Chương 41
Tống Gia Mạt ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Cô bị khóa trong không gian nhỏ bé này, trước mặt là hơi thở nóng cháy của anh.
Thiếu niên dựa vào rất gần, ngoài hành lang và cửa sổ truyền đến âm thanh ồn ào.
Cô vừa nói, chỉ là loại thích của em gái dành cho anh trai, nhưng anh nói, anh thì không phải.
Cô giấu tình cảm của mình vào nơi góc tường, giấu ở trong ngày lễ náo nhiệt, giấu trong tiếng pháo hoa rực rỡ và hoa lệ, nhỏ bé tới mức sẽ vụt tắt ngay lập tức, cho dù bất cẩn bị anh thấy được ánh lửa thì anh cũng có thể giả vờ vô tình bỏ qua một bên, khiến nó trôi đi trong nỗi quạnh quẽ.
Nhưng anh có thể nhận thấy toàn bộ.
Anh nắm lấy ngón tay cứng ngắc vụng về của cô, mở ra trái tim đầy vỏ bọc của cô, giữ chặt bước chân không ngừng lùi lại phía sau của cô và nói với cô rằng…
Đây là trái tim của anh, anh và em giống nhau.
…
Cô hơi đờ đẫn lặp lại lần nữa: “Anh, anh không phải sao?”
“Không phải.”
“Vậy… vậy nếu anh không phải,” Ánh mắt của cô lại bắt đầu hoảng loạn, “Thì em, em có lẽ, cũng, cũng không phải.”
Trần Tứ nghe vậy thì cong môi: “Rốt cuộc em có phải hay không?”
Cũng không biết cô lấy đâu ra lá gan, bàn tay dán sát vào cánh cửa sắt lạnh như băng phía sau, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh.
“Anh hi vọng em có phải hay không?”
Thiếu niên rũ mắt, không rõ cảm xúc nơi đáy mắt.
Anh nhéo nhéo cằm cô, đầu lưỡi hơi đảo, giọng nói mang theo ý cười như có như không: “Làm gì, dụ anh à?”
“Em nào dám…” Tống Gia Mạt chuyển tầm mắt sang một bên: “Em chỉ là…”
Còn chưa dứt lời, có giọng nói vang lên ngoài hành lang.
Lý Uy: “Anh Tứ, anh tìm được thuốc chưa, sao mà lâu thế…”
Ngay sau đó, khóa cửa động đậy hai cái.
Trái tim của Tống Gia Mạt nhảy dựng, đang định chui ra từ khuỷu tay anh thì cánh cửa vừa bị đẩy ra đã bị Trần Tứ đóng lại.
Cạch một tiếng, cửa khóa.
Trần Tứ ghé sát vào tai cô, hạ giọng, “Buổi tối tan học chờ anh.”
“…Ồ.”
Ngay sau đó, có hơi ấm dừng ở chóp mũi và trán của cô khoảng mấy giây rồi mới rời đi.
Cô không dám nghĩ xem rốt cuộc đó là cái gì, hoảng loạn mở cửa chạy ra ngoài.
Lý Uy không nhận ra cô, quay đầu lại thắc mắc: “Ai vậy anh?”
Trần Tứ không nói gì, chỉ đứng cạnh cửa.
Lực chú ý của Lý Uy nhanh chóng dịch chuyển: “Đi bôi thuốc mà cũng lâu như vậy, anh ở trong này đào vàng đấy à?”
Thiếu niên khựng lại một lát, hình như nghĩ tới chuyện gì đó, khóe môi cong lên một độ cong khó mà phát hiện ra.
“Cũng gần tương tự.”
*
Tan học, Tống Gia Mạt không về sớm mà ở lại lớp làm đề như đã thỏa thuận.
Lúc vừa giải xong một phương trình, có một viên kẹo sữa bỗng bay vào từ ngoài cửa sổ.
Cô ngước mắt lên theo quỹ đạo, Trần Tứ đứng ngoài cửa sổ, dáng người được ánh trăng phác họa.
Cô dọn dẹp sách vở cho vào cặp, đi ra ngoài tìm anh.
Cô gái nhỏ ngượng ngùng kéo dây đeo balo: “Chúng ta đi đâu đây?”
“Công viên,” Trần Tứ nói, “Đi lấy một món đồ.”
Cô thấp giọng ồ một tiếng.
Trần Tứ cười: “Sao, thất vọng à?”
“Không…”
Hai người ra khỏi trường, sau đó vòng qua hai đại lộ, từ từ tiến vào một hẻm nhỏ không người.
Vốn dĩ cô định giữ một khoảng cách với anh, nhưng đi đến đây, đoán rằng sẽ không gặp phải ai, vì thế cô cũng đến gần một chút.
Đi rồi lại đi, bả vai của hai người nhẹ đụng vào nhau.
Có đôi khi mu bàn tay cũng sẽ chạm vào nhau, nhưng chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi, chỉ có thể cảm nhận được cảm giác ngưa ngứa lướt qua khi da thịt chạm vào nhau.
Cô không kìm nổi sự mê hoặc, không khỏi cúi đầu, ngón tay nhẹ giật giật.
Nhưng cuối cùng cũng không dám làm tới, đầu ngón tay sắp chạm vào anh lại rụt về.
Gần tới công viên, người càng nhiều hơn.
Trần Tứ tự nhiên quay đầu lại, đưa tay về phía cô.
…Ý anh là muốn nắm tay ư?
Cô hơi ngẩn ra, đặt tay vào tay anh theo bản năng.
Đây là bàn tay cô đã muốn được nắm từ lâu, vô số lần đi qua công viên cô đều suy nghĩ, nếu như có thể cùng anh tới đây tản bộ, nói chuyện phiếm giống như những đôi yêu nhau thì sẽ trông như thế nào.
Ngón tay của thiếu niên khớp xương rõ ràng, lúc nhẹ nhàng gập lại, có thể sờ thấy xương ngón tay hơi nhô lên của anh.
Cô không nhịn được mà xoa nhẹ hai cái.
Trần Tứ: “Thích nhỉ?”
Mặt cô bỗng đỏ bừng.
“Có phải anh… bị chập mạch không…”
Càng nói càng nhỏ.
Hình như tâm trạng của anh khá tốt, không nhịn được mà bật cười.
Xung quanh có rất nhiều người đi đường, cũng có vài đôi tình nhân, nhưng hình như không thân thiết bằng bọn họ.
Thật ra vừa rồi khi biết không phải là đi hẹn hò, cô có hơi thất vọng.
Nhưng bây giờ cô mới kinh ngạc phát hiện, thật ra bọn họ là đôi giống như đang hẹn hò nhất.
Ngón tay của Trần Tứ cong lại, dừng ở lòng bàn tay của cô.
Trái tim cô đập thình thịch.
Công viên cũng có rất nhiều quán ăn vặt, Tống Gia Mạt đi một lúc, ánh mắt dừng trên quầy bán kẹo hồ lô.
Thiếu nữ đi qua, nói: “Ông chủ, cháu muốn vị dâu tây.”
“Được thôi, 20 tệ một xiên.”
Cô thả tay ra, lấy điện thoại định trả tiền nhưng lại bị ông chủ che điện thoại lại, ám chỉ: “Phải bảo bạn trai cháu trả tiền chứ.”
Hình như người bên cạnh cười một tiếng, cô thấy bàn tay thon dài trắng trẻo kia xuất hiện trước mắt mình quét mã QR.
Trần Tứ: “Được.”
Ông chủ gói kỹ vào giấy gạo, nháy mắt ra hiệu rồi đưa kẹo hồ lô cho cô.
Đi được vài bước, cô nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng lẩm bẩm của ông chủ: “Ấy? Sao lại thanh toán nhiều thế này?”
…
Tống Gia Mạt tìm một ghế dài ngồi xuống tập trung ăn uống, trong lúc đó Doãn Băng Lộ gửi cho cô trang bìa của một bộ truyện tranh.
Nhìn trang bìa đã biết đây không phải là thứ tốt đẹp gì.
Không thêm băng: [Cậu có thể đọc cái gì lành mạnh một chút được không?]
[Thế này mà không lành mạnh à? Đây là ưu tiên hàng đầu cho sự sinh tồn và sinh sản của loài người đấy, nó hướng sự chú ý của tớ tới xã hội hiện nay, thực hiện sứ mệnh của một cá thể của cộng đồng vì tương lai của toàn nhân loại, làm gì có ai vĩ đại hơn Nước Khoáng tớ đây?]
[…]
Trò chuyện vài câu, Tống Gia Mạt ngẩng đầu mới phát hiện không thấy người bên cạnh mình đâu.
Quay đầu nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng của anh.
Tống Gia Mạt đứng dậy, cách đó không xa là một con đường cái rộng lớn, cô đang ngơ ngác nhìn dòng xe cộ nườm nượp thì sau lưng bỗng truyền đến giọng nói.
“Sao vậy, không có anh ở đây thì không dám qua đường luôn à?”
Cô vội vàng quay đầu lại: “Anh đi đâu thế?”
“Đi lấy đồ,” Trần Tứ lắc lắc món đồ trên tay, “Có muốn không?”
Tống Gia Mạt nhận lấy.
Mở hộp ra, bên trong là máy gắp thú nhồi bông mini, bỏ tiền xu vào là có thể gắp được những món đồ chơi nhỏ đó.
Chủ đề là đại dương, gấu bông cũng là mấy con bạch tuộc linh tinh, vô cùng đáng yêu.
Cô chớp mắt: “Anh lấy đâu ra thế?”
“Lúc ấy đi chơi bóng với bọn họ nên thắng được, cảm thấy đây là món đồ con gái thích chơi nên không lấy.”
“Vậy sao bây giờ lại lấy?”
Anh hơi cúi người, đuôi mắt mang theo ý cười.
“Không phải bây giờ có cô gái nhỏ rồi à?”
Cô mím môi, lắc lắc mấy đồng tiền màu xanh nhạt trong hộp: “Trông giống mấy đồng tiền may mắn trong ngăn kéo của em thật đấy.”
Nghĩ nghĩ, cô lại chu môi, nói, “Em thích lắm, nhưng mà không có nghĩa là buổi tối anh không về nhà mà phải đi một đoạn đường xa như vậy để tới lấy.”
Trần Tứ nhìn vẻ mặt ghen tị của cô như đang thưởng thức thứ gì thú vị lắm.
Anh nhướng mày: “Cái này có gì hay mà phải cố ý tới lấy?”
“Không phải là tới lấy đồ mới nhân tiện dẫn em theo, mà là dẫn em theo rồi nhân tiện lấy đồ.”
Anh lại duỗi tay búng nhẹ vào trán cô: “Sao mà ngốc vậy chứ, anh muốn ở bên em mà cũng không phát hiện ra à?”
Cô không phục: “Em ngốc bao giờ? Lần trước đề bài kia…”
“Rồi rồi rồi, công chúa thông minh nhất.”
…
……
Hai người một hỏi một đáp, đi dọc theo con phố, càng đi càng xa.
Ánh đèn neon đan xen vào nhau, chiếu sáng hai bóng người đang sóng vai bước cạnh nhau, còn có đôi bàn tay như có như không đan vào nhau của họ trong bóng đêm.
*
Ngày hôm sau, Tống Gia Mạt vẫn dậy sớm như cũ, đi tới gần nhà Doãn Băng Lộ.
Cả buổi sáng đều quá yên ắng, giờ nghỉ trưa, cô lại tới văn phòng của Đào Bích một lần nữa.
Đào Bích đang sửa bài tập, thấy cô tiến vào, động tác trên tay vẫn không dừng lại: “Bàn bạc ra sao rồi?”
Như thể biết được cô tới đây để nói về chuyện học phát thanh.
Tống Gia Mạt nói: “Cô ơi, em vẫn muốn đi.”
Đào Bích hơi dừng bút, hỏi cô: “Vậy em định sắp xếp thời gian thế nào?”
Tống Gia Mạt: “Cuối tháng sáu sẽ bắt đầu rèn luyện, tháng mười hai kết thúc. Tháng một tháng hai chuẩn bị cho kỳ thi năng khiếu của trường, nhưng mà khi đó có thể thỉnh thoảng quay về trường học ạ.”
Đào Bích: “Trong quá trình học năng khiếu thì em sẽ không có thời gian để học các môn văn hóa, nghỉ một lần tới tận nửa năm. Một tháng không làm bài cũng đã ngượng tay, huống hồ là nửa năm? Mấy tháng quan trọng thì em cũng bận thi kỳ thi năng khiếu của trường rồi, không thể tham gia giai đoạn ôn tập chính quy của trường.”
“Sau khi trở về, em chỉ còn bốn tháng để chuẩn bị cho thi đại học.”
Tống Gia Mạt mím môi, nói: “Em sẽ cố gắng dành thời gian để học tập.”
“Đến lúc đó vấn đề không phải là em có dành thời gian hay không,” Đào Bích nói, “Cô cũng không ủng hộ em học các môn văn hóa trong lúc học môn năng khiếu.”
“Người ta đều là thí sinh nghệ thuật mấy năm trời, nhưng em thì bắt đầu từ con số 0, muốn đuổi kịp bọn họ thì càng phải nỗ lực hơn nhiều, vốn dĩ là phải cố hết sức, không thể phân tâm, nếu không cả hai bên đều sẽ không đạt được kết quả mong muốn.”
Tống Gia Mạt trầm mặc trong chốc lát.
Đào Bích ngẩng đầu lên, nói tiếp: “Cô muốn xác nhận lại một vấn đề với em.”
“Nếu như kỳ thi năng khiếu không giúp em đậu vào một trường Đại học tốt hơn, thậm chí còn kém hơn so với khả năng hiện tại của em, vậy điều này có được xem là vấn đề lớn với em hay không?”
Đào Bích: “Hôm qua về nhà cô đã xem qua điểm chuẩn của các chuyên ngành truyền thông.”
“Trước mắt, lựa chọn duy nhất của em chỉ có thể là Túc Đại, mấy chục người mới có một người đậu, em có biết khó khăn cỡ nào không?”
Đương nhiên cô biết.
Cô cũng do dự băn khoăn một hồi lâu, tìm hiểu rất nhiều thông tin, chuẩn bị rất nhiều tâm lý mới đưa ra quyết định cuối cùng này.
Đào Bích nói đúng, ngoại trừ Túc Đại, với cô mà nói, tất cả những đại học khác đều kém hơn.
Tống Gia Mạt nói: “Em sẽ cố gắng.”
Đào Bích sửa sang lại bài thi trên tay: “Đây không phải là chuyện cứ cố gắng là sẽ làm được, nếu em học hai ba năm phát thanh rồi thì hôm nay cô nhất định sẽ không ngăn cản em.”
“Cho dù đây là sở thích của em, nhưng nếu cứ quyết định tương lai thế này thì chẳng khác gì trò trẻ con. Trước khi em tới tìm cô, thậm chí em còn chưa học qua bất kỳ khóa học phát thanh chuyên nghiệp nào, sao em có thể chắc chắn mình có phù hợp hay không?”
Tống Gia Mạt mím môi: “Em đã đăng ký mấy khóa học, cuối tuần này sẽ đi học thử.”
“Quá đột ngột.”
Đào Bích như thở dài cho sự bất lực của mình: “Dù sao cô cũng không đồng ý, em suy nghĩ lại đi.”
Cô giáo vẫn không đồng ý, cả ngày hôm đó, Tống Gia Mạt vẫn luôn uể oải.
Cô biết suy nghĩ này rất mạo hiểm.
Đại đa số học sinh nghệ thuật đều bắt đầu tập luyện từ lớp 10, đột ngột đăng ký đều là vì không học văn hóa được nên mới lựa chọn con đường thi năng khiếu này.
Hạt giống của trường bỗng nhiên đi học phát thanh như cô thế này đúng là rất rất hiếm.
Buổi tối, lúc đi ra ngoài dùng cơm với Trần Tứ, anh cũng nhận ra tâm trạng của cô không phù hợp, anh hỏi: “Sao vậy?”
Tống Gia Mạt kể lại chuyện hai ngày nay cho anh nghe.
“Anh còn tưởng là chuyện gì lớn,” Trần Tứ nói, “Đi con đường mà mình thích không phải là được rồi ư?”
“Nhưng mà… lỡ như đây là lựa chọn sai lầm thì sao?”
“Thế nào là sai lầm?” Trần Tứ chỉ vào món nào đó: “Giống như món ăn này, anh thích nhưng em lại không hề đụng lấy một miếng?”
Giọng nói của thiếu niên trầm thấp, mang theo cảm giác cực kỳ an toàn.
“Người khác không cảm nhận được, muốn hay không chỉ có một mình em biết.”
Tống Gia Mạt tựa lưng vào ghế, rơi vào trạng thái suy tư.
Ra khỏi quán cơm, Trần Tứ vỗ vỗ đầu cô: “Nào, vui lên đi.”
“Nếu đã đưa ra quyết định, chi bằng dùng thời gian lưỡng lự này để làm thêm mấy đề, học mấy khóa học chuyên ngành thì hơn.”
“Nhưng mà cô giáo không đồng ý cho em đi, đến lúc đó em cũng không đi được mà.” Cô gái nhỏ có hơi âu sầu, “Cho dù cứng rắn muốn đi thì đến lúc đó cũng sẽ phải làm lớn chuyện khiến hai bên đều khó chịu.”
“Chỉ là cô ấy không biết em có thể làm tốt hay không thôi.” Trần Tứ nói: “Em cứ làm tốt cho cô xem không phải là được rồi ư?”
Tống Gia Mạt chớp chớp mắt.
Đúng vậy, Đào Bích chỉ sợ cô mạo hiểm, muốn cô đi theo con đường an toàn, nhưng nếu như cô có thể giành được thành tích phát thanh thật tốt, chứng minh rằng mình phù hợp với con đường này, nếu như cô có thể thi càng tốt hơn nữa thì sao Đào Bích có thể từ chối được?
“Ngày mai em sẽ tham gia một khóa học phát thanh, hình như sắp có cuộc thi gì đó rồi,” Tống Gia Mạt nói, “Nếu có thể lọt vào top 3 thì chứng minh em cũng không hề thua kém những người đã học mấy năm trời.”
“Ừm.”
Dừng một chút, Trần Tứ nói: “Lớp phát thanh có con trai không?”
“Có chứ.”
“Vậy đến lúc đó anh sẽ đưa em đi.”
Cô quay đầu đi, khẽ hừ một tiếng, nhưng khóe mắt lại hơi cong lên.
Có phương án giải quyết, lòng cũng nhẹ nhàng hơn.
Dường như muốn xác nhận chuyện gì đó, cô bỗng hỏi: “Anh sẽ ủng hộ quyết định của em đúng không?”
“Đương nhiên.”
Lại qua mấy giây sau, thiếu nữ bỗng ngẩng đầu nói: “Em sẽ thi thật tốt, anh chờ em ở Túc Đại đấy.”
Trần Tứ nhìn cô, một lúc sau mới bật cười: “Được thôi, anh chờ em ở Túc Đại.”
Tống Gia Mạt gật gật đầu, lại yên lặng đi sau lưng anh.
Đêm nay thật đẹp, bọn họ vòng qua con đường phồn hoa của trường học, ở đường mòn không bóng người cô mới dám đến gần anh hơn một chút.
Tống Gia Mạt bỗng suy nghĩ, không biết bao giờ bọn họ mới có thể cùng nhau đi dạo dưới ánh nắng mặt trời, nắm tay nhau đi dạo trong sân trường, nhận lấy lời chúc phúc và khen ngợi của mọi người.
Chắc là sẽ có một ngày như vậy thôi.
Trần Tứ nghiêng đầu: “Nghĩ gì đấy?”
Cô khôi phục tinh thần.
“Đang nghĩ, lỡ như sau này em phải lưu lạc đầu đường…”
“Không có đâu…” Trần Tứ duỗi tay xoa xoa vành tai cô: “Anh nuôi em.”