Chương 12-2: Giận dữ (2)
Lạc Lạc nhanh chậm đi theo sau, bám gót nạn dân kia đi qua mấy con phố. Miệng rộng nạn dân lại như hôm qua vào hẻm nhỏ đổi y phục, bất quá lần này không đến hiệu ăn, ra khỏi ngõ nhỏ liền đi thẳng đến nơi mình đang trú tạm thời, chính là căn nhà kia.
Lạc Lạc theo hắn đi vào cửa viện, thấy bốn bề vắng lặng, liền len lén nhìn vào bên trong qua khe cửa. Lạc Lạc gấp rút lùi về sau mấy bước, bởi nàng thấy miệng rộng nạn dân kia đang vội vã đi về hướng cửa viện, tựa như quên mất chuyện gì đó, phải ra mở cửa. Bây giờ chạy nữa là không kịp, cửa viện này cách đường lớn rất xa, Lạc Lạc luống cuống, theo như quan sát thì đây là một nhóm người, bị bắt thì làm sao bây giờ? Nếu người nọ là kẻ liều lĩnh thì mạng mình chắc chắn khó bảo toàn, nàng thật hối hận mình hành sự quá lỗ mãng.
"Tiểu nương tử, nơi này không có ai, vui đùa với thiếu gia ta chút đi, ta rất thích nàng." Lạc Lạc đột nhiên bị một đôi tay ôm vào ngực, bàn tay ấm áp đặt lên đôi kiều môi của mình, ép đến nỗi thở không thông, chỉ có thể nức nở nghẹn ngào mà giãy giụa, nhất thời nũng nịu liên tục.
Cửa viện kia nhẹ nhàng động, cuối cùng không có tiếng vang, miệng rộng nạn dân đứng ở cửa. Từ Kiêu Đình buông tay ra, nhìn Lạc Lạc đang mặt đỏ tới tận mang tai, không tiếng động nói: "Là ta, nàng sẽ bị phát hiện."
Lạc Lạc hiểu ngay, Từ Kiêu Đình là giúp mình giải vây, nhưng trong lòng vẫn có hơi chút không vui, đành bĩu môi, cúi đầu.
"Đi thôi, nơi này chưa hoàn toàn an toàn đâu, thiếu gia mang nàng hồi phủ." Từ Kiêu Đình nói xong ôm lấy Lạc Lạc đi ra, nàng xấu hổ, chỉ có thể cúi đầu, không lên tiếng, thật sự quá mất mặt, tự xưng là chuyên sỗ sàng người khác vậy mà bây giờ lại bị hắn chiếm tiện nghi ngược về.
"Lạc Lạc! Ngươi buông nàng ra!" Đúng là sợ gặp gì ắt sẽ gặp đó, hai người vừa đi ra lại đúng lúc Mai Vô Quá trở về, liền bị bắt gặp, lúc này Mai Vô Quá giận dữ vô cùng.
Mai Vô Quá bước đến trước mặt Từ Kiêu Đình, giơ quyền đánh tới, Từ Kiêu Đình mặc dù có võ công, nhưng lúc này lại không muốn buông người trong ngực ra, liền ăn trọn một quyền của Mai Vô Quá.
"Ca ca, ca ca, Từ công tử là giúp muội, là, chân muội bị trật, cho nên..." Khả năng bịa đặt của Lạc Lạc trong nháy mắt khởi động, giải thích tại sao mình lại bị Từ Kiêu Đình ôm.
"Bị trật chỗ nào? Đau ở đâu?" Mai Vô Quá vội vàng đoạt lại Lạc Lạc, kiểm tr.a mắt cá chân nàng.
"Cũng không phải là bị trật chân, có thể là bị rút gân, bây giờ hết rồi, không sao nữa." Lạc Lạc kéo cánh tay Mai Vô Quá, làm nũng nói.
"Sao bây giờ muội lại ở đây? Không phải huynh bảo muội đợi ở chỗ Mã đại tỉ sao?" Mai Vô Quá nghĩ tới điều gì, đen mặt nói.
"Muội buồn chán quá, nên đi quanh một chút, nên..." Nhìn Mai Vô Quá đen mặt, Lạc Lạc sợ hãi co người lại.
"Muội đến đây cho huynh!"
Mai Vô Quá tức giận cực điểm, kéo Lạc Lạc đến chỗ góc đường không người liền giơ cao tay đánh mông nàng, hắn thật sự bị chọc tức, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao đây? Đây là người duy nhất mà hắn quan tâm, yêu thương.