Chương 18: Ma trận

Dưới ánh đèn mờ mờ của nhà hàng Italy, áp lực khi chỉ có hai người đàn ông cùng ngồi ăn cũng đủ làm Cao Nguyên cảm thấy buồn cười. Thế mà thêm câu nói nghẹn không thốt ra lời của Phùng Giai Thụy nữa... làm anh cảm thấy như "đổ thêm dầu vào lửa", độ áp chế càng lúc càng cao.


"Lời nói của lão Phùng làm sao có thể tin tưởng được..." Qua một hồi lâu, anh mới phẫn nộ nói với Đổng Vân.
Đổng Vân bắt chéo chân, không chút hoang man nhìn anh: "Những lời khác của Phùng Giai Thụy tôi có thể không tin, nhưng câu này... thì tôi lại tin."


Cao Nguyên không được tự nhiên giả bộ ho khan vài tiếng: "Kỳ thật, không nghĩ các cậu lại nghĩ phức tạp đến như vậy..."
"Chúng tôi nghĩ phức tạp đến vậy sao?" Đổng Vân nhíu mày, "Có gì phức tạp?"


Lúc này, Cao Nguyên lại bị Đổng Vân làm nghẹn á khẩu nói không ra lời. Nhưng anh còn chưa hết hy vọng cố gắnggiải thích:
"Bạn gái là sao, đương nhiên rất phức tạp!"


Đổng Vân không cười nhạo anh, cũng không phản bác anh, chỉ là cười như không cười nhìn anh, so với trước đây, lúc này, không khí giữa hai người càng làm cho Cao Nguyên khó chịu.
"Tôi nói thật, " anh cũng cầm lấy cái ly uống một ngụm nước chanh, "Tôi cũng là bạn tốt của cô ấy, cậu cũng biết."


"Tôi biết rõ, " Đổng Vân gật đầu.
"Chúng tôi... Chúng tôi..." Anh đột nhiên không biết nên nói như thế nào cho rõ ràng, giống như bất kỳ lý do thoái thác nào đều không thể miêu tả chuẩn xác mối quan hệ của anhvà Đường Tinh Tuệ.


available on google playdownload on app store


"Cao Nguyên, " Đổng Vân đưa tay ý bảo anh đừng nói, "Cậu không cần giải thích cái gì với tôi cả, tôi là bạn thân của cậu, cậu không cần chịu trách nhiệm với tôi.Về việc này, người cậu cần phải chịu trách nhiệm chính là cô ấy và cũng là với bản thân cậu."
Chịu trách nhiệm...


Cao Nguyên cười khổ, Đường Tinh Tuệ,người kia, nếu mà nghe được những lời này của Đổng Vân, chỉ sợ muốn cười ha ha đi...cô căn bản là không muốn anh chịu trách nhiệm, chưa bao giờ.


Cô từ lúc mới bắt đầu đã nói, bọn họ sẽ trở thành một đôi bạn tốt có thể thỏa mãn đối phương về mọi phương diện. Cô nói, cô không có khả năng cùng với người không quen lên giường, nhưng cô lại có nhu cầu nên anh trở thành thí sinh tốt nhất. Mà anh, nếu đã không có bạn gái cố định, vì sao lại không chấp nhận lời mời của cô?


Cho nên quan hệ này, căn bản là không dính dáng gì đến trách nhiệm... Có lẽ trên linh hồn, bọn họ là bạn tốt, là muốn làm tất cả cho đối phương; nhưng trên thân thể, bọn họ chỉ như hai người đàn ông và đàn bà, không ai đòi hỏi ai phải có trách nhiệm đối với mình.


"Cậu đừng nói với tôi là các cậu chỉ có ȶìиɦ ɖu͙ƈ không có tình yêu nhe! " Đổng Vân đột nhiên nhìn vào mắt anh nói.
Cao Nguyên không phủ nhận nhún vai: "Khá đơn giản là như vậy."
"Mới là lạ!" Đổng Vân trừng to mắt, "Như vậy mới gọi phức tạp đó!"


"Có gì phức tạp?" Cao Nguyên không tự chủ sờ sờ mũi.


"Giữa người và người một khi có quan hệ thể xác thì đã là không đơn giản. Cậu cảm thấy chơi như vậy rất vui vẻ sao? Con người là động vật cảm tính mà, khó có thể nói trước được, đến một ngày nào đó hai người có thể sẽ yêu nhau. Nếu như hai người cùng yêu nhau thì tốt nhất nhưng nếu như không phải vậy thì sao? Ví dụ nhé, nếu như cậu yêu cô ấy nhưng cô ấy không yêu cậu, hoặc là cô ấy yêu cậu nhưng cậu lại không yêu cô ấy...nhất định có một người sẽ cảm thấy có lỗi hay có một người sẽ cảm thấy thương hại, hai điều này đều đau khổ như nhau. Hiện tại, các cậu cảm thấy vui vẻ, không cần có trách nhiệm, chỉ cần vui đùa một chút là tốt rồi, nhưng trên đời này, người ta đâu phải chỉ vì chơi mới sống đâu."


Đổng Vân thoáng đã nói ra nhiều vấn đề như vậy, Cao Nguyên gần như chống đỡ không nổi, nhưng anh lại phản bác: "Có ngườisống cũng không hòan toàn là vì trách nhiệm, vì như vậy cũng quá mệt mỏi."
"Cậu còn ráng cãi!"


Đổng Vân là người hoặc là không phát hỏa nhưng khi nổi giận thì có thể dọa người khác đến phát rét, nên Cao Nguyên dù ngang tàng với người khác nhưng lại rất kính trọng Đổng Vân. Vì vậy, trong chốc lát, anh không thể nói gì hơn chỉ có thể ngồi nghe.


"Kỳ thật, các cậu đã sớm là người trưởng thành, thiết nghĩ, loại chuyện như vậy cũng không tới phiên tôi chen miệng vào, " trầm mặc một hồi, Đổng Vân nói tiếp, "nhưng tôi chẳng qua cảm thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ đến một ngày nào đó các cậu phải hối hận... các cậu cũng không phải "bình thủy tương phùng", kiểu "bèo nước tình cờ gặp nhau", nói tạm biệt thì quay lưng tạm biệt. Các cậu, mẹ kiếp, không phải là hai mươi mấy năm quen biết sao, thật muốn có một ngày như vậy, cậu nhẫn tâm tổn thương người bạn thân nhất của mình sao?..."


Cao Nguyên nghe Đổng Vân nói xong á khẩu không trả lời được, chỉ không ngừng uống nước chanh.


Tối hôm đó, ngoại trừ ăn một bữa no đủ «buồn bực» ở nhà hàng Italy xong, Cao Nguyên còn cùng Đổng Vân tiếp tục đi uống rượu để giải tỏa. Đương nhiên, người buồn bực chính là anh, không phải là người thích răn dạy người khác như Đổng Vân.


Về đến nhà đã mười hai giờ, thân thể đã mệt mỏi, thế nhưng chút rượu đó lại làm cho đầu óc anh trở nên đặc biệt thanh tỉnh. Vì vậy mà sau khi tắm xong, Cao Nguyên cứ nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được.


Trằn trọc đến một giờ rưỡi, cuối cùng anh bật dậy mở đèn đầu giường, ngồi dậy nhìn trần nhà.
Suy nghĩ lung tung một hồi lâu, anh quyết định gọi điện thoại quấy rối Phùng Giai Thụy.
Sau khi bấm xong, chờ nhạc điệu vang lên thât lâu sau mới thấy Phùng Giai Thụy nhận điện thoại, giọng bực bội "Allo".
"Đang ngủ?"


"Cậu nửa đêm gọi điện thoại cho tôi để chỉ hỏi một vấn đề nhàm chán thế này thôi sao?" giọng Phùng Giai Thụy nghe vào là hận không thể lập tức cúp điện thoại.
"Tôi không ngủ được."


"Liên quan gì đến tôi!" Phùng Giai Thụy quả thật tức muốn chửi ầm lên, "Cậu tốt nhất nên viết tường trình nói rõ lý do vì sao mà nửa đêm gọi điện cho tôi, nếu không tôi không tha cho cậu đâu!."
"Tôi bị rơi xuống hầm, " Cao Nguyên bình tĩnh nói, "Bò không lên được, cậu mau tới cứu tôi."


Phùng Giai Thụy trầm mặc mấy giây, hét lớn: "Cậu đi ch.ết đi!"
Nói xong, không chút do dự cúp máy.
Cao Nguyên cười khổ nhìn di động, ấn lại dãy số.


Lúc này, Phùng Giai Thụy lại lập tức nhận: "Cậu có tin rằng tôi sẽ kêu người lập tức đến đẩy cậu vào trong hố, tịch thu luôn điện thoại di động, cho cậu kêu trời, trời không biết, kêu đất, đất chẳng hay hay không?..."
"..." Cao Nguyên run rẩy giật giật khóe miệng, "Cậu thật sự ác độc."
"Có rắm mau thả!"


Cao Nguyên bất đắc dĩ thở dài, mới chậm quá nói: "Cậu hôm đó cùng Đổng Vân nói hươu nói vượn những thứ gì a! Thật không nghĩ tới cậu cũnggiống như gà mẹ..."


Đầu bên kia điện thoại, lúcđầu,Phùng Giai Thụyngẩn người, sau đó, mới ác liệt khẩu khí, mây trôi nước chảy nói: "Tôi... nhưng tôi chỉ nói với cậu ấy suy nghĩ của mình, không bị coi là gà mẹ đi..."
"Xin hỏi cậu, vị sinh viên y khoa tài cao đức trọng, em trai của cậu bây giờ ra sao?"
"Không thể trả lời."
"?"


"Mặc dù chúng ta giao tình cũng không cạn, nhưng dù sao cậu cũng là tình địch của em trai tôi, nên trong thời khắc mấu chốt, tôi đương nhiên vẫn là giúp người trong nhà của mình."
"Cái gì tình địch..." Cao Nguyên gần như nghiến răng nghiến lợi, "Đừng chụp mũ lung tung được không!"


"Ý cậu muốn tự động buông tay sao?"
"..." Cao Nguyên bị Phùng Giai Thụy làm nghẹn thốt không nên lời, qua một hồi lâu mới nói, "Vậy sao cậu không khuyên em của cậu buông tay a! Nhớ năm đó luận văn tốt nghiệp của cậu là tôi "cống hiến" nhiều nhất đó nha!"


"Anh hùng hảo hán không nhắc lại chuyện xưa. Dù cho tất cả luận văn đều là cậu viết nhưng tôi bây giờ vẫn giúp đỡ Phùng Giai Thành!"
Cao Nguyên bị Phùng Giai Thụy làm cho dở khóc dở cười, nhưng lại cảm thấy không có biện pháp phản bác, nên chỉ "Sách" hai tiếng.


"Nhưng nói thật, " Phùng Giai Thụy bỗng thay một giọng điệu nghiêm túc, "Cậu cùng người ta rốt cuộc quan hệ thế nào?"
"... quan hệ bạn bè." Lúc Cao Nguyên nói lời này, trong lòng cảm thấy khó chịu.
"Cô ấy cũng nghĩ như vậy à?"
Cao Nguyên ngẩn người, đáp thật nhanh: "Đương nhiên!"


Chính là cô nói muốn làm sex friend mà!
Phùng Giai Thụy than nhẹ trong chốc lát, giống như là cảm giác không có cách nào lý giải: "Cô ấy thoáng nhìn qua thấy thật nghiêm trang, không nghĩ giống những người thích chơi như vậy..."


"Thật sự cô ấy không... vâng." Cao Nguyên nhịn không được khi nghe nói về Đường Tinh Tuệ như vậy.
"Cô ấy cũng như cậu, gà mờ như vậy, tính cái gì?"
"..." Dù sao những vấn đề này không phải một hay hai câu là có thể giải thích được.


Sau đó Phùng Giai Thụy trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Vì sao tôi lại có một loại dự cảm không rõ lắm nhưng tôi cảm thấy em trai tôi đang muốn làm bia đỡ đạn a..."
"Hắc!" Cao Nguyên bật cười, "Nào có ai nói về em trai mình như vậy."


"Vậy cậu rốt cuộc thích người ta sao? Không thích thì đừng hao tâm tổn sức, để cho em trai của tôi phát triển, phát triển đi,... Thật sự tôi không biết là vị Lộ tiểu thư này có mị lực kinh người như thế nào... nhưng tình nhân trong mắt luôn là Tây Thi, chỉ cần Phùng Giai Thành yêu thích tôi cũng sẽ không có ý kiến."


Cao Nguyên liếc mắt, từng chữ từng câu đáp: "Không -thể -nào – dâng -tặng. Tạm biệt!"
Nói xong, anh lập tứccúp máy. Sau đó, vẫn tưởng tượng được khuôn mặt Phùng Giai Thụy tại đầu bên kia điện thoại nghiến răng nghiến lợi.


Cả một tuần, Cao Nguyên cũng không chạm được mặt Đường Tinh Tuệ, không phải do cô làm thêm giờ nhưng chính là anh không rảnh.
Ngườikia ở trong điện thoại hắc hắc cười: "Gặp mặt cũng vô dụng, "cái kia" của tôi đang đến đây..."


Được rồi,... anh lau cái cái trán đầy mồ hôi, nếu như một đôi pháo × hữu gặp mặt không thể đánh × pháo, vậy còn tới gặp làm gì?


Chỉ là buổi tối thứ sáu, anh gọi một vòng điện thoại, ngay cả bạn nhậu cũng đi công tác, đi công tác, xã giao, xã giao, mọi cách đều rơi vào đường cùn, anh chỉ còn cách gọi cho Đường Tinh Tuệ "Thử thời vận".


" "Cái kia" của em đi chưa?" Anh vừa mở miệng đã hỏi, giống như kẻ đói trong hang lâu ngày cứ nghĩ hoài đến một món ăn.
"Ừ." Cô đại khái ra vẻ gấp rút, cho nên nghe có vẻ gần như hơi qua loa với anh.
"Rốt cuộc là đi hay chưa đi?" Nhịn một tuần lễ, anh không tự chủ có chút nổi nóng.


"Đi, đi rồi!" Cô cũng không nhịn được, "Để làm gì?!"
"Vậy đừng làm thêm giờ, tôi tới đón em."
"... Tôi còn có việc." Cô lại bắt đầu qua loa vớianh.
"Khi nào thì hết bận?"
"Không biết...Khoản chín, mười giờ gì đi!"


Cao Nguyên nhịncảm xúc ngột ngạt đè nén đã lâu trong lồng ngực xuống, cố gắng không làm cho khẩu khí của mình nghe có vẻ tàn ác: "Vậy em tan tầm tới đây đi?"
"A, biết rồi." Cô ngược lại trả lời rất nhanh.


"Ừ..." Thật sự, không hài lòng lắm nhưng Cao Nguyên như cũ bồi thêm một câu, "Tôi về trước hầm giò heo cho em."
"Cũng tốt!" Cô thoáng chốc vui mừng khôn xiết nói.
Anh nhịn không được cười rộ lên, lại dặn dò cô nhanh lên, sau đó, mới để điện thoại xuống.


Đồng hồ trên tường trong phòng làm việc chỉ sáu giờ rưỡi, anh tính toán trước khi về nhà ghé qua siêu thị mua đồ, tám giờ có thể bắt đầu nấu giò heo, đợi đến mười giờ cô về. Mặc dù, hầm như vậy chưa mềm lắm nhưng cũng có thể ăn được... vì vậy anh lập tức thu dọn đồ đạc rời ngân hàng.


Tối thứ sáu, đường phố tấp nập nhưng thật may, ngược lại, trong siêu thị, khách mua hàng lại không nhiều lắm, Cao Nguyên đi thẳng đến quầy bán thịt, chọn lấy một khúc giò sau tương đối hài lòng sau đó vội vã đi đến quầy thu ngân tính tiền.


Dođang vội, nên anh đậu xe ở lề đường sát cửa siêu thị, lúc xếp hàng chờ trả tiền anh phải liên tục quan sát xe của mình, chuẩn bị chỉ cần nhìn thấy đèn hiệu lóe lên yêu cầu phải lái xe đi là có thể lao ra xe ngay.


Đột nhiên, trong ánh đèn rực rỡ, trong cảnh ngựa xe như nước, anh thấy một hình dáng quen thuộc, từ đường cái đối diện chạy như bay đến, anh còn chưa kịp mở miệng gọi cô, cô đã tươi cười chui vào một chiếc xe thương vụ màu bạc mà người đàn ông ngồi trên ghế lái... không phải là Phùng Giai Thành thì là ai?


Phùng Giai Thành cùng cô vừa nói vừa cười, đợi cô buộc chặt dây an toàn, lại hàn huyên vài câu, mới chậm rãi lái xe đi.


Cao Nguyên đứng ở nơi đó, trong tay còn giỏ xách của siêu thị, trong giỏ xách có phân nửa cái giò heo vừa mới mua còn tươi, cứ như vậy, kinh ngạc nhìn đèn của từng chiếc xe nối đuôi nhau dần dần biến mất theo ánh đèn đường màu vàng nhạt. Thẳng đến phía sau có người vỗ vỗ vai của anh, ý bảo anh có thể đi lên tính tiền, anh mới gật đầu, tâm thần hoảng hốt từ trong túi lấy tiền mặt ra thanh toán.


Qua mười giờ năm phút, cửa ngoài truyền đến tiếng chìa khóa xoay trong ổ. Đường Tinh Tuệ mở cửa tiến vào, thấy Cao Nguyên ngồi trên ghế sofa chơi game, liền xoay người vừa đóng cửa vừa thuận miệng hỏi:
"Giò hầm xong chưa?"


Anh tập trung tinh thần chơi game, trên màn hình quái vật mở miệng ra to như chậu máu hướng anh thao túng đánh tới, anh không chút hoang mang dùng liên tiếp những động tác thuần thục đánh bại nó.
Đường Tinh Tuệ thay dép, quăng ba lô đến bên cạnh anh, sau đó xoay người đi phòng bếp, vừa bật đèn lên đã kinh ngạc nói:


"Vì sao giò heo còn ở trên bàn?!"
Anh dường như không lên tiếng, tiếp tục chăm chú chém giết.
Đường Tinh Tuệ đem chân giò bỏ vào tủ lạnh, rửa tay, cầm hai chai bia đi ra, đến bên cạnh anh ngồi xuống. Nhìn anh chơi game trong chốc lát, sau đó đưa một chai bia cho anh: "Giúp tôi mở một tí."


Cao Nguyên dường như không để ý cô, giống như cô chưa hề tồn tại.
Lần này, Đường Tinh Tuệ cũng phát hiện được không khí có điểm bất thường, vì vậy một tay cầm chai bia huơ qua huơ lại, kinh ngạc hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Cao Nguyên nhíu mày, dường như không nghe thấy, trên mặt không thể hiện gì.


Đường Tinh Tuệ cảm thấy bối rối, chỉ yên lặng nhìn anh, cũng không nói chuyện. Qua một hồi lâu, cô đưa thay sờ sờ mặt anh, khẩu khí mềm mại hỏi: "Con khỉ, anh rốt cuộc làm sao vậy..."


Cao Nguyên trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh lúc chạng vạng, cô cười ngồi vào trong xe, còn có gò má của Phùng Giai Thành... Vì vậy anh vô cùng buồn bực đẩy tay cô ra,một tiếng «ầm» trên ghế sofa, thân thể Đường Tinh Tuệ hơi loạng choạng.


Cô thoáng chốc phát hỏa,đổ người trên bả vai anh: "Anh phát cái gì, đồ thần kinh!"
Vừa hạ một ít, anh lại hối hận, nhưng lại không muốn, cũng không biết nên nói thế nào với cô, nên vẫn nghiêm mặt như cũ không thèm nhìn tới cô.


Đường Tinh Tuệ ngừng tay nhìn gò má của anh, thở gấp làm cho cả mắt đều đỏ. Nhìn trong chốc lát, cô đưa tay nâng ba lô, cũng không quay đầu lại bước đi.
Một tiếng «ầm» theo chân Tinh Tuệ ra cửa, Cao Nguyên cuối cùng bỏ bộ điều khiển cầm tayra, ngửa đầu dựa trên ghế sofa, thở ra một hơi thật dài.


Ngoài tiếng quái thú phát ra từ tivi, cả gian phòng như chìm trong sự tĩnh mịch. Cao Nguyên chậm rãi đứng lên khỏi ghế salon, đi ra balcon. Mùa thu, gió đêm đã vương chút hơi lạnh, trên người anh chỉ mặc đơn bạc một chiếc áo mỏng. Gió thổi xuyên qua lớp vải chạm vào làn da bên trong làm cho anh không khỏi rùng mình. Nhưng anh không muốn để tâm, lấy thuốc từ trong túi ra hút, đốt một điếu, yên lặng một cách tĩnh tại.


Hết điếu này đến điếu khác cho đến khi trong hộp thuốc lá không còn điếu nào, anh tiện tay vo hộp thuốc lá lại, ném vào thùng rác.


Tối hôm đó trước khi ngủ, anh lại bắt đầu xem 《 Cuộc đời của Khải Ân 》, nhưng cho đến khi xem hết cả chương một, mới dần dần buồn ngủ. Anh tắt đèn, nằm xuống, nhắm mắt lại, có thể nghe được chính tim mình thấp thỏm đập.


Mỗi một lần trong lòng có chuyện gì, anh đều như vậy ép mình bình tĩnh trở lại, không muốn gặp ai, không muốn làm gì cả, chỉ là yên lặng để thời gian trôi qua. Điều này, đối với anh mà nói giống như một loại nghi thức, từ rất sớm, rất sớm trước kia, khi anh cảm giác mình cần phải trở thành một người đàn ông kiên định, có khí khái anh đã bức bách chính mình phải làm như vậy.


Anh chợt nhớ tới Yuriko, người bạn gái khi anh còn du học ở Luân Đôn, anh đột nhiên nghĩ, sau khi rời anh đi, cuộc sống của cô trôi qua như thế nào? có thuận lợi tốt nghiệp hay không? có còn dùng đầu lưỡi thẳng tắp để nói tiếng Anh nữa không và cuối cùng là cô có gặp được người đàn ông mà cô yêu thương hay không?


Qua nhiều năm như vậy, trong đáy lòng anh vẫn nhàn nhạt áy náy với cô, bởi vì cô nói đúng, anh không thương cô...
****************
Cả tuần sau đó, Đường Tinh Tuệ tự nhiên biến mất khỏi cuộc sống sinh hoạt của Cao Nguyên, giống như cô từ trước đến nay chưa từng xuất hiện.


Thứ sáu, mưa phùn rơi lúc chạng vạng, Cao Nguyên ngồi tại phòng làm việc của mình, nhìn bầu trời bên ngoài chập choạng. Các đồng nghiệp hầu như đều đã về hết. Anh quyết định ở lại làm thêm giờ, dù sao trở về cũng không có việc gì làm. Thời tiết bên ngoài cũng không tốt, anh cũng không có tâm tình tìm người khác cùng đi uống rượu.


Đến mười một giờ, cuối cùng anh quyết định trở về. Lúc đi ra khỏi phòng làm việc, các phòng khác và đồng nghiệp trong phòng thị trường chứng khoáng Âu Mỹ vẫn còn loay hoay khí thế ngất trời. Anh chào từng người rồi mặc áo khoác đi thẳng ra cửa.


Trên đường về nhà, radio trong xe đang phát dĩa phim gốc «Moulin rouge» (Cối xay gió đỏ), nước mưa nhòe nhoẹt trên cửa sổ xe, bên ngoài đèn neon đỏ vàng giao nhau làm cho người ta có một ảo giác như đang ở Paris. Anh không khỏi hát theo:
"And you can tell everybody, this is your song. It may be quite simple
but now that it ‘s done... I hope you don ‘t mind,I hope you don ‘t mind... that


I put down in words... How wonderful life is while you ‘re in the world..."
Lái vào tầng hầm garage, ngừng xe xong, Cao Nguyên hướng thang máy đi đến. Dựa cửa thang máy.


Bên ngoài, có một chiếc xe con màu đỏ không biết đậu tự bao giờ, anh chậm rãi bước lại, là xe của Đường Tinh Tuệ... anh làm sao không nhận ra, là anh cùng cô đi mua. Loại xe này không giống cá tính của cô lắm, vì vậy cô nhăn nhó lựa chọn nửa ngày, cuối cùng anh vỗ lên đầu xe giúp cô quyết định.


Anh đến gần nhìn, Đường Tinh Tuệ, người này tại sao lại nằm trên ghế lái ngủ thiếp đi? Anh cứ đứng ở trước cửa xe như vậy, hai tay đút vào túi quần nhìn gò má cô, không biết qua bao lâu, anh đột nhiên thở phào nhẹ nhỏm, giống như là suốt một tuần lễ buồn bực cùng khói mù đều được quét đi sạch sẽ.


Cao Nguyên dùng đầu ngón tay gõ nhẹ cửa sổ xe, Đường Tinh Tuệ từ từ tỉnh lại, mở mắt ra, thấy anh, phút chốc trừng to mắt, kinh ngạc không biết phải làm gì.
Cao Nguyên mấp máy miệng, cố gắng làm cho mình không phải bật cười, sau đó dùng tay ra hiệu ý bảo cô hạ cửa sổ xe xuống.


Cô làm theo, trên mặt vẫn lộ vẻ ngây ngốc, bộ dáng thật buồn cười.
"Chờ bao lâu rồi?" Anh bình tĩnh hỏi. Giống như, cuối tuần trước bọn họ không có tan rã trong buồn bực.
Đường Tinh Tuệ dụi dụi mắt, xem đồng hồ trên xe một chút, suy nghĩ hồi lâu, đáp: "Ba... batiếng rồi..."


Cô vừa mở miệng, anh mới phát hiện toàn thân cô đầy mùi rượu, ánh mắt hỗn độn, hiển nhiên là uống rất nhiều.
Anh không khỏi liếc mắt, nhưng vẫn nhận mệnh mở cửa xe, đem cô vơ vét từ trong xe ra, thay cô cầm ba lô, khóa xe: "Chưa đến nửa đêm mà em đã uống say, có bẽ mặtkhông?"


Đường Tinh Tuệ vẫn như cũ ngây ngốc nhìn anh, nhìn đến mắt cũng không thèm chớp, bỗng nhiên, phút chốc bổ nhào vào trong ngực anh, ôm anh thật chặt, không nói một lời.
"Đường Tinh Tuệ..." Anh bị cô siết đến không thở nổi, vì vậy đưa tay chỉ vào bàn tay cô, "Em buông tay..."


"Không buông!" Cô mặc dù mồm miệng không rõ, nhưng vẫn rất quật cường.
Cao Nguyên vùng vẫy một hồi lâu, cũng không thoát ra được, cảm thấy dở khóc dở cười: "Em điên rồi? Muốn siết tôi ch.ết à?"


"... Anh làm sao mà phát giận với tôi!" Khẩu khí của cô là chất vấn, mặt lại không tự chủɭϊếʍƈ vàobộ ngực anh, như đang làm nũng, "Tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì! Anh lại dữ với tôi như vậy!"
"..." Anh không phản bác được.


"Anh dựa vào đâu mà dữvới tôi như vậy?" Cô ngẩng đầu lên, rất có ý muốn làm loạn, "A? Anh cho rằng anh là ai a?! Chúng ta là... là anh tình tôi nguyện đúng không? Anh dựa vào cái gì vô duyên vô cớ đối với tôi phát giận... Còn đánh tôi!"


"Tôi không có đánh em." Mặc dù biết cô đang say khướt, nhưng anh lại nghiêm túc cùng cô giải thích, "Tôi chỉ là không cẩn thận đẩy em hơi nặng tay thôi."
"Anh đánh tôi! Anh đánh tôi!" Cô nhất quyết không tha.


"..." Cao Nguyên không thể làm gì chỉthở dài, Đường Tinh Tuệ lúc bình thường đã rất dây dưa, uống rượu say đương nhiên là tăng thêm một bậc.
"Anh... Hơn nữa toàn là anh... toàn là anh..." Cô như là có chút rượu cồn làm chủ, bắt đầu nói năng lộn xộn.


Cao Nguyên nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Đường Tinh Tuệ, vì sao em tìm tôi?"
"Tôi... Tôi..." Côkinh ngạc trừng mắt nhìn anh
"..."


"Tôi nghĩ suốt cả tuần lễ... cũng không biết vì sao anh phát giận với tôi, cho nên..." Cô có chút đứng không vững, cả người treo trên người anh, "Tôi tới hỏi anh, anh rốt cuộc đang giận tôi cái gì... đã vậy..."


"Đã vậy cái gì?"mắt anh nhìncô, gương mặt rất anh tuấn dưới ánh đèn đường trở nên mềm mại.
"Đã vậy anh còn không gọi điện hay gửi tin nhắn cho tôi..." Nói xong, ánh mắt cô có điểm lơ lửng không chừng.


Nghe được cô như vậy nói, mặc dù biết cô đã say, nhưng Cao Nguyên nhịn không được hỏi: "Nhớ tôi sao?"
Lúc đầu, Đường Tinh Tuệhơi sửng sốt, sau đó, cô hiển nhiên suy nghĩ một chút bằng những tế bào não còn sót lại đáp: "nhớ..."


Trong lòng anh không biết có bao nhiêu hưởng thụ nhưng trên mặt chỉ là khẽ mỉm cười.
"Nhưng so với nhớ anh, nơi này..." nói xong, Đường Tinh Tuệ đột nhiên nghịch ngợm đưa tay trên đũng quần anh bóp một cái.


Cao Nguyên hít vào một luồng khí lạnh, đồng tử kịch liệt co rút lại, tì vào trán cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đường Tinh Tuệ, cho dù mặc kệ có phát sinh điều gì, đều là do em tự chuốc phiền!"






Truyện liên quan