Chương 6
Chap 6
Bốn đứa tụi nó rủ nhau đi chơi. Dừng chân tại quán kem Hamy Sophie, thấy biển hiệu hình kem bắt mắt toàn kiểu dáng tụi thích nên vào luôn. Chị phục vụ bước đến nói lịch sự:
- Qúy khách muốn dùng gì ạ?
Ngọc nhanh nhảu nói: - Chị cho em một cốc kem caramel.
Mỹ: - Em một cốc kem chocolate đắng.
Linh: - Em một cốc kem spaghetti.
Thanh: - Em một cốc kem pistachio. ( kem hạnh nhân )
Một lát sau một anh phục vụ khác đem đến cho tụi nó bốn cốc kem to bằng bát tô luôn kèm theo câu nói:
- Qúy khách ăn ngon miệng.
- Cảm ơn anh. Tụi nó đồng thanh.
Ai mà nhìn thấy cảnh tụi nó ăn bây giờ thì miễn sợ. Ăn nhiệt tình, ăn nấy ăn nể, v.v…
Một đám nam sinh bước vào trong quán, trên người mặc toàn đồ bóng rổ. Mỹ thái độ khác hẳn hơi cúi xuống nói với ba con kia:
- Nè, chúng mày nhìn thử sang bàn đằng trước coi. Là mấy tên khối mình á. Trả tiền rồi về thôi. Nhanh lên. Tao không thích con trai. ( chỉ thích Lee Min Ho thôi)
- Kệ bọn họ. Quang minh chính đại mà ngồi. Linh nói rồi liếc mắt sang bàn bên cạnh xem bọn nào. Nó không ngờ một lần nữa lại nhìn thấy cái tên đụng nó ngã. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Cảm giác có ai đó nhìn mình nên tên đó quay lại, thấy nó đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống hắn cũng cố tình hếch cái mặt lên chọc tức.
- Tụi mình về thôi. Ngọc “ ngắm “ được đối tượng mà nó ghét rồi ( Khánh ạ )
Bỗng Linh đứng phắt dậy bước ra khỏi cửa. Ngọc cũng vội chạy theo Linh.
Giờ chỉ còn Thanh và Mỹ, hai đứa nó đành phải đứng dậy trả tiền.
Thanh kéo tay Mỹ nói:
- Mày vào trong trả tiền đi. Tao ra ngoài trước đây. Pipo. Nói xong, nó đi ra ngoài thật nhanh nhưng cũng đủ để cho ai đó nhìn và nhìn ai đó.
Giới thiệu một chút về sự có mặt của mấy tên bóng rổ nhé!
- Nhật Hoàng Thiên. ( chắc ai cũng biết )
- Phan Hoàng Khánh. ( dễ nhờ )
- Tên đụng Linh ngã: Lâm Gia Bảo.
- Tên ném quả bóng rổ vào đầu Thanh: Đặng Thiên Anh.
Còn người cuối cùng tên: Lý Kì Anh.
Sau khi trả tiền xong, Mỹ bước ra ngoài với khuôn mặt lạnh lùng khó tả. Đi lướt ngang qua bàn mấy tên đó thì nó nhận được câu nói từ Thiên:
- Dù gì cũng là bạn học cùng lớp, cùng khối. Ngồi xuống đây lúc rồi hãng về. Định tránh mặt sao?
- Tôi không rảnh ngồi với mấy cậu.
- Càng nhìn càng ghét. Khánh nói giọng cợt nhả. ( chế từ bài hát càng khó càng yêu của chị Bảo Thy )
- Ghét đừng nhìn nữa. Mà cho tôi hỏi câu này nhá:
- Các cậu biết bây giờ là mùa gì không?
- Mùa đông. Cả năm tên đồng thanh lần một.
- Thế đồ trên người các cậu mặc là đồ mùa gì? Nó tiếp tục hỏi.
- Mùa hè. Đồng thanh lần hai.
- Cái kiểu ăn mặc thời trang phang thời tiết như các cậu thì trung tâm thần kinh cũng chả dám nhận đâu. Ra đường không ai mới bảo khùng mới là lạ.
- Thưa bạn. Mùa đông thật rồi nhưng bọn tôi phải mặc như này để luyện tập bóng rổ chứ cứ mặc áo khoác với quần jeans như mấy bạn thì tập bằng mắt chắc. Thiên vừa nói vừa nhìn khuôn mặt Never Give Up (*) của Mỹ mà tức cười nói tiếp:
- Mình cũng muốn hỏi bạn một câu: - Vừa nãy bạn ăn gì?
- KEM. Sao? Ý kiến à?
Gia Bảo chen ngang nói: - Mùa đông cũng ăn được kem thây huống gì tụi này mặc đồ mùa hè.
Thiên Anh tiếp lời nói:
- Bạn không thích ngồi với tụi này cũng đừng đứng ở đây gây chuyện nữa. Ai cũng thấy hết kìa.
Nghe câu nói đó, nó bỗng giật mình quay lại. Công nhận là hầu như người ở trong quán đều đổ dồn ánh mắt nhìn nó. Ngại quá, mặt nó đỏ bừng lên nhưng vẫn cố gắng nói nốt câu cuối:
- Vừa phải thôi nhá! Đừng để tôi biến các cậu thành miếng tóp mỡ đang rán dở trên chảo. Và sau đó nó chuồn nhanh ra ngoài.
Ra đến ngoài cửa ba con kia hỏi dồn:
- Mày ngủ trong đó hay sao mà lâu thế?
- Chắc mày cãi nhau với mấy tên đó phải không?
- Cãi không lại với mấy tên đó à?
- Mày ổn không chứ tao thấy mặt mày không ổn? V.v…
- Im hết mồm vào. Nó quát ầm ĩ lên.
End chương. Hơi ngắn ^_^
(*) Never Give Up: Nghĩa là NGU ạ! Viết tắt những chữ cái đầu mà. Hi