Chương 74: Đại hôn (2)
Tân nương đưa vào động phòng, có lễ quan của hoàng thất đến bỏ màn trướng ra, bưng một khay đựng tiền,vàng, bạc và các loại quả, ném ra theo các hướng đông, tây, nam, bắc ở trong phòng. Vừa tung ra, vừa ngâm nga từ ngữ vui mừng.
Minh Đang ngồi đối mặt với Vân Lam, tai lắng nghe một chuỗi từ ngữ kia, cảm thấy có chút buồn cười, viên quan đó đang ngâm cái gì vậy, hai người họ nghe không hiểu, hình như có chút nho nhã.
Vân Lam liếc nàng một cái, nàng mới thu lại ý cười bên miệng, giả vờ thẹn thùng. Hắn cảm thấy rất buồn cười và bất đắc dĩ. Nha đầu kia, thời khắc như vậy mà vẫn còn nghịch ngợm như thế.
Màn tung quả và vàng bạc kết thúc, nam trái nữ phải, mỗi người cắt một lọn tóc xuống, buộc vào một chỗ, có ý nghĩa là “kết tóc”, hoàn thành xong, hai người được coi là “tân phu thê” (vợ chồng son). Tiếp theo hai người uống rượu giao bôi, lúc này lễ quan mới nói: “Kết thúc buổi lễ.”
Tất cả nghi thức coi như hoàn thành, Minh Đang nhẹ nhàng thở ra. Suốt một ngày, một ngày này thật dài. May mắn cả đời chỉ có một lần kết hôn, nếu không nàng thực sự không chịu được.
Nhưng không ngờ lễ quan đột nhiên hô lớn: “Thỉnh tân lang tân nương đổi trang phục mới.” Sau đó dẫn mọi người rời đi.
Minh Đang bị dọa nhảy dựng lên, thật là, giọng nói không thể nhẹ nhàng hơn một chút hay sao? Định dọa người đấy hả.
Bên trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại hai người. Vân Lam lấy quần áo đã được chuẩn bị từ trước để trên bàn, đưa đến cho nàng: “Thay đồ đi, sẽ thấy thoải mái hơn.”
Minh Đang nhận lấy quần áo, chưa thay đồ, hai mắt đen láy nhìn theo hắn: “Huynh vẫn phải ra ngoài sao?”
“Uh, hoàng huynh ở bên ngoài, ta phải uống rượu cùng hoàng huynh.” Vân Lam bị nàng nhìn chăm chú, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, nếu như không phải hắn còn một chút lý trí, ~~sena~~~ diễnđànlêquýđôn~~có lẽ hắn đã sớm nhào lên rồi: “Muội cứ ăn vài thứ trước đi, ăn lót bụng.”
Trong lòng cảm thấy ai oán vô cùng, còn phải kính rượu, người nào quy định điều đó vậy? Thật phiền phức! Hiện giờ hắn chỉ muốn yên lặng cùng nàng ở chung một chỗ, cho dù trò chuyện cũng được.
Minh Đang cười gật đầu, nói giọng nghiêm khắc: “Huynh không được uống rượu, nếu không muội sẽ không thèm để ý đến huynh nữa…” Dưới ánh nến chiếu xuống, da thịt nàng trắng như bạch ngọc (ngọc trắng), bóng loáng như tơ lụa. Lông mi dài khẽ chớp, chọc cho người ta cảm thấy yêu thích.
Vân Lam giả vờ làm bộ dáng chắp tay: “Cẩn tuân giáo huấn của phu nhân.”
“Huynh…” Minh Đang đỏ mặt, người này thật lắm trò, còn dám trêu ghẹo nàng. Hai mắt nàng xoay tròn, không cam lòng hỏi: “Vân ca ca, huynh có nhớ muội không?”
Nha đầu kia vẫn còn chưa từ bỏ ý định, luôn thích hỏi mấy lời này. Nhưng mà lần này hắn rất sảng khoái cho nàng một câu trả lời vừa ý: "Nhớ." Rất nhớ rất nhớ, nhớ đến mức mà ngực phát đau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Đang đỏ bừng, ôm chặt cổ hắn, kiễng mũi chân, cười tít mắt hôn lên má trái của hắn một cái kêu rất to.
Vân Lam cười, hai mắt cong cong, cũng hôn đáp lại nàng, nhẹ nhàng phớt qua má nàng. Cảm xúc vô cùng mịn màng, khiến hắn khó có thể ức chế được cảm xúc. Trái tim đập mạnh liên hồi, nhưng lại nhớ tới bên ngoài còn có khách đang đợi, thở dài một tiếng nhẹ nhàng, cố gắng thu hồi lại ý nghĩ: "Yên tâm, ta sẽ trở về sớm để ở cùng muội. Đây toàn là những thứ muội thích ăn, ăn nhiều chút."
"Huynh ăn cùng ta một chút đi." Minh Đang lôi kéo hắn, nhất quyết không bỏ tay ra, Đi ra ngoài uống rượu thì nên ăn một chú gì trước để lót bụng, tránh làm tổn thương dạ dày. Thân thể hắn vốn không tốt, huống chi mấy ngày nay vẫn chưa được châm cứu, toàn bộ đều dựa vào uống thuốc. Uh, ngày mai nàng sẽ châm cứu trị bệnh cho hắn.
Vân Lam hiểu lầm, nghĩ rằng do nàng không nỡ dời xa hắn, trong lòng có chút vui mừng, liền ôm lấy nàng ngồi vào bên bàn, gắp chút thịt gà đút cho nàng.
“Ta không đói bụng..." Dưới hai mắt nhìn chăm chú của nàng, giọng nói nhỏ dần rồi tắt, nhận lấy bát cháo từ từ uống. Không biết vì sao, thường ngày bát cháo cảm thấy rất bình thường nhưng hôm nay lại cảm thấy giống như đang uống mật. Cái gì cũng thấy ngọt.
Vừa mới đặt bát xuống, đang định nói thì nghe thấy tiếng lễ quan ở bên ngoài thúc giục: "Vương gia đổi xong quần áo chưa? Hoàng thượng sai người đến thúc giục rồi ạ."
Vân Lam có chút nản lòng, ghé lên trên vai nàng, thực sự không muốn đi ra ngoài.
“Đi thôi, để cho hoàng thượng đợi cũng không tốt lắm." Khó mà thấy một mặt trẻ con của hắn như vậy, Minh Đang hé miệng cười trộm, kéo hắn đứng dậy, mềm mại giúp hắn thay quần áo, cực kỳ giống một tiểu thê tử (người vợ nhỏ) hiền lành.
Nhìn sự ôn nhu giữa hai hàng mi của nàng, trái tim của hắn như say trong đó. Không nhịn được liền cúi đầu hôn lên môi nàng. Hơn nửa tháng hai người không được gặp nhau, tình cảm nhớ nhung càng trở nên dày hơn, lời lẽ quấn quýt, lửa tình như nóng chảy mọi thứ...
"Điện hạ điện hạ." Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa làm hỏng hết phong cảnh bên trong.
Minh Đang tỉnh táo trở lại, liền đẩy ra hắn, mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu:"Ra ngoài đi."
Vân Lam thầm mắng người bên ngoài không hiểu chuyện, lưu luyến mổ mổ đôi môi của nàng: "Chờ ta trở lại."
Một mình Minh Đang đứng ngốc nghếch, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào. Một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, cũng không kêu nha hoàn đi vào hỗ trợ, tự mình thay đổi quần áo, lấy trâm ngọc, châu sai cắm trên xuống, bắt đầu ăn chút thức ăn. Sáng sớm thức dậy, nàng vẫn chưa có một giọt nước nào vào bụng, dạ dày đã sớm lép kẹp, chỉ một lát sau đã tiêu diệt hết một đĩa điểm tâm
"Tiểu thư." Bích Liên cùng một vài nha hoàn đi vào.
Minh Đang dừng chiếc đũa lại, lườm nàng một cái: "Sao ngươi không ở trong phòng mà nghỉ ngơi thật tốt đ, ngày này có quá nhiều người, bị người ta đụng đến sẽ không tốt."
Cô nương này lộ rõ bụng bầu, lại vẫn thích chạy loạn như vậy. Đúng là, nàng nhìn còn cảm thấy lo lắng thay nàng ấy, nếu để cho Bình An thấy được, đoán chắc sẽ vô cùng lo lắng. Nhưng mà lúc này Bình An còn đang vội vàng xoay như chong chóng ở sân trước, có lẽ hắn cũng không rảnh mà đến nhìn chằm chằm nàng ấy.
"Nô tỳ đâu có mảnh mai như vậy? Hôm nay là ngày đại hỷ của tiểu thư, đương nhiên nô tỳ muốn đến xem, nói một tiếng chúc mừng với tiểu thư." Bích Liên còn lâu mới sợ, cười tít mắt, khom lưng liên tục nói những câu chúc mừng nhìn trông nàng ấy rất thú vị.
Minh Đang lắc đầu cười nói: "Được rồi, mau ngồi xuống đi, chuyên môn học thuộc mấy câu này cũng không phải là điều dễ dàng." Đối với nàng mà nói, Bích Liên giống như là một tỷ tỷ, là người yêu thương nàng từ nhỏ.
Bích Liên lấy ra một vật, đặt lên bàn: "Tiểu thư, bộ dạng hiện giờ của nô tỳ cũng không giúp được gì, đây là mấy chiếc khăn tự tay nô tỳ thêu, coi như là lễ vật." Ngày lành như hôm nay là cái mà nàng đã trông mong từ nhiều năm qua.
"Đúng là đồ khờ, giữa chúng ta còn phải khách sáo như vậy sao?" Minh Đang nhận lấy, xem xét, đường may tinh tế, đóa hoa được thêu rất sống động, từ đó có thể xem được người thêu bỏ ra không ít tâm tư. Nàng có chút cảm động nói: "Ngươi nên tĩnh dưỡng thật tốt, sinh một đứa bé trắng trẻo mập mạp cho Bình An mới là chuyện chính."
Trải qua chuyện của Hồng Thược, nàng mới biết được việc có con trai đối với nữ nhân là quan trọng như thế nào. Đối với suy nghĩ không có con của mình, nàng bắt đầu có chút dao động. Thân thể Vân Lam luôn là một tâm bệnh của nàng. Nếu như có hài tử nữa, đó sẽ là một ràng buộc cho nàng. Đến lúc đó dù nàng muốn đi theo Vân Lam cũng không thể yên tâm. Nhưng mà nàng lại rất muốn nhìn bộ dáng đứa con của nàng và Vân Lam, khẳng định nó sẽ rất đáng yêu. Ai, thật khó xử. Thôi coi như thuận theo tự nhiên đi. Nếu có con thật, nàng cũng tính toán cho nó thật tốt, hoặc là giao con cho hoàng thượng chăm sóc...
"Đây cũng là việc quan trọng, với ta mà nói, hôn lễ của tiểu thư mới đúng là chuyện lớn nhất." Hai mắt Bích Liên ứa lệ, việc tiểu thư thành thân còn khiến nàng vui vẻ hơn cả khi nàng thành thân: " Năm đó, lúc phu nhân mua nô tỳ, để nô tỳ đi vào Từ phủ là để nô tỳ bảo vệ người cho đến khi người lập gia đình. Hiện giờ cũng có thể hoàn thành tâm nguyện của phu nhân. Nếu phu nhân có thể biết được, khẳng định ngài ấy sẽ vô cùng vui vẻ." Nói một hồi liền nói đến mẹ đẻ của Minh Đang.
Hiện giờ để Vương gia tiếp nhận trách nhiệm này, khẳng định hắn sẽ rất vui vẻ.
Minh Đang giật mình, giọng nói nhỏ hơn: "Đúng, nhất định bà ấy sẽ." Nhưng mà bà ấy đang ở đâu? Vì sao vẫn không xuất hiện? Bích Liên thấy thái độ của nàng có sự thay đổi, cảm thấy có chút kinh ngạc. Nhưng đây là chuyện tốt, nàng ấy cũng không muốn suy nghĩ nhiều: "Không biết lão nhân gia đi nơi nào? Theo lý mà nói, cả thiên hạ đều biết đến chuyện vui này, ngài ấy phải biết được tin tức chứ." Nhưng vì sao vẫn không xuất hiện? Đây chính là hôn lễ của tiểu thư, nếu bỏ lỡ sẽ tiếc nuối cả đời.
Giữa hai hàng lông mày của Minh Đang có chút lo lắng: "Có thể là bà ấy bị cái gì kiềm chân, có lẽ người đang ở địa phương hẻo lánh, không nghe được chuyện này." Bích Liên thấy thế, thầm hối hận mình quá nhiều lời: "Thôi, hôm này là ngày vui mừng, không nên nói mấy chuyện này. Tiểu thư, người và Vương gia nhất định phải hạnh phúc, sống lâu trăm tuổi, đầu bạc đến già."
Minh Đang mỉm cười, không muốn cho thêm ý kiến gì. Hai người nói thêm vài câu, Bích Liên liền trở về phòng đưới sự giúp đỡ của nha hoàn.
Khuôn mắt tươi cười của Minh Đang sụp xuống, có chút ảm đạm. Tới cùng là bà ấy đang ở nơi nào? Là sống hay ch.ết? Đã qua nhiều năm, nàng cũng rất quan tâm bà ấy đang ở đâu, cuộc sống như thế nào. Tối thiểu phải cho nàng biết rằng bà ấy có mạnh khỏe hay không. Chỉ lúc ở một mình, nàng mới thừa nhận nội tâm của chính mình, nàng vẫn còn lo lắng cho mẹ đẻ của mình. Sợ bà ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!
"Làm sao vậy?" Vân Lam vừa đi vào, liền thấy vẻ mặt nàng buồn rầu, không khỏi lo sợ.
Minh Đang mở hai tay ra: "Vân ca ca, huynh đã trở lại." Nhìn đến hắn, tâm trạng nàng trở nên tốt hơn.
Vân Lam rất tự nhiên ôm nàng lên, ngồi ở bên giường: "Có tâm sự gì sao?"
Sao lại thế này? Lúc hắn vừa mới ra ngoài vẫn còn rất tốt. Chỉ trong nháy mắt đã thành như vậy, là ai làm nàng buồn? Để hắn tìm ra, xem hắn thu thập kẻ đó như thế nào?
Từ trước đến nay Minh Đang luôn thẳng thắn với hắn, cho nên nàng nhỏ giọng nói ra nỗi lo của mình.
Vân Lam thầm thở ra nhẹ nhàng, vỗ sau lưng của nàng, an ủi: "Không có việc gì, ta sẽ phái người tìm ở bên ngoài, tìm ở khắp nam bắc đông tây, rồi sẽ phải tìm ra." Đối với vị nhạc mẫu (mẹ vợ) này, hắn cũng cảm thấy rất tò mò. Có thể sinh ra con gái giống như Minh Đang, lại có người bạn thân không rời không bỏ như La Phu nhân, nữ nhân như thế khẳng định sẽ rất khác biệt.
Nhưng hắn cũng rất đau lòng cho Minh Đang. Nha đầu kia miệng cứng lòng mềm, nỗi niềm tâm sự này đã phải kìm nén rất nhiều năm, khẳng định nàng phải chịu nhiều đau khổ rồi.
Được động tác ôn nhu sủng nịnh của Vân Lam trấn an, làm cho tâm trạng của nàng tốt hơn nhiều: "Cảm ơn huynh." Thật tốt khi có người cùng nhau chia sẻ suy nghĩ, không cần phải chuyện gì cũng phải tự mình gánh lấy, chuyện gì đều phải tự mình tính toán.
Vân Lam sờ đầu của nàng, giọng nói tràn ngập ôn nhu: "Nói linh tinh gì vậy? Chúng ta là phu thê mà." Trong lòng có một luồng nhiệt bốc lên, cảm giác được ôm nàng vào lòng thật tuyệt vời.
Lời này nghe vào trong lỗ tai của nàng, trên mặt nàng không kiềm chế được mà nở nụ cười thật to. Phu thê, hình như đây là hai từ ấm áp nhất trên đời này. Cùng nhau gánh vác hoạn nạn, cùng ủng hộ cho nửa kia của mình.
Từ nay về sau, nàng có người thân thực sự của mình, cùng nhau sinh sống, cùng nhau chia sẻ buồn vui yêu ghét.
Xem nàng cười sáng lạn như vậy, trên mặt dường như tỏa ra quang, mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi, tâm trạng hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Tình cảnh nhiệt tình tối hôm đó hiện ra ngay trước mắt, thân thể nóng lên, ôm nàng đặt xuống một nụ hôn, nụ hôn kéo dài từ trán, xuống đến giữa lông mày, cái mũi, đôi má, sau cùng là rơi vào đôi môi đỏ mọng kia...
Đôi nến long phượng cháy đỏ chiếu rọi xuống đất, hai bóng dáng người dây dư quấn quýt, quay cuồng, tiếng than nhẹ kiều mị, tiếng khóc mềm mại, tiếng thở dốc nặng nề tạo thành một bản nhạc hài hòa, vang vọng bên tai rất lâu không ngừng.
Đêm càng trở nên đen hơn, thị vệ canh giữ ở bên ngoài nháy mắt ra hiệu, lỗ tai giơ lên, lắng nghe động tĩnh ở bên trong.
Không thể trách bọn họ được. Mấy năm nay Vương gia không gần nữ sắc, khiến bọn họ có chút hoài nghi phương diện nào đó của hắn có vấn đề hay không? Nhưng mà trải qua đêm nay, bọn họ sẽ không còn suy nghĩ như vậy nữa. Nhất Minh Kinh Nhân*, chính là chỉ vương gia nhà bọn họ. Có thể là do kìm nén đã lâu...
(*Nhất minh kinh nhân: gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc . Sử ký_Hoạt kê liệt truyện có viết: “thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân”. Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc)