Chương 87: Đoạt tiên cốt
Editor: Vũ Linh
Tuy Linh Hề chạy đi trước nhưng vẫn để lại một người đưa ta về phòng nghỉ ngơi. Có điều lúc này trong lòng ta đang thật sự phiền muộn, tuy Linh Hề mang dáng vẻ của một đứa trẻ, tâm tính cũng đơn thuần, nhưng thủ đoạn thật sự quá âm ngoan, nói không chừng lúc nào đó hắn tức giận sẽ nuốt luôn ta vào bụng mất. Có thể hắn sẽ đổi ý, không để ta đi nữa. Nói chung trước mắt ta phải nghĩ biện pháp chạy trốn khỏi đây mới được, chỉ là bây giờ linh lực không còn, nội lực cũng chả có tác dụng gì, muốn trốn khỏi đây còn khó hơn lên trời nữa.
Phùng Cơ không thấy ta nữa chắc chắn sẽ đi tìm ta, không biết là nàng ta có thể tìm được ta không, ta phải cố gắng về lại được tòa lâu kia, không chừng có thể gặp Phùng Cơ.
Vì thế ta gọi nha hoàn vào, bảo nàng ta dẫn ta tới tòa lâu chứa cống phẩm.
"Cô nương, Quân thượng đã dặn người không thể bước ra khỏi viện này". Nha hoàn cung kính nói.
Ta ngẩn người, không ngờ Linh Hề thật sự sợ ta chạy mất. Xem ra chỉ có thể thử hành động vào buổi tối thôi.
Trong đầu ta vừa nảy ra ý này thì bỗng có một người từ bên ngoài tới
"Linh Nhược!" Linh Hề hùng hổ xông tới, chống nạnh nhìn ta, "Ngươi..."
"Hả?"
Hắn hơi cúi đầu xuống, "Ngươi đừng tức giận nữa có được không...Ta vẫn muốn nghe chuyện cũ của ngươi".
Ta cười rộ lên, gật đầu nói, "Được, vậy bây giờ ngươi dẫn ta tới tòa lâu chứa cống phẩm đã".
"Đơn giản thôi!" Hai mắt Linh Hề sáng lên, vội kéo ta ra ngoài.
Vào trong tòa lâu, lúc này ta mới thấy rõ đồ ở đây thật sự không ít, xem ra hắn sống rất thoải mái.
"Ngươi muốn tới đây để tìm cái gì?"
"Ừm, ta muốn tìm một người có thể đã bị các ngươi bắt được mang đến đây". Nói xong ta nhìn chằm chằm vào Linh Hề, "Này...Ta sẽ cùng ngươi thực hiện giao dịch".
Linh Hề khoát tay, "Ta biết rồi, ngươi muốn dùng việc kể chuyện cũ cho ta để đổi lấy sự an toàn cho bằng hữu của ngươi, muốn ta thả hắn, phải không? Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm hại hắn đâu".
Lúc này ta mới an tâm gật đầum "Hắn là một thần tiên có pháp lực cao cường, hắn đang ở tầng thứ bảy".
Linh Hề lập tức dẫn ta lên tầng bảy.
"Hôn phách đều đặt trong phòng số bốn, ngươi tự đi tìm đi".
Ta theo lời hắn vào phòng số bốn, nơi này cũng giống như những nơi khác, khắp phòng đều truyền đến âm thanh khóc lóc thảm thương, nhưng vẫn có điểm không giống, nơi này còn có cả âm thanh va chạm, chắc là hồn phách cường đại đang cố tìm đường thoát ra ngoài.
Mở cửa ra mới thấy phòng này tuy rất to nhưng đồ trong đó cũng không có nhiều, nhìn qua cũng chỉ thấy bốn cái chai.
Ta hướng về bốn cái chai kia thử gọi, "Xuyên Huyền? Chiết Nhan? Các ngươi có ở đây không?"
Gọi vài lần mà vẫn chưa nhận được tiếng đáp lại, ta đành xoay người định rời đi thì lại nghe có người nói, "Vị cô nương, nếu đã vào được đây thì hãy thả chúng ta ra đi!"
Ta do dự, người khác lại lên tiếng, "Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, xin ngươi thương xót mà thr chúng ta đi".
Ta giật mình, đúng rồi, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, vậy mà từ bao giờ ta lại trở nên lạnh lùng như thế? Nhưng nếu ta thả bọn họ, e là Linh Hề sẽ nuốt ta vào bụng mất. Ta không sợ bị hắn ăn, nhưng lúc này ta mất đi thì ai sẽ cứu Lạc Trần nữa?
Chỉ cần Lạc Trần có thể trở về, đừng nói là mấy hồn phách này, cho dù ruồng bỏ cả muôn dân thiên hạ ta cũng sẽ làm.
"Ngươi không cứu bọn họ sao?"
Quay đầu lại đã thấy Linh Hề đứng phía sau ta đang khẽ cười.
Ta nhíu mày, không biết trả lời thế nào.
Linh Hề lại nói, "Thân là Phật tử, quyên mình cứu người chính là bổn phận của ngươi, nhưng ngươi lại bảo vệ bản thân mình không dám cứu họ, vì sao thế?"
"Chỗ này không có ngươi ta cần tìm". Ta xoay người sang chỗ khác, không để ý đến tiếng kêu la của những hồn phách kia nữa.
Linh Hề bỗng cười ha ha, "Ta không nhìn lầm ngươi!" Tiếp đó hắn đi lên bằng ta, kéo tay ta nói, "Hay là ngươi ở lại đây đi, người mà ngươi thích ta sẽ giúp ngươi bắt lại".
Ta ngẩn người, bất đắc dĩ lắc đầu, "Hắn đã hồn phi phách tán, ta muốn đi tìm hồn phách của hắn".
Linh Hề nhíu mày, "Hồn phi phách tán? Như vậy mà còn có thể sống lại sao?"
"Đương nhiên có thể, chỉ có điều hơi khó khăn..."
Hắn cười cười, "Bảo sao ngươi lại vội vàng muốn rời khỏi đây như vậy".
Ta gật đầu, lại nghe hắn nói tiếp, "Ngươi là vì muốn xông vào ba nghìn kết giới mới lạc đến đây, lúc này muốn ra ngoài e là quá nguy hiểm. Ngươi nói người kia là thần tiên, mà các ngươi lại cố tình xông vào đây, chắc là muốn đến Trú Tiên Thành hả?"
"Phải".
"Đến đó không khó, chỉ e là...ngươi không vào được".
"Vì sao?"
Linh Hề nhướng mày, "Sau tòa lâu có một cái giếng cạn thông với Trú Tiên Thành, nhưng nơi đó chỉ có những thần tiên chân chính mới có thể vào, những người khác, kể cả ta cũng không vào được".
Ta sững người.
"Ta càng phải quay lại chỗ kết giới của Trú Tiên Thành".
Hắn thở dài, "Ngươi còn chưa mạnh bằng ta kìa! Ngươi cho là ba nghìn kết giới này dễ phá lắm hả?" Nói xong hắn lại nhìn roi bạc bên hông ta, "Ngươi dựa vào vật này dẫn đường hả? Tuy thứ này cũng dẫn đường được, nhưng nếu gặp kết giới có linh lực cao thì nó sẽ mất đi hiệu lực".
Ta nhìn Linh Hề, hiện giờ cũng chỉ có thể trông chờ vào hắn.
"Ta có cách giúp ngươi qua được đó, nhưng ngươi phải đáp ứng, bao giờ tìm được hồn phách ngươi cần tìm thì phải quay lại đây nói chuyện với ta".
Ta lắc đầu, "Ta đã đáp ứng với người khác rồi".
Linh Hề nhún vai, "Vậy ta cũng chẳng có cách nào nữa, chuyện lỗ vốn này chả ai làm cả".
Ta vội kéo hắn, "Ta dùng vật này trao đổi với ngươi..."
Linh Hề dừng lại, ta liền lôi hộp gỗ ra. Ta chưa từng dùng hộp gỗ này lần nào cả, nhưng nói thế nào vật này cũng là bảo bối.
Linh Hề híp mắt, gật gật đầu, "Cái hộp này cũng thú vị đấy". Hắn cầm lấy hộp gỗ, ngắm nghía một hồi rồi hỏi ta, "Sao ngươi lại có thứ này? Người kia đưa cho ngươi à?"
Ta biết hắn đang ám chỉ Lạc Trần, ta không khỏi thầm thở dài, bây giờ ta lại phải dùng bảo bối Nam Cung cho ta để cứu Lạc Trần nữa.
"Không phải..."
Hai mắt Linh Hề sáng lên, kéo ta ra bên ngoài.
"Hóa ra còn có người khác, lại có chuyện thú vị rồi, ngươi kể cho ta nghe đi".
Ta vừa bực vừa buồn cười, nhưng vẫn vừa đi vừa kể cho hắn nghe.
Vì lo lắng không kịp thời gian đi tìm Lạc Trần, ta dùng cả đêm kể hết mọi chuyện cho Linh Hề nghe. Nghe xong hắn như chưa thỏa mãn, mãi sau hắn mới vỗ vỗ tay, "Chuyện này so với những chuyện thường ngày xung quanh ta thú vị hơn nhiều, chỉ là không hiểu sao kết cục lại thành ra như thế này..." Nói xong hắn nhìn ta, "Chi bằng ta cùng đi với ngươi, nhiều người cũng tiện chăm sóc nhau hơn".
"Không phải ngươi không thể đi sao?"
"Có một vấn đề, khi nào tới Trú Tiên Thành thì pháp lực của ta sẽ mất hết tác dụng, nếu có người phát hiện ra ngươi, e rằng ngươi sẽ bị bắt đi". Linh Nhược thở dài, lại lắc lắc đầu, "Thôi thôi, ta vẫn là chờ ngươi ở ngoài Trú Tiên Thành".
Hắn đứng dậy, đưa ta ra ngoài.
"Đi đâu thế?"
"Đương nhiên là đi tìm cách để ngươi qua được kết giới. Nhưng ta phải nói trước, nếu ngươi không theo được cách này thì cũng không còn cách nào khác nữa đâu, ngươi nhớ suy nghĩ cẩn thận đấy".
Ta giật mình, "Rốt cuộc là cách gì thế? Lại còn thần bí như thế..."
"À...Chính là...Chính là ngươi phải tự tay động thủ với một thần tiên, sau đó mượn tiên cốt đó để đi vào kết giới".
Ta kinh hãi, động thủ với một thần tiên...Như vậy...không phải là đang bảo ta giết người sao?
Linh Hề vẫn kéo ta đi, "Ngươi cũng đừng lo lắng, tên thần tiên này bản lĩnh không lớn, cũng không khác phàm nhân là mấy, tùy tiện vung tay là có thể giết ch.ết rồi. Nếu ngươi sợ hãi thì ta sẽ bịt mắt ngươi lại, ta sẽ trói người kia, ngươi chỉ cần đâm một nhát kiếm là xong".
"Không được không được! Ta không thể giết người..."
Linh Hề buồn cười quay đầu nhìn ta, "Hôm qua ngươi còn thấy ch.ết mà không cứu, hôm nay giết người thì đã sao nào?"
Ta vẫn lắc đầu, "Nhưng ta..."
"Ngươi tự quyết định đi, nếu không giết thì ngươi vĩnh viễn đừng hy vọng có thể tìm được người kia".
Nhớ đến Lạc Trần lòng ta lại trầm xuống.
"Tốt cuộc người trong lòng ngươi mới là quan trọng nhất, còn tên thần tiên mà ngươi phải giết cũng chỉ là người xa lạ, ngươi cứ nghĩ lại cho ký đi".
Ta đắn đo một lúc lâu, cuối cùng cắn răng nói, "Ngươi dẫn ta đi".
Linh Hề gật đầu, chúng ta lại tiếp tục đi.
Suốt đường đi ta vẫn cảm thấy rất hoảng loạn. Linh Hề đưa ta vào trong một căn phòng, bên trong đang có một tên canh gác.
Lúc này Linh Hề nhìn người kia nói, "Đưa Hắc Nha tới đây".
Tên canh gác đó vội đáp lời, không bao lâu thì hắn áp giải một người đang bị trói vào một thanh gỗ.
Ta nhìn nhìn Hắc Nha, thấy hắn rất quen mắt.
Bỗng Hắc Nha nói, "Ta đã lừa ngươi, lại không ngờ ngươi lại là người lợi hại như thế, bây giờ ngươi còn trả thù ta nữa".
Ta nhất thời không hiểu hắn đang nói gì, bỗng nhớ ra hắn chính là người đã lừa ta vào trong rừng đây mà, xem ra mọi thứ đều có nhân quả. Nhưng thật không ngờ hắn lại có tiên cốt trong người.
Ta không khỏi thở dài, "Hóa ra là ngươi..."
Linh Hề cười cười, "Ngươi vẫn nhận ra hắn à? Xem ra lần này làm khó ngươi rồi". Nói xong, hắn xoay người ngồi lên một cái ghế, "Đừng phí thờ gian nữa, mau giết hắn lấy tiên cốt đi".
Ta gật gật đầu, cầm thanh kiếm đi đến trước mặt Hắc Nha.
Hắc Nha bất đắc dĩ cười, "Giết thì phải nhanh vào, nhắm mắt lại, một kiếm đâm thẳng tới là được".
Nói xong, hắn nhắm mắt lại, còn ta giơ kiếm lên mà mãi không hạ quyết tâm đâm xuống được.