Chương 86: Nam nhân chi gian đích linh tê(*)
(*) Tạm dịch: Đàn ông thông minh trong lúc đó.
Liễu gia bà nương hấp tấp chạy tới cổng Đổng gia, dưới chân lại có chút chần chừ, Tao Trư nhi kia nói không tỉ mỉ, rốt cuộc có phải chuyện như nàng nghĩ không, thực có chút không yên ở trong lòng. Nam nhân của mình là Đinh gia quản sự, ở bên ngoài là nhân vật có uy tín và danh dự, vạn nhất nghĩ sai rồi, chẳng phải làm cho hắn mất mặt sao? Nói nữa, Đổng gia bà nương kia cũng không phải là một phụ nữ thiện lương bình thường, nếu không lấy được chứng cứ gì, tự dưng tới tận cửa trêu chọc nàng ta, sẽ rước lấy phiền toái không dứt à.
Nhưng mặc dù trong lòng nàng nghĩ như vậy, nếu không tận mắt chứng kiến, thì thủy chung cái "Gai nhọn" trong lòng kia không thể nhổ ra được, vì thế cắn răng cắn lợi, vẫn kiên trì đi tới trước cổng Đổng gia.
Vài đứa nhỏ nhà láng giềng đang đứng ở bên ngoài cửa hướng đầu vào trong sân trong đại viện, thỉnh thoảng còn hi hi ha ha nhặt vài hòn đá nhỏ ném vào bên trong, vừa thấy có người lớn tiến tới, bọn nhỏ lập tức giải tán.
Liễu gia bà nương vừa đi vào trong viện, chỉ thấy Đổng gia nương tử đang quỳ gối trong sân, trên đầu đội một cái bồn bằng gỗ, trong bồn đựng nước, hai tay vịn lấy bồn, muốn nâng được đúng là rất khó. Thỉnh thoảng nàng run rẩy để nước tràn ra, ở bên cạnh thân nàng còn có vài hòn đá nhỏ, chắc là do mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện ném tới nàng.
Liễu gia bà nương nhìn thấy trong lòng lại càng đắn đo: "Hay là ta nghĩ sai? Đổng tiểu nương tử đang quỳ ở đàng kia, ở cửa còn có một đám nhỏ đang xem náo nhiệt, giữa ban ngày ban mặt người tới người đi như thế này, có ma quỷ nào có gan chui vào trong chăn của quả phụ nhà người ta, ở giữa ban ngày mà làm được chuyện hoang đường này sao?"
Nghĩ như vậy, Liễu gia bà nương vẫn đi vào trong sân, giả vờ kinh ngạc nói: "Ai nha, Đổng tiểu nương tử, phạm phải lỗi gì mà bà bà lại trừng phạt vậy? mau đứng lên đi, ta thay cô cầu xin cho, Đổng lý thị đâu, ở trong phòng hả?" Nàng vừa nói vừa hướng vào trong phòng nhìn chung quanh.
"A! thì ra là Liễu đại nương…" La Đông Nhi hai tay giơ lên cao, đỡ cái bồn gỗ trên đỉnh đầu, vẻ mặt mệt mỏi ửng hồng lên một mảnh, tay chân bủn rủn, vốn đã chống đỡ không được, vừa thấy có người tới là có hi vọng, cái eo nhỏ kia nhất thời mềm nhũn: "Chưa được phép của bà bà, ta không dám đứng dậy…"
Liễu gia bà nương chờ không kịp, nàng đưa tay đỡ lấy bồn gỗ trên đỉnh đầu La Đông Nhi, đặt xuống bên cạnh, nói: "Đổng tiểu nương tử, cô đứng lên đi, thím tử phải tìm Đổng lý thị nói chuyện một chút, cô đi kêu nàng ấy ra đây đi."
Đinh Hạo cùng Tao Trư nhi lúc này mới đi đến cửa, nhìn thấy một màn này trong mắt, Đinh Hạo máu dồn lên não, hai tay lập tức nắm chặt, Tao trư nhi bên cạnh tức giận nói: "Đổng lý thị quả là không phân rõ phải trái, người ta là khuê nữ nhà nàng ta chứ có phải là nô tỳ đâu? Thế nhưng làm như vậy thật là xỉ nhục người ta …"
Đinh Hạo có nén giận dữ nói: "Không cần rối loạn, có chừng mực, hiện giờ đi vào chửi ầm ĩ một phen, ta ngươi thống khoái nhưng Đổng tiểu nương tử lại càng chịu nhiều tội, nhất thời cứ nhẫn nại đã."
Đổng gia nương tử thấy Liễu thẩm lên tiếng, nghĩ có người ngoài ở đây, bà bà mình cũng sẽ không làm khó dễ nàng quá mức, liền lên tiếng, đứng lên đi vào trong phòng. Nàng hai đầu gối quỳ lâu đã bủn rủn run lên, hơn nữa có chút khiếp đảm, đi run rẩy khó có thể bước thành bước.
"Bà bà, Liễu gia thẩm mời người,…mời ra ngoài nói chuyện."
"Ai cho tiện phụ ngươi đứng lên." Đổng lý thị đột nhiên từ trong nhà chính nhảy ra, chộp tới nàng, Liễu gia bà nương vội hô: "Đổng gia muội tử."
Đổng lý thị dường như lúc này mới nhìn thấy nàng, thở hồng hộc dừng bước bước nói: "Ai ôi, đây không phải là Liễu gia tỷ tỷ sao, xưa nay không thấy lui tới, hôm nay sao lại rảnh qua nhà của ta chơi vậy…"
Liễu gia bà nương cười cười nói: "Đổng gia muội tử, ta có chút việc muốn tìm chủ nhà ta, nghe nói…hắn ở đây thì phải?"
Đổng lý thị sắc mặt hơi đổi, trong lòng nhất thời có chút kích động, nàng nghĩ muốn phủ nhận, nhưng rồi lại không biết Liễu gia bà nương này được tin tức từ nơi nào, vạn nhất nàng có tin tức lai lịch vô cùng xác thực, chính mình thề thốt phủ nhận, chẳng lẽ không phải là chữa lợn lành thành lợn què sao?
Chính lúc không biết nói sao cho thích đáng, nhìn thấy Đinh Hạo cùng Tao Trư Nhi đi vào cửa, Đổng lý thị nhân cơ hội này nói sang chuyện khác, hướng tới bọn họ phát tác: "Đinh gia quản sự tới nhà của ta là có chuyện gì thế? Liễu gia tỷ tỷ, người nhìn xem, ta giáo huấn tức phụ nhà ta, người ta còn nói ta không tốt, ngươi xem đây là muội tử tin sao? Ta bên này vừa mới đánh chửi hai câu, đã có kẻ trộm muốn che chở bà nương tới đây, nói bọn họ câu mi đáp mắt(có thể hiểu là: liếc mắt đưa tình) còn có oan uổng sao?"
Tao Trư nhi cả giận nói: "Bà nương này bị điên mất rồi, gặp phải người nào cũng cắn hay sao ấy?"
Đổng lý thị đối với Đinh Hạo còn có vài phần kiêng kị, đối với Tao Trư Nhi không một chút sợ sệt nào, vừa nghe thấy những lời này, nhất thời da mặt đỏ lên, khóc lóc om sòm nói: "Thôn làng bàn tán tức phụ nhà ta hết ăn lại nằm, không tuân thủ nữ tắc, cấu kết làm bậy với lưu manh, làm bại hoại gia môn Đổng gia ta, ta căn bản còn chưa tin, hiện giờ tình hình như thế này, Liễu gia tỷ tỷ đã thấy rồi đó, thông đồng còn chưa đủ, không ngờ còn có người hát đệm nữa, đúng là con điếm lẳng lơ ở trước mặt người ngoài thì tỏ ra giả ngoan bán kỹ xảo mà…"
"Ta…ta nào có…" La Đông Nhi cố gắng biện bạch: "Từ khi bị bà bà giáo huấn, tức phụ nhi không hề dám xuất môn, hôm nay vẫn bị bà bà phân phó, từ Đinh phủ đưa vải diệt trở về, còn chưa kịp vào cửa, đã bị bà bà phạt quỳ,…tức phụ…tức phụ ngu muội, còn không biết mình làm sai chuyện gì."
"Còn muốn già mồm?" Đổng lý thị giận dữ, nhảy lên nhéo tóc nàng, vẻ mặt đanh đá: "Tiểu tiện nhân, có người làm chỗ dựa là được hả, ta bảo ngươi đi Đinh gia châm phường làm một chút việc rồi trở về, ngươi lại muốn giễu ta, mới đi được một chút đã hai tay trống trơn quay trở lại. Ta xem ngươi hiện giờ là không để tâm tới việc của gia đình, chỉ thầm nghĩ tới tên đàn ông của ngươi thôi!"
Đinh Hạo thờ ơ lạnh nhạt, thấy Đổng lý thị hai má ửng hồng, tóc mai hỗn độn, bên cạnh tóc mai còn vết tích mồ hôi, váy với thắt lưng không có thẳng, mới vừa rồi khi đánh La Đông Nhi, cái váy bay lên, lộ ra một đôi giày thêu dưới chân, bên trong đối bít tất bằng vải bố cũng quấn tới mắt cá chân, coi như là vội vàng mặc vào cho có lệ, trong lòng ngẫm nghĩ hiểu được lời của của Lưu Minh mười phần sự thật.
Đã có Liễu thị ở đây, hắn cũng không kiêng kị nữa, vừa thấy Đổng lý thị nhéo tóc La Đông nhi hất xuống, lập tức vọt lên phía trước, cầm lấy cổ tay bà ta, Đổng lý thị bất chấp đây là đất vườn mình thuê của Đinh gia, nghĩ tốt xấu gì cũng có Liễu Thập Nhất làm chỗ dựa lập tức hét to: "Ngươi làm cái gì, rõ như ban ngày, ngươi khi dễ một quả phụ như ta sao?"
Đinh Hạo trên trán gân xanh đã nổi lên, lại nhe răng cười, chậm rãi nói: "Đổng lý thị, ngươi nói đúng, ta chính là khi dễ quả phụ nhà người ta rõ như ban ngày đấy. Nếu canh năm nửa đêm, ngươi cầu ta, ta còn không thèm nhé."
Đổng lý thị vừa nghe thấy thế hai hàng lông mày dựng thẳng, vừa muốn nói. Đinh Hạo đưa tay lên, nhằm thẳng vào cái vẻ mặt đáng ghét của bà ta, thẳng tay tát vào cái miệng rộng, "ba" một tiếng vang lên. Đổng lý thị nửa bên mặt nhất thời tê cứng, La Đông Nhi chính là đang anh anh khóc, vừa nhìn thấy bộ dạng hung hãn của Đinh Hạo, bị hù cho ngây ngốc ở đó.
Đổng lý thị ngẩn người, đột nhiên cổ họng tru lên: "Đánh người rồi, Đinh gia quản sự khi dễ ta một quả phụ…"
Từ "nhà" còn chưa kịp nói ra, Đinh Hạo trở tay kéo lại, lại một cái tát vang dội nữa, nửa bên mặt khác của Đổng lý thị tê cứng lại, hai má sưng đỏ, giống như khỉ, xèo xèo ngô ngô ngay cả nói cũng không nói ra lời được.
Đinh Hạo lúc này mới cười lành lạnh nói: "Ngươi còn biết được ta là Đinh gia quản sự sao? Phụ nhân trọng danh tiết, nam nhi không nặng thanh danh sao? Năm lần bảy lượt, năm lần ba bận, người đàn bà chanh chua nhà ngươi hắt nước đen vào người ta, hủy hoại thanh danh của ta, chẳng lẽ ta đánh ngươi không được? Đinh gia là dòng dõi thư hương, thi lễ gia truyền, thân là quản sự Đinh gia, tự nhiên phải giữ gìn danh dự Đinh gia. Ngươi bịa chuyện sinh sự, cắn bậy lung tung, chẳng những hủy hoại thanh danh của Đinh Hạo ta, lại làm bại hoại thanh danh của Đinh gia. Ta tha cho ngươi một lần, ngươi còn không biết thông minh, ngược lại càng làm tới, Đinh gia trang lúc nào có thể dung túng cho Đổng gia ngươi nhảy múa như thế hả?"
Hắn vừa mắng, vừa ra hiệu cho Tao Trư nhi, hàm ý bảo Tao trư nhi thấy hắn thủ thế thì lập tức chạy vào trong phòng. Đinh Hạo vốn xuất thân là một viên chức nhỏ ở một xã khu, thừa biết cách dựa thế như thế nào, lúc này hắn đánh người ta hai chưởng, cũng không đề cập một lời tới La Đông Nhi, ngược lại mỗi một câu chữ đều đem Đinh gia ra làm lá chắn. Đừng nói Đổng lý thị nhân duyên cực kém, vốn sẽ không có người xuất đầu ra thay nàng, cho dù có người vây xem, đồng tình với nữ nhân như nàng ta, cũng đều là sống dựa vào Đinh gia, tất nhiên là không dám xuất đầu vì nàng, tự nhiên mất mặt thêm à.
Liễu gia bà nương thấy Đinh Hạo phát hỏa như vậy vốn đang nghĩ muốn tiến lên khuyên giải, vừa nghe thấy Đinh Hạo luôn mồm muốn công đạo cho Đinh gia, trong lòng sinh ra cố kỵ, thật không tiện ra mặt. Nàng đảo mắt nhìn thấy Tao trư nhi lén lút đi vào trong cửa nhà chính, đột nhiên nhớ tới mục đích tới đây của mình, cũng bỏ qua Đổng lý thị, cất bước đi vào trong nhà chính.
Liễu Thập Nhất lúc này đã y phục chỉnh tề, ngồi trong nhà chính của Đổng lý thị, trong lòng như treo mười lăm cái thùng tát nước vậy, ngồi xuống mà bất ổn. Hắn nghĩ muốn làm như không có việc gì mà đi ra khỏi cửa, giả như mới biết vợ mình tới tìm mình, nhưng là lại chột dạ, chung quy không dám đứng dậy, lại ngóng trông Đổng lý thị có thể đối phó được với bà nương của mình, càng có chút thỏa đáng. Liễu Thập Nhất lòng thấy may mắn, âm thầm chuẩn bị, nhưng đang lúc không biết phải làm sao, thì Tao trư nhi đẩy cửa phòng, một cái đầu to tròn tiến vào dò xét, hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt to cùng đôi mắt nhỏ cùng nhìn.
Liễu gia bà nương thấy vẻ mặt của Tao trư nhi, rốt cuộc không kiềm chế được, bước nhanh đẩy Tao trư nhi ra mà vào, nhìn thấy nam nhân của mình bưng chén trà, hai chân ngồi bắt chéo, không khỏi thất thanh kêu lên: "Ông xã, chàng thực ở chỗ này?"
Đổng lý thị nghe thấy thanh âm, sắc mặt nhất thời biến thảm, Đinh Hạo tức khắc kêu lớn: "Phách Châu phủ tu bổ sông ngòi, đi qua Đinh gia trang, đây là chuyện tạo phúc cho quê nhà, Đinh gia trang tất cả người làm nông không ai là không được lợi? Bản quản sự cùng Liễu quản sự, Chân Bảo chính không chối từ vất vả thu xếp việc này, hiện giờ nhân thủ tập trung đầy đủ, ngày mai liền bắt đầu làm việc nạo sông. Chính là còn thiếu vài đầu bếp khéo tay, cũng không biết Liễu quản sự đã an bài việc này chưa, việc này rất là cấp bách, nghe người ta nói hắn tới nhà ngươi, cho nên ta tới hỏi một chút. Bản quản sự vì gia trang mà ra sức, không có công lao cũng có khổ lao, bà nương ngươi không biết cám ơn thì thôi, ngược lại như chó điên gặp người liền cắn, ngươi nói có nên đánh hay không?"
"Khụ! Nàng tới có chuyện gì?" Liễu Thập Nhất vốn trong lòng đã đập loạn, hai chân lạnh run, thấy bà nương nhà mình lộ diện, hắn cả kinh cơ hồ muốn nhảy dựng lên, nhưng là nghe những lời này của Đinh Hạo, hắn đột nhiên lại "tứ bình bát ổn" ngồi xuống, trái tim kia kêu "rầm" một tiếng, rồi theo cổ họng nuốt lại vào trong bụng, trên lưng đã có một tầng mồ hôi lạnh, làm ướt đẫm vạt áo hắn…
"Ông xã, chàng quả nhiên ở chỗ này, chàng … Chàng tới nhà Đổng lý thị người ta làm chuyện gì?" Liễu gia bà nương vừa sợ vừa giận, trong lòng đã muốn nghĩ tới kết quả đáng sợ nhất.
Không ngờ Liễu Thập Nhất lại nhìn mình bằng ánh mắt xem thường, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Trên thôn tuyển ra tráng đinh nạo vét sông đắp đê, thiếu vào nữ đầu bếp, ta nghĩ Đổng gia tiểu nương tử trù nghệ không tồi, vì thế tìm tới bà bà nàng thương nghị một chút, nàng tới có chuyện gì, trong nhà có việc gấp hả?" Truyện được copy tại
"Không…" Liễu gia bà nương ngẫm lại vẫn cảm thấy khó hiểu lại hỏi: "Chàng nếu muốn mời Đổng tiểu nương tử làm nữ đầu bếp, tại sao nàng quỳ ở bên ngoài chàng cũng không để ý, chỉ ở trong phòng nói chuyện cùng bà bà của nàng vậy?"
"Nói nhảm, việc nhà người ta, ta để ý tới làm chi?" Liễu Thập Nhân không hờn giận đứng lên khiển trách nói: "Đổng gia bà nương điêu ngoa thế nào nàng cũng không phải không biết, ta quản tới việc đó làm gì, nói nữa…hiện giờ trong thôn cũng không biết có bao nhiêu tin đồn *** liên quan tới Đổng tiểu nương tử, ta muốn đem tức phụ nhi này lên sông, tất cả ở đó đều là tráng hán, chỉ có năm ba nữ nhân, bà bà nàng yên tâm sao? Không cho nàng ta bớt giận thì có thể thả người sao? Ta không phải dùng lời khuyên bảo mãi sao, vừa mới nghe thấy bên ngoài tranh cãi ầm ĩ, ta còn tưởng rằng hàng xóm láng giềng vì Đổng tiểu nương tử mà tới nói giúp, không tưởng được là cũng có nàng ở đó, nàng dường như vội vã chạy tới tìm ta, rốt cuộc có chuyện gì?"
"Ta…ta…" Liễu gia bà nương đối chiếu lời nói của chồng mình với lời của Đinh Hạo, nhất thời tin tám phần, khí thế nhất thời trùng xuống, không khỏi ngượng ngùng nói không ra lời.
Liễu Thập Nhất thấy thế càng thêm trấn định, hắn nặng nề hừ một tiếng, đặt chén trà lên trên bàn, bày ra một tư thế uy phong trách cứ nói: "Nàng nha, ở nhà nhàn rỗi không có việc gì, cả ngày sẽ suy nghĩ lung tung, chút lòng dạ hẹp hòi này của nàng ta còn không rõ sao? Làm trò trước mặt người ngoài, ta thật chẳng muốn nói với nàng nữa!" Nói xong phất tay áo đi ra khỏi phòng.
Liễu gia bà nương ngượng ngùng đi theo sau, nói: "Ông xã, kỳ thật,…kỳ thật ta không phải nghĩ gì, ta tới là …là bởi vì…vì…bà bà gọi chàng về nhà ăn cơm…"