Quyển 3 - Chương 11
Mấy ngày kế tiếp, tất cả mọi người đều bận rộn vì tang lễ của Chu Kỳ Phong. Chu Tô nhìn di ảnh của ba chợt phát hiện dung mạo của mình và ông quả thực rất giống nhau, bọn họ đều có một vành tai to, đôi môi mỏng, nhớ lúc ba và mẹ vừa mới ly hôn, lúc ấy cô đã nghĩ cha mình là người bạc tình bởi vì người xưa có nói qua, người môi mỏng thì bạc tình. Hôm nay, nhìn vào tấm ảnh ông đang cười ôn nhu trên kia thế nào Chu Tô cũng nhìn không ra ông bạc tình hay thâm tình ...Ông chỉ là ba mình mà thôi, người sinh thành, dưỡng dục, cuối cùng đến ch.ết vẫn nhớ thương cô mà thôi. Nhiều người tới viếng như vậy, cho dù là cấp trên hay cấp dưới của ông đến đều nói ông là người tốt, người đàn ông chân chính."Người tốt" cái từ này nghe có vẻ đơn giản, nhưng có thể khiến bao nhiêu người nhận xét ‘Cậu là người tốt’ thật sự không dễ dàng. Muốn được như vậy, chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải xử lý ổn thỏa, khiến cho ai ai cũng hài lòng, không thể hài lòng tối thiểu cũng không ai oán trách.
Xem ra cả cuộc đời này, người duy nhất ông thực sự có lỗi chỉ mỗi một mình mẹ.
Nhưng đến người thân cận nhất cũng làm việc có lỗi với họ thì có thể coi người như vậy là người tốt sao? Trước kia Chu Tô đã nghĩ như vậy, mỗi lần gặp ông đều nghĩ như vậy.
Nhưng mà bây giờ Chu Tô chợt cảm thấy, có lỗi cũng được, không có lỗi cũng được, miễn là còn sống là tốt rồi, miễn là còn sống thì có lỗi thì sẽ từ từ sửa chữa. Hiểu lầm giữa người và người, mâu thuẫn đều là do người còn sống tạo nên. Còn đối với những người sắp ch.ết, hiểu lầm, mâu thuẫn đều là những xa xỉ phẩm, không có gì quan trọng. Con người luôn yếu đuối trước cái ch.ết.
Lau nước mắt, Chu Tô cười khổ, cảm thấy trong khoảng thời gian này mình đã rơi không biết bao nhiêu lệ rồi. Cô giống như đã biến thành người khác, đa sầu đa cảm, trước kia Chu Tô có bao nhiêu tiêu sái, chẳng lẽ người trước khi ch.ết tính cách cũng sẽ thay đổi?
Hoàn hảo là hai ngày nay Chung Ly luôn bên cạnh cô. Anh không nói những lời hoa mỹ như dù gì người ch.ết thì cũng đã ra đi rồi, xin hãy nén bi thương mà chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh cô. Thỉnh thoảng sẽ cầm tay cô ủ ấm, thỉnh thoảng sẽ lau nước mắt cho cô, nói dăm ba câu đùa vui nhạt nhéo như em xem đi, khóc đến nỗi gầy cả người đi rồi, em gầy đi nên anh cũng héo hon theo em đấy, ngoan đừng khóc nữa mà tội nghiệp anh, anh đã gầy lắm rồi. Khi nghe những lời đó của Chung Ly, Chu Tô sẽ không tự chủ được mà bật cười. Cảm thấy đặc biệt thoải mái, đặc biệt an toàn.
Còn nữa, thời điểm Chu Tô ăn không vô, Chung Ly sẽ nói với cô, trừ phi thấy cô ăn được miếng cơm nào thì anh mới có thể nuốt nổi, nếu cô ăn thì anh mới có thể ăn. Sau khi Chu Tô hết cách mà ăn cơm thì anh lại cười hì hì nói sớm ăn một chút có phải hay không, anh đã đói lắm rồi.
Vì sự ra đi của ba, ai cũng đau buồn, tất cả đều được Chung Ly chăm sóc an ủi, gì Trương lúc trước đã có hai người con trai với chồng trước, sau khi ly hôn mới đem theo hai cậu em này gả cho ba Chu Tô. Hai cậu con riêng này lúc ba Chu ốm đau bệnh tật chưa bao giờ thấy xuất hiện chứ chưa nói đến chuyện chăm sóc, vào lúc này ông mất rồi, lại càng muốn xóa sạch mối quan hệ, thậm chí lễ tang cũng không thấy xuất hiện lấy một lần, tiếp đãi khách khứa hay công việc chuẩn bị cho tang sự như mua mộ phần, trình tự tang lễ… Tất cả đều do một tay Chung Ly lo lắng, chỉ trong vòng mấy ngày, cả người cũng gầy đi trông thấy. Lúc mẹ chồng Lưu Tú Cầm tới viếng nhìn thấy luôn miệng kêu đau lòng cho con trai mình nhưng cũng không thể nào trách tội Chu Tô, chỉ có thể xoa xoa khuôn mặt con trai mình nói, tự chăm sóc bản thân mình cho tốt, chỉ cần làm tròn phận sự của con rể là được, không cần ôm đồm tất cả mọi việc.
Trong lòng Chu Tô vốn đã rối tinh rối bù, nghe mẹ chồng nói như vậy liền bốc hỏa. Ngược lại cha chồng lại thật sự là thấu tình đạt lý, nhìn di ảnh ba, mắt đỏ hoe, nói ngay tại tang lễ, vốn là người một nhà, về sau chuyện của mẹ con Chu Tô chính là chuyện của ông .
Chu Tô bây giờ mới thực sự hiểu cha chồng mình thuộc tuýp người trong nóng ngoài lạnh, tính tình Chung Ly ít nhiều có ảnh hưởng từ gen di truyền của ông. Bây giờ cô mới biết thực ra trong lúc bất đắc dĩ, Chung Ly không mang khuôn mặt không màng thế sự nữa mà lại rất thấu hiểu và chia sẻ.
Gần nửa tháng sau khi ba mất, hậu sự cũng đã xong xuôi, trong lòng Chu Tô cảm thấy vô cùng trống rỗng, nhìn di ảnh ba, trong lòng thầm nói một câu ‘Ba! Đừng sợ cô đơn, không bao lâu nữa con gái cũng sẽ đến nơi mà ba đang đến.’
Sau khi trở về từ nghĩa trang, Lý Cẩm Phương liền gọi Chu Tô vào phòng ngủ của mình, chỉ một mình Chu Tô, Chu Nhuế và Chung Ly đều bị bỏ rơi ở phòng khách.
Chung Ly yên lặng xem ti vi, nhưng Chu Nhuế lại có vẻ không vui, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang khép chặt kia oán giận: "Không biết có chuyện gì mà lại nói chuyện riêng, lúc nào cũng dấu diếm mình. Anh rể, anh không tò mò sao?"
Chung Ly mặt không đổi sắc, thản nhiên đáp: "Không có."
Trong phòng, Lý Cẩm Phương ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm vào Chu Tô một lúc lâu sau đó mới nói: "Ngồi xuống đi."
Chu Tô cảm thấy mẹ hình như có chuyện quan trọng muốn nói, bối rồi đáp: "Mẹ, có chuyện gì sao?"
Lý Cẩm Phương với sắc mặt nghiêm nghị, giọng nói cũng nghiêm nghị nói: "Chu Tô, ngày ba con ra đi, ở trong bệnh viện những gì Chu Nhuế chỉ trích con mẹ đều nghe thấy hết. Chung Ly nói Nhuế Nhuế không có tư cách chỉ trích hay dạy dỗ con nhưng mẹ thì có đúng không? Nếu như có thể, mẹ chỉ muốn lấy roi da quất con một trận nên thân!"
Trong suy nghĩ của Chu Tô, mẹ cô luôn là một người phụ nữ lúc nào cũng nhỏ nhẹ và từ tốn, lúc này lại nói nặng lời với cô như vậy khiến cô sững sờ, không nói được câu nào, lúc sau mới hoàn hồn thấp giọng nói: "Mẹ, mẹ nói đúng lắm, lần này thật sự là con sai rồi."
"Sai rồi?" Lý Cẩm Phương đứng dậy, kích động: "Quả thật muốn cầm súng bắn ch.ết cô con gái bất hiếu như cô, mấy năm nay mẹ vẫn cho rằng vì cô còn trẻ, chỉ là tùy hứng nên lúc nào cũng hờ hững với ông ấy. Cho đến lúc gần đất xa trời ba cô vẫn canh cánh muốn gặp mặt cô một lần để cầu xin sự tha thứ của cô. Nhưng cô thì sao? Cô…" nói đến đây chỉ có thể nghẹn ngào.
Chu Tô với tay lấy khăn giấy cho mẹ mình, thở dài: "Tóm lại, mẹ à, chuyện này là lỗi của con, tất cả là lỗi của con."
Lý Cẩm Phương dùng khăn lau nước mắt nói: "Tôi thật sự không nghĩ tới a, làm sao cô có thể hành xử như vậy, tâm địa sắt đá như vậy? Tôi thật sự không thể hiểu nổi, tại sao tôi lại có thể sinh ra một đứa con gái lạnh lùng như cô cơ chứ? Đều là do tôi tạo nghiệt!" Nói xong lại khóc lớn lên, khóc đến nỗi cảm thấy khó thở liền giơ tay xoa xoa ngực.
Chu Tô nhìn mẹ mình thương tâm như vậy liền tiến lên, vừa vuốt vuốt lưng bà vừa nói: "Mẹ, mẹ đừng như vậy, đừng nói như vậy…Con thật sự biết sai rồi, mẹ chớ tự làm tổn thương mình, con gái thật sự đáng ch.ết." Nói xong liền òa lên khóc theo.
Sự khích động của Lý Cẩm Phương làm thế nào cũng không thể bình ổn lại, càng lúc càng khóc dữ dội hơn, Chu Tô thấy mẹ mình như vậy thì chân tay luống cuống sau đó quỳ xuống, ôm eo mẹ mình vừa khóc vừa nói: "Mẹ, mẹ đánh con mắng con đi. Con đáng ch.ết, làm thương tổn ba cũng làm mẹ thất vọng! Lúc đó con nên nhanh chóng tới bệnh viện, cho dù ch.ết cũng phải đến."
Lý Cẩm Phương ôm ngực, cuối cùng cũng có vẻ như đã thở được rồi, nói: "Chu Tô à. Mẹ có lời muốn nói cho con nghe."
Chu Tô nhìn mẹ cuối cùng cũng đã bình tĩnh hơn, lau nước mắt, chậm rãi đứng lên: "Mẹ, mẹ nói đi."
Lý Cẩm Phương thở dài một tiếng, kéo cô ngồi trở lại bên giường lần nữa nói: "Chu Tô, mẹ thật sự không ngờ bởi vì chuyện cha mẹ ly hôn mà con lại oán hận ông ấy đến như vậy. Ba con đã chịu nhiều oan ức rồi, thật ra thì năm đó đối với hôn nhân bất trung không phải ba con… Mà là mẹ."
Chu Tô đứng vụt lên, dùng vẻ mặt không thể tin nổi hỏi: "Mẹ. Mẹ nói nhăng nói cuội gì đấy?"
"Mẹ không nói nhăng nói cuội gì cả, là mẹ, là lỗi của mẹ. Năm đó vụng trộm qua lại cùng người khác, ba con cũng đồng ý tha thứ cho mẹ. Nhưng lương tâm của mẹ thật sự không cho phép sống như chưa có chuyện gì xảy ra với ông ấy nên đã đề nghị ly hôn. Người đàn ông từng qua lại với mẹ là người con cũng biết. Cha của Chung Ly- Chuông Mục Chi."
Giờ phút này, tất cả những niềm tin vào mẹ mình cũng như sự cảm kích ba chồng mình đều ầm ầm sụp đổ.