Chương 25: Mãi không xa rời
“Tỷ, nhị thúc tỷ không phải ở vùng chiến trận phương Bắc kia….” Lạc Lạc nhớ Mã đại tỷ đã từng kể chuyện nhị thúc của Tích Yên đã ch.ết trên xa trường.
”Phải, nhị thúc tỷ đã ch.ết, nhưng nương vẫn không ngừng làm giầy cho thúc.” Giọng điệu Tích Yên có chút tự vạch trần việc xấu trong nhà: “Kể từ khi nhị thúc tỷ rời nhà đi tham gia chiến trận vào ba năm trước, quan hệ cha cùng nương bắt đầu xấu dần, ba ngày hai bữa to tiếng với nhau, thậm chí còn chia phòng ngủ, cho đến mấy tháng trước cha đánh nương, thì mới, mới ngủ ở phòng này ——-.”
”Nhị thúc tỷ là người như thế nào?” Lạc Lạc thấy Tích Yên cũng không kiêng dè mình, liều hỏi.
”Tỷ không biết, nhị thúc theo học bên ngoài quanh năm, ba năm trước đây mới trở về nhà, ở chưa tới hai tháng đã vội vã ra chiến trận.” Tích Yên nói hơi tức giận: “Trước kia tình cảm cha và nương vốn tốt đẹp, từ lúc nhị thúc trở về, cái gì cũng thay đổi. Sau khi nhị thúc đi, nương lo lắng cho thúc ấy còn nhiều hơn cho cha, nãi nãi cũng vì thế mà thường xuyên trách mắng nương.”
Lạc Lạc không biết nên nói gì cho đúng, xem ra hẳn là kể từ sau khi vị tiểu thúc về nhà, Trương đại tỷ đối xử với chồng mình lạnh nhạt dần. Cho dù tiểu thúc đi chiến trường, Trương đại tỷ vẫn nhớ mãi dđànleq.đôn không quên đối với hắn, thay lòng đổi dạ thậm chí cùng Trương Đại tách phòng, vì chuyện xấu của nhà, nãi nãi Tích Yên mới hay mắng chửi con dâu. Ai, đây là ** a, thư sinh phóng khoáng bừa bãi có từ xưa, thế nhưng Trương Nhị này ngay cả chị dâu trong nhà cũng không tha, tài hoa phong lưu là như thế nào đây!
Nghĩ tới đây, Lạc Lạc có chút đồng tình với Trương bộ đầu, tuy rằng người đó có chút đáng ghét, nhưng nói cho cùng cũng là người bị hại, từ xưa đội nón xanh không đáng sợ, đáng sợ chính là được đệ đệ cho đội nón xanh, một cái nón xanh vô cùng uất ức.
Lạc Lạc vốn định lại an ủi mấy câu, trong sân đột nhiên truyền ra tiếng mắng chửi của nãi nãi Tích Yên: “Ông đặt xuống cho tôi, đó là con gà mái nuôi lấy trứng bồi bổ thân thể, cũng chẳng là loại khách quý gì, phải tiếp đón bằng thịt heo thịt gà sao! Chẳng qua chỉ là một bầy hư hỏng, cũng không phải thứ tốt đẹp gì!” Sau đó là giọng nói đầy tức giận của gia gia Tích Yên.
Lạc Lạc lén nhìn Tích Yên, chỉ thấy nàng bình thản như không, chậm rãi mở miệng:“Trước kia gia gia cùng nãi nãi vẫn luôn ầm ĩ như vậy, nhưng kể từ sau khi tỷ trở về lại càng dữ dội hơn, mấy lần còn động đến dao, làm chuyện cười cho hàng xóm láng giềng, Lạc Lạc, có lẽ muội tốt hơn, chỉ có duy nhất một ca ca yêu thương, sẽ không làm ra mấy chuyện ồn ào như này.”
Lạc Lạc đang muốn nói đôi lời an ủi, nhìn thấy Trương đại tỷ kéo Mã đại tỷ đang hầm hầm tức giận vào buồng bên của Tích Yên.”Cách nói kiểu gì đây! Ngược lại ta cũng muốn đòi lại một lời cho phải đạo, ta…” Mã đại tỷ vốn thẳng tính, tuy tính tình nóng nảy, nhưng không phải người chuyên làm to chuyện.
”Được rồi được rồi, lão nhân gia luôn có thời điểm giận dỗi nhau, chúng ta làm tiểu bối không nên xen vào.” Khuôn mặt Trương đại tỷ đau khổ, nhưng Lạc Lạc lại cảm giác khóe miệng của nàng nhếch lên một đường cong không dễ phát hiện.
”Đây mà là giận dỗi nhau thôi sao? Có khách còn như vậy, nếu như không có người, bà ta nhất định sẽ khi dễ tỷ! Bà ta coi thường cha nương tỷ đã qua đời, lại không có huynh đệ tỷ muội gì, này…” Mã đại tỷ tâm tình kích động.
Mã đại tỷ quay đầu phát hiện Tích Yên đã tỉnh, bỏ dở câu nói, vẻ mặt ôn hòa ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh giường, nhẹ giọng:“Tích Yên tỉnh rồi, trông muội tốt hơn lúc trước nhiều, tĩnh dưỡng thêm vài ngày là khỏe hẳn, lại sắp có thể đến nhà biểu dì chơi ——-.”
Tích Yên gượng cười, bờ mi lay động. Lạc Lạc nhìn nàng mà trong lòng tràn đầy khâm phục, nàng hiểu rõ tình hình bệnh trạng của bản thân, lại làm như không biết, phối hợp với mọi người, cứ như vậy, người thân của nàng đều cho rằng bản thân nàng vẫn chưa hay biết gì, nhìn nàng lúc nào cũng mang bộ dáng thường ngày, có lẽ người nhà sẽ bớt đau thương hơn.
Trương lão cha cùng Trương lão nương vẫn còn ở trong sân lời qua tiếng lại không dứt, Trương đại tỷ biết tính khí của muội tử mình, sợ rằng trong một lúc không kiềm chế được Mã đại tỷ sẽ xông ra ngoài lê*quý*đôn mà làm chuyện trái với nhân đạo, vội nói: “Hôm nay tỷ cũng không thể lưu muội lại được, để khi nào đứa nhỏ khỏi bệnh, tỷ sẽ qua thăm muội... “ Trương đại tỷ càng nói, trong mắt ánh lên tia tuyệt vọng, lại có chút oán giận.
Mã đại tỷ cũng cảm thấy mình ở đây tựa hồ chỉ thêm phiền toái cho biểu tỷ, vì vậy kéo Lạc Lạc rời đi. Lạc Lạc nhìn Mã đại tỷ giận dữ, không dám chần chừ, vì vậy nháy nháy mắt về phía hai cái tượng gỗ hình thú trên đầu giường, ý bảo quà cho nàng. Tích Yên chậm rãi quay đầu, cầm tượng gỗ màu trắng lên, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện vẻ mừng vui, trong mắt dâng lên một tầng nước mờ nhạt. Xem ra muội ấy rất thích món quà đó, Lạc Lạc vừa đi ra cửa vừa nghĩ.
Lúc hai người trở về là vào nhá nhem tối, Mai Vô Quá đã ở trước cửa viện nhìn quanh quẩn, đợi Lạc Lạc xuống xe, một cánh tay to che đỉnh đầu nàng.”Làm phiền đại tỷ rồi, đệ không ở nhà thường xuyên, may mà có Mã đại tỷ giúp đệ trông nom nàng.”
”Tiểu huynh đệ không nên nói vậy, đồng hương nên giúp đỡ nhau, hôm nay đại ca ngươi trở về, cùng nhau ăn một bữa cơm thôi.” Giọng Mã đại tỷ chân thành, nhưng bởi chuyện vừa rồi làm tâm tình không tốt, trên mặt hiện chút buồn rầu.
”Không cần đâu, thường xuyên quấy rầy đại tỷ đã là không nên, sau này tiểu đệ có công vụ vào ban đêm, vẫn cần đại tỷ giúp đỡ.” Mai Vô Quá vỗ vai Lạc Lạc, Lang Lãng nói.
”Không sao, đến lúc đó trực tiếp đến đây ở là được, đừng nên nói lời khách sáo với vị đại tỷ này.” Mã đại tỷ nói xong chẳng hề để ý, khẽ thở dài một cái.
Ba người quay về viện, sau bữa cơm, tâm trạng Lạc Lạc có chút nặng nề không muốn nói chuyện, loay hoay với mái tóc zi"e"ndanlequ*don còn chút ẩm ướt, đưa mắt nhìn Mai Vô Quá: “Tích Yên tỷ tỷ, chỉ sợ là bị bệnh về máu.” Bệnh bạch cầu ở cổ đại được gọi là ‘bệnh về máu’.
Mai Vô Quá đang gỡ từng lọn tóc của Lạc Lạc ra cho nhanh khô, nghe những lời này liền dừng động tác, ngay sau đó lại tiếp tục vuốt ve mái tóc mang theo mùi hương mềm mại thanh thuần của thiếu nữ.
Lạc Lạc nhìn ra tâm tình Mai Vô Quá không được tốt lắm, tuy rằng hai huynh muội cùng Tích Yên quen biết nhau không lâu, nhưng không tránh khỏi có chút buồn bã ——-.
Lạc Lạc không nói chuyện nữa, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời lấp lánh ánh sao, nơi đây xa xôi lại có thể bao quát cả bầu trời đêm, khiến cho con người ta cảm thấy mình thật nhỏ bé. Có câu ‘nhân định thắng thiên’, song có những thời điểm quả thật không biết làm thế nào, chỉ biết than thở việc đời khó đoán mà thôi.
Bất luận ở cổ đại hay hiện đại, con người cả đời đều muốn chống đối, chống đối lại thiên nhiên, chống đối lại số mạng. Mặc dù cuối cùng cũng đành bất lực nhắm mắt buông xuôi tuân theo sự sắp xếp của lịch sử, vậy mà vẫn miệt mài cố gắng. Lạc Lạc đã không còn chút vướng bận thế giới hiện đại, không có mình, anh Lý sẽ dễ dàng đón nhận tình yêu hơn, hưởng thụ mùa xuân của anh ấy.
Hiện tại, thời không đưa mình đến bên người nam nhân này, lúc ban đầu Lạc Lạc cố gắng lấy lòng hắn, sống nương tựa vào hắn, đến bây giờ gắn bó khắng khít với nhau, thậm chí không thể tách rời, tình cảm mãnh liệt này khiến cho Lạc Lạc muốn đặt cược chống lại số mệnh một phen. lela/ddl8quyd0n] Xưa nay nàng vốn là người không có chí hướng, cho dù xuyên tới cổ đại, mang theo những tri thức của người hiện đại, nàng cũng không định dựa vào điều đó mà làm nên một chuyện để đời gì cả. Làm nữ tử can trường đứng giữa dòng nước xiết trạch đấu, làm kẻ thắng cuộc luôn phải cẩn trọng mọi bề trong vòng cung đấu, đều không phải điều nàng muốn, nàng chỉ nghĩ cùng hắn sống một cuộc sống thật tốt, bất luận hắn đối nàng như nào, là muội muội cũng được.
Bệnh tình Tích Yên khiến Lạc Lạc buồn bực, càng thêm lo được lo mất, coi như không tránh khỏi ý trời, nàng cũng phải đấu lại với người, giúp Mai Vô Quá chống lại những người không tốt, giúp Mai Vô Quá tránh đi những việc có hại. Mặc dù bản thân chẳng có chút bản lĩnh to tát gì, cũng muốn trợ giúp hắn hết sức mình, nàng hy vọng mỗi ngày trôi qua đều bình thản hạnh phúc bên cạnh hắn.
”Mai ca ca, bị ốm thật đáng sợ.” Lạc Lạc cúi thấp đầu, sau lưng Mai Vô Qua dừng một chút, rồi ôm lấy nàng từ phía sau, cằm đặt ở hõm vai nàng, nhẹ nhàng cọ.
”Cho nên, Lạc Lạc đừng để bị ốm, mỗi ngày đều vui cười.” Mai Vô Quá nhẹ nhàng nói.
Lạc Lạc xoay người lại, nhìn Mai Vô Quá thật gần, đôi con ngươi tràn đầy cưng chiều, đầy vẻ không muốn, lại tràn đầy sự dịu dàng.”Ca ca cũng đừng để ốm, từ nay về sau muội sẽ chăm sóc huynh, không cần huynh phải chăm sóc muội nữa.”
Mai Vô Quá véo nhẹ mũi Lạc Lạc, phì cười: “Ca ca hứa nuôi muội cả đời, thì có thể nuôi muội cả đời.”
”Nuôi muội cả đời? Được rồi, vậy cho muội làm thê tử của ca ca, là có thể nuôi muội cả đời rồi.” Lạc Lạc bắt đầu trêu chọc, vừa dứt lời liền dựa vào ngực Mai Vô Quá.
Mai Vô Quá chỉ coi như lời nói của trẻ con, mặc dù trong lòng cực kỳ hạnh phúc, ngoài miệng lại mắng ‘Tiểu Hầu Tử’, hai d!end4n!eequydonn người ở trong sân chơi đùa một hồi, rồi trở về phòng ngủ. Cửa phòng khép lại, dưới hiên nhà chim yến hoảng sợ tung cánh bay, cắt ngang bầu trời đêm như ánh sao rơi, như giọt mưa trong suốt, như viên trân châu quý hiếm. Chim yến bay về phương nam, trời chuyển thu.
Ba ngày sau, Lạc Lạc níu lấy tay áo Mai Vô Quá, cười nịnh nọt: “Mai ca ca, huynh đưa muội theo đi, muội không muốn xa huynh.”
”Tuyệt đối không được, cố gắng đợi ở nhà Mã đại tỷ, nhanh thì ba ngày, lâu thì năm ngày huynh sẽ trở về.” Mai Vô Quá vội vàng xoay người lại để tránh đôi mắt tiểu nha đầu, nếu không hắn sẽ mềm lòng mất.
”Nhưng là, nghe Mã đại tỷ kể huyện Đồng Khanh đó rất nghèo, đường đi khó khăn, muội không đành lòng để huynh đi một mình.” Lạc Lạc nhăn mặt, không từ bỏ.
”Cho nên muội càng không thể đi, đến lúc đó muội nói ca ca là đi chăm sóc muội hay là áp giải phạm nhân hả? Ngộ nhỡ không cẩn thận, phạm nhân bỏ chạy, ca ca sẽ mất việc luôn đó.” Mai Vô Quá đặt hai tay lên vai Lạc Lạc, giọng nhu hòa: “Với cả, không phải chỉ có một mình ca ca, còn có Lý Mặc đi cùng mà.”
”Hắn! So với muội cũng chẳng hơn chỗ nào, hắn có thể đi, muội lại không được đi.” Lạc Lạc cong miệng lên.
”Dù sao thì vẫn là nam tử, cô nương gia muội yên yên ổn ổn ở nhà đợi là được, nghe lời, ca ca trở về sẽ dẫn muội đi mua y phục mới.” Mai Vô Quá không tranh luận thêm cùng Lạc Lạc, bế tiểu nha đầu đặt lên giường:“Buổi tối nhớ sang ngủ bên nhà Mã đại tỷ, ngoan.”
Lạc Lạc liếc thấy Mai Vô Quá vừa ra khỏi cửa viện, lập tức thay một bộ đồ cũ, đi một đôi giày vải thật dày, chạy đến nhà Mã đại tỷ giả vờ ‘Mai Vô Quá muốn dẫn minh theo ’, sau cầm mấy cái bánh màn thầy kín đáo đưa cho lão khất cái, khóa cửa chạy thẳng tới nha môn –.
Kể từ thời điểm đến thế giới cổ đại này, Lạc Lạc vẫn chưa có thời gian ngắm phong cảnh nơi đây. Coi như đường đi gian khổ, đi theo quan sai còn sợ gì nữa! Nói cho cùng, nha dịch nha môn chính là cảnh sát ở hiện đại, Lạc Lạc cảm thấy trừ việc đường đi sẽ có chút khó khăn, sẽ {{l3e^quy"d0^n}} không còn nguy hiểm gì khác. Bản thân lúc còn ở hiện đại vẫn thường xuyên leo núi, coi như đi rèn luyện. Lại nói, nàng cũng không yên tâm để Mai Vô Quá đi, hơn nữa, từ khi xuyên tới đây, hai người chưa từng xa nhau lâu như vậy, nàng có chút không quen.
Lạc Lạc núp ở góc tường nhìn cửa chính nha môn, hiện tại không thể xuất hiện, đợi đến khi ra khỏi thành, lúc đấy Mai Vô Quá muốn mình quay về cũng không được nữa, mới có thể đạt được mục đích.
Không phải chờ lâu, chỉ thấy Mai Vô Quá cùng Lí Mặc dẫn theo một người đầu tóc rối bù đeo gông gỗ bước ra từ cổng chính nha môn. Người nọ mặt xám mày tro, đôi môi hơi khô rách, chiếc gông gỗ nặng nề bao lấy cái cổ, hai tay bị cột chặt dưới gông.