Chương 6: May mắn hay xui xẻo...?
* Một tuần sau.
Một ngày nắng dịu, bầu trời xanh cao, những đám mây trắng bồng bềnh vui đùa cùng làn gió se nhẹ. Tiết trời thật đẹp, điều này báo hiệu hôm nay - ngày khai giảng năm học lớp 10 sẽ là một ngày may mắn?
Hiểu Minh ngắm nhìn mình trong gương. Bộ đồng phục mới này rất hợp với cô, áo sơ mi trắng bên trong và áo vest đen bên ngoài, chân váy ngắn caro đen đỏ kết hợp với chiếc cà vạt cùng màu đầy năng động thay vì chiếc nơ. Cô vơ lấy chiếc cặp rồi hí hững bước xuồng nhà. Đây là lần đầu tiên và cũng là duy nhất trong cuộc đời đi học của mình mà Hiểu Minh dậy sớm vào ngày khai giảng. Hiểu Minh vừa bước xuống nhà đã bị Hoàng Phong nhìn chăm chăm với ánh mắt ngỡ ngàng cực độ. Hiểu Minh cảm thấy khó chịu liền "bộp" vào đầu cậu một phát:
- Người chị bị mắt em đâm cả ngàn lỗ rồi này.
- Em cảm thấy đau - Hoàng Phong chạm tay lên đầu - Vậy đây là thật à?
- Em đang nói cái gì vậy? - Nhật Nam nhìn cậu thắc mắc.
- Kỳ tích đã xảy ra, Hiểu Minh dậy sớm để đi học - Cậu thốt lên như không thể tin vào điều đó.
- Thằng này, em đang nói móc chị đấy à? Chị của em là ai nào? Chị là Triệu Hiểu Minh đó, là cô gái không những có gương mặt đẹp mà còn hiền lành và vô cùng vô cùng...tốt bụng nữa đó - Hiểu Minh móc cặp vào lưng ghế, cô ngồi xuống múc ngay một muỗng cơm cho vào miệng.
Hoàng Phong hướng ánh mắt lên trần nhà, hai tay chắp lại như cầu nguyện:
- Hiểu Minh đi xa quá~ Hiểu Minh đi xa em quá~
- Hay là chị cứ bất chấp hết đánh em nha Phong~
- So do if maybe~
- I like to be everything you want~
Vừa hát xong Hiểu Minh cười hiền chồm tới đánh Hoàng Phong nhưng bị Nhật Nam cản lại
- Hoàng Phong đừng chọc Hiểu Minh nữa, hai đứa ăn nhanh rồi còn đi học nữa.
Ăn xong bốn người họ cùng nhau đến trường, đang đi cùng nhau thì Nhật Nam kéo Hiểu Minh đi lùi lại.
- Cho em này! Hôm nay em gái anh xinh lắm! - Anh nhét một hộp kem bạc hà vào tay Hiểu Minh, cười hiền rồi lại xoa đầu cô.
- Cảm ơn anh hai - Hiểu Minh vui sướng nhìn hộp kem còn lạnh ngắt trong tay mình.
- Đây là bí mật chỉ hai chúng ta biết thôi nha!
Một phút ba mươi giây sau hộp kem đã bị cô chém sạch sành sanh rồi cả hai đi lên bằng với Nhật An và Hoàng Phong làm như không có gì xảy ra.
Ba mĩ nam và một mĩ nữ cùng nhau bước đi trên đường làm bao nhiêu con mắt phải nhìn theo trầm trồ khen ngợi và cũng đầy ganh tỵ. Bốn người họ cùng bước lên xe buýt, Nhật An kéo Hiểu Minh ra sau ngồi với mình để Nhật Nam và Hoàng Phong ngồi phía trước. Anh lấy một kem nhỏ trong cặp ra đưa cho Hiểu Minh:
- Quà cho em ngày đi học đầu tiên đi học này!
- Cảm ơn anh ba! - Hiểu Minh nhận lấy hộp kem từ tay anh, cười tít mắt.
- À, em không được kể với ai hết nhé! Chuyện này chỉ anh và em biết thôi!
- Vâng! - Hiểu Minh vội mở hộp kem ra "cháp" ngay, cô cảm thấy thật hạnh phúc và vô cùng may mắn khi có hai người anh tuyệt vời đến vậy.
Khi vào đến trường, cả bốn vội đi xem bảng thông báo để biết lớp. Hiểu Minh nhìn bảng thông báo mà sa sầm cả mặt mày. Cả khối 10 có đế 20 lớp mà cô lại bị xếp vào cái lớp ở tận cùng cực nam: lớp 10-20 ở tít tận tầng 4 của dãy nhà B, đã vậy chủ nhiệm lại là Tuệ Mặt Mâm với hai đặc trưng làm nên tên tuổi là mặt to hơn cả cái mâm (nói hơi quá ^^) và CỰC KÌ mê trai. Tất nhiên điều đó có nghĩa là bà cô này không hề ưa con gái và rất thích soi mói và bắt bẻ những nữ sinh trong trường. Cô nhìn sang Hoàng Phong, cậu học lớp 10- , phòng học ngay tầng 1, chủ nhiệm là thầy Dương với độ nổi tiếng không thua gì Tuệ Mặt Mâm vì sự hóm hỉnh và thân thiện với học sinh. Cô cảm thấy thật ganh tị với cậu, lòng thầm oán trách bề trên tại sao lại đối xử với cô như vậy "Why Con chưa bao giờ chuyện gì ác đức cả mà. Ngày nào con cũng chỉ có bắt nạt Hoàng Phong, cách 1, con mới lén hai anh ăn kem và giết chết có vài triệu con vi khuẩn trong ngày vệ sinh tháng thôi mà, con có tội tình chi mà các đấng tối cao lại làm vậy với con" Cảm xúc trong cô dâng trào, cô chỉ muốn chạy ngay đến phòng giáo vụ bót cổ người xếp cô vào lớp này.
- Không sao đâu mà Hiểu Minh! - Nhật An vỗ vai cô an ủi.
- Hết tiết 4 tụi anh sẽ qua rủ em đi ăn trưa nhé! - Nhật Nam cũng nói thêm vào cho cô bớt buồn.
- Vâng! em đi trước đây. - Hiểu Minh trả lời giọng đầy chán nản, lê bước chân mỏi mệt đi về phía cầu thang.
- Để em đi với chị ấy! - nói rồi Hoàng Phong chạy theo Hiểu Minh.
* Lớp 10-20.
Hiêu Minh nhìn vào cái lớp đáng nguyền rủa này rồi lại nhìn sang Hoàng Phong đầy tiếc nuối. Hoàng Phong mĩm cười nhìn gương mặt đáng yêu của cô, nhét vào tay cô một chiếc hộp lành lạnh rồi tạm biệt chạy đi mất. Hiểu Minh nhìn theo Hoàng Phong rồi lại nhìn vào thứ trong tay mình, là một hộp kem bạc hà với mảnh giấy nhỏ dán trên nắp hộp "Mĩm cười lên nào! :)" . Hiểu Minh mĩm cười, cô thấy may mắn đến với mình nhiều hơn là xui xẻo vì cô bên cạnh luôn cô có những người yêu thương luôn yêu thương mình.
Hiểu Minh cảm thấy tốt hơn, bước đi thật tự tin vào lớp. Cô đi đến chiếc bàn thứ 4 ở dãy giữa còn trống người đặt cặp lên bàn và an tọa.
Yên vị chưa được bao lâu thì Hoàng Phong chạy vào lớp đến ngồi ở chiếc bàn bên cạnh. Hiểu Minh thấy biểu hiện lại của cậu vội hỏi:
- Có chuyện gì vậy Hoàng Phong? - Cậu xua tay.
- Có chuyện gì vậy nói chị nghe đi! - Hiểu Minh hỏi mà cậu không trả lời, cô bắt đầu thấy lo cho cậu.
- Có chuyện gì xảy ra rồi đúng không? Kể chị nghe đi! - Hiểu Minh thò tay vào hộc bàn lấy ra hộp kem mà lúc nãy cậu cho chưa kịp ăn bỏ trước mặt cậu - Này, ăn đi rồi kể chị nghe.
Hoàng Phong nhìn cô mặt như muốn khóc:
- Lúc nãy em đến phòng giáo vụ xin chuyển xuống lớp chị vì em biết với thành tích TỆ HẠI của chị mà xin chuyển lên lớp em là chuyện TRỜI SẬP cũng không thể được, nhưng cô bảo ở lớp đó có học sinh hạng bét của khối, học hành THẬM TỆ CÓ CHỨNG CHỈ khuyên em không nên vào lớp đó hoc - Hoàng Phong cố ý nhấn mạnh, đang nói thì đột nhiên đổi sắc mặt cười tươi - Nhưng với tuyệt chiêu "mĩ nam kế" em đã dụ dỗ được cô ấy đồng ý cho chuyển lớp.
-Tệ hại!? Thậm tệ có chứng chỉ!? - Hiểu Minh hơi ngớ người, miệng vô thức lặp lại lời cậu. Đăm chiêu một hồi cô mới nhận ra người Hoàng Phong ám chỉ chình là mình.
- Thằng này! Dám nói chị như vậy hả? Em muốn ngày khai giảng cũng là ngày em vô bệnh viện nằm luôn không? - Hiểu Minh đứng dậy, mặt đằng đằng sát khí nhìn Hoàng Phong, giơ nắm đấm lên nhưng nghỉ đến việc cậu vì cô mà từ bỏ lớp học tuyệt vời đó thì thì lại thôi, cô hạ giọng - Vậy sao buồn mặt như muốn khóc luôn?
Hoàng Phong mếu máo:
- Lúc trên đường về lớp chị, đi ngang qua lớp 10- em mới phát hiện lớp đó toàn hot girl, mỹ nữ không à! Em thấy hối hận quá!
Hiểu Minh gằn mặt "Đúng là không thể nhịn được mà! Cái thằng háo sác này...". Nghĩ là làm liền, cô lập tức dập cho Hoàng Phong một trận, vừa đánh cô vừa hét:
- Sao không đi với mấy con nhỏ đó đi, về đây làm gì rồi hối hận này nọ? Em mau biến theo tụi nó đi cái thằng trọng gái hơn chị!!
- Đừng đánh nữa! em đùa thôi mà!
Hiểu Minh dừng tay ngồi phịch xuống ghế, cô lấy hộp kem lại mở ra ăn cho bỏ ghét.
- Hiểu Minh đừng giận! Đùa chút thôi mà! - Hiểu Minh quay mặt về hướng khác làm như không nghe thấy gì.
- Đừng giận! Em sẽ đãi chị ăn kem - Hiểu Minh nghe thấy kem thì mắt sáng như sao, định quay người lại đồng ý nhưng lý trí đã kịp kéo cô lại.
Hiểu Minh làm mặt lạnh rồi mới quay lại nhìn Hoàng Phong
- Một tuần!
- Em có phải đại gia đâu mà bao chị ăn cả một tuần. Ngày nào chị ăn đến 5, hộp, em bản thân để trả à?
- Nghe được đó, chị sẽ đem đi bán đấu giá rồi dùng số tiền đó ăn kem thoải mái - Hiểu Minh tán thành, cô nói đầy tự tin - Vì mục đích cao cả là được sống bên kem trọn đời chị sẽ bất chấp luôn việc bán đi bán đi thằng em suốt ngày nói móc mình.
- Ai thèm mua em mà chị đòi bán? Ở đó mà mơ mộng được sống bên kem trọn đời!
- Fanclub em nhiều thế còn gì. Mỗi đứa bỏ vào một ít cũng đủ biến chị thành tỷ phú rồi! Giờ sao đây, bao chị ăn một tuần hay muốn trở thành vật trưng bày cho Fanclub thân yêu của mình? - Hiểu Minh mở to mắt buông lời đe dọa.
- Hai ngày thôi - Hoàng Phong xuống nước nài nỉ.
- Hai tuần - Cậu vừa hạ giá thì Hiểu Minh lại tăng lên, giọng chắc chắn.
- Bốn ngày - Hoàng Phong đưa giá lên cao một chút nhưng vẫn thua với giá lúc đầu của cô.
- Hai tháng - Hiểu Minh gằn giọng, cô hơi bực rồi.
- Sáu ngày thôi nha!
- Em muốn được khao chị ăn nguyên năm luôn không? - Hiểu Minh hờ hững, mặt bắt đầu vô cảm.
- Thôi được rồi! Một tuần. Em khao chị ăn một tuần. Được chưa?
- Hứa rồi đó! Ngéo tay đi! - Hiểu Minh đã nở nụ cười trở lại, giơ ngón út ra trước mặt cậu.
Hoàng Phong cũng đưa tay lên móc vào tay cô, đồng thanh:
- Móc ngéo. Đóng dấu. Sao chép và dán - Mỗi người tự dán lời hứa lên trán của mình và sẽ không quên nó cho đến khi hoàn thành.
"Reng...Reng.." tiếng chuông vang lên báo hiệu đã đến giờ vào lớp. Trên hành lang im ắng tiếng giày cao gót vang lên "cộc cộc". Một người phục nữ với chiếc áo sơ mi trắng, váy đen công sở bước đi điệu đà, tỏ vẻ duyên dáng, trên tay còn cầm theo một tập tài liệu. Người phụ nữ dừng lại trước cửa phòng lớp 10-20, đưa tay đẩy gọng kính đầy nguy hiểm, kéo cửa bước vào.