Chương 13: Bị giáo huấn
Editor: dandelion
Minh Đang thở ra thật mạnh, mệt mỏi ngồi ở trước bàn trang điểm. Cuối cùng cũng tiễn được những người kia đi, Tấn Vương còn cười mời nàng có rảnh thì đến Vương phủ chơi. Cũng không biết hắn đang đùa cái trò hề gì, nàng nhận thức được Tấn Vương cảm thấy hứng thú với nàng, bất quá nhìn vẻ mặt lúc trắng lúc xanh của Minh Tuệ mới thật sự thú vị a.
Bích Liên giúp nàng xử lý lớp phấn trên mặt, lúc nàng ăn điểm tâm đã rớt xuống rất nhiều phấn trắng a. "Bích Liên, hôm nay ngươi thể hiện rất tốt, diễn thật sự rất giống."
"Tiểu thư mới diễn giống thật nha, lúc ấy đều lừa gạt được hết những người đó đi." Gương mặt Bích Liên ửng đỏ, lúc này nghĩ lại mà vẫn thấy thấp thỏm lâng lâng, "Ngay cả Hồng Thược tỷ tỷ cũng tin là thật, trong lòng ta cũng thấy có chút áy náy." diễn✩đàn✩lê✩quý✩đôn Hồng Thược mang theo vài tiểu nha đầu đi làm việc, chuyện hôm nay cũng quá mức hù dọa nàng ấy, quay về nửa ngày rồi mà vẫn thẫn thờ.
"Chuyện đó cũng không có cách nào khác, Hồng Thược trung tâm với ta, ta tin tưởng ." Đối với hai nha đầu ở bên cạnh này Minh Đang cũng đều rất coi trọng, "Nhưng tính tình nàng ấy thẳng thắn lại dễ bị kích động, hỉ nộ ái ố đều không giấu được." Tính tình như vậy ngược lại sẽ làm hỏng việc, còn không bằng cái gì cũng không biết, sẽ càng dễ dàng lấy được lòng tin của người khác.
"Cũng đúng." Bích Liên cũng buông xuống nỗi băn khoăn, nhưng tim vẫn đập có chút nhanh, "Tiểu thư, bọn họ có thể phát hiện ra hay không?"
"Ba ngàn lượng đối với bọn họ mà nói, cũng không có giá trị gì, sẽ không để ở trong lòng ." Minh Đang không chút để ý nhìn mình ở trong gương, ngũ quan đều che giấu dưới lớp son phấn thật dày, nàng cũng không nhận ra mình nữa rồi. Tốt lắm!
"Nhưng ngộ nhỡ. . . . . ." Bích Liên hơi dừng tay, trong lòng lại vô cùng lo lắng bất an, thời điểm làm việc này cũng không sợ, nhưng lúc này nghĩ lại mà thấy sợ. Đây chính là giở trò quỷ ở trước mặt Tấn Vương gia cùng La nhị công tử đấy, không biết có thể đánh lừa được hay không? Nghe người ta nói Tấn Vương thông minh khôn khéo lại tài giỏi, có danh xưng là Hiền Vương, trong lòng nàng thật sự không nắm chắc a.
Minh Đang vỗ tay nàng ấy an ủi, "Chúng ta làm việc bí mật như vậy, điều tr.a sao được?" Gần như là không chê vào đâu được rồi, không để lại manh mối gì. Lại nói người thông minh khôn khéo mà tr.a ra được chứng cớ, có thể làm gì được nàng nào? dღđ。l。qღđ Ba ngàn lượng bạc, đối với Tấn Vương mà nói bất quá chỉ như chín trâu mất sợi lông, không đáng kể cũng không đáng giá để nhắc tới. Hơn nữa người ta cũng không nghi ngờ nàng cơ mà.
Nghĩ đến đây, không khỏi cảm khái vạn phần. Nếu không phải tình cảnh lúc trước gian nan lắm thầy nhiều ma, căn bản nàng cũng không có biện pháp tiếp xúc nhiều với Bích Liên vừa đến, liền vắt hết óc nghĩ ra một bộ thủ thế (khẩu lệnh dùng tay ra hiệu). Về sau vì để tiện liên lạc với người ở bên ngoài nên đã truyền bộ thủ thế này cho Lan di. Còn cần phải dựa vào nó để vượt qua một đám cửa ải khó khăn. Cho nên nói có khi những gian nan khốn cảnh của nhà quyền quý này cũng không phải chuyện xấu, trái lại có khi là chuyện tốt, có thể làm cho người ta kiên cường dũng cảm, phát huy trí tuệ cùng tiềm năng vô cùng vô tận. Chỉ cần đến hơi thở cuối cùng, thì vẫn có hy vọng. Vậy phải xem mọi người sẽ đối mặt bằng cách nào rồi! Tối thiểu nàng sẽ không bị khốn cảnh đánh bại, nàng muốn nắm giữ vận mệnh của chính mình. Mệnh là do ta không phải do trời!
"Nói cũng đúng." Thấy nàng chắc chắc như vậy, tâm trạng của Bích Liên cũng ổn định hơn, "Cũng không biết làm sao Lan di lại nghĩ đến dùng chiêu này? Có phải quá bình thường hay không?"
Minh Đang ‘hì hì’ nở nụ cười, "Đây mới là chỗ cao minh nhất a, thủ pháp càng tầm thường thì càng làm người khác không hoài nghi." Lệnh của nàng phát ra ngoài rồi, nhưng có thể thành công hay không thì nàng cũng không dám chắc. Nhưng không nghĩ đến sẽ làm được xinh đẹp như vậy, quả thực có thể dùng hoàn mỹ để hình dung rồi. Thủ đoạn của Lan di ngày càng cao. Bích Liên không hiểu lúc lắc đầu.
Minh Đang cắn ngón tay, suy nghĩ một chút rồi giải thích, "Nếu như dùng phương pháp đặc biệt, vậy sẽ khiến cho bọn họ hứng thú, có lẽ sẽ đi thăm dò điều tra."
Bích Liên mới bừng tỉnh đại ngộ, "Nguyên lai là như vậy, vậy cùng với đạo lý. . . . . . ‘đại ẩn ẩn vu triều, trung ẩn ẩn vu thị, tiểu ẩn ẩn vu dã’ (*), đúng không? Tiểu thư." Nàng có chút đắc chí, đúng là học tập được từ tiểu thư không ít a.
(*): nguyên văn tiếng trung là : thời cổ đại, “ẩn” là chỉ quy ẩn của các sĩ tử, đa số bọn họ vì con đường học hành không thuận lợi hoặc bất mãn với sự hắc ám chốn quan trường nên mới lựa chọn quy ẩn. di◕ễn♠đàn♠lê♠q◕uý♠đôn Người ẩn vu dã (隐于野), tức núi rừng hoang dã, họ không thể chấp nhận hiện thực hắc ám, cần một hoàn cảnh yên bình để tịnh hóa bản thân, để đạt đến cảnh giới cao nhất trong tim, đây gọi là TIỂU ẨN (小隐) – người ở ẩn kém nhất. Người ẩn vu thị (隐于市), tức thành thị chợ búa, họ có khả năng đối mặt với hiện thực, tự tịnh hóa mình trong một hoàn cảnh tương đối bình thường đơn giản mà không đánh mất lòng tin của bản thân, đây gọi là TRUNG ẨN (中隐). Người ẩn vu triều (隐于朝), tức triều đình, họ không chỉ có khả năng đối mặt với hiện thực, mà còn có thể tranh đấu trong một hoàn cảnh vẩn đục, có thể đại trí nhược ngu (bậc đại trí thường tỏ ra ngu ngơ) trong hoàn cảnh hắc ám, giữ vững cái tôi của mình, đây gọi là ĐẠI ẨN (大隐) - người ở ẩn giỏi nhất.
Gương mặt Minh Đang giãn ra cười nói, "Cũng có thể nói như vậy. . . . . ." Há miệng thở dốc, đang muốn giải thích thêm một chút cho nàng ấy. Đã bị Từ Đạt phái người đến gọi đi. Nàng đi theo người làm vào thư phòng của Từ Đạt, mới vừa vào phòng, đã nghênh diện một tiếng rống giận đập tới, "Quỳ xuống."
Minh Đang tập trung nhìn kỹ, ánh mắt của Từ Đạt bốc lên vẻ hung ác, thở hổn hển, hai con ngươi trợn trừng như gần rơi ra đến nơi. Nàng nghểnh cổ ương ngạnh không phục nói, "Nữ nhi làm sai cái gì sao?" Đây không phải cha ruột của nàng a? Quả thực là kẻ thù đi. Không phân biệt tốt xấu, không hỏi rõ khúc chiết thị phi, chỉ cần sự tình liên quan đến nàng, toàn bộ trách nhiệm sẽ đều đổ hết lên đầu nàng, lôi nàng ra mắng chửi một trận cho hết giận.
Trong mắt Từ Đạt sắp nhỏ ra máu, làm sao hắn có thể sinh ra loại nữ nhi này chứ? Nổi trận lôi đình nói, "Ngươi lại dám đòi bạc của Tấn Vương, vậy còn không kỳ cục sao? Thể diện của Từ gia chúng ta đều bị ngươi làm mất hết."
Lại nghe ai nói đây? Không thể để nàng yên tĩnh một chút sao? Nàng bĩu môi, "Là hắn kiên định muốn cho, nói là lễ gặp mặt, không phải ta muốn."
"Nói bậy, hắn cho chính là ngọc bài, nhưng ngươi. . . . . ." Khuôn mặt của Từ Đạt đỏ lên, tay run run không ngừng, "Ngươi đường đường là tiểu thư dòng chính của Từ gia, tại sao có thể làm ra loại sự tình này? Từ khi nào thì ngươi thích vàng bạc như vậy? dღđ☆L☆qღđ Trong nhà để ngươi thiếu ăn thiếu mặc sao? Ngươi lại dám. . . . . . Ngươi ngươi. . . . . ." Gia môn bất hạnh gia môn bất hạnh a! Cái mặt già này của hắn biết đặt ở đâu đây? Hắn biết đối mặt với Tấn Vương gia thế nào đây?
Minh Đang thản nhiên cười nhạt nói, "Tấn vương còn chưa nói cái gì đâu, vì sao phụ thân đại nhân lại tức giận như vậy?"
Từ Đạt tức giận mà không có chỗ đánh, hổn hển mở miệng nói, "Ngươi đồ nghiệt nữ này, Tấn Vương là phượng tử long tôn (con phượng cháu rồng) địa vị vô cùng cao quý, được giáo dưỡng không ai sánh bằng. Cho dù trong lòng có bị hành vi của ngươi sỉ nhục, cũng sẽ không nói ra khỏi miệng, ngươi còn tưởng rằng hắn thật sự không để ý sao?" Hắn khổ cực nửa đời tạo dựng con đường làm quan, rất không dễ dàng mới có được địa vị như ngày nay. Hắn còn muốn lên cao hơn nữa, không thể bị hủy ở trong tay của bất luận kẻ nào. Ai dám phá hỏng chuyện của hắn, cho dù là nữ nhi thân sinh cũng đừng trách hắn vô tình.
"Phụ thân." Minh Đang đè nén trào phúng trong lòng, lời nói rõ ràng, không chịu ảnh hưởng của hắn chút nào, "Tấn Vương không chỉ cho bạc để ta mua điểm tâm về ăn, còn không ngừng khe ngợi a, thật sự không nhìn ra hắn có chút bất mãn nào." Đúng là như thế, mọi người ở đó cũng đều thấy được.
Khi Từ Đạt nghe được tin tức này, trong lòng liền nóng như chảo dầu nướng, khó chịu bực bội muốn ch.ết, nhưng nữ nhi này lại bình tĩnh tự nhiên như vậy, khiến hắn nhìn mà thấy vô cùng chướng mắt, "Đó là hắn khách khí."
"Lời này của phụ thân sai rồi, người ta là hoàng tử, cần phải khách khí với loại nữ hài tử không quan trọng như ta sao?" Vẻ mặt Minh Đang rất nghiêm túc, "Lời kia của người hình như là nói Tấn Vương đạo đức giả. . . . ." Lại bắt đầu chụp mũ làm rối loạn để dời trọng điểm đi rồi, dù sao nàng nói lý lẽ với phụ thân cũng không hiệu quả, vậy chỉ có thể dùng một chiêu này.
"Câm mồm, ngươi nói bậy bạ." Từ Đạt bị kích động mà vẻ mặt đại biến, "Tấn Vương gia ôn hòa rộng lượng, là nhân trung long phượng (rồng trong loài người). Thế nhân đều kính trọng ngưỡng mộ, nữ nhân hài tử như ngươi thì biết cái gì?" Lời nói ‘đạo đức giả’ này có thể nói lung tung sao? Nếu truyền ra ngoài thì nguy rồi.
"Đã như vậy, nhất định Tấn Vương gia sẽ không để bụng chuyện ta thô tục." Trên đường Minh Đang tới đây, sớm đã nghĩ kỹ phương pháp ứng đối. Nàng đang chờ một câu này của hắn a, "Phụ thân thấy có đúng không?"
"Ngươi. . . . . ." Từ Đạt cứng họng, nha đầu kia tìm lý do thật sự là. . . . . . không cách nào làm cho người khác phản bác được a. Nếu còn tiếp tục truy xét, không chỉ có vẻ là hắn không khoan dung, mà trọng yếu hơn là giống như cố ý bôi nhọ Tấn Vương vậy, xoắn xuýt hồi lâu, mới đen mặt nói, "Bạc đâu? ๖ۣۜdiễn⊹đàn๖ۣۜlê⊹quý⊹đôn Lấy ra giao cho mẫu thân ngươi, để bà ấy mua một phần lễ vật đưa đến Tấn Vương phủ, coi như bồi tội." Trong đầu lại xoay chuyển xem nên dùng cách nào để trách phạt nàng? Khiến nàng ghi nhớ thật lâu, có một số việc không thể hồ nháo.
"Phụ thân, tin tức của người quá mất linh thông rồi." Minh Đang thầm thấy may mắn vì đầu óc nhanh nhạy, tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế), nếu đợi đến lúc này, chỉ sợ là không giữ được bạc rồi, "Nhị tỷ nói chuyện như thế nào lại ném ba giữ bốn chứ? Trọng điểm cũng chưa nói đi?" Đây khẳng định là Minh Tuệ cáo trạng đi, không có người thứ hai.
"Có ý tứ gì?" Từ Đạt cau chặt mày, lúc hắn trở lại trong phủ, Minh Tuệ liền vẻ mặt ủy khuất không chịu nổi nhắc tới, nói Minh Đang chìa tay ra đòi bạc Tấn Vương gia. Nghe nói như thế, đầu hắn liền nổ tung, một tiếng liền cho người đi gọi nàng đến đây. Về phần nguyên nhân hậu quả hắn cũng không biết rõ ràng, nhưng hắn thấy cũng không trọng yếu.
"Bạc bị người ta đánh cắp, giờ một lượng bạc cũng không còn." Minh Đang cố gắng áp chế khóe miệng giương lên, từ từ nói lại sự tình một lần, đặc biệt nhấn mạnh thái độ ôn hòa của Tấn Vương.
Từ Đạt nghe xong thật không biết nên nói cái gì cho phải, việc này ngay cả Tấn Vương cũng biết, hơn nữa còn tự mình an ủi Minh Đang, nếu hắn phạt nàng thì không phải qua mặt Tấn Vương sao? Nhưng cỗ khí này nghẹn ở trong ngực, không thoải mái a. Nữ nhi này thật là không bớt phiền một chút, cũng không biết ở kiếp trước hắn đã tạo cái nghiệt gì, kiếp này mới gặp phải hai mẹ con các nàng.
"Phụ thân a, người có rảnh thì mời mấy lão sư có hiểu biết đi, dạy lại quy củ phép tắc cho Nhị tỷ." Minh Đang bĩu môi, trong lòng không vui, lập tức liền báo thù, "Nàng nói chuyện cũng không lưu loát, hành sự thì càng đừng nói đến, bừa bãi đến không còn hình dáng. Vậy nếu gả vào hoàng thất, chỉ sợ sẽ không giữ được thân đâu." Còn bày ra vẻ mặt vì muốn tốt cho Minh Tuệ.
Từ Đạt hung hăng trừng mắt nhìn nàng vài lần, "Ngươi quản tốt bản thân mình là được, loại sự tình này tự ta sẽ suy xét." Tuy rằng hắn mặc kệ chuyện của hậu viện, nhưng mấy người tỷ muội các nàng bất hòa, hắn đã sớm biết. d∞đ∞l∞q∞đ Bất quá theo ý hắn, tuy ngày thường Minh Tuệ tương đối kiêu ngạo cậy tài khinh người, không đặt người khác ở trong mắt, nhưng so với hai nữ nhi khác, đáng tin hơn rất nhiều.
Minh Đang không đếm xỉa tới, tiếp tục vẻ mặt nghiêm túc lo lắng lo lắng, "Không phải là ta lo lắng gia tướng nhà chúng ta sẽ bị nàng ấy làm liên lụy sao? Nhị tỷ tự cho rằng mình quá cao quý, nghe nói nàng ấy vô cùng không phục thiên kim Đỗ gia, vậy nếu như là thật , chỉ sợ. . . . . ." Lời nói liền dừng ở chỗ này, phải giữ lại không gian để cho người ta còn mơ mộng nữa chứ. Đây chính là ‘châm ngòi ly gián thêm dầu vào lửa’ mà người nào đó vẫn dùng a!
Từ Đạt vô cùng hoảng sợ, "Ngươi nghe ai nói? Nhị tỷ ngươi không đến mức như thế. . . . . ." Đây chính là chuyện mất mạng a, bất kể như thế nào, Minh Tuệ là tiểu thiếp, đây là chuyện không thể nghi ngờ gì nữa, còn chưa vào cửa mà trong lòng đã có bất mãn với chính thất, đây còn gì là phép tắc nữa? Nếu trong cung nghe được một lời nửa câu, vậy vị trí tiểu thiếp này còn không dám chắc. Hoàng hậu nương nương thích nhất là nữ tử đoan trang rộng lượng có thể bao dung với người khác.
"Mấy nha hoàn bên người nàng ấy đều nói như vậy, nếu tâm tính này không thay đổi, gặp phải tai họa gì, tương lai Từ gia của chúng ta làm sao có thể kham nổi a! Cho dù nàng ấy muốn phân cao thấp với người ta, vậy cũng phải đợi nàng đứng vững gót chân ở Tấn vương phủ đã rồi nói sau. Gấp gáp như vậy thì không phải tự loạn trận tuyến sao?" Minh Đang lén nhìn sắc mặt của hắn, biết đã thành công khơi mào lo lắng của hắn, đảo tròn mắt lại đâm hắn thêm một phát, "Tương lai Tử Kiến còn muốn vào quan trường mở ra con đường to lớn a, nếu như bị nàng ấy liên lụy. . . . ." Đây mới là uy hϊế͙p͙ lớn nhất của hắn.
Quả nhiên nghe đến đó, Từ Đạt ngồi không yên, chẳng quan tâm đến chuyện muốn phạt Minh Đang, phất phất tay để cho nàng lui ra trở về phòng. Lúc này hắn mới có chút hối hận khi mấy năm nay chỉ để ý đến con đường làm quan, không lưu tâm đến những chuyện phát sinh ở hậu viện. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Cũng không chú ý tới việc giáo dục mấy nữ nhi có vấn đề, đứa cả thì không có người quản giáo mới làm ra chuyện bại hoại, đứa thứ hai thì do mẹ ruột quản giáo, nhưng mẹ ruột của nàng lại xuất thân hạn chế nên tầm mắt không cao. Đứa thứ ba thì do Từ lão phu nhân giáo dưỡng, nhưng lão phu nhân lại quá mức sủng nịnh cùng buông thả, ai! ! !
Minh Đang lễ phép cúi người thi lễ rồi lui ra, thẳng đến khi trở lại trong viện mới lộ ra nụ cười nghịch ngợm. Không tặng lại lễ thì không phải quân tử. Từ Minh Tuệ, chờ tiếp chiêu đi.