Chương 97: Chú nhỏ nhà ta cưng chiều
Edit: Miêu - CQH
Tần Chi Nam hơi nhíu mày, “Tôi là chú của em ấy.”
Giọng nói Đường Mặc Trầm chuyển hơi trầm xuống, “Chú cũng không được.”
Trong đội còn có công việc khác, Tần Chi Nam không có thời gian đợi Bùi Vân Khinh tỉnh lại, chỉ là muốn lên lầu xem cô rồi đi.
Hai người đều là anh em của Bùi Phàm, tự nhiên đều bàn về vai lứa thì hơn so với Bùi Vân Khinh.
Là chú xem cháu gái, cái này có gì không được?
Tần Chi Nam cảm thấy không có gì để nói.
Khi anh ta đi vào là đúng lúc Đường Mặc Trầm từ trên lầu đi xuống.
Đường Mặc Trầm cũng là chú nhưng được vào xem, nhưng mình thì không được?
Người kia, thật sự càng ngày càng bá đạo rồi!
Đương nhiên cũng chỉ cảm thấy không có gì để nói mà thôi.
Quen biết với Đường Mặc Trầm mấy năm, Tần Chi Nam cũng biết được tính tình anh như thế nào.
Tên kia nói không được thì Thiên Vương lão tử đến đây cũng chắc chắn là không được, anh khôngmuốn vì chút chuyện nhỏ này mà trêu chọc vị đại nhân này đâu.
Đưa tay vào túi quần, từ bên trong Tần Chi Nam lấy ra một hộp quà tinh xảo, đưa đến trước mặt Đường Mặc Trầm.
“Cậu giúp tôi đưa cái này cho em ấy, có thể chứ?”
Đường Mặc Trầm không có nhận, “Là cái gì chứ?”
Trong giọng của Tần Chi Nam có phần bất đắc dĩ “Tôi cho em ấy quà sinh nhật, ai cần cậu lo chứ?”
anh ta biết Đường Mặc Trầm có cảm tình với Bùi Phàm, cũng biết Đường Mặc Trầm của yêu thương với Bùi Vân Khinh nhưng mà cũng không đến mức khi mình đưa quà tặng cho em ấy mà bị hỏi đến mức này.
Đường Mặc Trầm nhíu mày “Tôi là người giám hộ của cô ấy!”
“Em ấy cũng đã hai mươi rồi, cậu còn giám hộ gì nữa?”
“cô ấy đến tám mươi, tôi cũng là người giám hộ!”
“Đây là dây chuyền, cũng không được?”
Dây chuyền? Miêu - CQH
Đường Mặc Trầm nhíu mày “Vì sao đưa dây chuyền?”
không thể thuyết phục!
Tần Chi Nam từ trên ghế salon đứng lên “Tôi không đưa dây chuyền, chẳng lẽ tôi đưa em ấy dao với súng sao?”
anh ta vốn thuận miệng châm chọc, thế nào lại đâm vào lòng Đường Mặc Trầm.
Tên đại quê mùa này còn biết đưa dây chuyền, anh như thế nào đưa cô một dây cung!
Câu nói của Tần Chi Nam vừa ra khỏi miệng, lập tức cũng cảm giác được trong phòng khách độ ấm lại rơi xuống vài đọ, một cổ sát khí từ đối diện đưa đến.
Đem Bùi Vân Khinh đi cũng không phải anh ta, người này lại đưa ra bộ mặt đó như vậy là sao?
Chỉ coi như vì Bùi Vân Khinh gặp chuyện tập kích làm cho Đường Mặc Trầm không vui, Tần Chi Nam cũng không cùng anh so đo.
“Nhớ rõ đưa cho Vân Khinh đấy!”
Đem dây chuyền để trên bàn, anh ta xoay người đi ra khỏi cửa, trong đội còn một đống chuyện đangchờ anh xử lí, anh ta không có thời gian cùng Đường Mặc Trầm so đo chuyện nhỏ này mà đấu võ miệng.
….
….
trên lầu, tại phòng ngủ chính.
Bùi Vân Khinh mệt mỏi mở to mắt, ánh mắt rơi lên cây đèn ngọc lưu ly hoa lệ trên đầu, đem qua mọi chuyện nháy mắt xảy ra một lần nữa.
Nhớ đến cùng Đường Mặc Trầm tình cảnh điên long đảo phượng, cô không chỉ trên mặt càng thêm đỏ mà ngay cả tai cùng đỏ theo.
Bởi vì dược tính xâm nhập quá mạnh, cô hoàn toàn theo bản năng nhưng mà cảm giác cùng trí nhớ nhưng lại rất mẫn cảm, bởi vậy nhớ kỹ mỗi một chi tiết.
Nhớ rõ cô ôm anh chủ động đòi lấy như thế nào, nhớ rõ cô lôi kéo tay anh buông thả trên bản thân mình, nhớ rõ cô giống như rắn quấn quít lấy anh, đương nhiên cũng nhớ rõ cô càn rỡ thét chói tai cùng với thở dốc như thế nào…
May mà Đường Mặc Trầm là loại người về thể lực cực tốt, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ đều khôngtrụ nổi với dược tính bộc phát của cô.
Tình cảnh phóng đãng như vậy, nếu không phải chính mình trải qua chính cô cũng khó mà tưởng tượng được, cô sẽ làm ra chuyện như vậy.
Giờ này phút này, cô chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, ngón tay mềm nhũn giống như là gỡ xương cốt xuống vậy, khó chịu và đau đớn…
cô đã sống hai đời nhưng mà thân thể dù sao vẫn còn non nớt, làm sao trải qua ép buộc như vậy.