Chương 122: Nhất định là tàn binh của chiến tranh
Edit: mhà1097
Beta: Miêu - CQH
Trong bệnh viện cũng thật sự thiếu người, lịch phẫu thuật đã hẹn trước cũng phải đẩy ra tháng sau, bằng không Vương An cũng sẽ không mong muốn nhiều như vậy.
Bùi Vân Kinh nghĩ, “Bắt đầu từ ngày mai, khả năng mỗi tuần đến đây 4 lần.”
Ngoài thời gian đi đến căn cứ quân sự để huấn luyện thì thời gian còn lại cô đến bệnh viện làm việc. (không có gì ngoài việc phải đến căn cứ huấn luyện, tôi cũng có khả năng đến bênh viện làm việc.)
Trước đây cô còn đội xung phong (Trước kia vào thời điểm chữa bệnh), mỗi ngày phải có ít nhất hai ca phẫu thuật, thậm chí nhiều hơn.
Công việc của cô, không chỉ là một nghề nghiệp, cũng là một cách trải nghiệm cuộc sống.
cô đã quen cảm giác tay cầm dao phẫu thuật, hiện tại mỗi ngày đều nhàn rỗi, ngón tay đều muốn ngứa ngáy, đương nhiên cũng hy vọng có thể nhanh chóng bắt tay vào làm việc.
“thật tốt quá” Vương An vui sướng, “Trong hai ngày, tôi sẽ tận lực vì bác sĩ Đường mà chuẩn bị văn phòng cho cậu.”
“anh gọi tôi là tiểu Đường là được rồi.” Bùi Vân Khinh cười nói.
“Được, tiểu Đường, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
nói xong lời từ biệt với Vương chủ nhiệm khoa, Bùi Vân Khinh bước chân ra khỏi bệnh viện, nhìn trái phải thấy xung quanh không có người, cô đi nhanh qua đường rẽ vào hầm đỗ xe của siêu thị đối diện.
Kéo râu giả, tóc giả xuống, ngồi vào sau xe thể thao cởi bỏ áo thun rộng cùng với quần áo nam nhân bên ngoài ra…
Đem tất cả đồ ngụy trang cất vào ba lô, cô vừa nhìn vào gương chỉnh lại tóc vừa bấm điện thoại gọi cho Ninh Trạch Thiên.
“Tiểu Thiên, bây giờ trong tay cậu có bao nhiêu tiền có thể sử dụng?”
“Gần đây, ông nội của mình quản lý rất nghiêm, đại khái có khoảng bốn trăm năm trăm nghìn tệ đi.”
“Chuyển bốn trăm nghìn tệ cho mình.”
“Cậu có chuyện gì gấp à?”
Bùi Vân Khinh cười, “hiện tại không thể nói, cậu có cho vay hay không?”
Ninh Thiên Trạch “Gửi cho mình số thẻ của cậu.”
“Cảm ơn Ninh thiếu gia!”
“Ít nói nhảm, cậu chỉ cần đừng để bị kẻ khác lừa đảo là được!”
“Người cần phải lo lắng hẳn là kẻ lừa đảo, chứ không phải là mình đi.”
Cúp điện thoại xong nhét vào túi quần, Bùi Vân Khinh khởi động xe, đi vào một sở giao dịch chứng khoán, cố ý nổ xe thật to dừng lại ở ngoài cửa.
Quản lý từ của sổ nhìn thấy chiếc xe thể thao đắt tiền đến đây, liền biết là khách hàng lớn, tự mình ra nghênh đón, mời cô đến phòng làm việc của mình, bưng trà rót nước, tận tình phục vụ.
“Tiểu thư, cô chuẩn bị mở tài khoản để mua chứng khoán sao, mua bao nhiêu?”
Bùi Vân Khinh bày ra tư thế con nhà giàu kiêu ngạo nói, “Chơi thử trước cái đã, mua năm trăm nghìn chơi thử, nếu tâm trạng tốt, sẽ mua nhiều hơn nữa.”
Trong tay cô có một trăm nghìn tiền thưởng La lão gia cho, cùng với bốn nghìn của Ninh Trạch Thiên, vừa vặn năm trăm nghìn.
“không thành vấn đề”, Quản lý nào đâu biết rằng, kỳ thật trong tay cô chỉ có năm trăm nghìn này, mộtlòng phục vụ muốn kéo một khách hàng lớn, chỉ cười lấy lòng, “Trước tiên tôi sẽ mở cho tiểu thư một tài khoản VIP, nếu cô cần giao dịch, có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”
“Được” Bùi Vân Khinh lấy ra thẻ ngân hàng đặt lên trên bàn “Mua toàn bộ cổ phiếu của công ty dược phẩm Chu thị!”
Công ty Dược phẩm Chu thị?!
Công ty Dược phẩm Chu thị chính là công ty của gia đình Chu Đình An, vài năm nay vẫn cố gắng kéo dài hơi tàn, cổ phiếu đã rớt giá thảm bại, nhất định là tàn binh của chiến tranh.
Quản lý nghe thấy chỉ nhíu mày, “Tiểu thư, nếu cô không hiểu rõ thị trường lắm, ta có thể tư vấn đề xuất ra một số loại cổ phiếu có tiềm lực…”
Bùi Vân Khinh ngạo mạn cắt đứt lời hắn, “không cần, chỉ cần mua loại này!”
Con nhà giàu ngu ngốc, ý tốt của hắn còn không coi trọng.
Quản lý mắng thầm trong lòng, trên mặt lại nở nụ cười tười như hoa.
“Dạ, được ạ. hiện tại tôi liền đi thực hiện giao dịch giúp tiểu thư.”
Dù sao tiền là của cô, hắn chỉ cần kiếm được phí giao dịch là được.
Quản lý rời đi, Bùi Vân Khinh đưa tay phải qua lấy cốc nước, đưa lên môi vừa cười uống một ngụm.
Dựa theo trí nhớ của cô, qua ít ngày nữa, Chu Đình An sẽ tuyên bố với bên ngoài một loại thuốc mới, công ty Dược phẩm Chu thị cũng từ đó tự nhiên nổi lên.
Đến lúc đó, vị quản lý này nhất định sẽ hối hận đến muốn khóc vì đã không mua theo cô.