Chương 52: Mưa đêm bên cửa sổ hoa lệ
Đợi tiếng nước bên trong dứt hắn, Mai Vô Quá một lần nữa đi tới dưới cửa sổ. Màn đêm yên tĩnh, trong phòng là ‘Thập Bát mô’ chân thực, Mai Vô Quá nghe tiếng thở dồn dập đứt quãng của nam nhân cùng tiếng rên bị kiềm nén của cô gái, thỉnh thoảng còn có tiếng bàn tay vỗ lên nữ tử, tiếng giường gỗ kẽo kẹt kẽo kẹt.
Mai Vô Quá hậm hực, nhảy qua tường viện, chạy về nhà.
Lạc Lạc nóng lòng theo Từ Kiêu Đình tới phố tây, tiếng vó ngựa vang le^&q*u*y:d%n trong đêm tối tĩnh lặng, người đi đường thưa thớt đôi lúc quay đầu lại nhìn.
“Tiểu cô nãi nãi, sắp tới giờ giới nghiêm ban đêm rồi.” Từ Kiêu Đình đưa Lạc Lạc quanh quẩn năm vòng cũng không phát hiện bóng dáng Mai Vô Quá, bàn bạc nói: “Nàng xem, có lẽ hắn đã về nhà, hay là… chúng ta đi về xem thử một chút?”
Tìm năm vòng không thấy bóng dáng, thường ngày tầm này, Mai Vô Quá đều về đến nhà, Lạc Lạc cũng cảm thấy nên về trước xem thế nào rồi nói, vì vậy hai người lại quay trở về.
Cửa viện đóng kín, bên trong viện bao trùm một màu đen như mực, không cần đi vào cũng biết Mai Vô Quá vẫn chưa trở lại. Lạc Lạc gấp đến độ lại muốn chạy tới phố tây, lại bị Từ Kiêu Đình ngăn lại: “Lạc Lạc, nàng ở nhà chờ, ta sẽ đi tìm về cho nàng có được hay không?”
“Không được, ta cũng muốn đi, Từ công tử van cầu ngươi, mang ta đi cùng.” Lạc Lạc có thể nào an tâm ở nhà, gấp đến độ muốn đi, Từ Kiêu Đình đành phải ngăn lại, không làm thay đổi được tiểu nhân nhi, liền đưa tay siết lấy hông nàng làm cho không động đậy được.
“Tiểu cô nãi nãi, tiểu cô nãi nãi nàng hãy nghe ta nói, nàng ở đây…” Từ Kiêu Đình nói tới đây bỗng nhiên lắc người sang bên cạnh tránh thoát một quyền, thấy Mai Vô Quá đang giận giữ nhìn mình, đang muốn mở miệng nói chuyện lại không ngờ hắn lại ra tiếp một quyền.
Từ Kiêu Đình võ công không kém, nhưng để tránh Mai Vô Quá cũng có chút chật vật. Từ Kiêu Đình trong lòng cả kinh, thầm nghĩ người này từ khi nào có thân công phu này, chẳng le^q^2y"do:)n lẽ hắn luôn thâm tàng bất lộ.
“Mai ca ca, dừng tay! Đừng đánh.” Lạc Lạc vừa nói vừa tiến lên lôi kéo hai người, hai người đều sợ đả thương tiểu nha đầu, không thể làm gì khác hơn là không cam lòng ngừng tay.
“Đã trễ thế này sao muội lại ở cùng một chỗ với hắn? Vì sao không ở nhà ngoan ngoãn đợi, ta vừa trở về thấy cửa viện đóng kín bên trong thì tối đen như mực, muội không có ở nhà, muội biết huynh rất lo lắng không? Tại sao lại cùng hắn…” Mai Vô Quá nổi giận đùng đùng, ngực phập phồng lên xuống, ánh mắt hung hăng giống như muốn ăn thịt Lạc Lạc, hắn vừa mới tận mắt nhìn thấy tiểu nha đầu cùng nam nhân ch.ết tiệt này ôm ôm ấp ấp.
“Tại sao tại sao, tại sao huynh trễ như vậy mới trở về!” Lạc Lạc thấy Mai Vô Quá an toàn về nhà, không còn lo lắng nữa, sau một hồi bị hắn tr.a hỏi, chợt nhớ tới chuyện hắn dạo chơi kỹ viện, không khỏi hét lớn. Kìm nén quá lâu, sẽ phải phát tiết ra ngoài.
Mai Vô Quá sửng sốt, đoán Lạc Lạc không biết bản thân mình đi nơi nào, vì vậy mười phần sức lực nói: “Cùng về nhà, không muốn gặp người này nữa.”
Từ Kiêu Đình là ai mà phải nghe theo, tiến lên định ngăn cản Mai Vô Quá: “Ngươi nói không muốn gặp là không gặp sao, ngươi…”
“Từ công tử, chuyện hôm nay đa tạ, xin về trước ngày khác nhất định báo đáp ngươi, giống như lần báo đáp trước cho ngươi.” Lạc Lạc trong mắt chứa lệ, khổ sở nhìn Từ Kiêu Đình.
“Không, ta sao có thể yên tâm mà đi.” Từ Kiêu Đình thấy hai người xảy ra vụ cãi vã kịch liệt như thế, một mặt không khỏi vui mừng, mặt khác lại không muốn tiểu nha đầu đau lòng như thế, mâu thuẫn cùng rối rắm nào có thể bình tĩnh rời đi.
“Ngươi còn không đi lão tử liền đánh cho ngươi không đi được!” Mai Vô Quá càng tức giận, trời mới biết lúc hắn về đến nhà không tìm được Lạc Lạc lo lắng vô cùng, trong lòng cực kì trống rỗng khó chịu, giống như đột nhiên cùng lúc mất đi toàn bộ cảm giác. Như lửa đốt lòng chạy thẳng đến nhà Mã bộ đầu, biết Lạc Lạc không có ở đây, lại tựa như phát điên tìm kiếm khắp nơi. Ôm hy vọng một đường thẳng về đến nhà, đúng lúc thấy hai người ở trước cửa lôi lôi kéo kéo, nhất thời nổi trận lôi đình, Từ Kiêu Đình đụng vào ổ kiến lửa rồi.
Mai Vô Quá nói xong liền đánh tới, cùng Từ Kiêu Đình đấu lần nữa tại chỗ. Lạc Lạc lên trước can ngăn, hai người vì tránh không đụng phải tiểu nha đầu, tay chân không thi triển được.
Hai người đấu mấy hiệp, Từ Kiêu Đình mạnh mẽ ra một quyền, Mai Vô Quá tránh thoát theo bản năng, nhưng thấy tiểu nha đầu đưa tay đi lên, vì vậy cứng rắn nhận quyền này, để tránh tổn thương nàng. Lạc Lạc hô to một tiếng, chỉ thấy mũi Mai Vô Quá chảy máu, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Lạc Lạc nhào tới trên người Mai Vô Quá, ôm chặt lấy hắn đang muốn đánh lại, quay đầu điềm đạm đáng yêu nhìn Từ Kiêu Đình: “Từ công tử, ta van cầu ngươi, xin ngươi về trước đi, ta... ta…”
“Được được, nàng đừng khóc, ta đi.” Từ Kiêu Đình đánh người tự giác đuối lý, lại không muốn Lạc Lạc khổ sở như vậy, cưỡi lên ngựa lạnh lùng nói với Mai Vô Quá: “Đang trong phúc mà không biết!” Nói xong giơ roi lên rời đi.
Mai Vô Quá trợn mắt nhìn Lạc Lạc, dùng sức ôm nàng vào viện, đá một cước mở cửa, cũng không quan tâm Lạc Lạc nói gì, một đường đi vào phòng, nặng nề đặt tiểu nha đầu đứng ở trên đất.
Lạc Lạc bị khí thế kia hù sợ, mặc dù mình có lý lẽ, lúc này lại bị dọa sợ không dám nói l$equ"y*đô!!n gì.
“Bây giờ trưởng thành rồi có phải hay không hả! Không cần ca ca phải không hả! Học được đêm không về ngủ phải không hả!” Mai Vô Quá ra sức nắm vai Lạc Lạc, nhìn đôi mắt đẹp đầy nước, trong lòng nhất thời như bị đánh đổ bình ngũ vị.
Lạc Lạc nghe được đêm không về ngủ nhất thời có thêm động lực, ngẩng đầu lên tức giận la: “Người đêm không về ngủ là huynh!
Mai Vô Quá không nghĩ tới Lạc Lạc biết mình đi Mãn Thúy Lâu, huống chi trong tiềm thức hắn, mình không bao giờ làm việc trái với lương tâm, cho nên đối với biểu hiện của tiểu nha đầu, chỉ cho là nàng mạnh miệng. Nhìn khuôn mặt trơn nhắn như mỡ đông, mi cong như trăng non trên đôi mắt đẹp ngập nước, tiểu nha đầu của hắn đã trưởng thành, đã không còn là con vịt xấu xí hồi mới gặp rồi. Từ Kiêu Đình là ai, gia thế trong sạch hiển hách, là một nhân tài phong độ thanh tao, là nữ nhân chắc chắn sẽ động tâm, Mai Vô Quá cảm thấy chua xót trong ngực. Hắn không muốn mất đi Lạc Lạc, thật sự không muốn, so với muốn mạng của hắn còn khiến hắn khó chịu hơn.
Khuôn mặt Lạc Lạc đỏ bừng, nghĩ tới cảnh tượng hắn ăn chơi đàng điếm trong Mãn Thúy Lâu liền giận đến ong đầu, khóc hất tay Mai Vô Quá ra, nàng không cần cuộc sống của nữ tử cổ đại, tướng công mình đi kỹ viện vẫn không thể có ý kiến, nàng không nhịn được.
Mai Vô Quá nhìn về nơi trái tim hắn yêu thương trân trọng, không thể khống chế nổi nữa, hắn không muốn mất nàng. Mai Vô Quá giữ chặt cánh tay lộn xộn của nàng, áp tới trước ngực.