Chương 3-2
Đề Đề sửng sốt. Sống hơn năm trăm năm rồi, lần đầu tiên nàng mới thấy một người lật mặt nhanh như vậy. Nàng cười cười bước đến. Khi đến gần, nàng quan sát cẩn thận người này. Đây là một nam nhân có dáng người cao lớn, làn da trắng trắng hồng hồng, đường nét khuôn mặt vừa thanh tú lại góc cạnh như được khắc họa tỉ mỉ. Đôi mắt sắc kết hợp với đôi mày kiếm càng làm tôn thêm khí chất anh tuấn, và điểm ch.ết người chính là đôi môi hồng hồng cùng chiếc lúm đồng tiền bên má phải lúc ẩn lúc hiện. Trừ bỏ hành động vừa rồi, nàng phải công nhận là tên này càng nhìn càng giống yêu nghiệt, nếu so sánh với Đức Thần của nàng thì thật lòng chỉ có hơn, không kém.
“Vừa rồi ngươi nhìn thấy gì?” Cảnh Chính lạnh lùng hỏi. Chẳng mấy lúc hắn có dịp thoải mái như vậy mà lại bị bắt gặp.
“À. Tiên hữu yên tâm. Ta… cái gì cũng không thấy”. Đề Đề nhịn cười, giả vờ nhìn xung quanh rồi khe khẽ nói như sợ có người thứ ba nghe thấy.
Mặt Cảnh Chính đã lạnh, lúc này càng lạnh hơn.
“Thật ngại quá, hôm nay ta đến Tiên Hạc Quán để đăng ký nhập học nhưng lại lạc đường. Chẳng hay, vị tiên hữu này có thể chỉ ta đường đi đến đó được không?” Đề Đề cười cười nói.
“Hướng ngươi đi là hướng ngược lại Tiên Hạc Quán rồi. Từ chỗ này, ngươi hãy đi về hướng Bắc. Đi được năm trăm dặm thì rẽ trái, đi thêm trăm dặm nữa thì rẽ phải, ngươi tiếp tục đi đến khi nào gặp được tảng đá như thế này thì đi thêm trăm dặm nữa là đến.” Cảnh Chính thản nhiên đáp.
“À, đa tạ tiên hữu.” Đề Đề cảm kích.
Tiên nhân đúng là tiên nhân nha. Mặc dù hắn để nàng bắt gặp ngay khoảnh khắc xấu hổ như vậy nhưng vẫn rất tỉ mỉ chỉ đường chi tiết cho nàng. Thật là một vị tiên có tấm lòng rộng lượng. Vừa đi, chốc chốc nàng lại nghĩ ngợi, lại cảm khái, lại khen ngợi vị tiên hữu rộng lượng kia, mãi cho đến khi trời nhá nhem tối, nàng nhìn thấy tảng đá quen thuộc trước mặt. Đây chẳng phải là chỗ sáng nay nàng gặp vị tiên hữu “rộng lượng” kia hay sao. Đề Đề ngây ngốc hồi lâu.
Sáng ngày thứ ba, sau khi bị tên tiên nhân lật mặt kia lừa gạt, cuối cùng Đề Đề đã đến trước cổng Tiên Hạc Quán ghi danh. Đề Đề thầm rơi nước mắt. Lúc này, người đăng ký nhập học đã thưa thớt hơn nhiều so với hai ngày đầu tiên. Do vội vã, nàng va trúng người đứng phía trước. Đề Đề than nhẹ.
“Xin lỗi, ta không cố ý” Đề Đề xoa xoa cái mũi ngước nhìn tiên nhân bị nàng đụng trúng.
Cảnh Chính giật mình. Đây chẳng phải tiểu yêu linh bị mình lừa gạt hôm qua sao. Mặc dù bây giờ hắn đã cải trang nhưng vẫn có chút chột dạ, giả vờ ho khụ một cái, cười bảo “Không sao” rồi lảng đi chỗ khác.
“Điện… Cảnh Chính ca ca, vì sao hôm qua huynh không đăng ký mà lại đợi hôm nay” Lúc này, đám người Tiêu Dao, Liên Quân và Đường Quân đi đến. Câu này là Tiêu Dao hỏi.
“À, do ta có sự vụ cần giải quyết gấp nên phải chậm trễ đến ngày hôm nay.” Cảnh Chính mỉm cười nhưng trước sau vẫn một bộ dạng lạnh nhạt. Nói đến đây, hắn liếc nhìn Đề Đề đã đi vào bên trong Tiên Hạc Quán rồi rất nhanh thu lại ánh mắt. Nhớ đến ngày hôm qua, vì nàng đã thấy được bộ dạng đó của hắn nên bèn mới nãy ra ý định trêu chọc nàng cho đỡ bực bội. Thế nhưng, đối với một tên yêu linh yếu xìu như nàng, nếu lạc trong rừng Lâm Tinh thì sẽ rất nguy hiểm. Vì hắn sợ nàng xảy ra chuyện nên đành phải lén đi theo. Dù sao hắn biết chuyện hôm qua cũng không phải nàng cố ý. Kết quả là hắn cũng như nàng, trễ mất kỳ điểm danh.
“Kết quả của các người thế nào?” Cảnh Chính hỏi đám người Liên Quân.
“Rất tốt. Ta gia nhập vào Thiên Hạc Môn, Tiêu Dao vào Nguyệt Hạc Môn, còn Đường Quân thì là Đường Hạc Môn.” Liên Quân trả lời.
“Ừm. Vậy theo kế hoạch mà hành động. Có động tĩnh gì, các người hãy truyền âm cho ta”. “Được”. Nói xong, đám người Liên Quân tản ra mỗi người một hướng. Riêng Cảnh Chính ung dung bước vào Tiên Hạc Quán.
“A, vị tiên hữu này. Ngươi cũng đến ghi danh sao?” Đề Đề nhận ra người lúc nãy nàng đụng trúng, ngoắc ngoắc tay chào. Cảnh Chính gật đầu.
Đề Đề sáp lại gần chào hỏi: “Này, ngươi tên gì vậy?”
“Cảnh Lạc” Cảnh Chính thản nhiên trả lời.
“A, Lạc Lạc. Ta là Đề Đề. Ta đến từ Địa Tinh. Đây là lần đầu ta đến đây đó. Còn ngươi thì sao?”
“Cũng vậy” Cảnh Chính ngắn gọn trả lời.
Thấy biểu cảm của Lạc Lạc như vậy, Đề Đề cũng không hỏi gì thêm. Nàng nghiêm túc nhìn nhóm người đang tham gia kiểm tr.a trước nàng.
Qua một lúc, nàng lại không nhịn được hỏi: “Này, Lạc Lạc, ngươi có hồi hộp không? Đây là lần đầu tiên ta tham gia thi cử, ta cảm thấy lo lắng quá. Mà mỗi lần lo lắng, ta lại cảm thấy buồn nôn” Đề Đề lo lắng, một tay vò vò vạt áo của Cảnh Chính. Cảnh Chính nhíu mày. Hắn gỡ tay nàng khỏi vạt áo của mình rồi nói: “Đừng lo lắng”. Đề Đề nhìn hắn, gật đầu.
Một giờ trôi qua, rốt cuộc cũng đến nhóm của Đề Đề và Cảnh Chính, cũng là nhóm cuối cùng.
Một vị bạch y tiên tử nhẹ nhàng bước đến, hướng dẫn về cách làm bài thi thứ nhất: “Bài thi đầu tiên là kiểm tr.a trí tuệ, chú trọng ba điểm: Quan sát, phản ứng, và kiến thức. Lát nữa đây, ta sẽ mở cổng Tiên Hạc Cảnh để các vị bước vào. Khi bước qua khỏi cổng, mỗi vị tiên hữu sẽ được dẫn đến ảo cảnh khác nhau. Càng vượt qua nhiều ảo cảnh thì điểm đạt được càng cao. Bây giờ, mời các vị an tọa và tập trung tinh thần lực vào ấn đường.”
Theo lời bạch y tiên tử, Đề Đề ngồi xuống, nhắm mắt lại và tập trung tinh thần lực. Một phút sau, Đề Để có cảm giác như hồn nàng đang tách ly khỏi thân thể. Nàng giật mình mở mắt, thấy quả thật mình đang trôi lơ lửng. Còn cơ thể thật thì đang ngồi yên dưới kia.
Không chỉ có nàng, Đề Đề còn thấy Lạc Lạc, Bạch y tiên tử và nhiều tiên hữu khác cũng đang trôi lơ lửng. Vị bạch y tiên tử lầm bẩm niệm chú. Một cánh cổng cực đại xuất hiện. Phía trên cánh cổng là tượng một con hạc bằng vàng khảm ngọc. Cảnh cổng nặng nề mở ra.
“Các vị, mời vào trong. Ta chúc các vị thành công” Bạch y tiên tử nói xong liền biến mất.
Nhóm người Đề Đề lần lượt từng người bước vào. Vòng thi tuyển chọn chính thức bắt đầu.
---o0o---