Chương 96: Kết cục

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
**********


Sau khi Lâm Mộc tỉnh lại phát hiện ra mình đang ở trong sơn động, vốn nghĩ bản thân đã ch.ết lại phát hiện ra mình còn sống quả thật rất vui mừng, tuy hiện giờ cậu rất lo lắng cho Patrick, theo lời Bennett nói thì gã ta còn liên hệ thêm cả bộ lạc khác để đối phó bộ lạc của bọn họ, nhưng mà hiện giờ cậu lại bị nhốt ở đây, nhìn thấy trên đầu chẳng có tia sáng, bốn phía tối đen, hiển nhiên cậu không đi ra được, cho dù cậu có đi ra ngoài được, hiện giờ chắc chắn cũng không giúp được gì mà còn làm cho Patrick lo lắng cho cậu.


Ở chờ này chờ ch.ết không phải là tính cách của Lâm Mộc, dù sao cũng có cơ hội để sống, Lâm Mộc làm sao sẽ bỏ qua. Tuy đập vào mắt đều là một màu đen tối, không biết trong sơn động này có gì, có sinh vật nguy hiểm nào không thì cậu không biết. Những chuyện không biết sẽ luôn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Giờ phút này Lâm Mộc cũng thế, nhưng mà vì khát vọng muốn sống sót, lại làm cho Lâm Mộc cưỡng chế bản thân đừng sợ nữa, cậu chậm rãi bước đi, nghĩ muốn sờ soạng xem trong sơn động này rốt cuộc có cái gì, có thể đi ra được không.


Lâm Mộc thật hối hận vì sao không mang theo cái hộp quẹt còn lại kia, nếu như mang theo nó, giờ phút này ít nhất cũng biết đi về hướng nào.
Từ trên cao rơi xuống nơi như này cũng không sao, có thể nói vận khí của Lâm Mộc không tệ lắm, mà chuyện kế tiếp cũng chứng minh vận khí của cậu không tệ.


Lâm Mộc lần mò đi dọc theo bờ tường gần một tiếng, khi cậu chạm phải hòn đá nhô ra, hơn nữa sau khi thử nghiệm, thế giới nơi này trong nháy mắt sáng lên.


Đương nhiên, Lâm Mộc cũng phát hiện không thể đi ra ngoài, mà nơi này đột nhiên xuất hiện ra cảnh sắc bên trong cánh cửa làm cho Lâm Mộc không chút do dự đi vào. Mặc kệ nó, ít nhất ở nơi này còn an tâm hơn, đương nhiên sự an tâm trong lòng kia là Lâm Mộc tự an ủi bản thân, mà tình huống hiện giờ mặc kệ kế tiếp cậu có gặp phải thứ gì, có thể phía sau cánh cửa này là thứ gì đó rất nguy hiểm đang chờ cậu, thì cậu vẫn đi vào.


available on google playdownload on app store


Sau khi đi vào cánh cửa là một hành lang rất dài, mà hai bên hành lang đá có khắc nhiều bức tranh, trông rất sống động, mới đầu Lâm Mộc chẳng có tâm tình thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, nhưng khi câu đi tới đi lui, vòng vo nhiều vòng cũng không đi ra được, thì lúc này Lâm Mộc mới cảm thấy có chuyện kì quái xảy ra, cậu vẫn nên nghĩ lại vì sao thế, mà không phải ở trong này tiêu hao thể lực. Dù sao, đến giờ cậu cũng chẳng có phát hiện ra thứ gì có thể ăn được ở trong mê cung này.


Lâm Mộc đi liên tục hơn gần mười mấy tiếng, cậu không biết hiện giờ ở bên ngoài rất hỗn loạn, Patrick đi tìm cậu muốn gần nổi điên lên rồi. Hiện giờ cậu thầm nghĩ muốn nghỉ ngơi, sau đó lại đi tìm nữa, nhìn xem có thể dựa vào cái gì để đi ra bên ngoài.


Thật ra thời điểm Lâm Mộc đi dọc theo hành lang, ở cuối hành lang có một gian thạch thất, thạch thất này hình tròn, hơn nữa có nhiều cửa, cậu cẩn thận đếm, tổng cộng có mười vòm cổng, từng vòm cổng ngẫu nhiên có một cửa đá được điêu khắc rất tinh xảo ở thế giới này.


Lâm Mộc không biết bên trong có nguy hiểm gì hay không, cậu cũng không quản được, sau đó liền tùy tiện chọn đại một cánh cửa rồi đi vào, sau đó lại đi vào hành trình quanh co lòng vòng, ở trong con đường loằng ngoằng này, cậu không biết mình đi vòng vo theo hướng nào, đi được bao nhiêu lâu, nhưng mà cuối cùng lại vẫn đến trong hành lang ban đầu. Lúc ấy Lâm Mộc xem lộ trình trong đầu cũng không hiểu hành lang này dẫn đến đâu, nếu vẫn trở lại nơi kia thì cậu có thể hiểu, nhưng hành lang ở phía trước thì cậu lại chẳng thể hiểu được.


Lúc ấy Lâm Mộc chẳng có tâm tư tự hỏi điều này, cậu chỉ biết đây là mê cung, không có quy tắc gì, vậy mà dám cứ đi.


Cho nên khi Lâm Mộc thử cánh cửa thứ ba, hơn nữa lại nhớ đến thời điểm ở hành lang kia, thời gian đã qua mười mấy tiếng, Lâm Mộc mệt mỏi nên ngồi xuống dựa vào tường đá nghỉ ngơi, sau đó bất giác ngủ luôn.


Mà Patrick ở bên ngoài xác định Lâm Mộc không có bị đám thú nhân kia bắt lấy liền bắt đầu đi tìm người ở quanh sơn cốc. Mà lúc này, y tìm thấy được nơi Bennett ngã xuống.


Nhìn thấy Bennett trúng độc té nằm trên mặt đất, nhìn vết thương trên tay bị đại kim cắn! Hai mắt Patrick đỏ bừng kéo gã “Nói cho tao biết Lâm Mộc ở đâu, mày đã làm gì em ấy?”


Bennett nhìn Patrick giống như nổi điên “Tao sẽ không nói cho mày biết cậu ta ở chỗ nào, mày vĩnh viễn sẽ không tìm thấy cậu ta, ha ha ha………!”
Patrick hung hăng đấm vào bụng gã, cơ thể của Bennett đau đến cuộn lại “Lâm Mộc ở đâu, nói cho tao biết, bằng không tao giết mày!”


Bennett giương mắt nhìn Patrick “Tao sẽ không nói cho mày biết đâu, mày giết tao thì vĩnh viễn cũng đừng có mà mơ nhìn thấy cậu ta, ha ha,…….để cho cậu ta chôn cùng tao cũng không có gì không tốt.”


“Tao ghen tị mày, tao rất ghen tị với mày, tao làm sao mà không tốt, mày chẳng qua chiếm được Lâm Mộc mà thôi, không có cậu ta, mày cũng không có bộ lạc như bây giờ! Mày chẳng qua chỉ là một tên du thú, một du thú đê tiện, nhưng cậu ta lại chọn mày! Mày là thú nhân bị thần thú vứt bỏ, vì sao còn có được cậu ta! Mày không xứng, tao mới là thú nhân thích hợp với cậu ta nhất!”


Patrick hung hăng đạp gã, nhìn gã chật vật nằm trên đất “Đừng có mà vũ nhục Mộc Mộc, mày ngay cả xách giày cho em ấy cũng không xứng! Chính mình vô năng, không thể mang bộ lạc trải qua những ngày tốt nhất, còn muốn đoạt lấy bộ lạc của người khác. Mày nói tao là du thú đê tiện, nhưng mày lại thấp hèn, chẳng lẽ mày đã quên sao, chúng tao đã có bộ lạc của mình, mà mày lại mang theo người của mình công  kích bộ lạc chúng tao, mà chẳng khác gì du thú đi cướp đoạt bộ lạc của người khác, không, mày còn không bằng ấy!”


“Không phải như vậy! Mày không xứng có được những thứ này, tao nên cướp về, nên cướp về!”


Patrick nhìn người nằm trên mặt đất, độc của đại kim lợi hại ra sao y biết rõ, người này sẽ không sống nổi, chỉ là giờ Mộc Mộc đang ở đâu, nghĩ đến việc hiện giờ Lâm Mộc đang chịu khổ ra sao, con ngươi của Patrick lại càng thêm đỏ “Bennett, chung quy mày chỉ là một thằng thất bại.”


Y lấy ra cốt đao, thời điểm thú nhân đánh nhau không dùng vũ khí, bởi vì không tiện, nhưng Patrick lại tùy thân mang theo một phen cốt đao.
“Hỏi mày lần cuối, rốt cuộc Mộc Mộc ở đâu?”


Bennett cười như thần kinh “Cậu ta đã ch.ết, cậu ta đã ch.ết rồi, mày thắng thì sao? Cậu ta đã ch.ết rồi, ha ha ha………….”


Patrick hung hăng vung đao, sinh mệnh của Bennett đã kết thúc, nhìn máu nhiễm trên mặt đất, nhìn thi thể chia lìa. Patrick ném thạch đao, y phải nhanh chóng đi tìm Lâm Mộc, y muốn tìm người trở về, y không tin lời Bennett nói, y khẳng định Lâm Mộc còn sống tốt, đang chờ y tìm cậu, y tuyệ không tin lời Bennett nói.


Damon đánh Aqier đến trọng thương, bộ lạc bọn họ cũng lui lại, về phần bộ lạc của Bennett, không có mặt gã lãnh đạo, tuy nhân số không ít, nhưng bọn họ đã không muốn cướp đoạt bộ lạc khác, nếu không phải do Bennett lấy danh nghĩa tộc trưởng ra lệnh cho bon họ thì bọn họ cũng không làm như thế, cho dù trong lòng bọn họ có chướng mắt nhóm du thú này, nhưng những người này có ân với bọn họ, hơn nữa còn là một bộ lạc du thú, trong lòng bọn họ không muốn đi cướp đoạt bộ lạc khác. Cho nên, khi Rachel tìm Patrick mang theo đầu Bennett về “Đây là kết cục của kẻ xâm lược.”


Tộc trưởng của bọn họ bị giết đương nhiên sẽ phẫn nộ, nhưng bọn họ là kẻ xâm lược, thú nhân trong bộ lạc chưa từng nghĩ có một ngày bọn họ sẽ bị đội cái mũ có tên này. Cuối cùng bọn họ chỉ có thể ảm đạm rời đi, mang theo thi thể của tôc trường nhà mình, mang theo thú nhân bị thương.


Kẻ xâm lược rời đi, mà bộ lạc của bọn họ cũng bị tổn thương, rất nhiều tộc nhân bị thương, mà tộc trưởng của bọn họ, còn chưa tìm được bầu bạn của mình………..Cho dù bọn họ có thắng lợi, nhưng không có vui sướng chút nào.


Jason thấy Rachel cũng không có dẫn Patrick về, hắn để cho người ta trị liệu đơn giản cho thú nhân bị thương, bởi vì biết có trận đánh ác liệt cần đánh, cho nên khi bọn họ trở về đã bảo Hoàng Viễn làm rất nhiều dược cầm máu.


Có rất nhiều căn nhà bị phá hủy, thú hình của thú nhân đánh lên liền phá hủy một nửa căn nhà. Cũng chỉ có nhà của Lâm Mộc coi như đầy đủ, nhưng mà tường viện cũng sập hơn phân nửa.
Jason để cho thú nhân bị thương đi vào phòng nghỉ ngơi, tiếp theo liền phái người đi tìm Lâm Mộc.


Patrick cơ hồ muốn xốc hơn cả phân nửa sơn cốc lên, nhưng vẫn không tìm thấy thân ảnh của Lâm Mộc, cho đến khi trời tối, vẫn như cũ không tìm được người. Mà thú nhân đi tìm cùng nhau cũng không có thu hoạch.


Thời gian càng lâu, Patrick càng sốt ruột, trong lòng y không ngừng nhớ kỹ, còn không có tìm được, còn chưa có tìm được…….
Jason cảm thấy tình trạng của Patrick không đúng, ánh mắt màu xanh lục này trở nên đỏ ngầu, giống như nhập ma.


Tâm tình của thú nhân rất dễ bị biến tính, thú nhân dù sao cũng từ thú mà biến thành, cho dù đã biến thành người, nhưng vẫn còn tồn tại thú tính, sự khác nhau giữa thú nhân và thú là sự tồn tại của tâm trí. Khi thú nhân bị mất đi lý trí, việc tệ nhất là sẽ biến thành con thú không hề có lý trí mà không thể quay về thành bộ dáng thú nhân nữa.


“Tôi đã đánh mất Mộc Mộc! Tôi không bảo vệ tốt cho em ấy!”
“Mộc Mộc không có việc gì, Mộc Mộc sẽ không ch.ết!”
……………
Trạng thái của Patrick không đúng, Jason vội vàng đi kéo người lại bị Patrick trực tiếp đá bay.
Khí lực của thú nhân rất lớn, nhưng có thể đá bay Jason.


“Không tốt!”
Jason lập tức hóa thành thú hình, hung hăng bay về phía Patrick, trực tiếp đụng y hôn mê luôn.


Nói về Lâm Mộc ngủ say, cậu ngủ năm sáu tiếng liền tỉnh, tỉnh lại nháy mắt còn tưởng mình đang ở trong nhà, khi gọi rất nhiều lần Patrick mà không thấy ai trả lời, cậu mới phát hiện mình còn đang bị nhốt trong sơn động kì lạ, nháy mắt kia Lâm Mộc rất muốn khóc. Cậu rất nhớ Patrick, từ sau khi bọn họ ở cùng nhau liền chưa bao giờ tách ra như vầy, không biết hiện giờ y thế nào, không thấy cậu nhất định sẽ rất sốt ruột.


Hít mũi, Lâm Mộc đứng dậy, lúc này cậu mới đi chú ý những bước tranh trên tường đá.


Động này rất sáng ngời, nhưng Lâm Mộc không biết đây là dùng thứ gì để chiếu sáng, nhìn kỹ, nhưng không có đoán được, thứ phát sáng lại trực tiếp là thạch bích này. Không giống như đá phát sáng mà cậu tìm được lúc trước, mà là, bức tranh này sáng lên.


Lâm Mộc cảm thấy những bức tranh này nói về một chuyện xưa, cho nên cậu bắt đầu xem từ đầu.
Cho đến khi đến thạch thất kia, xem như mới coi hết toàn bộ tranh, Lâm Mộc mới dừng lại. Thì ra nội dung của những bức tranh này, chính là chuyện xưa về thần thú nổi danh kia tạo người.


Thì ra thần thú kia vì không có cách nào khác nên mới đến thế giới này, cũng hắn không có tranh lại những vị thần ở thế giới tinh cầu văn minh, cho nên cuối cùng chỉ còn một tinh cầu không được khai phá, mà nhiệm vụ của hắn là đưa văn minh đến đây.


Đem thú biến thành người, một là giải quyết chuyện chém giét đầy máu me, lại có thể giải quyết chuyện truyền thụ văn minh, thần thú kia coi như thông minh, một công đôi việc. Mà đại lục thú nhân không có phụ nữ, chỉ có giống cái có ngoại hình giống đàn ông, chỉ có thể nói thư thú lúc đó quá yếu, không thích hợp sinh sản.


Vốn mọi chuyện rất tốt, thần thú giải quyết mọi chuyện, văn minh cũng truyền bá, chính mình cũng nhàn rỗi, nhưng lại có chuyện thần thú không thể đoán trước được.


Thần thú thế nào cũng không nghĩ đến chuyện hắn là thần thú tối cao, được tất cả mọi người sùng bái, thế nhưng lại có thú nhân thích hắn, nói chính xác thì là yêu hắn, nhưng đều lại là giống đực, còn một chỉ một con. Mà đau lòng nhất là, làm thần thú tối cao có pháp lực vô biên vì ăn bậy loại trái cây mà dẫn đến làm người ta phát tình, sau đó còn phải tìm người giúp đỡ giải quyết, cho nên đơn giản mà nói, thần thú thất thân.


Thần thú cho rằng mình là đàn ông, lại bị người ‘đè’ đương nhiên không muốn, giận dữ trừng phạt bọn họ, mà chuyện mất mặt như thế tự nhiên không thể nói ra ngoài, cho nên liền an bài tội danh bất kính thần thú, là sự tồn tại gian ác linh tinh, sau đó nói phải vứt bỏ bọn họ. Mà cuối cùng của cuối cùng, thần thú cùng người đàn ông của hắn sống cuộc sống quá hạnh phúc.


Lâm Mộc nhìn hết tất cả bức tranh còn chìm đắm trong sự khiếp sợ, làm cho cậu sợ chẳng phải là việc thần thú sống cùng mới mấy người đàn ông của hắn, mà là chữ viết vuông vuông trên tường đá mà cậu rất quen thuộc kia.


Một câu kia “Há, cũng dám chiếm tiện nghi của bản đại thần, tuyệt đối cho mấy người chịu không nổi!”
“Gia là đàn ông tinh khiết, mấy người lại dám muốn đè tôi, đứng nói cửa, ngay cả cái khe cũng không có đâu!”


“Á, đồ con rùa, mấy người dám tính kế ông đây, tính là hảo hán cái gì! Chẳng phải trứng tốt gì hết á!”
………..
Lâm Mộc nghĩ vị thần thú này có phải là người Thiên triều không, nếu đúng là thế, cậu thật muốn rống to với trời, chân tướng giống như trò chơi!


Nhưng mà dù sao đây cũng là người Thiên triều, cậu cũng muốn nguyền rủa người này một lúc, sở dĩ Lâm Mộc phẫn hận như vậy, là do, cậu đi tới đi lui cũng không ra được mê cung này, thế nhưng đây lại là một bản ghi chép được khóa lại của người ta.


Theo như ông anh già kia nói, đại thần tự nhiên sẽ không đi theo con đường tầm thường, mấy ngày nay cũng tự nhiên không thể làm một cuốn sách lật đến lật đi như bình thường, cho nên hắn mới xây dựng một mê cung như vậy. Mà Lâm Mộc đi thế nào cũng không ra ngoài được, là bởi vì mê cung này hình tròn, một hình tròn bảo hộ vòng tròn, từng vòng tròn một, từng hành lang giống như hình tròn, những bức tranh giống nhau như đúc, về phần tại sao lại ở một nơi thế này, thần thú người ta cảm thấy vậy mới an toàn, còn vì sao không trực tiếp viết chữ lên tường đá, mà bởi vì thần thú người ta cảm thấy vẽ tranh mới thể hiện được tài hoa của hắn, cũng là do thần thú người ta cảm thấy bản thân quá nhàn rỗi, cho nên vẽ tranh giải buồn. Còn về phần có bao nhiêu vòng tròn, đường ra ở chỗ nào, Lâm Mộc cảm thấy nếu dùng xác suất thống kê, trừ phi nhân phẩm bùng nổ, bằng không đi thế nào cũng không ra được.


Lâm Mộc ủ rũ ngồi dưới đất, nhìn thạch thất không biết này “Thật sự là hãm hại cha mà!”


Lâm Mộc nguyền rủa ngàn lần vạn lần thần thú kia không xuống được giường, hại không ít người đàn ông nhà mình, còn đem cái mê cung vây cậu ở đây. Cho dù tỉ lệ ra ngoài rất nhỏ, Lâm Mộc vẫn sẽ không buông tha, cậu nhìn mười cái cửa đá có hoa văn, hình dáng giống nhau như đúc, chỉ có thể hết cách chọn từng cửa một, lại sáu bảy tiếng trôi qua, Lâm Mộc đi vào hành lang thứ ba có tranh minh họa, vẻ mặt uể oải ngồi trên đất, cậu đã lâu chưa ăn gì hết, hiện giờ rất đói, phải tiết kiệm thể lực.


Cậu nhìn địa phương giống nhau như đúc, bi quan nghĩ “Chẳng lẽ tôi thật sự sẽ ch.ết ở đây sao?”
Khi Patrick tỉnh lại đã là ngày hôm sau “Mộc Mộc! Mộc Mộc!” Không ai trả lời y. Mộc Mộc của y còn chưa có tìm được.
Nhìn thấy Jason đi vào “Jason…..”


Jason lắc đầu “Còn chưa tìm được, anh nên ăn gì đó đi, chúng tôi tiếp tục đi tìm, yên tâm, Lâm Mộc nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Làm sao y có thể ăn gì, xuống giường “Tôi đi tìm tiếp.”
Jason hiểu tâm tình hiện giờ của y, cũng không miễn cưỡng.


Patrick bọn họ ra khỏi nhà, nhìn thấy Casso chắn trước mặt họ “Chú Patrick, cháu biết một chỗ.” Nó nhìn Cầu Cầu trong lòng mình “Có lẽ chú Lâm Mộc ở chỗ này.”
“Cháu nói gì? Mau dẫn chú đi!” Hiện giờ Patrick sẽ không bỏ qua cơ hội nào để có thể tìm được Lâm Mộc.


Casso hóa thành thú hình dẫn Patrick bọn họ đi.


“Sao lại ở bên ngoài cốc, sao Mộc Mộc lại đi ra ngoài sơn cốc?” Patrick vẫn cảm thấy Lâm Mộc ở ngay chỗ nào đó trong sơn cốc, cho tới bây giờ chưa bao giờ y nghĩ sẽ ở ngoài sơn cốc, bởi vì y an bài ở các phương hướng, cho nên người chú ý cửa sơn cốc cũng không có phát hiện Lâm Mộc ra ngoài sơn cốc. Nhưng mà hiện giờ y cũng không có cách nào khác, chỉ có thể để cho Jason dẫn người khác tiếp tục tìm trong sơn cốc, mà y thì đi theo Casso. Trong lòng y nói đi theo Casso đi, tuy dựa theo phân tích Lâm Mộc không có xuất cốc, nhưng âm thanh kia quá mãnh liệt trong lòng, y không thể bỏ qua.


Bọn họ đi vào một sơn động bí mật cực kỳ, Patrick đi theo bọn nó vòng vo nhiều hướng, cũng không biết đi con đường dài bao nhiêu, mà khi y nhìn thấy Lâm Mộc té trên mặt đất.
“Nhìn kia! Đó là chú Lâm Mộc!”


Patrick nhìn thấy thân ảnh Lâm Mộc nằm trên mặt dất, trái tim thiếu chút nữa ngừng đập, y không dám nghĩ điều xấu, vội vàng chạy đến, thật cẩn thận ôm người vào lòng, phát hiện thì ra đang ngủ, mới thả lỏng tâm tình, sau đó cẩn thận thì phát hiện cậu bị trầy xước da một ít cũng chẳng có vết thương lớn nào, mất rồi mới tìm được, làm cho hốc mắt y đỏ lên.


“Chúng ta mau ra ngoài, chắc Mộc Mộc đã lâu chưa ăn gì rồi, khẳng định đã đói bụng rồi.” Khi bọn họ vội vã ra ngoài không có chú ý đến cho dù đi vội vàng như thế Lâm Mộc cũng không có tỉnh lại.


Đem người ôm trở về, mọi người mới biết đã tìm được Lâm Mộc, các thú nhân này biết được Lâm Mộc rất quan trọng đối với tộc trưởng, hơn nữa, Lâm Mộc cũng là người quan trọng đối với bộ lạc của bọn họ.


Lâm Mộc ngủ thẳng đến trời tối đen mới tỉnh lại, sau đó nhìn thấy Patrick đang canh bên cạnh thì khóc lên, lúc trước nghĩ minh có thể ch.ết trong mê cung cũng không có khóc, nhưng giờ phút này nhìn thấy Patrick, cậu nhịn không được rơi nước mắt.


Ôm Patrick, cậu khóc thật lâu, khóc hết ra tất cả kinh khách, và cả sợ hãi có thể không được nhìn thấy y nữa.
Cuối cùng Lâm Mộc nấc lên kêu đói.


Patrick cẩn thận hầu hạ, cho dù cậu ăn cái gì cũng muốn ôm cậu, chuyện lúc này làm cho Patrick cảm thấy, trừ phi Lâm Mộc ở ngay trước mắt bằng không y sẽ không yên tâm.
Lâm Mộc ăn no thì tâm tình cũng quay trở lai, ngủ lâu đến thế cũng không buồn ngủ, liền nói ra chuyện mình gặp được.


Thời điểm nói đến chuyện có thể cậu sẽ ch.ết ở trong sơn động, Patrick ôm chặt người vào lòng, chặt đến nỗi làm cho Lâm Mộc thấy đau, nhưng lại hết sức an tâm.
Lâm Mộc tiếp tục nói chuyện mình đã trải qua cho Patrick biết.
Thì ra sau khi cậu bất giác ngủ say, đã gặp thần thú kia ở trong mộng.


Lâm Mộc biết thần thú kia liên hệ với cậu qua giấc mộng, bởi vì không ai khi đang nằm mơ lại biết mình đang mơ.


Thì ra cậu đã đoán đúng, đương nhiên cũng không quá chính xác, thần thú kia đúng là người Thiên triều, nhưng lại là người ở thời cổ đại, bởi vì tu chân, hắn bay lên trời thành thần, mà cái gọi là thần giới cũng không có Ngọc Hoàng đại đế, Vương Mẫu nương nương như trong TV diễn, nơi đó chỉ là một thế giới cao cấp hơn mà thôi. Mỗi người đều rất nhãn rỗi, mà thần thú này nhàn đến nỗi liền nhìn trộm Thiên triều, cho nên cũng học được phong cách ngôn ngữ hiện đại.


Mọi người ở thần giới rất nhàn, bình thường ngoại trừ tu luyện vẫn là tu luyện, không có việc gì thì chỉ có thể đứng trong thế giới hư vô của mình, không có gì để giải trí, cho nên, các vị thần đều rất cô đơn lạnh lẽo. Mà để cho đám nhân sĩ bọn họ nhàn chán chờ mong đó là một vạn văn mới có một lần thay phiên nghỉ ngơi.


Cái gọi là thay phiên nghỉ ngơi tự nhiên là vị thần khác nghỉ ngơi, có người nhàn rỗi sẽ đi làm.


Thật ra người của thần giới vẫn có việc để làm, bọn họ có thể đi quản lý thế giới song song hoặc đến tinh cầu dị thế, nhưng người quá nhiều, thế giới cũng có nhiều tình huống, mỗi lần luôn có những người không có việc gì làm, chỉ có thể chờ một vạn năm, hoặc là ngày nào đó không gian tan vỡ nhiều ra một người một thế thì mới có chuyện để làm.


Nhưng thế giới mới xuất hiện rất lạc hậu, tự nhiên không có gì để giải trí, làm sao có trình độ văn minh nhất định như trái đất, ví dụ như Thiên triều chứ. Nhưng mà, do thần thú này không có vận may, đợi một vạn cũng ngẫu nhiên rút được một thời không mới, không có biện pháp hắn đành phải gánh vác trách nhiệm đi truyền bá văn mình, có thể dùng mọi thủ đoạn.


Nhưng mà, bởi vì hắn phẫn nộ, làm ra sự kiện du thú kia, làm cho thần thú cho dù hoàn thành được việc truyền bá văn minh rồi trở lại thế giới hư vô, nhưng vẫn đang phải giải quyết chuyện này.


Lâm Mộc lúc ấy có hỏi: Ngài là thần thú, chính là lão đại ở thế giới này, còn có chuyện mà ngài không làm được sao?


Thần thú nói: Ta là thần, nhưng không phải vạn năng, từng thế giới đều có cách của mình, cho dù ta tham dự vào chỉnh sửa, nhưng không có nghĩa là ta có thể làm hỏng, lời nói khi ta mất kiểm xoát kia không có biện pháp thu hồi lại.


Lâm Mộc khinh bỉ: Thế sao, ngài còn tưởng mình là hoàng đế à, còn muốn miệng vàng lời ngọc, vì uy nghiêm bị sai lầm mà không nhận sai à!


Thần thú vô tội: Có quan hệ gì với uy nghiêm hả, thật ra tôi cũng không phải là người coi trọng mặt mũi lắm, chẳng qua việc này là do ta làm sai, nghĩ muốn phải có cơ hội để giải quyết mới được. Nói thế nào cũng là một loại trừng phạt.


Lâm Mộc khó hiểu: Đó là trừng phạt đối với nhóm du thú mà? Tôi cũng không có nhìn thấy ngài làm ra trừng phạt gì?
Thần thú đỏ mặt: Thật ra trừng phạt vẫn rất nghiêm trọng, tôi vẫn dẫn theo bọn họ ở bên người.


Lâm Mộc tiếp tục khinh bỉ: đó coi là trừng phạt, không phải là ngài nhớ đến cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc sao, có mấy người kia thì tính phúc của ngài mới không thiếu được.
Thần thú thay đổi đề tài: Chúng ta sẽ có cơ hội kia.


Lâm Mộc khoát tay: Ngài sẽ không phải nói tôi chính là cơ hội kia, cho nên ngài mới đưa tôi đến đây.
Thần thú lắc đầu, thầm nghĩ: [cậu chỉ là nguyên nhân tạo thành cơ hội, sở dĩ chọn cậu vì cậu nấu cơm ngon thôi], đương nhiên thần thú sẽ không nói lời này.


Thần thú nói: thật ra cái gọi là cơ hội chính là có một bộ lạc du thú xuất hiện, cậu có biết, có được bộ lạc liền có quyền lợi được sinh tồn, có một bộ cường đại chính là điều kiện tiên quyết để cuộc sống tốt lên, cho nên chỉ cần du thú có được bộ lạc cường đại liền có thể tiêu trừ trừng phạt trước kia của ta ban ra, dù sao sự trừng phạt của ta không thể ảnh hưởng đến bộ lạc bình thường. Như thế tự nhiên du thú cũng có thể dựa vào bộ lạc mà sinh tồn.


Lâm Mộc: Vậy ngài cảm thấy bộ lạc của chúng tôi mạnh không?
Thần thú gật đầu: Đủ, không phải đã thắng sao?
Lâm Mộc khó hiểu hỏi: Cái gì?
Thần thú nói: Không có gì.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Vài phút sau.
Lâm Mộc hỏi: Ngài sẽ không để tôi ch.ết trong này chứ?


Thần thú lắc đầu: Tuyệt đối không!
Lâm Mộc yên tâm, hai người tiếp tục nhìn nhau không nói gì.
Thần thú nói: Cái kia, có chuyện cần thương lượng với cậu một chút.
Lâm Mộc: Cái gì?
Thần thú: Về sau khi cậu nấu cơm có thể chia tôi một phần không?
Lâm Mộc: Ngài sẽ ở nhà tôi?


Thần thú: Không phải, cậu chỉ cần làm theo phương thức lễ cúng là ta có thể ăn được.
Lâm Mộc nhân cơ hội kiếm chỗ tốt: Vậy tôi có được cái gì tốt?


Thần thú: Ta sẽ cho thứ mà cậu muốn. Hơn nữa, Lâm Mộc, cậu có thể không biết sinh mệnh của thú nhân ở thế giới này rất dài, tầm 500 năm, về sinh mệnh của cậu căn bản không đủ dùng, ta sẽ cho sinh mệnh của cậu và Patrick giống nhau coi như đó là thù lao, cậu có thể thỉnh thoảng nấu cơm cho ta chứ?


Thần thú vừa nói ra thì mới làm cho Lâm Mộc ý thức được vấn đề sống lâu, nghĩ đến nấu thêm ít cơm có thể sống lâu thì vẫn có lời, ngghe nói đây là tặng kèm, vậy thần thú đặc biệt cho sẽ quá tốt mà phải không. Lâm Mộc nghĩ thế nào thì bản thân cũng kiếm lời nên đồng ý.


Lâm Mộc: Chuyện bộ lạc du thú thì ngài giải quyết thế nào.
Thần thú: Hiện giờ cơ hội đã thành, ta cũng không có ước thúc gì, việc xử lý này chỉ đơn giản vậy thôi.
Lâm Mộc: Nói, vậy nếu tôi không đồng ý nấu cơm cho ngài ăn thì sẽ thế nào?


Đương nhiên đây chỉ là lời nói đùa của Lâm Mộc.
Thần thú cũng tùy ý trả lời: Ta sẽ làm cho chuyện chính danh của du thú kéo dài hơn mười hay hai mươi năm.
Lâm Mộc: Ngài!


Thần thú lấy lòng: Hắc hác, ta chỉ muốn một ít mỹ thực thôi, cũng không phải yêu cầu quá phận, điều kiện tốt như vậy cậu nên đồng ý đi cho nên tự nhiên sẽ không có chuyện kéo dài đâu.


Lâm Mộc cũng không muốn chấp nhặt với hắn. Cậu xem như đã hiểu, thần thú này chính là một tên ăn hàng kèm theo thuộc tính nhị hóa.


Cho nên sau khi hai người bàn bạc về số lần nấu cơm, sau đó thần thức của thần thú rời đi, Lâm Mộc cũng tiếp tục ngủ, chỉ là trước đó nhịn không được, chuyện này nghĩ thế nào cũng giống như trò đùa, nghĩ thế nào cũng cảm thấy Patrick bọn họ quá oan uổng.


Còn có, bản thân cậu vẫn chẳng nhìn rõ được diện mạo của đối phương, xem ra thần thú vẫn là tên không có cách nào gặp người.


Lâm Mộc nói hết chuyện gặp thần thú, Patrick biết thú nhân không phải bị vứt bỏ, tuy rằng ngọn nguồn có chút…..ưm…..chuyện của thần thú y không muốn bình luận nhiều hơn. Hiện giờ chỉ cần biết rằng bọn họ sắp vứt bỏ đi gông xiềng du thú, trong lòng liề thỏa mãn.


Nhìn thấy người trong lòng, y nghĩ quả nhiên không tệ, người này chính là thần thú ban ân cho y.
Casso hóa thành thú hình nằm song song với Cầu Cầu.


[Cầu Cầu, làm sao cậu biết Lâm Mộc sẽ ở trong sơn động đó?] [Ngày hôm qua tôi nằm mơ, mơ thấy người mà tôi nhìn không rõ mặt dẫn tôi ra khỏi rừng rậm sương mù nói với tôi, hắn nói Lâm Mộc ở chỗ này, còn khắc ghi đường đi vào trong đầu tôi. Tôi cứ tưởng là nằm mơ, nhưng mà đường đi kia lại rõ như một, cho nên chỉ biết đó không phải là mộng. Chỉ là không biết đó là ai?] [Quản hắn là ai, hắn để cho chúng ta cứu Lâm Mộc nhất định là người tốt, chỉ cần là người tốt là được.] Người trong bộ lạc dưỡng thương tốt liền bắt đầu bay về phía thung lũng mà Lâm Mộc chọn trước kia để tập hợp với bọn Hoàng Viễn, lần này bọn họ vẫn bay đi đến nơi muốn thành lập gia viên, nhưng làn này bọn họ cũng có hy vọng cho tương lai!


Bỏ đi gông xiềng du thú, từ du thú này sẽ không bao giờ là gánh nặng trên người bọn họ nữa, bọn họ cũng tin tưởng, bộ lạc của bọn họ —— bộ lạc du thú nhất định sẽ càng ngày càng trở nên hùng mạnh, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt!


Lâm Mộc nhìn mặt trời mọc lên cao, nói với Patrick ở dưới thân “Patrick, chúng ta muốn đi thành lập nhà mới của chúng ta.”
“Ừ, lúc này vẫn xây dựng theo như em nói.”
“Ha ha….”


“Patrick, lúc ấy em lựa chọn đi theo bọn anh, thật không ngờ sẽ có cuộc sống tốt như vậy, mục tiêu của anh cũng được thực hiện.”


Khi đó cậu tuyết đối không nghĩ đây sẽ là người mà cậu sống cùng cả đời, hiểu nhau, yêu nhau, gần nhau. Cưng chiều cậu, yêu cậu, bao dung cậu vô hạn, có một người như thế, cả đời này sống không uổng.
“Ừ, là rất tốt!” Ở trong lòng y chỉ cần có Lâm Mộc ở bên người, làm sao cũng đều tốt.


Bầu bạn, đó là người làm bạn cả đời, không chỉ làm bạn trong cuộc sống mà linh hồn cũng dây dưa lẫn nhau.


Ánh mắt trời dâng lên, bọn họ bay về phía nơi ở của bọn họ, cuộc sống về sau sẽ không phải trốn tránh nữa, bọn họ có thể quang minh lỗi lạc sống dưới ánh mặt trời, có thể kiêu ngạo nói với người khác rằng bộ lạc của bọn họ tên là bộ lạc du thú.


Lâm Mộc nhìn về phía trước, tay đấm vung lên “Chúng ta xuất phát về hướng bộ lạc du thú!”
Trong tiếng rống hoan hô của các thú nhân, bọn họ bay về phương xa.
CHÍNH VĂN HOÀN






Truyện liên quan