Chương 84: Bí mật
Vài ngày sau, Đinh Hạo ngoại trừ mỗi ngày vào thành lấy dược liệu một lần cho Đinh Thừa Tông ra, phần lớn thời gian đều đi dạo trong thôn, hy vọng sẽ có cơ hội phát sinh ngẫu ngộ vài lần với Đổng tiểu nương tử. Nhưng là lúc này đã là ngày mùa, nông dân vội vàng cày ruộng, bừa đất, reo trồng, bón phân. Đổng gia thuê mười hai mẫu đất, tự nhiên bận rộn.
Các anh em nhà Đổng thị thì đông, từng người thành gia thật lập nghiệp, con cháu sum xuê, lao động tráng niên rất nhiều, hai thôn cách nhau lại không xa, cho nên thường xuyên lại đây hỗ trợ. Nhưng người ta dù sao cũng là tới hỗ trợ, La Đông Nhi tuy là nữ nhân yếu đuối, cũng không thể ngồi mát ăn bát vàng, mỗi ngày phải đi theo bọn họ gieo, bón phân, bận rộn không ngớt. Đinh Hạo ngay cả muốn gặp nàng, cũng chỉ có thể đứng ở trên bờ ruộng nhìn thân ảnh yểu điệu xa xa của nàng mà thôi, ngay cả cơ hội tới gần cũng không có.
Cả ngày lượn lờ trên bờ ruộng thẳng tắp, Đinh Hạo thật ra có nghe được một ít tin tức có liên quan tới hắn từ những thôn dân. Nghe nói Lưu gia tứ cô nương sau khi biết hắn cự hôn, vừa thẹn vừa nhục bổ nhào vào trên kháng (giường thời Tống) khóc lớn một hồi trước mặt Lý đại nương.
Hắn còn nghe nói, tứ cô nương nàng chộp lấy đoạn vải gấm màu trên tay Lý đại nương ném xuống mặt đất, còn lấy đôi giày vải của nàng hung hăng giẫm lên tấm vải gấm, còn dọa nói Lưu gia nàng không thèm cái "lễ an ủi" của Đinh gia, làm cho Lý đại nương rất mất mặt. Đinh Hạo rất là áy náy, bớt chút thời giờ tặng Lý đại nương miếng vải gấm sắc coi như lễ tạ ơn vậy.
Đinh Hạo cõi lòng tràn đầy áy náy, những vẫn cố gắng thực hiện kế sinh nhai của mình: tận lực lợi dụng khoảng thời gian này tích lũy thật nhiều nhân sinh; tận lực điều trị thân thể mẫu thân; sau khi rời khỏi Đinh gia, thừa dịp tuổi trẻ mà tận sức một phen, tránh một phần sự nghiệp cả đời mình, chỉ là cuộc sống tiêu diêu tự tại cả đời.
Đương nhiên, kết quả đẹp hơn, chính là mang được cô gái nhỏ vừa đáng yêu lại đáng thương La Đông Nhi kia cùng nhau rời đi, nhưng là thời đại này, cho dù là khuê nữ chưa gả, muốn tiếp xúc cũng còn khó như lên trời, huống chi nàng là người ở góa. Nếu liên tiếp ngay cả cơ hội tiếp xúc cũng không có, làm sao bắt được phương tâm của nàng đây?
Trong khoảng thời gian này, ở phía La Đông Nhi không hề thu hoạch được gì, nhưng ở Đinh gia hắn thật ra lại có đoạt được cái khác, coi như là được mất bù trừ đi. Mỗi lần hắn lấy thuốc từ trong thành trở về, đều đích thân mang tới cho Đinh Thừa Tông. Đinh Thừa Tông đối với hắn rất nhiệt tình, thường xuyên yêu cầu hắn bồi tiếp nói chuyện phiếm, cùng uống trà thưởng rượu, tình hình là dáng vẻ không giống như đối đãi với quản sự nhà mình, thật sự như một bạn tốt tri giao bình thường vậy. Lục thiếu phu nhân thường xuyên hầu hạ bên người trượng phu, đàm tiếu giải ngữ, đối với Đinh Hạo cũng rất lễ ngộ. (đối đãi long trọng.)
Đinh Hạo thấy đại thiếu gia mười phần nhiệt tình với hắn, chỉ là Đinh đại thiếu gia hiện giờ bởi vì hành động bất tiện, muốn tìm người nói chuyện phiếm giải buồn, vừa lúc hắn lại nhàn cư vô sự. La Đông Nhi lại không có cơ hội tiếp cận, vì thế một ngày có hơn phân nửa thời gian ở cùng Đinh đại thiếu nói chuyện trời ơi đất hỡi.
Người trong thôn đều tin truyền thuyết hắn được hồ tiên làm phép, đây là một tầng màu sắc tự vệ tốt nhất của hắn, mỗi khi nói ra có khi ngẫu nhiên, có khi lại kinh thế hãi tục, cũng không làm cho người ta nghi ngờ. Dù sao việc hắn nổi bật cũng đã lộ ra không ít, lại không cần giấu dốt, cho nên lui tới cùng Đinh Thừa Tông, Đinh Hạo nói thoải mái, thường có những từ ngữ rất mới, làm cho Đinh Thừa Tông chậc chậc tán thưởng.
Mà Đinh Thừa Tông này vài năm nay thay phụ thân để ý gia nghiệp, kinh nghiệm cùng lịch duyệt buôn bán được tích lũy khá lớn. Đinh Hạo mặc dù so với hắn là hơn một ngàn năm kiến thức, lại chỉ có thể nói sơ lược nhận thức tầm vĩ mô mà thôi, nói tới đủ loại cẩn thận tỉ mỉ trong hoạt động buôn bán của thời đại này, trong giới hạn của niên đại này điều kiện kinh doanh như thế nào, phải phát triển như thế nào, hắn lại hoàn toàn là thường dân ~~~~ Đinh Thừa Tông đối với Đinh Hạo không che dấu gì, Đinh Hạo hỏi câu nào hắn đều giảng giải cẩn thận, những gì tâm đắc của mình cũng không hề giữ lại mà nói hết cho Đinh Hạo, cùng hắn kết giao, Đinh Hạo nhận được rất nhiều kinh nghiệm buôn bán quý giá mà có lẽ vốn phải chịu nhiều đau khổ mới có thể nhận được.
Hai người gặp gỡ thường xuyên, Đinh Đình Huấn liền cảm thấy sầu lo, nhưng là Đinh Thừa Tông vốn vẫn có chút uể oải không phấn chấn, hiện giờ cùng Đinh Hạo nói chuyện với nhau thật vui, dường như vừa khôi phục lại chút tinh thần, hắn có thể nào nhẫn tâm làm ra chuyện gì khiến con mình không được vui chứ, chỉ mong đợi vào Đinh Thừa Nghiệp, hy vọng hắn có thể có tiền đồ giống như Đinh Thừa Tông, mới có thể yên tâm giao gia nghiệp cho hắn quản lý.
Đinh Thừa Nghiệp kỳ thật cũng không phải không nghĩ muốn biểu hiện gì đó trước mặt phụ thân, nhưng là hắn làm chuyện gì cũng không có tính kiên nhẫn, làm không được bao lâu, liền ném hết mọi chuyện lên người Nhạn Cửu, tự đi ăn chơi đàng điếm, tiêu dao khoái hoạt. Mỗi người đều có mục tiêu sinh mệnh của mình, một tên quần là áo lụa mục tiêu cuộc sống chỉ là như vậy, người có thể trông cậy vào nó được bao nhiêu?
Đinh Hạo cùng Đinh Thừa Tông liên hệ chặt chẽ, Đinh Thừa Nghiệp cũng không phải là không biết, nhưng hắn không thèm quan tâm, ở hắn xem ra, đại ca đã là một phế nhân rồi, cho dù có bổn sự lớn thế nào, cũng không thể tranh chấp cùng hắn. Hiện giờ chuyện nóng bỏng nhất của hắn chính là làm cho La Đông Nhi mớ rau xanh trong veo như nước kia rơi vào tay mình, thỏa tâm nguyện đã thèm nhỏ dãi bấy lâu.
Mấy ngày nay hắn thúc giục Liễu Thập Nhân làm nhanh, Liễu Thập Nhất tự nhiên nịnh bợ kiệt lực, vì thế có một ít tin đồn La Đông Nhi với Đinh Hạo nhanh chóng truyền ra khắp Đinh gia trang. Nhưng là đương sự Đinh Hạo lúc này còn chưa biết gì. Mấy ngày nay, hắn cùng Đinh Thừa Tông uống trà chơi cờ, nói chuyện trên trời dưới đất, hắn còn tưởng kiếp sống quản sự của mình có thể trong nhàn hạ như vậy hết hạn kỳ nửa năm. Không ngờ mới được than thản vài ngày, Đinh Đình Huấn lại phái hắn đi làm một việc cho lão.
Thì ra, phủ Phách Châu khởi công xây dựng công trình thủy lợi, phải khai thông một con sông, con sông này chảy qua phụ cân Đinh gia trang. Lấy cớ lương thực cung cấp cho Châu phủ, châu phủ cưỡng bức lao động chia đều cho các thôn trấn thuộc lưu vực con sông. Người phụ trách phái nhân công này là các Bảo Chính thôn trấn. Bởi vì thôn dân Đinh gia trang mười phần đều có tá điền Đinh gia, cho nên Chân Dương Bảo Chính của thôn trang không có thế lực ảnh hưởng như gia chủ Đinh Đình Huấn của Đinh gia. Hắn muốn làm việc gì đều phải có cái gật đầu của Đinh Đình Huấn mới được. Hiện giờ là ngày mùa, sai lao dịch như thế nào, tuyệt đối không thể xa rời việc trợ giúp cùng duy trì của Đinh gia, cho nên Chân Bảo Chính mới tìm tới tận cửa.
Đinh Đình Huấn đang lo đứa con có quan hệ chặt chẽ với Đinh Hạo nhưng lại không tìm được lý do ngăn cản. Vừa nghe thấy Chân Bảo Chính thuyết minh ý đồ tới đây, lập tức biết thời biết thế, phái việc này cho Đinh Hạo làm, lấy cớ tu bổ sông ngòi mà phái hắn đi. Chẳng qua Đinh gia dựa vào đất vườn mà kiếm cơm, dòng sông này chảy qua phụ cận của Đinh gia, việc này đối với Đinh gia cũng rất là có lợi. Đinh Đình Huấn đối với việc này cũng không dám qua loa, liền phái Liễu Thập Nhất theo sau phối hợp với Đinh Hạo. Liễu Thập Nhất là quản sự ngoại viện của Đinh gia, trước khi hắn từng phụ trách việc như thế này rồi, đồng thời hắn đối với gia đình các hộ đều nắm rõ như lòng bàn tay, nam đinh nhà ai, mấy người, có bao nhiêu mẫu ruộng đất,… hắn đều nhất thanh nhị sở (nắm rõ như lòng bàn tay), nên điều nhân công lao động nhà ai, trong lòng cũng có tính toán rồi.
Đinh Hạo tự nhiên biết luận kiến thức về phương diện này, hắn còn xa mới theo kịp Liễu Thập Nhất, liền cũng không một chút khoe khoang, khiêm tốn nghe theo ý kiến của Liễu Thập Nhất, đợi Liễu Thập Nhất giúp hắn đưa ra danh sách những lao động cưỡng bức, cùng Chân Bảo Chính đi thông báo tới từng nhà, bắt bọn họ sáng mai tập hợp ở đầu thôn, bắt đầu làm việc đào mương.
Một ngày làm việc qua đi, chân đều tê dại, Đinh Hạo cùng Chân Bảo Chính vốn hai đường khác nhau, đang muốn quay về nghỉ ngơi, vừa mới đi được không xa, Chân Bảo Chính đã đuổi theo, thở hồng hộc hô: "Đinh quản sự, xin dừng bước."
Đinh Hạo kinh ngạc nói: "Chân Bảo Chính còn có chuyện gì vậy?"
Chân Bảo Chính nói: "Ngày mai sẽ bắt đầu làm việc, nhưng còn việc ăn uống của một trăm người trên sông này thế nào? Ai phụ trách nấu cơm đây? Còn phải tìm vài đầu bếp nữ nữa mới được à."
"Ôi!" Đinh Hạo vỗ ót nói: "Ta cơ hồ quên mất việc này, Chân Bảo Chính đừng vội, quay đầu lại cùng ta với Liễu quản sự thương lượng một chút, có thể an bài thỏa đáng, cố gắng ngày mai làm việc ổn thỏa à."
"Trên công trường còn thiếu vài đầu bếp nữ?" Đinh Hạo vừa đi trở lại, đột nhiên nghĩ tới La Đông Nhi: "Đó là một cơ hội tốt nha, có thể mang nàng tới đây được không? Nhưng là…chỉ sợ ta lộ diện, Đổng lý thị kia liền không hòa nhã với ta, làm sao đáp ứng lời mời của ta đây, không bằng để cho Liễu Thập Nhất ra mặt thì tốt hơn."
Đinh Hạo trong lòng tính toán, trở lại Đinh phủ tìm Liễu Thập Nhất. Nhưng hắn chạy một vài vòng cũng không thấy Liễu Thập Nhất đâu cả, mắt thấy đã tới trước nhà bếp, liền thuận thế đi vào. Tiến vào trong bếp, đẩy cửa chính ra, Đinh Hạo rầm rầm bước vào, miệng hướng vào bên trong hô to: "Lưu quản sự, Liễu quản sự, các người có ở trong này không?"
Lưu Minh từ trong buồng chạy ra, quần áo dính dầu mỡ cùng với một cái tạp dề rách bươm, một mặt tươi cười nói: "Thì ra là Đinh quản sự à, Liễu quản sự không ở đây, sao hôm nay ngươi lại rảnh tới đây thế? Vào phòng ta ngồi chơi một chút đi, ta gọi ngươi mang vài cái bánh ăn sáng tới, thêm một bầu rượu nữa, chúng ta hai người uống với nhau mấy chung."
Đinh Hạo người đầy nước, thắt lưng thấp đẫm mồ hôi mặt cùng cổ, cười nói: " Không cần, ta còn có việc. Đi rửa mặt trước cái đã, ngươi bận việc gì thế mà người cũng thấm đẫm mồ hôi."
Lưu Minh nói: "Vừa mới dẫn người tới phía sau viện bê mấy bao gạo trở về, còn thuận đường xem một tràng náo nhiệt."
Đinh Hạo vừa rửa mặt vừa hỏi: "Phía sau trang viện có tràng náo nhiệt gì?"
Lưu Minh ánh mắt hơi nhíu lại, cười nói: "Đổng gia náo nhiệt chứ đâu, lão bà bà(mẹ chồng) điêu ngoa Đổng gia kia không biết nghe được tin đồn *** ở đâu ra, về nhà giận dữ, hung hăng sửa trị tức phụ kia một phen, hiện giờ đang phạt nàng quỳ ở giữa viện đó.
Đinh Hạo nghe xong ngẩn người, thâm âm cứng lại: "Đổng gia bà nương, vì sao?"
Lưu Minh cười hì hì nói tiếp: "Lại nói tiếp, việc này có liên quan tới ngươi đó, hiện giờ toàn bộ Đinh gia trang đều truyền miệng nhau, đều nói Đổng gia nương tử đang thân mật với ngươi, Lý đại nương đi Đổng gia cầu hôn cho ngươi, chính là bởi vì hai người các ngươi sớm có tư tình, đã muốn luyến … cái tình nhiệt gì gì đó … ài, dù sao nghe không rõ, ta cũng không tin à, không biết tên vương bát đản nào dám nói huyên thuyên loạn ngữ như thế."
Đinh Hạo vừa nghe tới đây lửa giận bốc lên, hắn "ba" một cái quay đầu trở lại, xoay người đi ra ngoài. Sự tình nếu đã xả tới trên đầu hắn, vô luận thế nào cũng phải xuất đầu, làm cho một người nữ nhân nhỏ bé như nàng chịu tội vì hắn, hắn còn là nam nhân sao?
Lưu Minh kéo lấy hắn vội la lên: "Ta nói cho huynh đệ nghe, ngươi định làm gì thế?"
Đinh Hạo hai mắt phun hỏa tức giận nói: "Ta đi tới Đổng gia xem sao!"
Lưu Minh ánh mắt khó hiểu lúng ta lúng túng nói: "Đây là ý gì, hay là…hay là huynh đệ cùng với Đổng gia tiểu nương tử kia thực sự có…."
"Ân?" Đinh Hạo trừng mắt, Lưu Minh vội vàng cười trừ: "Đừng đừng đừng, ngươi đừng có nóng giận nha, là ta chưa nói, chưa nói. Chẳng qua…huynh đệ này, ngươi đi như vậy, vốn tin đồn sẽ hóa thành chuyện thật, những lời lan truyền ra cũng không dễ nghe. Lại nói, Đổng tiểu nương tử dù sao cũng là vợ của Đổng gia, người này thư từ hôn còn chưa viết. Một khi thư từ hôn còn chưa viết, Đổng tiểu nương tử vẫn là người Đổng gia, bà bà kia giáo huấn tiểu tức phụ là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện tất nhiên), người ngoài sao có thể quản vào đây? Nghe ca ca khuyên đi, ngươi tốt nhất vẫn là đừng đi."
Đinh Hạo ** nói: "Ca ca yên tâm, ta tự có chừng mực, nếu không cũng sẽ không nói gì tới đạo lý mà chạy tới nhà người ta cãi nhau ầm ĩ. Nhưng là sự tình kia có người dựng lên người ta, ta há có thể làm rùa đen rụt đầu?"
"Ngươi….nhưng ngươi đi tới cũng làm được gì?
"Hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi."
"Như vậy làm sao mà thành được?" Lưu Minh nói: "Ai bảo ta coi ngươi là huynh đệ của mình chứ không thể mắt thấy ngươi gặp chuyện khó xử được. Ta có chuyện này nói cho ngươi nghe, nói không chừng có thể có trợ giúp được một chút với ngươi. Nhưng là huynh đệ ngươi ngàn vạn lần đừng nói là ta nói, ta không thể trêu vào hắn được."
Đinh Hạo ngạc nhiên nói: "Chuyện gì, Lưu quản sự cứ nói, huynh đệ này cực kỳ kín miệng, những gì không nên nói, tuyệt đối sẽ không lộ ra nửa phần."
Lưu Minh nhìn ngó chung quanh, kéo lấy Đinh Hạo, kéo hắn tới chân tường, nhỏ giọng thầm nói: "Ta nói với ngươi, ngươi đừng xem Đồng gia bà tử ồn ào này lợi hại, dường như giống như liệt phụ trinh tiết vậy, phụ nữ có chồng này mới là biểu diễn đó, bà ta nha, sớm đã cùng Liễu quản sự của chúng ta thông đồng rồi, nhiều năm như vậy, chẳng qua gia đình người phụ nữ có chồng này ở ngay sau hậu viện Đinh gia chúng ta, hai người lại không thường xuyên lui tới nên mọi người không chú ý. Nếu không phải Liễu Thập Nhất thường xuyên tới phòng bếp của ta lấy một chút thịt mang đi tặng cho người phụ nữ có chồng kia, ta cũng không phát hiện ra ẩn tình của bọn họ."
"Nga?" Đinh Hạo thầm nghĩ: "Nếu Lưu Minh nói là sự thật, bà nương này quả thật là vừa ăn cướp vừa la làng, nếu bà ta quả thật có nhược điểm như vậy thì có thể gậy ông đập lưng ông, chẳng qua việc này trong lúc nhất thời không có chứng cứ, dứt khoát mà nói như vậy, chỉ sợ là vô bổ, hơn nữa còn đắc tội với tên tiểu nhân Liễu Thập Nhất kia…."
Đinh Hạo đang nghĩ ngợi, Lưu Minh nhìn trái phải, lại kiễng mũi chân nói sát vào lỗ tai hắn, thần thần bí bí nói: "Ta nói với ngươi, hôm nay Liễu quản sự đi qua nhà Đổng quả phụ, có thể… đối gian phu ɖâʍ phụ kia lại… Liễu quản sự buổi tối không thể không trở về nhà, cho nên vụng trộm tìm hoan lạc yêu đương với Đổng thị kia, đều là thời gian canh nhàn cuối chiều mà thôi.
Đổng tiểu nương tử hôm nay tới quý phủ của ta nhận chức phường tống tú phẩm, Lý đại nương không ở đây, trở về sớm, hắc hắc, ngươi nói nàng sớm không phạt quỳ, muộn không phạt quỳ, Đổng tiểu nương tử nàng vừa mới về liền phát tác, không phải sợ … phát hiện ra Liễu quản sự ở trong phòng chứ? Ha ha, ta chỉ phỏng đoán thôi… hắc hắc…đoán là như vậy…."
Đinh Hạo cười "hắc" một tiếng, vỗ vỗ bả vài đầy thịt của hắn nói: "Ân, đa tạ Lưu đại ca, lòng ta đã nhớ, nhân tình này, ta sẽ nhớ kỹ!"