Chương 51
Âm nhạc vẫn đang được phát, tiếng chuông Giáng Sinh bị át đi bởi tiếng ồn.
Cô chớp chớp mắt, lúc này mới lấy lại tinh thần, nói cho hết câu vừa rồi.
“Thật… Xin lỗi.”
Không chờ anh mở miệng, cô lại cúi đầu, nhìn ngón tay nào đó của anh, ngây ngốc mở miệng: “Tay anh chảy máu rồi.”
Trên bó hoa của cô có quấn một vòng bóng đèn, có thể là bị dây tóc bóng đèn làm xước.
Cũng không biết đầu óc chập mạch kiểu gì mà cô mở miệng nói:
“Nhà em có cồn.”
…
Không nhớ rõ là về nhà thế nào.
Trần Tứ đi cùng cô, lúc cô đóng cửa, anh đứng ngay phía sau cô.
Cô cảm thấy mình như đang bước trên mây, không hề có cảm giác chân thật, đầu óc giống như chiếc máy đọc sách bị kẹt tiếng, lúc nói lúc tắt.
Tống Gia Mạt không biết phải làm gì, sờ sờ vành tai: “Để em tìm hộp thuốc.”
“…Được.”
Cô lục mấy ngăn tủ, tìm thấy một hộp thuốc nhỏ màu bạc, ngồi bên cạnh xử lý vết thương cho anh.
Miệng vết thương không nông không sâu, vết máu chảy ra khiến cô có hơi hoảng loạn, lấy một miếng bông tẩm cồn rồi nhẹ nhàng lau lên miệng vết thương.
Ánh mắt cô nghiêm túc, động tác nhẹ nhàng, cô nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”
Anh lắc đầu: “Không đau.”
Cô yên tâm, tiếp tục tập trung vào công việc trên tay.
Trần Tứ nghiêng đầu nhìn thoáng qua cách bài trí của căn phòng.
Phòng của cô được thu dọn gọn gàng ngăn nắp, trên bàn trà đặt sách và cơm tự sôi, chỉ có một chiếc gối ôm, ban công đặt thang và cờ lê ốc vít, trong góc phòng có mấy chai bình xịt hơi cay, đầu giường đặt chuông báo động.
Anh rũ mắt, nhìn về phía hộp thuốc đã được cô mở ra.
Thuốc giảm đau, một vỉ mười hai viên, bây giờ chỉ còn lại một viên.
Thuốc cảm cúm, một hộp chín túi, còn thừa ba túi.
Thuốc trị bỏng, một tuýp đã dùng gần hết.
Băng cá nhân, một túi 30 cái, bây giờ trống rỗng.
Hình như cảm nhận được lòng bàn tay anh giật giật, Tống Gia Mạt ngẩng đầu:
“Đau ạ?”
“Có một chút.” Anh nói.
Nhưng cô cũng đã đổi thành Povidone* rồi mà.
*Povidone được dùng để Khử khuẩn và sát khuẩn các vết thương do chấn thương hay phẫu thuật, vết loét sâu.
Tống Gia Mạt khẽ nhăn mày, nhanh tay bôi thuốc xong rồi mở một miếng băng cá nhân hình vuông dính lên.
Sao lại có người dùng cồn không đau mà Povidone lại đau chứ? Cô nghĩ.
Cô đứng dậy, thậm chí bắt đầu tự hỏi xem thuốc đó mình mua từ bao giờ, có phải đã quá hạn rồi hay không.
Bỗng nhiên ngoài ban công có âm thanh truyền đến cắt ngang suy nghĩ của cô.
Là một chiếc tủ nhỏ cô mua để tự lắp, nhưng mấy hôm nay cô bận quá, vậy nên trì hoãn mấy ngày, ván gỗ chất thành đống bên cửa sổ, lúc này gió thổi qua, có một tấm gỗ rơi xuống dưới.
Trần Tứ: “Mua gì vậy?”
Cô thành thật trả lời: “Tủ đầu giường.”
Vừa dứt lời, sức gió càng mạnh hơn, một miếng gỗ bị kẹt lại phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Trần Tứ: “Em mà không lắm thì đêm nay sẽ không ngủ được đâu.”
Cô đi qua nhìn bản vẽ, thấy khá đơn giản vì thế lập tức hành động, dùng cùi chỏ chống một miếng gỗ, còn một tay khác thì nhặt tấm ván gỗ vừa rơi xuống lên.
Dưới ánh đèn, ánh mắt cô tập trung, dùng góc tường làm giá đỡ, một mình cũng có thể hoàn thành công việc.
Trần Tứ đứng bên cạnh, ngón tay nâng lên rồi lại hạ xuống.
Trong quá khứ, những chuyện thế này cô gái nhỏ gần như đều chỉ chơi xấu cười cười, sau đó đi đến trước mặt anh nói mấy lời dễ nghe để anh giúp cô làm cho xong.
Anh bỗng hơi thất thần.
Năm năm là thời gian đủ dài để cô gái nhỏ mà anh từng che chở nghiêng ngả trưởng thành trong thực tại.
Tống Gia Mạt không biết vì sao anh bỗng im lặng, chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt anh như một tấm lưới, lặng lẽ bao phủ cả người cô.
Cô tưởng rằng anh đang nhìn mình nên càng nhanh tay hơn, muốn chứng minh rằng một mình mình cũng có thể tự làm xong được…
Nhưng không biết vì sao, bị anh nhìn như vậy, cô bỗng quên mất nên tiếp tục làm gì, mất một lúc lâu mà đinh ốc cũng không thể ngay hàng thẳng lối.
Mà trước mặt bỗng xuất hiện một cái bóng, dụng cụ trong tay bị người ta cầm lấy.
“Để anh làm.” Anh nói.
Cô à một tiếng, nói được.
Động tác của anh vẫn nhanh chóng như thế, không lâu sau, chiếc tủ được lắp xong.
Trần Tứ lấy một miếng băng keo trong ngăn kéo đang mở của cô rồi dán vào mấy góc nhọn của chiếc tủ, sau đó mang nó vào phòng ngủ của cô.
Cô đi theo sau lưng anh, dép lê ma sát với sàn nhà vang lên tiếng loạt xoạt.
Cô cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng lại không thể nói được thành lời.
Vốn dĩ tủ của cô vẫn chưa hư, chỉ là ngăn kéo không được mượt cho lắm, Tống Gia Mạt ngồi trên đầu giường, lấy mấy món đồ trong tủ cũ ra rồi cho vào tủ mới.
Anh cứ đứng bên cạnh nhìn cô thu dọn.
Không biết vì sao, động tác của Tống Gia Mạt chậm lại theo bản năng.
Tiếng ồn ào ngoài cửa sổ dần biến mất, không biết bây giờ là mấy giờ rồi.
Tóm lại, hình như đã tới lúc nên rời đi rồi.
Cô nghe thấy anh nói, “Anh đi trước.”
Cổ họng như bị tắc nghẹn, cô nghe thấy có một âm thanh nho nhỏ, mỏng manh mà chắc chắn phát ra từ nơi đáy lòng mình… Đừng mà.
Nhưng lời nói ra miệng lại biến thành một chữ “Được”.
Kéo cửa ra, nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng cười, chỗ mái hiên vang lên tiếng lộp độp như bị thứ gì đó đập vào.
Tống Gia Mạt hơi thất thần.
“Trời đổ mưa đá rồi.”
Cô nói, “Đợi lát nữa mưa ngừng hẵng đi.”
Ông trời cho cô một lý do chính đáng, khiến cô ít nhất là có thể giữ bình tĩnh khi đối diện với anh.
Trần Tứ nhìn cô một lát.
Ánh mắt anh giống như một cái hồ sâu, không thấy rõ cảm xúc, chỉ không ngừng kéo người ta rơi vào đó.
Không biết đã qua bao lâu, anh hơi rũ mi rồi nói: “Vào đi, bên ngoài lạnh.”
Bên ngoài lạnh, mà bên trong cũng lạnh.
Bọn họ giống như đôi tình nhân luống cuống tay chân trong buổi hẹn hò đầu tiên, bước đến cửa rồi lại lùi về, trong sự im lặng ngây ngô của nhau, cùng trải qua thời gian đang đếm ngược.
Cuộc hội ngộ này long trọng mà vội vã, tất cả phản ứng đều trúc trắc, là phản ứng bản năng nguyên thủy nhất.
Cô mờ mịt suy nghĩ, hình như cô đã nói nên làm anh em, nhưng anh em thì phải trông như thế nào?
Cô nuốt khan nước bọt, hỏi anh: “Anh muốn uống gì không?”
Hình như anh cười nhẹ, đã gặp lại nhau mấy tiếng đồng hồ, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười.
Mặc dù không giống trong quá khứ cho lắm.
Anh nói: “Đừng khách sáo như vậy.”
Bánh răng của thời gian thực sự lăn qua cả cơ thể, khiến những người đã từng thân mật khăng khít cũng nhìn thấy được khoảng trống mà nó tạo ra.
Nên lấp đầy khoảng trống đó thế nào bây giờ, cô nghĩ, cô thậm chí còn không được xem là người yêu cũ của anh.
Đêm nay cô vẫn luôn khó chịu, nhưng cô chỉ cho rằng đó là vì mình bất cẩn ăn đồ ăn quá cay, mãi cho tới giờ phút này, vừa định nói gì đó thì bụng dưới càng đau đớn hơn khiến cô không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Trần Tứ: “Đến kỳ sinh lý à?”
Cô không nghĩ tới kinh nguyệt tháng này lại đến không đúng lúc như vậy.
Không khéo đến vào lúc này, phản ứng mạnh mẽ cũng không đúng lúc, cảm giác đau quặn từng cơn cũng không đúng lúc.
“Đi tắm đi,” Trần Tứ nói, “Trong nhà có đường đỏ không?”
Mới đầu cô cảm thấy ảo não, nhưng nhìn thấy bóng lưng mở cửa tủ lạnh ra của anh, nhưng bây giờ cô lại bỗng cảm thấy đây cũng xem như là một sự may mắn.
Cô bị Trần Tứ đuổi về giường, đắp kín hai lớp chăn, lòng bàn chân còn đặt thêm một túi chườm nóng.
Cô cuộn tròn trên giường, hình như cơ thể vì đến tháng nên yếu ớt hơn nhiều.
Trần Tứ pha nửa cốc nước đường đỏ sau đó đưa cho cô.
Cô gái nhỏ rũ mi nói, “Em không muốn uống cái này.”
Nói rồi cô mới cảm thấy không ổn, đây rõ ràng là lời mà chỉ có Tống Gia Mạt của tuổi mười sáu, mười bảy mới có thể mở miệng nói ra, chứ không nên là câu trả lời của cô vào giờ phút này.
Vì thế cô mím môi, dừng lại một giây rồi nâng cốc uống một hơi cạn sạch.
Người trưởng thành thì không có tư cách làm nũng.
Cô lặp đi lặp lại, cố gắng đè nén bản tính sắp lộ ra.
Cũng may Trần Tứ cũng không nói gì, anh vẫn không thích nói nhiều, chỉ ngồi bên mép giường cô chỉnh ánh đèn tối đi một chút.
Anh nói: “Có lạnh không?”
Cô lắc đầu nói không lạnh, dừng một lát, cô nói tiếp: “Nhưng mà đến nửa đêm túi chườm nóng sẽ lạnh.”
“Em cũng không muốn bật điều hòa,” cô nói, “Chán.”
Trần Tứ di chuyển một cái quạt sưởi đến gần, có vẻ cô thường dùng cái này.
“Vậy thì bật cái này.”
Cô sờ sờ góc chăn, “Cái này không di chuyển được, dễ bị bỏng.”
“Ừm,” anh nói, “Vậy thì anh để ý giúp em.”
Rõ ràng là dẫn anh tới đây để băng bó cho anh, cuối cùng lại biến thành anh chăm sóc cho cô.
Cô cảm thấy mình thật kỳ lạ, rõ ràng lúc anh không có ở đây, cô có thể làm được mọi việc, nhưng anh vừa xuất hiện, thì ngay cả kỳ kinh nguyệt một tháng một lần cũng khiến cô trở nên yếu ớt như vậy.
Cô vừa ghét bỏ một bản thân như vậy, vừa không nhịn được mà sa vào sự dịu dàng của anh mà đã lâu cô chưa được cảm nhận.
Tống Gia Mạt nhẹ nhàng dịch dịch góc chăn, nhỏ giọng nói.
“Em nghe bác cả nói anh đang hẹn hò.”
“Không,” anh nói, “Lúc gọi điện thoại bạn cùng phòng nói lung tung thôi.”
“…Ồ.”
Cô mím môi, trái tim bỗng thả lỏng.
Cô nằm xuống nhắm mắt lại, một lát sau lại mở ra.
Thật sự là quá mệt mỏi, nhưng hình như còn chưa được mười phút thì cô lại mở to mắt.
Anh ngồi trong ánh đèn mờ nhạt lúc sáng lúc tối, rũ mi nhìn cô.
“Ngủ đi, anh không đi.”
Cô nghe thấy tiếng của anh.
Cô muốn đưa tay ra mò mẫm, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén, nắm chặt góc chăn gần chỗ anh ngồi nhất rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh lại sau một giấc, hình như đã đến lúc hừng đông, cô nằm nghiêng về phía cửa sổ, nghĩ đến gì đó, Tống Gia Mạt bỗng xoay người.
Trên ghế đã không còn ai.
Tình cảnh này giống hệt ngày anh rời đi năm năm trước, đầu óc cô trở lại với sự trống rỗng, để chân trần chạy xuống giường, đứng ở cửa phòng ngủ, phòng khách cũng trống không.
Khiến người ta phải nghi ngờ rằng tối qua phải chăng cũng chỉ là do cô quá mong nhớ nên mới ảo tưởng ra một giấc mộng đẹp.
Cô đứng ở cửa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tiếng khóa cửa vang lên, Trần Tứ xách theo một túi đồ quay trở lại, trên người vẫn còn mang theo sương mù của buổi sớm.
Như thể có sợi dây đã căng chặt từ lâu bỗng chốc đứt phựt vào giờ phút này.
Trằn trọc, mất rồi lại có, lúc này cảm xúc của cô gần như sụp đổ, tình cảm đè nén cũng tuôn ra, cô nhào vào vòng tay của anh như phát điên, cắn chặt vai anh như thể đang trút bỏ nỗi uất nghẹn và những khó khăn trong khoảng thời gian dài đằng đẵng này.
Sau đó cô dần dần khóc không thành tiếng, sống lưng cô run rẩy như thể trở lại cái tuổi mười sáu năm ấy, có tư cách khóc lớn mà không để ý tới điều chi, lớp áo giáp khoác lên mình trong quá trình trưởng thành cũng vỡ vụn thành từng mảnh, để lộ ra con người chân thật yếu ớt cần được bảo vệ.
“Đừng khóc.”
Anh nói.
Nhưng ngoại trừ như vậy, hình như anh cũng không thể làm được gì hơn.
Trần Tứ bế cô lên để tránh cho cô bị cảm lạnh bởi đứng bên ngoài thời gian dài, cái túi bị anh ném sang một bên, cánh tay còn lại không biết nên đặt đâu cho phải, cuối cùng chỉ có thể khẽ vuốt lưng cô như đang an ủi.
Hình như cô đã khóc rất lâu, nói sạch những tình cảm đã tích tụ trong năm năm nay, đến cuối cùng, hơn nữa bả vai của Trần Tứ đều bị nước mắt của cô làm ướt nhẹp, lúc này lòng cô cũng dễ chịu hơn không ít.
Tống Gia Mạt từ từ rời khỏi đầu vai của anh, bây giờ mới nhận ra tư thế này có chút xấu hổ, thế là cô lặng lẽ bò xuống, giả vờ đi lấy khăn giấy.
Anh nói, “Anh không ngủ được, thấy cửa hàng đã mở cửa nên đi mua một ít long nhãn và táo đỏ.”
“Anh nói dối.” Cô nói.
Trần Tứ: “…”
Cô nghĩ, dù sao hôm nay cô cũng đang đến tháng, không nghe lời cũng là chuyện bình thường.
Cô ngồi trên vị trí, chờ tới khi Trần Tứ đặt bánh bao hấp lên bàn, cô bất giác xoa xoa cằm lẩm bẩm: “Sao mà răng em đau thế nhỉ?”
Trần Tứ: “Bởi vì em cắn anh.”
…
Ký ức nào đó bỗng chốc ùa tới.
Cô rụt rụt bả vai, cuối cùng mới ý thức được mình vừa làm gì.
Như để chứng minh cho lời mình nói, Trần Tứ nâng tay cởi áo khoác, kéo áo sơ mi ra để lộ da thịt nơi vai trái.
Xương quai xanh của anh hõm rất sâu, phác họa đường nét của cơ bắp.
Giờ phút này, có một dấu răng nằm giữa xương quai xanh, vì vương chút nước bọt nên chuyển sang màu hồng nhàn nhạt, nhìn qua còn mang theo một chút… sắc tình.
“…”
Vành tai cô bỗng đỏ lên, dịch tầm mắt qua chỗ khác trước khi anh nhìn qua.
Nhưng anh lại quay đầu cô lại.
Trần Tứ cho rằng cô không nhìn thấy, ngón tay thon dài chỉ chỉ vào chỗ kia, giọng nói khàn khàn:
“Nhìn thấy chưa?”