Chương 90: Điều hí hoàn thị điều giáo (*)? (Thượng)

(*): Đùa giỡn hay là dạy dỗ.
Đinh Hạo chính đang kinh ngạc, đột nhiên phía sau truyền tới một tiếng kêu sợ hãi: "Hạo ca nhi…"


Đinh Hạo bị hù nhảy dựng lên, nhìn lại hóa ra là La Đông Nhi ở sau lưng hắn. Đinh Hạo khó tin nàng lại chủ động tới gần mình, không khỏi vui vẻ nói: "Nàng sao lại giống như chú mèo nhỏ thế, đi tới đây không chú động tĩnh nào, chạy tới sau lưng ta lúc nào vậy."


La Đông Nhi thẹn thùng nói: "Mới vừa rồi…. thấy ngươi cùng Chân bảo chính nói chuyện, ta không tiện lại đây, cho nên đành phải tránh ở một bên."
"A, có chuyện gì sao?"


"Không có gì lớn cả, chỉ là…" La Đông Nhi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bên khu bếp, Đinh Hạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên dãy bếp, còn vài thôn phụ đang bận rộn ở đây, nhất thời hiểu sai ý, vội vàng vui vẻ nói: "Nàng có cái gì muốn nói cùng ta phải không, không tiện để cho người ta biết sao, đi, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh tới đó nói chuyện."


La Đông Nhi có chút quẫn, khẽ gắt nói: "Ngươi người này… nói chuyện bậy bạ gì thế, ai muốn cùng ngươi kiếm chỗ yên lặng nói chuyện chứ. Ta…ta chỉ là muốn ngươi giúp đỡ bọn ta một chút thôi."
Đinh Hạo cười gượng nói: "Ác, việc này…có chuyện gì gấp, nàng nói."


La Đông Nhi nói: "Mới vừa rồi ta đang thổi cơm, lấy tay dọn sạch đống củi khô bên cạnh, đột nhiên nhìn thấy trong đống đất khai quật lên được một bộ xương người."


available on google playdownload on app store


Nàng vỗ nhẹ ngực nói: "Thật đúng là hù ch.ết người ta, tới bây giờ trong ngực ta còn đập loạn cả nên, nhìn thấy….hôm nay thật là đen, ta thật sự có chút sợ hãi, muốn mời Hạo ca nhi đưa đi chỗ khác."


Đinh Hạo cười nói: "Nơi này trên dưới có hơn một trăm hán tử, dương khí mười phần, thực sự dã quỷ cũng bị dọa chạy, một bộ hài cốt có gì mà phải sợ, ta đi xem."


La Đông Nhi dẫn Đinh Hạo tới chỗ bếp đất cách đó không xa, có chút sợ hãi đi trước chỉ chỉ. Đinh Hạo ngẩng đầu vừa thấy, chỉ thấy trên một đống đất vừa mới được đào bới lên có một nửa xương bàn chân, xem bộ dạng như thế, trong đất này hắn có chôn một bộ hài cốt. Khi thôn dân này đào đất phát hiện ra, gặp hài cốt vô chủ thế này cũng không khách khí, cũng không đổi đưa tới địa phương khác, loạn thất bát tao cứ thế là đào lên thôi, chính là bộ hài cốt đầy đủ đã bị quật nát, chỉ để lại nửa ống xương đùi ở trên mặt đống đất thôi.


Xương cốt có màu trắng xỉn, bởi vì lâu năm, trên xương cốt thủng lỗ chỗ. Trong xương một nửa đều là bùn đất, cứ như vậy mà ném ở đằng kia, đừng nói là Đổng tiểu nương tử nhìn sợ hãi. Đinh Hạo tuy rằng có bộ dạng chẳng hề để ý, kỳ thật trong lòng cũng rất không thoải mái khi nhìn thấy xương chân kia.


"Có thiêu sao?" Đinh Hạo nhìn hai bên, hắn cũng không muốn dùng tay cầm lấy cái xương chân đó.
"Ác, ta ở đây có mang theo xẻng, ngươi chờ một chút." La Đông Nhi xoay người chạy về, lấy cái xẻng mang tới.


Đinh Hạo tiếp nhận cái xẻng, tới gần đống đất, thuận miệng hỏi: "Ngày hôm qua khi ta đi rồi, bà bà nàng có làm khó dễ nàng nữa không?"


"Không có…" La Đông Nhi nâng ngón tay lên, hất hất sợ tóc mai, có chút không được tự nhiên nói: "Ngày hôm qua ngươi hung dữ như vậy, ta cũng còn bị dọa, ta xem bà bà ta cũng là như vậy, các ngươi đi rồi, bà còn ngơ ngác đứng một lúc lâu sau đó mới đi trở vào nhà, cũng không có mắng chửi ta một câu nào."


"Ừ…" Đinh Hạo đào một cái hố nhỏ bên cạnh đống đất, quay đầu nhìn nàng một cái, đột nhiên nói: "Kỳ thật, chuyện Đổng lý thị với Liễu Thập Nhất, nàng cũng sớm biết rồi, có phải không?"
"A?" La Đông Nhi hoảng sợ cuống quít nói: "Ta không biết, người ta….người ta không biết … nói…"


Dưới ánh mắt Đinh Hạo thanh âm của La Đông Nhi ngày càng nhỏ, chậm rãi cúi đầu.


"Ha ha, đây là có ch.ết cũng không nói hả? Ai, Đổng gia có người tức phụ này, cũng không biết mấy đời đốt hương nữa, nàng không làm Đổng lý thị thất vọng, thì Đổng lý thị thực có lỗi với nàng nha, Đổng tiểu nương tử, nàng tính cả đời chịu khổ ở Đổng gia sao?"


La Đông Nhi thanh âm nhỏ nói: "Đây là mệnh của người ta…"


"Mệnh? Ta cũng tin mệnh, nhưng ta không tiếp thu mệnh. Cổ nhân nói " Một mệnh hai vận ba phong thủy, bốn tích âm đức, năm đọc sách" có thể thấy được, ảnh hưởng của vận mệnh thật sự nhiều lắm, theo ý ta, ta sinh ra làm nam nhân, đó là mệnh! Ta gửi hồn vào nhà người sống bần cùng, đó là mệnh. Nhưng là nếu nhẫn nhục chịu đựng, cả đời chịu uất khí, cuối cùng cũng đều đổ lỗi cho mệnh, thì quá là oan uổng cho ông trời rồi. Ông trời đưa cho ngươi, chính là một cái mệnh, một cái xuất thân mà thôi, phải đi như thế nào, đó là chuyện của ngươi."


La Đông Nhi chớp đôi mắt to, mấp máy miệng mà không nói được lời nào. Đinh Hạo đã đào được một cái hố, đưa cái xương chân kia vào bên trong, giơ cái xẻng trong tay lên nói: "Một đời nhân sinh, cỏ cây một mùa thu, sau trăm tuổi, đều giống như cỏ cây mà mục nát, cùng với mong đợt tới kiếp sau không bằng hiện giờ sống thật tốt đi. Ta không nghĩ mình có gì ủy khuất, chỉ cần không phạm tới lương tâm, chuyện gì mà không thể làm chứ?"


Nói xong hắn chụp lấy cái xẻng, nhất thời đập nát nửa thanh xương khô, cùng bùn đất hỗn độn một thể, khói bụi thản nhiên tung lên, trong giây lát hóa thành bụi bặm. Bạn đang xem tại
- www.TruyệnFULL.vn


Đinh Hạo dùng nhiều bùn đất che giấu tro cốt đi, cắm cái xẻng xuống đống bùn đất, vỗ vỗ hai tay đi tới, thản nhiên cười nói: "Xem đi, đây là một người, mặc kệ khi còn sống là nam hay là nữa, là nghèo khó hay giàu có, hiện giờ đều hoàn toàn biến thành tro bụi. Nàng không biết là một người quý trọng nhất chính là hiện tai sao?"


La Đông Nhi bị ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn chằm chằm, mất tự nhiên mà lùi từng bước.
"Ta có chuyện…vẫn muốn hỏi nàng…?"
"Cái gì?" La Đông Nhi ngẩng mặt, đối mắt trong suốt như nước.


"Có một nam nhân, không có tiền, hắn thật tình thích một nữ nhân, lại chỉ có thể mua được một chiếc thoa cài tóc rẻ nhất đưa cho nàng, Hắn không có nhiều quyền thế, nhìn thấy cậu ấm kia đùa giỡn nữ nhân, nhìn thấy mụ ác bà bà khi dễ nữ nhân đó, cũng chỉ có thể đưa chân giúp nàng giải vây. Hắn còn có một lão nương, thân thể yếu nhược nhiều bệnh. Nếu ai gả cho nam nhân này, còn phải hầu hạ nàng. Chính là ta muốn hỏi nàng…"


"Cái….cái gì?" La Đông Nhi lắp bắp đáp, khuôn mặt đã hồng tựa như trái táo chín.


Đinh Hạo dừng trong ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng nói: "Không có quần tơ áo lụa mặc, không được ở trong nhà rường cột chạm trổ, không được ăn sơn hào hải vị, còn có thể chịu rất nhiều đau khổ, điều kiện như vậy, nàng có nguyện ý … kêu lão nương hắn là bà bà không?"


"A?" La Đông Nhiên đột nhiên quay lại, giống như một con thỏ cả kinh nhảy dựng lên, ngay cả cái xẻng cũng không kịp cầm lấy, xoay người chạy trốn: "Ta ….ta đi nấu cơm…"
"La Đông Nhi!"


Đinh Hạo kêu lớn một tiếng, thanh âm không lớn lắm, chung quanh cũng chỉ có La Đông Nhi có thể nghe thấy, nhưng đây chính là lần đầu tiên Đinh Hạo dùng khuê danh của nàng khi chưa xuất giá. La Đông Nhi nghe thấy, không thua gì khi nghe thấy tiếng sấm sét vậy, lập tức đứng khựng lại ở đàng kia, trong nháy mắt, trong lòng nàng dâng lên tư vị xa lạ khác thường.


Nàng rõ ràng không dám quay đầu lại, không muốn quay đầu lại, cuối cùng lại như trúng ta mà chậm rãi chuyển thân, Đinh Hạo mỉm cười nhìn nàng ôn nhu nói: "Nấu cơm thì nấu đi, sao phải chạy nhanh như vậy chứ, nếu ngã, chẳng phải ta đau lòng lắm sao."
"A?" La Đông Nhi trong đầu cảm thấy ong ong, nhìn hắn ngẩn người.


Đinh Hạo tiếp tục mỉm cười: "Lúc nấu cơm rảnh, nàng có thể ngẫm nghĩ cẩn thận lời ta nói."
"Ta…"
" Lúc ăn cơm nàng cũng có thể ngẫm lại lời ta nói."
La Đông Nhi có chút nóng nảy: "Không phải, ta…."
"Còn nữa, lúc tối đi ngủ, nàng có thể ….một lần, một lần nghĩ lại lời ta nói."


"Không cần suy nghĩ, người ta không muốn!" La Đông Nhi thẹn quá hóa giận.
Đinh Hạo truy vấn hỏi: "Không muốn cái gì?"
La Đông Nhi thốt ra: "Không muốn gả cho ngươi!"


Dưới tình thế cấp bách, lớp cửa sổ bằng giấy trong suốt này đã bị chính nàng đâm thủng, lời vừa nói ra khỏi miệng, nàng hối hận không thôi, làm cho lông mi như phát hỏa, trên hai má hoa đào từ từ mọc lên.


Đinh Hạo nở nụ cười: "Kỳ thật, ta chuẩn bị hỏi nàng một trăm lần, lần thức hai mới tính hỏi nàng có muốn gả cho ta hay không, nàng sao có thể đoạt đáp trước được chứ? Được rồi, chúng ta điên đảo trình tự một chút, coi như đây là lần đầu tiên ta hỏi nàng. Được rồi, hiện giờ ta hỏi nàng lần thứ hai, nàng có nguyện ý làm nương tử của ta hay không?"


"Ta không…."


"Đừng nóng vội trả lời!" Đinh Hạo cướp lời nói: "Đại sự nghiêm trọng như vậy, nàng không cần suy nghĩ phải trả lời, có phải hay không rất không thành ý? Ta da mặt còn quá non, nàng ngẫm lại nói sau, lúc đó da mặt ta cũng tốt hơn. Như vậy đi, nàng khi nấu cơm suy nghĩ cẩn thận một chút, ăn cơm cũng suy nghĩ kĩ càng một chút, buổi tối khi đi ngủ cũng suy nghĩ thật sâu, sau khi nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, ta không vội vàng…"


Đinh Hạo mỉm cười xoay người, thản nhiên đi về phía sườn núi.


"Tú nhi bất mị, thanh nhi bất lãnh (thanh tú mà không mị hoặc, trong sáng mà không lạnh lùng.), hiền lành quản việc nhà, không quản mưa gió, đây là chỗ tốt của người con gái này. Chẳng qua chỉ là quá ngại ngùng, ngại ngừng khó cấm, phải lấy được phương tâm của tiểu nương tử này, phải chủ động tiến công, nhưng lại không thể cầm một cây đuốc mà dọa nàng sợ chạy được, thật không dễ dàng."


Đinh Hạo than thở suy nghĩ: "Từ từ sẽ tới, cho nàng dần thành thói quen, thói quen cũng sẽ tự nhiên; tự nhiên, cũng liền như vậy; mà như vậy, nước chảy kia liền thành sông. Không biết đêm nay nàng có thể một đêm ngắm sao không nhỉ? Sáng mai còn phải dậy nấu cơm, thực làm cho người ta đau lòng mà…"


La Đông Nhi nhìn theo bóng dáng hắn, cũng không biết nên khóc hay nên cười, nàng ngây ngốc đứng giữa trời, dường như vừa mới hoàn hồn vậy.


Rất xa, Đinh Hạo đứng trên sườn núi, dùng khóe mắt nhìn ngắm La Đông Nhi đang ngồi xổm trước bếp đất tâm thần bất định, bộ dạng luống cuống tay chân, khóe miệng có một tia mỉm cười đắc ý. Ánh mắt hắn, tựa như một con chim ưng xoay quanh không trung mà kiếm mồi, mà La Đông Nhi đang ngồi xổm bên bếp đất kia, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, một thân áo nguyệt sắc, trong mắt hắn nghiễm nhiên chính là một con thỏ nhỏ đang liều mạng chạy trốn vào trong những bụi cỏ, một con thỏ trắng như tuyết, thật là đáng yêu….






Truyện liên quan