Chương 4: Cùng nhau rời đi
Hwan
**********
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào căn phòng. Lâm Mộc giơ tay lên che mắt, nghi ngờ nhìn mọi thứ quen thuộc. Đúng vậy, quen thuộc. Đây rõ ràng là nhà của mình. Chẳng lẽ những ký ức kia đều là giả, anh trai đối tốt với mình không có hận mình điên cuồng, rừng rậm tươi tốt kì lạ và những thú nhân đều là ảo tưởng do tiểu thuyết xuyên qua độc hại.
Lâm Mộc vui vẻ mở tủ lạnh, giờ phút này, cậu rất yêu nó.
Cậu một bên vui vẻ nhìn căn nhà mình, một bên vặn nước trái cây trong tay, vừa mới đưa chai đến bên miệng. Không? Cậu nghi ngờ nhìn cái chai mới nãy còn đầy giờ đã không còn, lật ngược chai lại, chai nước biến mất, cậu kinh hoàng mở tủ lạnh, bên trong không có gì hết.
“Sao lại như vậy chứ?”
Trong lúc bối rối Lâm Mộc nhìn thấy mọi thứ từ từ biến mất.
“Không cần! Tủ lạnh của tôi, ghế sa lon của tôi, giường của tôi…”Lâm Mộc liều mạng muốn ngăn cản nhưng lại không được.
Casso nghi hoặc nhìn giống cái đang liều mạng quơ tay, thét lên những từ kì lạ. Casso cảm thấy giống cái tên Lâm Mộc thật sự rất kỳ quái, không chỉ có không sợ hãi du thú, (bé nhớ rõ từng có một giống cái nhìn thấy bọn họ đã bị dọa ngất đi) lại còn biết làm đồ ăn ngon. Nghĩ đến tối hôm qua bé ăn cá do Lâm Mộc nướng, mùi vị này, ưm, bé chỉ nghĩ thôi đã chảy nước miếng rồi.
Casso hừ một tiếng trong lòng mình, Mischa còn chửi mình là quỷ tham ăn, đừng cho là bé không biết do cậu ta không được ăn món ngon nên mới ghen tị thôi. A cha nói rất đúng, giống cái đều rất dã man.
Nhìn nhóm người lớn đang chuẩn bị bữa sáng, giống cái này sao còn chưa tỉnh chứ, bé còn muốn ăn món thịt nướng ngon lành tối qua kìa. Ăn ngon mới là trọng điểm, cho nên Casso lắc lư thân thể nhỏ bé, cong người, chuẩn bị, nhảy!
Trong lúc đang ngủ mơ không muốn tỉnh lại, Lâm Mộc cảm thấy bụng mình giống như bị ai đó đấm một cái “Á!” Cậu rên lên trong đau đớn rồi tỉnh luôn.
Nhìn những thân ảnh thú nhân đang bận rộn, hít một hơi, nói cho cùng trở về chỉ là một giấc mộng mà thôi. Lâm Mộc cảm thấy buồn bã, trong lòng cậu vẫn hy vọng những chuyện đau lòng kia chưa từng xảy ra.
Cúi đầu nhìn nhóc béo tròn trong lòng mình, xách hai chân nhỏ lên, tuy giả bộ nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong đôi mắt tràn đầy ý cưới “Cả người nhóc đều là thịt, nhóc nhảy lên bụng tôi như thế, nhóc không biết nhóc mập lắm à?”
Casso thật muốn khinh thường Lâm Mộc, chỉ sợ ảnh hưởng tới hình tượng sói bay của bé thôi. Lại nhớ a cha từng bảo, giống đực yêu quý giống cái cho nên từng giây từng phút đều phải lấy lòng giống cái, cho nên bé quyết định không thèm chấp nhặt, còn lè lưỡi ɭϊếʍƈ mặt Lâm Mộc, bởi vì a cha bảo đó là chiếm tiện nghi. Tuy bé không biết chiếm tiện nghi là gì nhưng lời a cha nói nhất định sẽ không sai, cho nên bé thấy rất vui.
Lâm Mộc thấy biểu hiện của Casso rất moe, giống như chú cún con mềm mềm, cho nên cậu ôm lấy bé cọ cọ.
Nếu Casso biết bé đường đường là con sói bay lại bị Lâm Mộc nghĩ thành chó, tuy bé không biết chó là con gì nhưng bé sẽ tặng cho cậu cái nhìn đầy khinh thường.
Patrick ở cách đó không xa nhìn về phía Lâm Môc, thấy cậu vui vẻ ôm Casso, giây phút ấy anh cảm thấy rất ghen tị. Nhớ lại thú hình của mình, độc ác nhất trong truyền thuyết, ánh mắt anh đen kịt lại. Bề ngoài tà ác thì làm gì có giống cái nào dám tiếp cận.
Patrick rất nhanh vứt những sầu não trong lòng, đi tới chỗ Lâm Mộc.
Lâm Mộc đang ôm Casso chơi đùa thấy tới Patrick đi về phía mình, lễ phép mỉm cười với anh.
Giống cái mỉm cười thân thiện với anh, đây là điều Patrick chưa từng được trải qua, cho nên anh bị nụ cười của Lâm Mộc làm cho rung động. Nháy mắt hoàn hồn, sắp xếp từ ngữ “Chúng tôi ăn xong sẽ lên đường, cậu……..” Anh không có cách nào nói ra những lời kế tiếp, nói gì đây, mới cậu đi cùng chúng tôi sao? Đây là chuyện cực kỳ vớ vẩn. Giống cái rất yếu ớt nên đều chọn thú nhân có bộ lạc. Huống chi bọn họ còn là du thú có thanh danh thối nát.
Lâm Mộc nghe thấy Patrick nói rời đi, giây phút ấy cậu hơi hoảng hốt, cậu nghe ra nhóm Patrick không có ý định dẫn cậu theo. Lại chỉ còn mình cậu ư? Ở thế giới xa lạ này, cậu vẫn cứ cô đơn. Lâm Mộc cười khổ trong lòng, con nguời vẫn là động vật sống theo đàn, sự cô đơn sẽ làm cho người ta sợ hãi.
Cậu lấy lại bình tĩnh, vì để cho bản thân không bị bỏ lại, Lâm Mộc quyết định cố gắng hơn, cậu không muốn sống mờ mịt như mấy ngày trước nữa.
Cậu dè dặt hỏi “Không thể dẫn tôi đi cùng sao?”
Patrick bị vấn đề của Lâm Mộc làm cho ngỡ ngàng, giống như ý anh nghĩ sao? Cậu ấy nguyện ý đi theo anh?
Lâm Mộc thấy Patrick không trả lời nên càng cảm thấy khẩn trương, cánh tay ôm Casso nhìn không được siết lại.
Casso thấy không thoải mái nên giãy dụa, phát ra âm thanh hừ hừ khó chịu.
Patrick dứt khỏi suy nghĩ thì thấy Lâm Mộc đang khẩn trương nhìn anh, tuy cậu ấy nguyện ý đi cùng làm cho anh thấy sung sướng nhưng anh vẫn phải nói rõ với cậu.
Patrick cau mày “Đi theo chúng tôi sẽ rất vất vả, chúng tôi không có bộ lạc, không có chỗ ở cố định, hoàn cảnh như thế không thích hợp cho giống cái sinh hoạt. Hơn nữa, lễ tế thần gần đến rồi, nếu chúng tôi không tìm thấy đủ thức ăn, mùa đông đến sẽ khó mà vượt qua. Nếu cậu lo lắng không đi ra khỏi rừng rậm được, tôi có thể đưa cậu đến nơi có bộ lạc.
“Tôi nguyện ý đi theo các anh, tôi……”
Patrick ngắt lời Lâm Mộc nói “Đừng vội quyết định, cậu nên nghĩ cho kĩ vào, ăn xong bữa sáng rồi nói tiếp.” Tuy anh hy vọng cậu đi cùng bọn anh nhưng anh không thể phụ nhận, bộ lạc mới là nơi thích hợp để cho giống cái sinh tồn.
Lâm Mộc ăn bữa sáng không biết mùi vị, cậu nghiêm túc nghĩ những lời Patrick nói. Nhìn các thú nhân đang ăn trước mắt, bọn họ là du thú, nghe nói mang danh tà ác. Bọn họ không có chỗ ở cố định, thậm chí không biết có thể săn bắn đây đủ thức ăn sống qua mùa đông không nữa.
Lâm Mộc biết những người này không phải người xấu, lại bị những thú nhân khác đuổi đi. Nhìn bé giống cái ho khan, bọn họ không nên sống cuộc sống như vậy, Lâm Mộc âm thầm quyết định ở trong lòng.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Mộc ôm Casso ăn no đang lờ đờ buồn ngủ đi đến bên cạnh Patrick, anh đang chỉ huy các thú nhân khác thu dọn đồ đạc.
“Patrick” Lâm Mộc cười chào Patrick.
Patrick biết Lâm Mộc đã chọn xong quyết định, tuy trong lòng rất khẩn trương nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, trong mắt cũng chỉ có thầsắc nghi vấn.
“Tôi quyết định rồi, tôi sẽ đi cùng các anh. Tôi nghĩ các anh nhất định sẽ thành lập bộ lạc của riêng mình.”
“Thành lập bộ lạc của riêng mình?” Patrick nhìn các thú nhân đang bận rộn, đó là giấc mộng của toàn thể bọn anh, chỉ là việc thành lập nên bộ lạc không có đơn giản.
“Ừ, thành lập bộ lạc của riêng mình, chuyện đầu tiên là tìm một nơi định cư.” Lâm Mộc nhớ lại lời Patrick nói.
Patrick nhìn Lâm Mộc “Chúng tôi đã từng thành lập bộ lạc, nhưng rồi lại bị đuổi đi. Không có bộ lạc nào nguyện ý ở bên cạnh bộ tộc mình có bộ lạc du thú.”
Lâm Mộc khó hiểu nhìn Patrick “Chúng ta có thể rời xa bọn họ, chỉ cần một nơi thích hợp để sống thôi.”
“Chúng tôi không tìm được nơi thích hợp để bộ lạc sinh sống. Hang núi thích hợp để ở cũng không dễ tìm.” Patrick nhìn mưới mấy người đi theo anh, tuy người không nhiều nhưng muốn tìm hang động không bị bộ lạc khác dấu hiệu cũng không dễ, cho dù tìm được rồi cũng sẽ bị đuổi đi.”
“Hang động?” Lâm Mộc hy vọng không như cậu nghĩ, lúc cậu muốn hỏi tiếp thì thấy Carl lôi Patrick đi mất.
Lâm Mộc nhìn hai người đứng cách đó không xa nói nhỏ, Carl còn dùng anh mắt nóng rực nhìn về phía cậu, Lâm Mộc cảm thấy khó hiểu quá.
Mà bên này sau khi Carl nghe xong tin Lâm Mộc muốn đi cùng bọn họ liền cười xấu xa với lão đại nhà mình “Khà khà, lão đại, tuy nhìn ra anh có ý với bé giống cái kia nhưng tôi sẽ không tặng cậu ấy cho anh đâu, mặc dù cậu ấy hơi ngơ ngác nhưng tôi quyết định muốn theo đuổi cậu ấy.”
Patrick nhìn đồng bạn của anh đang kích động, chỉ phán một câu “Đừng bộ hình dáng của cậu.”
Carl thiếu chút nữa bị Patrick nghẹn ch.ết, cố cãi lại “Hình dáng của tôi thì sao nào, nhìn thế nào cũng thấy rất mê người.”
“Không bao gồm thú hình”
“Thú hình của tôi cũng mê người chứ bộ.”
Lần thứ hai Lâm Mộc nhìn thấy thú nhân biến hình vẫn nhịn không được hưng phấn, ánh mắt liếc nhìn sư tử, hổ, sói…..
Carl đang đứng ở một bên nhìn thấy mai mắt Lâm Mộc tỏa sáng, vội vàng đi đến trước mặt cậu “Lâm Mộc, tôi chở cậu bay đi nhé?”
Lâm Mộc nhìn Carl cười hì hì, nhớ đến thú hình của hắn, vội vàng né ra, đùa gì vậy, cậu không có hứng thú với con rết.
Nhìn thấy Lâm Mộc né tránh mình, Car cảm thấy ‘con tim pha lê’ của hắn vỡ tan tành.
Lâm Mộc không đành lòng khi Carl dùng ánh mắt ‘sao cậu nỡ tổn thương tôi’ nhìn cậu, chỉ là…….cậu vội kéo Patrick qua một bê “Tôi chỉ muốn đi cùng Patrick. Ưm, anh không để ý chứ?”
Carl nhìn Patrick rồi lại nhìn Lâm Mộc, hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Carl hiện giờ là đang ngạo kiều sao? Lâm Mộc nhìn xuống dục vọng muốn vò đầu hắn.
“Nếu cậu không nguyện ý, tôi bảo người khác chở cậu?”
Lâm Mộc quay đầu lại khó hiểu hỏi “Không nguyện ý gì?”
“Tôi là rắn.” Patrick biết thú hình của anh rất khủng bố.
“Tôi biết anh là rắn. Khi nào thì anh biến hình?” Bộ dáng nóng lòng muốn thử, rắn thần Maya đó! Không phải ai cũng có thể cưỡi lên đâu.
Ptrick thấy Lâm Mộc không sợ thú hình của anh, tuy trên mặt không biểu hiện ra nhưng trong lòng lại cảm thấy sung sướng. Lâm Mộc không sợ anh, thật quá tốt rồi.
Nhìn thân rắn gần ngay trước mắt, Lâm Mộc rất là rung động. Mình ở trước mặt anh ta thật nhỏ bé.
Vảy sáng lóe màu đen, cánh đen to lớn. Bởi vì ở cạnh bên nên Lâm Mộc thấy trên chiếc cánh không có cọng lông nào cả, đang lóe sáng dưới ánh mặt trời.
Bò lên thân rắn, Lâm Mộc cẩn thận ngồi xuống cổ Patrick “Chúng ta cất cánh thôi” Ngồi trên người con rắn lớn làm cho tâm tình của Lâm Mộc rất tốt.
Cảm giác cánh đang vỗ, thân thể chậm rãi lên cao, cho đến khi rừng rậm nhỏ bé đi ở dưới chân mình, Lâm Mộc mới nhìn thấy toàn bộ rừng rậm liên miên không dứt trong mắt cậu.
“Patrick, chúng ta đi đâu?”
Thú nhân có thể tự do biến thân nên sau khi hóa thú vẫn có thể nói chuyện “Phương bắc, ở hướng đó có ít bộ lạc.” Giọng nói trầm thấp trả lời Lâm Mộc.
Phương hướng có ít bộ lạc, là nơi có hoàn cảnh không tốt sao? Lâm Mộc nhìn về phương xa, cậu không biết cuộc sống về sau của cậu sẽ thế nào, nhưng cậu nhất định sẽ sống thật tốt.
Nhìn thoáng qua mặt trời phía sau lưng, quay đầu lại, ánh mắt của Lâm Mộc kiên định nhìn về phía trước.