Chương 49
Sau khi cô nói xong câu đó, phòng ngủ trầm mặc trong chốc lát.
Rất nhanh sau đó, tiếng gõ cửa vang lên, Tống Gia Mạt cười cười: “Còn thất thần làm gì, có người tìm kìa.”
“À à,” Lúc này Tiểu Dương mới phản ứng lại, “Tớ đi mở cửa.”
Lần này là chuyển phát nhanh, người nhận là Tống Gia Mạt.
Đèn đã sửa xong, Tống Gia Mạt cúi đầu mở ra, lấy ra một hộp quà sáng màu.
Bên trên là logo Beluga, bên trong là một quyển sổ tay, xung quanh là mấy món đồ nhỏ.
Cẩu Kỷ: “Đây là cái gì?”
“Có phải là quà của Beluga FM tặng cho những chủ kênh radio đã ký hợp đồng không? Tớ thấy có mấy người cũng đăng lên trang chủ.” Tiểu Dương nói, “Nhưng mà hình như của Mạt Mạt không giống của bọn họ cho lắm…”
Tống Gia Mạt cũng có hơi thất thần.
Sáng nay shipper gọi điện thoại tới hỏi cô có nhà không, cô tưởng rằng Doãn Băng Lộ gửi đồ ăn vặt đến nên sửa lại thành địa chỉ trường học, không nghĩ tới thế mà là đồ của Beluga.
Tiểu Dương hỏi cô: “Cậu ký mấy năm thế?”
“Bốn năm rưỡi.”
“Vậy chắc là vì thời gian lâu hơn nên quà cũng không giống, mấy người tớ theo dõi đều chỉ ký một năm thôi.”
Tiểu Dương nói: “Cũng có thể là tùy vào mức độ nổi tiếng, lượng fan của cậu gấp bọn họ đến mấy lần.”
“Có thì nhận là được rồi,” Tống Gia Mạt cười cười, “Tặng gì cũng là thành ý.”
Tiểu Dương gật đầu: “Phúc lợi của Beluga tốt thật đấy, ngày lễ ngày Tết cũng thường gửi quà, thi thoảng còn gửi bánh trung thu rồi bánh bao các thứ.”
Cẩu Kỷ: “Tốt vậy á? Vậy tớ cũng đi đăng ký làm chủ kênh radio là được nhận rồi đúng không?”
“Cậu tưởng dễ xơi lắm hả? Yêu cầu của bọn họ cao lắm…”
Tiểu Dương và Cẩu Kỷ sôi nổi thảo luận về chuyện hợp đồng, Tống Gia Mạt ngồi trước bàn, cẩn thận xem xét món quà này.
Trang đầu tiên của quyển sổ tay có kẹp một chiếc bookmark.
Bên trên vẽ một chiếc răng khôn.
Cô nhớ rõ, trong một buổi livestream cách đây không lâu, có người nhắc đến đề tài mối tình đầu, ai cũng phải nói qua một chút xem với bản thân mình, mối tình đầu là sự tồn tại như thế nào.
Khi ấy, cô trả lời là răng khôn.
Giống chiếc răng khôn đầu tiên mọc ra ở tuổi dậy thì, khi mới nhú thì đau, mà khi mọc xong rồi vừa chắc vừa thừa.
Nhổ sẽ đau, không nhổ cũng sẽ đau.
*
Đầu tháng mười, Melbourne ở Nam bán cầu, 6 giờ tối.
Trần Tứ vừa đeo tai nghe lên thì thấy bạn cùng phòng đẩy cửa ra, kèm theo đó là vài tiếng sủa dữ dằn.
Bạn cùng phòng còn đang thấy khó hiểu: “Sao con chó này mãi mà không thân được thế, đã một năm rồi mà nhìn thấy tôi vẫn sủa, chưa thấy con Labrador nào hung dữ như vậy.”
“Tứ, lại đang nghe radio đấy à? Tôi nói này, 6 giờ ngày nào ông cũng cầm điện thoại nghe cái đó, không biết đang nghe gì mà vui thế?”
“Radio không phải là thứ chỉ có người già mới thích nghe à? Ông không yêu đương với mấy cô em tóc vàng mắt xanh nóng bỏng mà xu hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ lại là cái đài phát thanh à?”
“Mọe! Tầng trên lại nướng bánh nướng xốp rồi!”
“Tối nay tôi không cần ăn cũng no rồi, đừng dụ dỗ tôi như thế nữa mà!”
“Bà cụ tầng trên này cũng quá đáng thật, ngày nào cũng nướng bánh nướng xốp, cũng chẳng bao giờ cho người khác ăn, cũng không bán, hơn nửa đêm còn thích nhảy múa làm phiền người khác.”
“Bây giờ vẫn có thể duy trì quan hệ láng giềng hòa thuận là hoàn toàn dựa vào sự thiện lương trong xương cốt của tôi đấy.”
“Oh shit, cái thùng này của ông lại chọc đến cái mông quý giá của tôi rồi!”
“Rốt cuộc bao giờ ông mới dọn cái thùng này đi thế, mà toàn là mấy đồ lung tung gì đâu, còn cả cái hộp này nữa, toàn là vé máy bay…”
“Ông xem hành trình của ông kỳ quặc đến mức nào này!”
“Tháng mười hai năm ngoái lạnh như vậy mà ông đi đi về về trong ngày, không hiểu nổi.”
“Còn có hai tấm vé này nữa này, mùng 7 tháng 6 về nước, mùng 9 lại bay về đây, ông về nước làm gì? Ngủ ở Trung Quốc à?”
“Tháng trước cũng thế, còn chưa đủ một ngày đã quay về, ông thích ngồi máy bay lắm hả? Thế sao ông không học ngành hàng không đi, học y làm gì, học y cũng không cứu được người Trung Quốc đâu!”
“Còn cái này nữa, vẽ hàm răng ở đây làm gì? Tôi nhìn thấy đã thấy đau tủy rồi!”
…
Người này không ngừng lải nhải, cũng không thèm để ý tới chuyện mình không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Trần Tứ không nói gì mà kéo một bên tai nghe xuống.
“Nói xong chưa?”
“Ấy…” Người nọ xoa xoa cái đầu nhuộm đủ màu sắc: “Tôi…”
“Im miệng.”
“Được thôi.”
Căn phòng cuối cùng cũng khôi phục sự yên tĩnh.
Trần Tứ đeo tai nghe lên, chỉnh lớn âm lượng.
Trong tai nghe, thiếu nữ vừa bắt đầu buổi phát sóng, đang giao lưu với khán giả, thi thoảng nhận được vài câu hỏi, cô sẽ kiên nhẫn trả lời, nhân tiện nhắc nhở thời tiết ngày mai, sau đó bắt đầu chủ đề chính.
Giọng nói của cô không khác trong trí nhớ là bao, có trưởng thành hơn một chút, nhưng lại giống như không hề thay đổi.
Hôm nay Bắc Thành trở lạnh, cũng không biết cô đã thay chăn chưa.
Trần Tứ dựa vào thành giường.
Anh nhớ tới lúc mình vừa chuyển tới đây, lúc đó còn chưa có bạn cùng phòng, một mình ở trong căn phòng trống trải, đến buổi tối lại càng thêm yên tĩnh, nhắm mắt lại, căn bản là không thể ngủ được.
Mất ngủ suốt cả đêm, suy nghĩ thường xuyên hỗn loạn, ngủ chưa được mấy tiếng đã tỉnh, sau đó mở to mắt nhìn bầu trời đêm.
Lúc trời nắng, anh sẽ nghĩ cô ham lạnh như vậy, uống quá nhiều đồ uống lạnh, không biết khi đến tháng có đau lắm không.
Lúc trời mưa, anh sẽ nghĩ, lỡ như cô không mang ô, phải dầm mưa ít nhiều mới về được đến nhà.
Trời đổ tuyết cũng sẽ nghĩ, lúc đắp người tuyết cô có nhớ đeo bao tay hay không, ngón tay đỏ lên vì lạnh cũng không có ai ủ ấm giúp cô.
Nhớ tới mình quên không nói với cô, đừng đựng quá nhiều đồ trong cặp, nặng như thế sẽ không đeo được.
Đừng để nhiệt độ điều hòa thấp quá, nhớ phải luôn sấy tóc, nếu không sẽ bị cảm.
Anh không ở đó, phải chăm sóc bản thân cho thật tốt.
Nhưng trước khi chia tay, thế nhưng anh chỉ để lại cho cô một chữ “Được”.
Thiếu niên chậm rãi nhắm mắt lại, phảng phất như thể trở lại năm ấy.
Cái năm vừa gặp cô kia.
Năm ấy, bầu không khí trên dưới nhà họ Trần đều trầm mặc, dường như lúc nào cũng có mây đen bao phủ, thật lâu cũng không tan.
Mãi cho tới đêm mưa nào đó, anh đi xuống lầu, nghe thấy bác cả giới thiệu với mình.
“Sau này đây sẽ là em gái của cháu.”
Khi đó anh không để ý, nhìn thoáng qua rồi lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Ngay từ đầu anh vốn không thích cô.
Sao có thể thích được cơ chứ, mẹ và em gái vừa mất chưa được bao lâu đã phải nhanh chóng đón nhận một thành viên mới, thay thế em gái ban đầu của anh, di chuyển sự chiều chuộng của mọi người trong nhà. Với anh năm ấy mà nói, cô là một kẻ xâm lấn.
Trước đó, cậu bé Trần Tứ cũng được gọi là con cưng của trời.
Bố anh, Trần Kiến Nguyên, đẹp trai cao ráo, có tham vọng sự nghiệp cực lớn, chưa đến mấy năm, công việc kinh doanh của gia đình đã phát triển mạnh mẽ, mua hết mảnh đất này đến mảnh đất khác.
Mẹ anh, Tống Thư Vân, có tri thức hiểu lễ nghĩa, là một nghệ sĩ violin, dòng dõi thư hương, vừa dịu dàng vừa duyên dáng, ngay cả cách nói chuyện cũng dịu dàng chậm rãi, dường như không hề biết tức giận, là một người vợ hoàn hảo.
Tình cảm vợ chồng hòa thuận, sau khi sinh anh ra, không lâu sau lại sinh ra Tống Giai Giai.
Nhưng không ai ngờ rằng biến cố như vậy lại xảy ra…
Mẹ anh vẫn luôn bị trầm cảm nhẹ từ khi sinh ra, chỉ là không có ai biết, mà sau khi sinh Tống Giai Giai, trạng thái cảm xúc của bà càng ngày càng sa sút.
Lúc đó bố anh bề bộn việc công ty nên cũng không phát hiện ra, vào thời điểm không ai ngờ tới, Tống Vân Thư để lại một bức di thư, lựa chọn tự sát.
Bà còn đưa cả Tổng Giai Giai vẫn còn nhỏ tuổi đi cùng.
Không thể nghi ngờ, đây là biến cố lớn của nhà họ Trần.
Nó hủy hoại Trần Kiến Nguyên, đồng thời cũng phá nát tuổi thơ của anh.
Anh nhìn thấy bố mình cả ngày chỉ biết ôm tấm ảnh chụp mà rơi nước mắt, cơm không ăn vào, hỏi người mẹ đã biến thành tấm ảnh đen trằng rằng sao có thể nhẫn tâm như vậy, hỏi bà vì sao lại một mình chịu đựng nhiều như vậy, vì sao không chịu nói gì với những người thân thiết nhất.
Nhưng đồng thời, ông cũng hối hận vì sự chậm hiểu và sơ sẩy của mình.
Dưới sự tr.a tấn kép như vậy, tinh thần của Trần Kiến Nguyên càng ngày càng sa sút, thậm chí còn phải dựa vào thuốc thang mới có thể duy trì sự ổn định.
Anh cũng lờ mờ hiểu rằng, hai người thân thiết nhất trên đời này của mình sẽ không trở về nữa.
Bắt đầu từ ngày ấy, thiếu niên trở nên ít lời, không muốn giao tiếp với thế giới bên ngoài, cũng không thể giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Sau đó nữa, bọn họ nói, bố anh nhặt được một đứa trẻ rất giống em gái anh…
Thật ra căn bản không giống, từ nhỏ Tống Giai Giai đã lớn lên trong nhung lụa, mũm mĩm khỏe mạnh, trong tủ quần áo có đủ loại kiểu dáng.
Còn bé gái năm ấy gầy trơ xương, khoác lên người bộ quần áo mỏng tanh không vừa người, cúi đầu đầy nhút nhát và lo sợ.
Nhưng nhà họ Trần vẫn giữ cô lại, bởi vì đây là cách duy nhất để Trần Kiến Nguyên sống sót.
Có cô, cảm xúc của bố như thể tìm được một điểm tựa, cuối cùng cũng dần dần ổn định lại, có thể không cần dựa vào thuốc thang nữa.
Nhưng cho dù là vậy, dưới góc độ của anh, cô cũng chỉ là kẻ xâm lấn, là một người qua đường Giáp Ất Bính Đinh không quan trọng mà thôi…
Cô giống như người qua đường cùng chung một mái hiên.
Anh cũng không quan tâm cô là ai, muốn làm gì, chỉ cần cô không làm tổn thương cái nhà này.
Mãi cho tới ngày hôm đó, anh nhìn thấy tất cả quà tặng và bao lì xì thân thích tặng cho cô đều được cô bé nhón chân nhét hết lại vào ngăn tủ trên cùng.
Cô biết cái gì thuộc về mình, còn cái gì không thuộc về mình, cô sẽ trả lại tất cả.
Thật hiểu chuyện.
Hiểu chuyện tới mức khiến người ta đau lòng.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, thái độ của anh dần dần chuyển biến.
Mặc dù hai người vẫn không nói chuyện với nhau, nhưng thi thoảng anh sẽ chú ý tới cô.
Thấy cô ngoan ngoãn lắng nghe lời bố nói, thấy cô có sự mẫn cảm tinh tế vượt xa bạn bè cùng trang lứa, thấy lúc cô không cẩn thận làm nghiêng ly nước, làm tạt một chút nước ra ngoài cũng sẽ cúi đầu, liên tục lùi về phía sau.
Chỉ là sẽ không có ai trách cứ cô cả.
Cuối cùng trong nhà cũng có một chút hơi ấm, anh nghĩ, thật ra cơ thể bọn họ đều rất lạnh, chấp nhận cô, cũng xem như có thêm một người để sưởi ấm cho nhau.
Cuối tháng mười hai, mùa đông đã đến, bố được đưa tới một nơi xa hơn để dưỡng bệnh, ngày đó chỉ còn hai người họ ở nhà.
Cậu bé vô tình đẩy cánh cửa phòng mẹ mình ra, nhìn thấy một quyển nhật ký.
Những con chữ kìm nén, trăm ngàn lần vật lộn và tuyệt vọng, những đau thương mẹ chưa bao giờ thổ lộ với người khác, tất cả đều lựa chọn tự mình gồng gánh.
Khi đó anh bỗng suy nghĩ, em gái đi rồi, anh tồn tại, lại còn chấp nhận một người em gái mới, như vậy liệu có xem là phản bội không?
Bên cạnh quyển nhật ký là một lọ thuốc ngủ, mẹ đã rời đi như vậy đấy.
Estazolam, mười viên là đủ gây ch.ết người.
Anh ch.ết lặng vặn nắp ra, mở lòng bàn tay, đổ ra từng viên một.
Một viên, hai viên, ba viên…
Anh nghe thấy sau lưng có người gọi anh: “Anh ơi.”
Đó là lần đầu tiên cô bé gọi anh, lần đầu tiên nói chuyện với anh, ngữ điệu sợ sệt nhút nhát, nhưng lại mang theo sự dũng cảm lớn lao.
Anh quay đầu lại, nghe thấy cô nói, “Em có hơi đói.”
Đấu tranh nội tâm một lúc lâu, cuối cùng anh đặt lọ thuốc kia xuống, nghĩ, đợi lát nữa vậy.
Đợi lát nữa là có thể nhìn thấy mẹ rồi.
Anh ra khỏi phòng, nấu cho cô một bát mì, đang định rời đi, lại thấy cô ăn lấy ăn để rồi nói tiếp, “Anh ơi, em vẫn còn đói.”
Vì thế cô ăn hết bát này đến bát khác, hết đĩa này tới đĩa khác, mãi cho tới khi cô không thể ăn nổi nữa, dựa vào bồn rửa tay nôn khan, lúc ấy anh mới hiểu ra, cô đang cứu anh.
Cô cứu anh.
Cô bé năm ấy vụng về mà hướng nội, không thể tìm được cách gì thông minh hơn, chỉ có thể bám lấy anh, cố hết sức giữ chặt anh.
Đêm hôm đó, cô nôn mửa tới mức sốt cao không giảm, mở máy sưởi, đắp chăn thật dày mà vẫn còn nhè nhẹ run rẩy, nhưng ngón tay vẫn nắm chặt tay anh.
Trên mu bàn tay cô còn cắm kim truyền nước, người lớn trong nhà cũng tới, nhưng cô vẫn nắm chặt tay anh như cũ, ngay cả lúc ngủ mơ cũng nắm chặt ngón tay, gầy tới mức có thể nhìn thấy mạch máu dưới da thịt.
Anh không thể không xúc động.
Cũng vào khoảnh khắc ấy, anh ý thức được, anh không thể đi, cô cần anh.
Anh trông chừng bên giường cô cả đêm, ngồi im thật lâu, cũng suy nghĩ thật nhiều.
Cuối cùng, anh đứng dậy, vứt tất cả thuốc ngủ trong ngăn kéo.
Nhìn những vệt đỏ và vết sẹo còn chưa tan hết trên cánh tay cô, anh nghĩ, anh là anh trai, anh phải bảo vệ cô, ở bên cạnh cho đến khi cô trưởng thành.
Nhìn thấy bông hoa mọc ra từ bụi gai trong cuộc sống của cô.
*
Đêm càng sâu, anh không biết thiếp đi từ bao giờ, lại tỉnh lại trong hồi ức.
Trước mặt là một màu đen, radio cũng đã ngừng phát.
Trần Tứ trợn tròn mắt, trong bóng đêm, từ từ ngửa đầu ra đằng sau.
Bên tai dường như vẫn còn vang vọng tiếng nói của cô, và cả khi cô cười rộ lên, đuôi mắt sẽ hơi nheo lại.
Cho dù trôi qua đã lâu nhưng vẫn cứ rõ ràng trước mắt.
Yêu một người không nên yêu, anh có vô số suy nghĩ muốn ở bên cô, nhưng lại chỉ có một đôi mắt không thể nhìn thấy cô và một đôi tay không thể chạm vào cô.
Trước khi người tới, sau khi người đi, tôi còn phải cô độc bao lâu nữa.