ mẫu và Hồng Anh ma ma. Chờ cháu ăn xong cháu sẽ đi có được không?”
Hồng Anh bên cạnh nhấp nháy mắt, hít mũi, nói: “Nên thỏa mãn tâm nguyện của tiểu Dương nhi, cũng không mất quá lâu.”
Diệp Minh Hoa ôm cái đầu tròn vo của đứa cháu nhỏ vào trong lòng, cảm thấy vừa chua xót vừa vui mừng, nghĩ đến ngày sau không biết bao giờ mới gặp lại đứa cháu nhỏ tình cảm này, thở dài, nhìn về Hoắc Vân Thần nói: “Vậy thì đợi thêm một thời gian nữa.”
Hoắc Vân Thần yên lặng lui ra ngoài.
***
Ở ngoài biển xa xôi, dường như cũng ngăn cách hết mọi hỗn loạn bên ngoài. Ngay trong giờ phút này, bên ngoài binh mã báo động, mà ở trên đảo San Hô, toàn bộ vẫn yên tĩnh như thường, kế thừa truyền thống tổ tiên từ từ tiến bước lên phía trước. Nam nhân nhân cơ hội nghỉ ngơi dùng bùn tu bổ lại tường đất. Phụ nhân bận rộn hoạt động, vá lại cánh buồm bị bão làm rách, bọn nhỏ vui cười trên bãi biển đánh bắt cua, không một ai để ý tới vỏ sò ốc nằm trên bờ cát, chỉ để lại những dấu chân làm bạn với chúng.
Thiện Thủy sắp lâm bồn, gần nửa tháng trước bà Vương bất đắc dĩ ngồi trên thuyền lão cai đầu đi một quãng đường xa đến nơi này. Dĩ nhiên bà không biết nữ nhân sắp sinh này có thân phận thế nào, mà danh hiệu phủ sử của nam nhân này cũng không hù dọa được bà – nếu thực sự lợi hại, còn có thể bị đầy đến vùng đất hoang vu này làm quan sao? Chẳng qua bị huyện lý hung thần dẫn đi, lúc này mới miễn cưỡng leo lên thuyền, hai ngày sau mới cập bờ.
Bà Vương bị dẫn đi trong lòng vô cùng buồn bực. Chờ gặp được nữ nhân sắp sinh con này, hoặc nói chính xác hơn, lúc nhìn thấy nha hoàn bên cạnh nữ chủ nhân đưa một cây trâm cài vàng óng thì rốt cuộc cơn giận trong lòng cũng tiêu tan. Sau khi tính toán, cái trâm này nếu đổi thành bạc cũng khoảng được hai mươi, ba mươi lượng.
Ngày trước bà cũng đã đỡ đẻ cho nữ nhân gia đình giàu có, sinh ra nhi tử, cuối cùng được một hỉ bao (tiền mừng), ra tay rất hào phóng rộng rãi, cũng chính là Trương gia ở thành đông đã cho năm lượng bạc, hai mươi, ba mươi lượng này còn có thể nói được bao nhiêu nữa.
Bà Vương vui vẻ suy nghĩ lần này đúng là không phí công sức, chợt nhìn thấy nam nhân đối diện đang nhíu mày nhìn mình, nói: “Chăm sóc phu nhân ta cho tốt, đến lúc ngươi đi còn có thưởng.”
Bà Vương bị ánh mắt hắn quét qua, nhất thời đứng ngồi không yên, run sợ, vội xoa xoa hai lòng bàn tay vào với nhau, kiềm chế trái tim đang đập thình thịch, nói: “Đại nhân yên tâm, tiểu nhân đã có mấy chục năm kinh nghiệm đỡ đẻ, ít nhất một nửa trẻ con trong thành đều đã từng qua tay tiểu nhân, bảo đảm vô cùng ổn thỏa, ngài cứ yên tâm. Nếu không tri huyện đại nhân cũng sẽ không mời tiểu nhân. Tiểu nhân thấy ngài cũng không phải là người bình thường, phu nhân càng là nữ nhân phúc hậu từ trên trời phái xuống…”
Bà Vương không ngừng nịnh nọt, tay chân cũng nhanh nhẹn, nhanh chóng cất trâm cài đầu, giúp đỡ Thiện Thủy nằm xuống, rửa sạch tay liền lấy tay xoa xoa lên bụng nàng kiểm tra, thu tay, nhìn về phía Hoắc Thế Quân đang lo lắng tươi cười nói: “Đại nhân yên tâm, vị trí thai của phu nhân rất chính xác, nhất định sẽ thuận lợi sinh ra một đứa bé mập mạp.
Hoắc Thế Quân nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm.
Nửa tháng sau, Thiện Thủy đau đớn cả đêm, sinh được đứa bé thứ ba của Hoắc Thế Quân và nàng – là một tiểu tử trắng trẻo mập mạp. Lúc đứa bé cất tiếng khóc chào đời chính là bình minh, sao mai xuất hiện trên bầu trời xanh và nền biển rộng. Tiểu Nha Nhi vui mừng hớn hở nói: “Về sau con sẽ gọi đệ đệ là tiểu Hải Tinh.”
***
Tiểu Hải Tinh uống no sữa, yên lặng nằm bên cạnh Thiện Thủy ngủ ngon lành. Gió thổi vào mang theo hương vị biển mặn chát, xuyên qua cửa sổ mở nửa. Hoắc Thế Quân ngồi ở bên giường nàng, muốn rút ngón tay lúc nãy trêu chọc tiểu Hải Tinh, lại phát hiện đứa bé dùng sức cầm lấy, lắc lắc vài lần mới rút được tay ra, Thiện Thủy đang nằm trên giường liếc qua, nở nụ cười.
“Thiếu Hành, ta đã bảo Bạch Quân giúp chàng thu dọn đồ đạc rồi.”
Sau khi Thiện Thủy cười, giơ tay nhẹ nhàng xoa lên gương mặt hắn, dịu dàng nói.
Từ lúc Mạnh Vĩnh Quang đến cũng đã cách đây gần nửa năm, bồ câu đưa thư lần gần đây nhất cũng đã hơn hai tháng. Thiện Thủy biết biên cảnh phương Bắc đang phải chống đỡ giặc ngoại xâm, nhưng mức độ chiến sự thế nào, ở trên đảo bị ngăn cách với thế giới bên ngoài này thực sự vẫn không có tin tức gì.
Nàng biết Hoắc Thế Quân vẫn luôn chờ tin, thậm chí lúc nàng mang thai hắn cũng rất sốt ruột, chỉ là sợ nàng phát hiện cho nên mới không biểu lộ ra ngoài.
Nam nhân này, trời sinh hắn là người thuộc về thế giới bên ngoài, tựa như chim ưng hùng mạnh giương cánh bay lên tận trời xanh.
Hoắc Thế Quân cầm tay nàng, ngưng mắt nhìn nàng.
“Nhu Nhi, tin tức đã lâu không tới, e rằng đã xảy ra chuyện lớn…” Hắn chần chừ, nói: “Sau khi ta đi, chỗ này sợ rằng cũng không còn an toàn. Thứ hai ta ở đây, có một lần ra biển cùng người trong thôn gặp phải bão gió, cánh buồm bị bẻ gãy, cuối cùng xuôi dòng nước trôi đi khoảng một trăm dặm đến một hòn đảo nhỏ. Người bản địa gọi nó là đảo Long Thạch. Khi ta đang ở trên đảo đó, tù trưởng đảo vừa mới ch.ết, vốn người kế vị sẽ là nhi tử của tù trưởng, nhưng lại bị thúc thúc của hắn đoạt lấy, hai bên tranh đấu với nhau. Ta thấy vị tù trưởng trẻ này rất trung hậu, cho nên mới giúp một tay. Sau đó hắn cảm kích ta, bởi vì tuổi nhỏ hơn ta, liền gọi là ta huynh. Cái này rất ít người trên đảo biết, mấy người đồng hành với ta năm đó đều có thể tin cậy, tuyệt sẽ không tiết lộ cho người xấu. Thời tiết trên đảo kia với đảo này cũng không quá khác biệt, là một nơi khá an toàn. Ta đưa mấy người đi.”
Trái tim Thiện Thủy khẽ đập, cũng cười gật đầu.
Hoắc Thế Quân cúi người xuống, hôn lên môi nàng, nhỏ giọng nói: “Nhu Nhi, nàng yên tâm ở đó, ta nhất định sẽ đi đón nàng và bọn nhỏ.”
Đảo Thạch Long nhỏ hơn đảo San Hô rất nhiều, tù trưởng địa phương cũng là một người trẻ tuổi, trẻ hơn Hoắc Thế Quân mấy tuổi, nhi tử cũng đã năm, sáu tuổi rồi. Vợ chồng tù trưởng rất thân thiện với Thiện Thủy, dàn xếp xong xuôi, tiểu Nha Nhi vui đùa bên cạnh bọn nhỏ xấp xỉ tuổi nhau. Ngoài những lúc vẻ mặt nhớ nhung khi nhắc tới ca ca ở Lạc Kinh, phần lớn thời gian đều giống như bông hoa hướng dương nổi giận, mặt không ngừng tươi cười không buồn không lo.
Tiểu Hải Tinh chăm ăn chăm ngủ, mới ba bốn tháng đã có thể bị tỷ tỷ trêu chọc cười khanh khách, đến lúc năm sáu tháng đã có thể lăn lộn trên giường, sử dụng đôi tay đôi chân ngắn cũn mập mạp chống đỡ người, hoc cách ngồi.
Đây không phải lần đầu tiên Thiện Thủy làm mẫu thân, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu nhi tử mình dựa vào hơi sức bản thân ngồi dậy tựa vào người mình, cảm giác vừa vui mừng vừa cảm động, không có lời nào để miêu tả đúng tình cảm nàng lúc này.
“Mẫu thân, nếu tiểu ca ca có thể ở chung một chỗ với chúng ta thì thật tốt biết bao!”
Gần đây tiểu Nha Nhi không biết vì sao luôn không ngừng nhớ tới tiểu ca ca. Có một buổi tối, thậm chí lúc con bé tỉnh dậy do bị bóng đè, chân không chạy đến phòng Thiện Thủy, ôm nàng khóc nói: “Mẫu còn mơ thấy tiểu ca ca, nhưng mới vừa nhìn thấy ca ca, ca ca đã bị người xấu bắt đi.”
Nữ nhi với tiểu ca ca là sinh đôi, nghe nói sinh đôi có lúc sẽ có cảm ứng tâm linh. Sau khi đến nơi này, nàng bị ngăn cách với thế giới bên ngoài không biết chút tin tức nào. Trước kia Hoắc Thế Quân đã gửi thư tín bảo Hoắc Vân Thần đưa tiểu Dương nhi đi, nhưng đã qua lâu như vậy, lúc trước nàng vẫn đang ở đảo San Hô, nhưng giờ vẫn không còn tin tức.
Thiện Thủy cặn bản vẫn lo lắng mơ hồ, cho tới bây giờ, tâm trạng nàng cũng giống như tâm trạng nữ nhi, trên mặt dĩ nhiên là an ủi tiểu Nha Nhi, trong lòng mình lại dao động không ngừng.
Không có chuyện gì, thật sự không có việc gì…lúc này Hoắc Thế Quân nên đến Lạc Kinh sớm, khẳng định không có việc gì.
Thiện Thủy chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Nhưng một ngày này, sau khi có một vị khách không mời mà đến, Thiện Thủy thời gian dài lo lắng. Rốt cuộc nàng cũng biết được rốt cuộc chuyện long trời lở đất nào đã xảy ra.
Dù cho là cảnh long trời lở đất, cũng không quá đáng….