Chương 108: Đi xa
Cho dù trong lòng mọi người có bao nhiêu luyến tiếc, ngày ly biệt cuối cùng cũng đến.
Quan Hạo và Đinh Mẫn mang theo mười mấy tên thủ hạ, lưu luyến chia tay ở cửa của Phúc Vương Phủ.
Mấy chục chiếc xe ngựa xếp thành một hàng dài, rất là hùng vĩ. Có đồ hoàng thượng ban thưởng, có quà đáp lễ của mọi người ở khắp nơi, còn có hậu lễ (hậu: hậu hĩnh, lễ: lễ vật) mà Phúc vương gia chuẩn bị.
Các nam nhân nói cười thoải mái, dáng vẻ rất tự nhiên.
Mà Đinh Mẫn nhìn nữ nhi, đôi môi run run, thật lâu sau cũng không nói được lời nào.
Bích Liên mang theo chiếc bụng lớn ra ngoài tiễn, thấy tình cảnh đó không khỏi lên tiếng an ủi: "Phu nhân, ngài yên tâm đi, nô tỳ sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc tiểu thư."
Bụng của nàng càng lúc càng lớn, đã qua ngày dự sinh rồi, nhưng đứa bé còn chưa chịu chào đời. Làm cho hai phu thê bọn họ lo sợ, nhưng nghe Thẩm Duy nói, đứa bé không có chuyện gì mới đỡ lo hơn một chút.
Hôm nay nhờ hai nha hoàn giúp đỡ dìu đi, mới có thể ra đến cửa chính.
Thấy nàng run rẩy còn kiên trì tới tiễn bà lên đường, trong lòng Đinh phu nhân rất cảm động, lôi kéo tay nàng nói: "Bích Liên, thật khó có người nào trung tâm như ngươi, mấy năm nay nữ nhi của ta đều do ngươi chăm sóc, trong lòng ta thật sự cảm kích."
Bích Liên cười nói: "Phu nhân nói quá lời rồi, mạng của nô tỳ là do phu nhân cứu, cho dù ngài có bất nô tỳ ch.ết, nô tỳ cũng tuyệt đối không nói hai lời. Huống chi mấy năm nay tiểu thư cũng che chở nô tỳ rất nhiều."
Đây đều là những lời thật lòng của nàng, nhớ ngày đó nàng chỉ là một cô nhi phụ mẫu ch.ết sớm, nếu không có phu nhân ra tay cứu giúp, nàng đã sớm ch.ết rồi. Đi theo tiểu thư mới gặp được Bình An, mới có cuộc sống hạnh phúc ngày hôm nay, trong lòng nàng rất cảm kích.
"Mặc kệ như thế nào, ta vẫn muốn cám ơn ngươi mấy năm nay đã không rời không bỏ." Đinh phu nhân nhận lấy một hộp gấm từ trong tay của hạ nhân, đưa cho nàng, nói: "Đáng tiếc ta không được nhìn thấy hài tử của ngươi ra đời, trong lòng có chút tiếc nuối, những thứ này là quà ta tặng cho hài tử của ngươi, nhận lấy đi."
Bích Liên xua tay liên tục, kiên trì không chịu nhận: "Phu nhân, nô tỳ không thể nhận." Aizzz, mấy ngày nay đã nhận lễ ra mắt của phu nhân, tạ lễ, tiền thưởng...... Dùng các danh nghĩa khác nhau để tặng quà, hơn nữa mọi thứ đều là tinh phẩm, nàng thật không thể không biết xấu hổ mà nhận thêm được.
Đinh phu nhân vẫn cứ nhét vào trong tay nàng, nói: "Cầm đi, về sau giúp đỡ Tiểu Đang nhiều một chút, nó vẫn còn là một đứa bé không hiểu chuyện."
Trong lòng Bích Liên không khỏi buồn cười, tiểu thư nhà nàng hoàn toàn không có một chút quan hệ nào với một đứa bé không hiểu chuyện. Ở trong mắt của mẫu thân, nữ nhi vĩnh viễn là một đứa bé chưa trưởng thành. Đáng thương cho tấm lòng của các bậc phụ mẫu trong thiên hạ, bà ấy đưa nàng nhiều quà tặng như vậy, một nửa là thật lòng cảm tạ, một nửa là mong đợi nàng có thể giúp đỡ nữ nhi của bà ấy nhiều hơn.
Đinh phu nhân liên tục nói lời từ biệt cùng với Lan di, loại tình cảm không đành lòng này không lời nào có thể miêu tả hết được. Về phần La gia, hôm qua bà tự mình tới cửa nói lời từ biệt. La phu nhân đang lúc tang kỳ, không tiện ra cửa nếu không cũng muốn tới.
Cuối cùng bà cũng xoay người tới trước mặt Minh Đang, trong mắt hàm chứa lệ nóng, nắm chặt lấy tay của nàng, vẻ mặt tha thiết mong ngóng, noi: "Tiểu đang, mâu thân phải đi rồi, con không có lời nào muốn nói sao?"
Minh Đang cúi đầu, giọng nói buồn buồn: "Đi đường cẩn thận, bình an trở lại Tân Nguyệt."
Trong mắt Đinh phu nhân có một chút thất vọng, nhưng nhanh chóng che giấu, nói: "Con cũng phải bảo trọng, có chuyện thì viết thư cho ta, ta sẽ nghĩ biện pháp phái người tới đây, ta cũng sẽ ở Tân Nguyệt ngày đêm cầu phúc cho con."
Thật sự rất muốn lưu lại, càng muốn đem theo nữ nhi cùng đi, như vậy hai mẫu nữ có thể vĩnh viễn không chia cách. Đáng tiếc những điều này đều không thể thực hiện.
"Hãy sống thật tốt với Lam nhi, phải thông cảm nhiều cho hắn, dù sao cũng không nên giận dỗi với hắn."
"Lúc sinh con không cần phải sợ, nhất định sẽ chịu đựng được."
"Lúc không có chuyện gì làm hãy đi đến La phủ, thăm nghĩa mẫu của con, nàng sẽ rất vui mừng."
"Khi hài tử chào đời, hãy viết thư báo tin cho ta."
Đinh phu nhân dặn đi dặn lại những lời này, rước sau vẫn không yên lòng. Cảm giác như thời gian gặp nhau vô cùng ngắn, chớp mắt một cái đã lại phải trời nam đất bắc rồi. Núi cao nước xa, lại cách sông cách nước, cũng không biết ngày tháng năm nào mới được gặp lại.
Minh Đang im lặng nghe, thỉnh thoảng gật đầu. Trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ (nhiều lời muốn nói), nhưng lời đến trong miệng, làm thế nào cũng không nói ra được.
Quan Hạo đi tới nói: "Phu nhân, chúng ta nên xuất phát rồi."
Đinh phu nhân gật đầu một cái, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu lăn xuống, không nhịn được khẩn cầu: "Tiểu Đang, con có thể...... Có thể gọi ta một tiếng nương không?...... Ta biết rõ ta không xứng là mẫu thân của con, nhưng......"
Bà thật rất muốn chính tai được nghe nữ nhi gọi một tiếng mẫu thân, đây là điều mà bà tha thiết ước mơ.
Minh Đang không tiếng động há miệng, chữ kia ngăn ở trong cổ họng, nhưng mà thế nào cũng không nói ra được, hốc mắt cũng phiếm hồng.
Vân Lam vươn tay, ôm lấy bả vai của nàng không tiếng động vỗ nhẹ.
Quan Hạo không đành lòng, khuyên nhủ: "Thôi, đừng làm khó dễ đứa nhỏ nữa. Đi thôi, sẽ có một ngày gặp lại."
Mặc dù trong lòng tiếc nuối, nhưng đây chính là cuộc sống, tất cả mọi chuyện đều không thể hoàn mỹ.
Vẻ mặt, tinh thần của Đinh phu nhân chán nản, sờ đầu của nữ nhi, quay sang Vân Lam dặn dò: "Lam Nhi, ta đem Tiểu Đang giao cho con, con phải chăm sóc nó thật tốt, không được để nó thương tâm khổ sở, cũng không được để cho nó phải chịu uất ức."
Vân Lam đỡ eo của thê tử, nặng nề gật đầu, đáp: "Dạ, tiểu tế nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt."
Lại không đành lòng dặn dò thêm mấy câu, bà mới buông tay Minh Đang ra, cuối cùng nhìn thoáng qua nữ nhi một cái, xoay người đi về phía xe ngựa.
Xe ngựa từ từ chuyển động, lệ trong mắt Minh Đang rốt cuộc tràn mi, trong hai mắt đẫm lệ mơ hồ, một hàng đội ngũ càng đi càng xa.
"Nương, nương." Nàng đột nhiên hét lớn lên, bén nhọn mà lớn tiếng, làm cho tất cả mọi người chấn động không thôi.
Thấy thân thể nàng không tự chủ được mà đuổi theo, Vân Lam ôm cổ nàng, khuyên: "Đừng như vậy, coi chừng thân thể."
"Mẫu thân, nương." Minh Đang hối hận không kịp thời kêu ra miệng, để bà ấy chính tai nghe được. Có lẽ lần từ biệt này, khả năng gặp lại gặp nhau trong cuộc đời này là vô vọng.
Một nhóm người ngơ ngác nhìn chăm chú vào nơi xe ngựa biến mất, phiền muộn không dứt.
Chợt vang lên tiếng vó ngựa, mọi người chăm chú nhìn lại, Bích Liên vừa mừng vừa sợ kêu lên: "Là xe ngựa của phu nhân."
Xe ngựa rất nhanh đã chạy nhanh đến bên cạnh, Đinh phu nhân từ trong xe ngựa chạy xuống, vẻ mặt kích động, hỏi "Tiểu Đang, có phải hay con vừa gọi nương hay không?"
Bà ngồi ở trong xe ngựa, bên tai giống như nghe được tiếng của Tiểu Đang, không nhịn được quay lại đây xem một chút.
Mọi người trợn mắt há mồm, cách xa như vậy cũng có thể nghe được sao? Điều này cũng quá thần kỳ rồi.
Minh Đang vừa khóc vừa cười, dáng vẻ cực kỳ nhếch nhác nói: "Dạ, nương, nương."
Đinh phu nhân ngẩn người, mừng rỡ như điên: "Phu quân, có phải thiếp nghe lầm rồi hay không? Tiểu Đang rốt cuộc chịu gọi thiếp là nương? Thật tốt quá thật tốt quá, thiếp cho là......" Nước mắt lập tức chảy dài, nhiều năm mong ngóng vào giờ khắc này có được sự thỏa mãn, trong lòng vô cùng vui sướng.
Quan Hạo cũng rất vui vẻ, mặt tươi cười: "Phu nhân, đây là chuyện đáng vui mừng, tại sao khóc? Mau nín đi, đừng khiến bọn nhỏ chê cười."
"Chê cười thì cứ cười đi." Đinh phu nhân vui vẻ giống như có được toàn bộ thế giới, "Ta thật là vui, Tiểu Đang, kêu thêm một tiếng nữa đi."
Một khi đã kêu được ra miệng, cảm giác cũng không khó lắm, thuận miệng vô cùng. Minh Đang nén lệ nói:
"Nương, ngài phải thật bảo trọng, về sau nếu như có cơ hội chúng con đi thăm mọi người."
"Được, ta sẽ chờ." Đinh phu nhân gật đầu không ngừng, chân thành mong đợi có thể có một ngày như thế.
Sau khi nhóm người Đinh phu nhân rời khỏi, chừng mấy ngày sau Minh Đang cũng không khôi phục lại được, cả người đều mệt mỏi, không động đậy nổi.
Vân Lam phải dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo, mới có thể nàng dụ dỗ vui lên.
Mà mấy ngày sau Bích Liên bình an sinh được một nữ nhi cực kì đáng yêu, bộ dáng tập hợp tất cả ưu điển của cha mẹ, vô cùng dễ thương.
Đừng nói Bình An vui không ngậm miệng được, ngay cả Minh Đang cũng ôm không buông tay được, hôn rồi lại hôn.
Về phần Hồng Thược cũng đã hòa ly với Dịch Phàm, dưới sự ủng hộ của Minh Đang, nàng đã chặt đứt chút quan hệ cuối cùng với Dịch gia, đem tất cả mọi thứ bao gồm đồ cưới không thiếu một món nào đem đến vương phủ.
Mấy ngày sau Dịch Phàm nạp Kim Nhi làm thiếp, nhưng nghe nói cực kỳ không để tâm, hai người thường là im lặng sống với nhau.
Dịch gia vốn là hạ nhân ở La gia, từ sau khi La Tể Tướng qua đời, La gia đóng cửa từ chối tiếp khách, thanh thế dần dần xuống dốc. Tình huống ngày càng lụn bại, trong phủ hạ nhân quá nhiều, đành phải giảm bớt đi, đuổi đi không ít người.
Mà Dịch gia cũng ở trong hàng ngũ này, La phu nhân nể tình La ma ma hầu hạ bà nhiều năm, thưởng cho toàn gia bọn họ một thân tự do.
Sau khi Dịch gia ra ngoài, dựa vào tiền dư trong tay mở một cửa hàng, nhưng không có La gia che chở, làm ăn khó khăn vô cùng, thỉnh thoảng có vài tên vô lại tới cửa đòi tiền, những mối quan hệ trước kia lại không thể dùng, tình cảnh rất bất tiện.
Một lần không biết chọc tới kẻ thù nào, bị người ta tính kế, phải bồi thường một số tiền lớn. Từ đó liền đóng cửa hàng, thành thật muốn mua mấy mẫu đất sống cuộc sống của một địa chủ nhỏ.
Nhưng chuyện thế nào cũng không thuận, mua có vấn đề, phía dưới là cát, không trồng được hoa mầu. Cuối cùng trong nhà cũng không nuôi nổi những người nhàn rỗi, đều đuổi hết những nha hoàn già đi. Phần lớn chuyện trong nhà đều do người thiếp thất Kim Nhi mà Dịch Phàm nạp làm; mệt, khổ không thể tả. Thỉnh thoảng nàng lại bị Dịch mẫu hỏi về bụng của nàng, nhưng nàng lại chẳng có biện pháp gì, bụng không hề có động tĩnh.
Mà Dịch mẫu đã từng nghĩ tới chuyện trở về La gia nhờ giúp đỡ, nhưng bị quản gia của Nhị thiếu phu nhân chặn ngoài cửa, đến cửa cũng không nhìn thấy, chứ đừng nói đến chuyện gặp La phu nhân cầu tìnnh.
Không chỗ nào giúp đỡ, người một nhà sống rất khổ. Phụ tử Dịch Phàm đi ra ngoài giúp người khác làm chưởng quỹ duy trì kế sinh nhai, nhưng kỳ quái chính là, vô luận là làm ở nhà nào, nhà đó sẽ xui xẻo, sau đó không có ai dám thuê bọn họ.
Mãi đến lúc này, người của Dịch gia mới bừng tỉnh hiểu ra, nhất định là đã đắc tội ai đó, cố ý muốn cản chở bọn họ không qua được.
Nghĩ tới nghĩ lui, người có bản lĩnh này ngoại trừ Phúc Vương Phủ còn có thể là ai? Người ta là vì Hồng Thược hả giận.
Đến đây, Dịch phụ mới bắt đầu hối hận, sớm biết sẽ có ngày hôm nay, dù thế nào cũng phải lưu con dâu lại, núi dựa của nàng là Phúc vương phi, người ta lại là siêu cấp bao che khuyết điểm, ban đầu nhất thời bị ma quỷ ám, làm sao lại không nghĩ đến điểm này đâu?
Kết quả là, mỗi ngày đều mắng Dịch mẫu đến mất hết mặt mũi, mắng nàng là bại gia tinh*, làm hại Dịch gia thất bại thảm hại, bức bách, dồn ép dâu hiền lại nạp con gà mái không đẻ trứng. Các loại lời khó nghe đều nói ra.
*Khắc tinh làm tán gia bại sản
Vài người nhi tử, tức phụ của Dịch gia cũng vụng trộm oán trách không thôi.
Dịch mẫu mặc dù rất uất ức, nhưng cũng không dám hé răng.
Mà vẻ mặt của Dịch Phàm trước sau cũng không thay đổi một chút, giống như tất cả mọi chuyện không có quan hệ gì với hắn.
Xui xẻo nhất ấy là Kim Nhi, thành đối tượng để mọi người phát tiết lửa giận. Không chỉ có Dịch phụ thỉnh thoảng mắng mấy câu, những người tức phụ kia lấy chuyện nàng không có con, tìm mọi mọi cách nhục mạ nàng ngay trước mặt Dịch mẫu. Dịch mẫu cũng giả câm giả điếc làm như không thấy.
(Truyện chỉ được đăng tại mong các trang web copy không xin.vn, diendanlequydon,... không copy)
Kim Nhi của ngày hôm nay đã mất đi vẻ xinh đẹp của ngày xưa, dáng vẻ của một thiếu phụ lớn tuổi không thể nhìn nổi, đôi tay thô ráp, mặc xiêm y cũ nát, ăn đồ ăn thừa của người khác.
Chịu đựng qua một khoảng thời gian, cảm thấy tình huống trong nhà đã nguy cấp rồi, Dịch phụ gọi mấy nhi tử vào phòng, nói muốn đến Phúc Vương Phủ cầu xin tha thứ, đồng thời tiếp con dâu trở về.
Mọi người rối rít hưởng ứng, nhiệt tình như lửa. Dịch mẫu tức giận muốn thổ huyết, nhất quyết không đồng ý, nhưng chẳng có ai để ý đến bà. Tức giận bà lăn lộn trên mặt đất la lối om sòm, sống ch.ết không để cho bọn họ đi.
Đáng tiếc không ai nghe lời bà ta, uy danh của bà ta ở trong cái nhà này đã không còn rồi. So với nghèo khổ và đói bụng, thì tất cả đều không là gì cả.