Quyển 3 - Chương 15
Vừa mở mắt ra đã bị một tia sáng chiếu thẳng vào nên Chu Tô khẽ nheo lại, sau đó dụi dụi, nhìn chung quanh, nhớ lại chuyện hôm qua. Thì ra trời đã sáng rồi. Tối hôm qua, cả cô và Lưu Yến Linh đều uống đến mơ mơ màng màng, ngủ quên trên sô pha lúc nào không hay.
Lưu Yến Linh đâu? Phản ứng đầu tiên của Chu Tô khi tỉnh táo lại chính là đẩy cửa phòng làm việc tìm người, kết quả không có, nơi nào cũng không có. Lại quay lại ngồi trên ghế, có chút đau đầu, đáng lẽ sẽ vứt mọi thứ đấy đi ngủ. Nhưng mà nghĩ đến tình cảnh lúc này của Lưu Yến Linh, cơn buồn ngủ của Chu Tô chợt biến mất.
Đang suy nghĩ nên đi đâu tìm người bỗng thấy trên bàn có một tờ giấy ghi nguệch ngoạc mấy chữ:
“Chu Tô, tên khốn kia tối hôm qua thế nhưng lại lặng lẽ san tên căn hộ. Ngay bây giờ tớ sẽ đi tìm anh ta. Tớ chắc chắn sẽ giết anh ta!!!"
Chu Tô sững sờ, tay siết chặt tờ giấy kia. Cảm thấy chua xót trong lòng, xem ra Dương Lực thật sự muốn trở mặt, một chút đường sống cũng không lưu lại cho Lưu Yến Linh.
"Con mẹ nó!" Chu Tô hung hăng ném tờ giấy trong tay xuống đất, cửa cũng không kịp khóa, hùng hục chạy khỏi tòa soạn. Hiện tại, Chu Tô nghĩ phải đến công ty của Dương Lực. Vừa chạy vừa nghĩ thầm ‘Lưu Yến Linh, cậu phải bình tĩnh nhé, hai người nếu một người ch.ết, một người vào tù, con gái bảo bối của cậu sẽ phải làm sao?’
Kết quả khi đến công ty, thư ký nói Dương Lực không đi làm, Lưu Yến Linh cũng không tới đây, hơn nữa cả hai đều tắt máy.
Chu Tô phẫn nộ đi trên đường, hiện tại tất cả đều nghe theo mệnh trời. Thật sự không thể hiểu nổi cuộc sống này, nếu như nói là do mình không quan tâm đến gia đình Chung Ly mới qua lại với người phụ nữ khác thì còn có thể chấp nhận được còn Dương Lực thì sao? Lưu Yến Linh một lòng một dạ theo chân anh ta, cơ hội đi du học khi vừa tốt nghiệp cũng bỏ qua chỉ vì Dương Lực ôm Lưu Yến Linh nức nở nói nếu cô ấy đi lần này, tình cảm của hai người chắc chắn sẽ rạn nứt. Nếu như Lưu Yến Linh thực sự yêu thương anh ta thì đừng đi, tương lai anh ta sẽ đi làm kiếm thật nhiều tiền nuôi cô ấy, làm cho cuộc sống của cô lúc nào cũng tràn ngập vui vẻ và hạnh phúc. Hiện tại thì thế nào, tất cả tài sản của Lưu Yến Linh anh ta đều muốn vơ vét hết. Cái gì vậy trời, có câu nói hổ dữ cũng không ăn thịt con, làm như vậy có nghĩ tới chuyện con gái mình cũng sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ không?
Lưu Yến Linh vì Dương Lực mà đối đầu với ba mẹ, cô ấy vốn là một cô gái cứng đầu nên sau này có vất vả thế nào cũng cắn răng chịu đựng, không kể lể với bất kì ai. Nghĩ tới nghĩ lui càng cảm thấy Lưu Yến Linh quả thật quá hồ đồ, đem toàn bộ cuộc sống của mình đặt cược vào một người đàn ông, bởi vì yêu mà đem toàn bộ trái tim giao ra cho anh ta, sau đó đau đớn nhận ra mình thua hết tất cả.
Tại sao đối với một người đàn ông, tình cảm có thể chỉ là một món đồ chơi, chán thì vứt còn đối với phụ nữ, tình cảm luôn gắn liền với chữ cả đời. Có người giải thích, đàn ông vì vấn đề sinh lý nên thích lưu luyến bụi hoa, trêu hoa ghẹo nguyệt. Nói như vậy mà nghe được sao? Phụ nữ sinh con, chăm sóc vun vén gia đình cho đàn ông đi ngoại tình sao? Khốn kiếp, tất cả đều khốn kiếp.
Càng nghĩ càng bốc hỏa, ánh mắt Chu Tô cũng hung dữ đi vài phần, hùng hùng hổ hổ bước vào công ty của Chung Ly, lão hổ không phát uy thì các người tưởng là mèo bệnh sao? Hôm nay sẽ phải nói chuyện cho ra nhẽ.
Nện từng bước chân, Chu Tô bực bội bước lên lầu cao nhất thì bị thư ký Trương của Chung Ly chặn lại: "Chung phu nhân, thật xin lỗi, Chung tiên sinh đang họp."
Chu Tô không thèm để ý đến sự ngăn cản của thư ký Trương, vẫn phăm phăm bước tới. Thư ký Trương gấp đến độ dậm chân nhưng trước mắt là phu nhân Tổng giám đốc, cô nào dám chọc, một mực vừa ngăn cản vừa nói: "Chung phu nhân, khách hàng hôm nay thật sự rất quan trọng, xin cô hiểu cho, hội nghị lập tức sẽ kết thúc. Phu nhân chờ một chút… Chung phu nhân!"
"Đợi thêm nữa thì tôi đây sẽ phát nổ mất, tránh ra!" Nói xong, đẩy thư ký Trương sang một bên, sải bước đi về phía phòng họp.
Thư ký Trương cấu mạnh vào mép bàn nghĩ thầm, xong rồi, Chung tổng sẽ không bao giờ trách cứ vợ mình, thư ký cô đây nhất định là người chịu tội thay rồi.
Chu Tô cũng không còn kiên nhẫn để gõ cửa, dùng gót của chiếc giày cao gót 8 phân đạp rầm một phát. Cánh cửa đã được mở ra.
Cửa vừa mở, Chu Tô chỉ tập trung vào việc tìm Chung Ly. Lúc này, anh đang ngồi ở chiếc ghế trung tâm của phòng họp, sững sờ nhìn Chu Tô đứng ở cửa.
Chu Tô hất cằm, bước từng bước tới chỗ Chung Ly. Cô cũng không thèm để ý hoàn cảnh, kiên định bước tới, những người trong phòng họp nhất thời kinh ngạc nên không ai nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Chu Tô, cả phòng họp vang vọng âm thanh từng bước chân của cô.
Lúc này Chung Ly vẫn còn sững sờ ngồi trên ghế. Chu Tô đến gần anh, chỉ cách vài bước chân bèn dừng lại, cao giọng hỏi: "Giỏi giang quá nhỉ?"
"Em nói cái gì cơ?" Chung Ly vẫn chưa thể hoàn hồn, hỏi một câu theo quán tính.
Mọi người chung quanh cũng không ai lên tiếng, đồng loạt nhìn cô với khuôn mặt tò mò.
"Cảm giác mình ở bên ngoài làm ra tiền nuôi gia đình rất giỏi giang, cho nên ở bên ngoài muốn làm gì thì làm, bao gái, nuôi hồ ly tinh… Cảm thấy đó là chuyện bình thường? Chẳng lẽ phụ nữ không phải nuôi gia đình ư, rảnh rỗi sao? Tại sao đàn ông ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì được gọi là phong lưu, nhưng phụ nữ như vậy thì lại gọi là ɖâʍ đãng? Đàn ông các người có biết sau khi tan sở phụ nữ còn phải chăm sóc con cái, làm việc nhà thì sẽ cực khổ như thế nào không? Đàn ông các người có biết một người phụ nữ lúc mang thai rồi lúc sinh con sẽ phải vất vả như thế nào không? Mệt mỏi đến độ gầy gò, sinh con xong da dẻ nhăn nheo, có nếp nhăn liền bị các người ghét bỏ, sau đó lấy cớ ở bên ngoài chơi gái sao? Tôi nhờ các người hỏi một chút lương tâm có phải bị chó tha rồi không? CMN, phụ nữ sinh con cho ai mới biến thành già nua xấu xí"
Gào xong, vẫn cảm thấy chưa đã tức. Mắt thấy trên bàn có một đống tài liệu, bèn cầm lên đánh tới tấp lên người Chung Ly. Tay hung hăng đập, miệng còn nhắc đi nhắc lại: "Để cho các người nuôi tiểu tam này, để cho các người gọi vợ là đồ giẻ rách này, khốn kiếp, đều không phải là các người dùng thì phụ nữ mới biến thành giẻ rách, các người ch.ết hết đi!!!"
Chung Ly vừa cố đứng dậy tránh, vừa muốn đi về phía Chu Tô nhưng bị đống tài liệu kia đánh tới tấp vào người khiến anh đến đứng cũng không vững huống hồ gì bước tới ngăn Chu Tô lại.
Phát tiết xong, Chu Tô thở hồng hộc, cảm thấy lửa giận trong lòng mình đã giảm hơn phân nửa. Thở phào nhẹ nhõm, vuốt vuốt lại tóc, nhìn chung quanh một chút liền thấy tất cả mọi người đều đang giương mắt nhìn mình, tỏ vẻ không sao cả, mỉm cười: "Mọi người cứ tiếp tục đi nhé."
Không đợi ai nói gì, vỗ vỗ tay, xoay người rời đi.
Khi cô vừa đi, toàn bộ phòng họp lập tức trở nên hỗn loạn, còn có mấy nữ chủ quản vỗ tay tán thưởng. Thời điểm Chung Ly đuổi theo đến cổng công ty chỉ còn thấy lớp bụi mù mịt do xe Chu Tô tạo ra.
Sững sờ nhìn hồi lâu, sau đó khóe miệng Chung Ly cong lên, nghĩ thầm, cô ấy lúc nào cũng vậy. Người phụ nữ này luôn không có phép tắc gì cả.