Quyển 2 - Chương 49: 【 Gặp lại :
Karo cảm thấy toàn thân thoáng cái cứng ngắc, sau khi kịp phản ứng thì vội vàng đi qua, càng chạy càng nhanh, bước chân hỗn loạn. Tất cả mọi người bên trong Thần Đàn đều nín thở, không dám chớp mắt nhìn vào thi thể trên đài, rốt cuộc đến gần, quỳ xuống bên cạnh thi thể.
“Mạc… Mạc Bắc?”
Giọng Karo run rẩy, hắn nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay đang giật giật kia, dùng sức một chút, nắm chặt, “Ngươi mở mắt đi, thử nhìn một chút.”
Mí mắt thi thể run run, Karo cảm giác trái tim mình cũng run lên theo đó, nhưng cố gắng thật lâu, đôi mắt kia vẫn không mở ra.
Lần đầu tiên không thể duy trì bình tĩnh, Karo căng thẳng thần kinh, không dám thở mạnh, “Sao vậy? Khó chịu sao?”
Thi thể kia run lên một cái, bỗng nhiên bất động, mí mắt không run nữa, cả ngón tay cũng trở về cứng ngắc, lòng Karo run rẩy, lông mày dần cau chặt.
“Karo…”
Vô thức nắm chặt cổ tay thi thể, Karo cố sức dùng giọng dịu dàng, “Sao thế?”
“Rất… Khó chịu.”
Karo cắn chặt răng, trầm lặng, qua một lúc lâu nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu.
“Thoát ra đi.” Karo đứng lên, âm điệu giảm đi rất nhiều, nhưng khóe miệng dần dần hiện lên nụ cười cứng ngắc, “Mạc Bắc, thoát ra đi, đừng làm khó mình.”
“Nhưng…” Thi thể này, nó biết rõ hắn đã thức đêm tìm rất lâu.
“Không sao đâu.” Karo cười, khom người sờ đầu thi thể, “Lần sau sẽ tìm lại, không sao.”
Âm thanh kia im lặng thật lâu, cuối cùng một làn khí mờ ảo chậm rãi trồi lên khỏi thi thể, lơ lửng trên cao, Karo buông bàn tay đang nắm ra, không nhìn lại thi thể kia nữa, đứng lên cầm lấy cái chai màu đen, thầm niệm câu gì đó, sau đó làn khí kia dần chìm xuống, chậm rãi hòa hợp tiến vào miệng chai, rút vào bên trong.
“Ta xin lỗi.”
Karo vừa đóng nắp chai lại, chợt nghe âm thanh nho nhỏ truyền tới. Karo mím môi, bỗng nhiên mỉm cười, đem cái chai đến trước mặt, cong mắt đối với làn khí bên trong, “Không có gì, là lỗi của ta. Vừa rồi đau lắm đúng không?”
Tử hồn kia bay một vòng, ý bảo không sao.
Karo nhìn chằm chằm vào nó thật lâu, nhịn không được đem cái chai đến gần mình thêm một chút, sau đó hôn lên miệng bình, lúc này mới ngẩng đầu lặng lặng nhìn vào nó, “Yên tâm, chuyện đã hứa với ngươi, ta nhất định sẽ làm được.” Nói xong, hắn ngừng một lát, bổ sung thêm câu, “Ta không phải là người kia, sẽ không làm cho ngươi thất vọng.”
Làn khí run rẩy, qua một lúc lâu mới khẽ lên tiếng, “Cảm ơn.”
***
Hạng Ý đang đi trên đường trở về Hạng gia, bỗng nhiên trông thấy một đường ánh sáng rực rỡ lóe lên từ phía đông, cậu ngẩn người, dừng chân lại, nhíu mày nhìn chằm chằm về phía đó. Đó là hướng của Thần điện Hull Nặc, có trời mới biết tên Karo kia đang giở trò quỷ gì…
Nói đến Karo, lần đầu Hạng Ý nhìn thấy hắn thì có hơi kinh ngạc. Đó là buổi lễ năm học mới, Karo đại diện cho học sinh năm nhất lên đài phát biểu, Hạng Ý chưa từng nhìn thấy người nào thanh sạch như vậy, toàn thân như được bao quanh bởi hào quang nhè nhẹ, đến cả nụ cười mỉm của hắn cũng giống như có năng lực thần bí. Sau này Hạng Ý mới biết, hóa ra người đó thuộc gia tộc Hull Nặc, gia tộc Tế tự hàng nghìn năm ở Tam Giác Vàng. Trước giờ cậu vẫn luôn ghét mấy thứ thần thánh gì đó, nên hiển nhiên có bản năng tự động bài xích Karo.
Lời đồn nói tên này ngoài thời gian học tập ở trường, khi về liền trở thành Tế Tự, không biết có bao nhiêu linh lực, vậy mà mỗi ngày đều trông rất có tinh thần. Quả nhiên quái dị hoàn quái dị, không thể dùng đầu óc người thường để suy nghĩ.
Hạng Ý suy nghĩ linh tinh, trước khi bước vào cửa vô thứ quay đầu lại nhìn về nơi vừa rồi phát ra ánh sáng, nhưng bên kia đã trở về yên tĩnh, không hề có âm thanh nào, Hạng Ý đột nhiên cảm thấy trong tâm hoảng lên, cảm giác khó hiểu, cậu nhíu mày, qua một lúc lâu mới chuyển mắt, đẩy cổng đi vào.
***
Không có Mạc Bắc thời gian bỗng nhiên trôi qua rất nhanh, cuộc sống mỗi ngày chợt trở nên đơn điệu không có gì thú vị, rời giường, ăn cơm, đến trường, tan học, cũng không còn ai dán cho cậu một mảnh giấy note vào mỗi buổi sáng thứ sáu, cẩn thận từng chút, quan tâm ân cần.
Không còn ai lải nhải bên cạnh cậu, không còn ai chờ cậu trở về mỗi đêm khuya, cũng không còn ai mỉm cười nhìn vào cậu, nói cho cậu biết ăn cá rất tốt cho cơ thể.
Hạng Ý bỗng nhiên thích quán cá tươi đối diện, đến khi bọn Ô Lỗ Cáp phát hiện, khi tụ tập rốt cuộc không cần chọn quán nữa, tiến thẳng đến quán cá đối diện trường học.
Cuộc sống tựa hồ không có điều gì buồn, chẳng qua là cảm thấy chán, không có gì để chờ mong.
Hạng Ý cảm thấy rất mệt, có lẽ là do cấp ba bận quá, cậu chỉ có thể tìm lý do này để giải thích. Đêm khuya một mình cậu đọc sách, mệt mỏi liền ngẩng đầu nhìn Sao Bắc Cực trên bầu trời, không hiểu sao như có thêm sức lực, không còn buồn ngủ nữa.
Ô Lỗ Cáp cảm thấy Hạng Ý trở nên rất kỳ lạ, mặc dù vẫn còn ít nói giống như trước đây, không hay cười, vẫn là bộ mặt liệt, thường xuyên độc mồm châm chọc hắn vài câu. Nhưng vẫn có chỗ nào đó khang khác.
Như thể quanh người chỉ có một ít ấm áp, dần dần càng lúc càng mờ đi, toàn thân như một hầm băng, tới gần một chút liền có thể đóng băng người khác.
Ngày thi hôm đó, Ô Lỗ Cáp ngồi bên cạnh ghế Hạng Ý, hắn lơ đãng liếc nhìn đại ca nhà mình, phát hiện sợi dây chuyền mà người nọ đeo trên cổ suốt một năm nay được tháo xuống, đặt trên mặt bàn. Hạng Ý cầm bút viết chữ, bộ dáng rất bình thản, chẳng qua cặp mắt tĩnh lặng suốt một năm kia chợt như có ánh sáng, đến cả chữ viết cũng chậm rãi trở nên lưu loát. Ô Lỗ Cáp nhìn thấy liền ngây ngốc, suýt chút nữa thì quên thời gian làm bài.
Qua một thời gian sau, Ô Lỗ Cáp bồn chồn bước đi trên đường, xa xa đã trông thấy Hạng Ý đứng trước bảng thông báo, yên lặng nhìn, khóe miệng tựa hồ cong lên, rất tinh tế. Hắn vội vàng bước lên trước, cẩn thận đưa đầu, cười hắc hắc, “Đại ca, xem ra tâm trạng không tồi nhỉ?”
Hạng Ý nghiêng đầu nhìn hắn, chuyển mắt ừ một tiếng. Ô Lỗ Cáp nhìn theo hướng ánh mắt của cậu, lập tức hét to, “Má ơi, đậu rồi! Mẹ ơi, đại ca, anh trâu thật đấy, cả hai trường đều đậu, woa hahahaha…”
Hạng Ý chỉ nhíu mày, không nói gì.
Ô Lỗ Cáp ngừng cười, nghiêng đầu nhìn bộ dáng lạnh lùng nhưng anh tuấn của Hạng Ý, trong lòng không hiểu sao có chút chua xót, “Đại ca.”
“Ừ.”
“Anh không vui sao?”
Hạng Ý nhìn qua, chỉ liếc một chút, lại nhìn về phía bảng thông báo, “Vui.”
“…” Ô Lỗ Cáp ngốc ra một chút, bỗng nhiên khẽ nói, “Đại ca, anh thay đổi thật nhiều.”
“…”
“Trước kia em nói cái gì anh cũng trừng em, thuận tiện mắng em hai câu, lại tiện thể đạp mấy cái…” Ô Lỗ Cáp nói xong liền cảm thấy sai sai, gãi đầu ách một cái, “Tất nhiên không phải em muốn anh làm vậy…”
Hạng Ý rốt cuộc rủ mắt xuống, bờ môi hơi mím một chút.
“Có người.”
“Hả?” Ô Lỗ Cáp bất ngờ, hiếm khi Hạng Ý mở miệng trả lời hắn.
“Có người, cậu muốn gặp, nhưng khi gặp rồi, tất cả lại là giả dối.” Hạng Ý khe khẽ nói, mặt không đổi sắc, cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào Ô Lỗ Cáp, “Nếu là cậu, có gặp không?”
“Ách…” Ô Lỗ Cáp nghe không hiểu lắm, gãi đầu hỏi lại, “Cái chính là, anh có muốn gặp người ta hay không, nếu muốn, sao lại không gặp?”
“…” Trái tim có chút đau, Hạng Ý thu hồi mắt, không nhìn hắn nữa.
Ngây ngẩn nhớ đến buổi tối hôm đó, người kia ôm cậu trong lòng, đưa tay chỉ lên nền trời sao sáng, lặng lẽ trò chuyện, mỉm cười, âm giọng dịu dàng chảy xuôi bên tai cậu.
Là buổi tối của rất nhiều năm trước ở thành phố B, trong màn mưa bom bão đạn, người kia dùng hết toàn sức bảo vệ cậu trong ngực, toàn thân đẫm máu, nhưng vẫn dỗ dành cậu như mọi khi, luôn luôn dịu dàng mềm mại.
Bây giờ nghĩ lại, những thứ cậu cho là hạnh phúc thật sự đó, chẳng qua đều là một chuỗi âm mưu.
Cậu thật sự muốn gần gũi với hắn, nhưng rốt cuộc cũng chỉ hoàn toàn trái ngược, đi ngược đường nhau.
***
Mạc Bắc rất thích mùa thu ở Sao Paulo, gió biển man mát, ánh nắng không chói chang như mùa hè. Hắn nằm trên ghế dài, đeo kính râm nhắm hai mắt, yên lặng phơi nắng trên bờ biển. Bãi biển rất náo nhiệt, người đến người đi, âm thanh rộn rã, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng sóng vỗ vào bờ, Mạc Bắc lắng nghe, tâm trạng rất tốt, vô thức cũng cong miệng mỉm cười.
Một năm rồi, đáy lòng tựa hồ bình tĩnh hơn nhiều, ít nhất mỗi khi mơ thấy người kia, không còn cảm giác đau lòng đến không chịu nổi nữa. Trong mơ đa số là bộ dáng khi còn bé của người nọ, ngoan ngoãn, đôi lúc bướng bỉnh, bĩu môi hừ hừ, móng tay móng chân không khách khi mà nắm mặt mình. Mạc Bắc nhớ đến bộ dáng đó của y, nhịn không được liền cười ra rõ ràng hơn chút ít.
“Nghĩ gì thế, vui như vậy?”
Mạc Bắc hơi mơ hồ, ban ngày ban mặt, thế mà còn nằm mơ, hiếm khi mới có thể mơ thấy bộ dáng khi lớn của người nọ, âm giọng cũng chân thật đến như vậy.
“Sao? Lơ em à?”
Bên cạnh có người ngồi, Mạc Bắc cảm thấy toàn thân đột ngột cứng ngắc lại.
“A, giả vờ ngủ?” Một ban tay chậm rãi vuốt ve mặt hắn, giống hệt trong mơ, nhẹ nhàng nắm lấy, tựa như chọc hắn mà nhéo nhéo, không đau, còn mang theo chút cảm giác như điện giật, “Ca ca, thật sự lơ em sao?”
Mạc Bắc bất chợt mở to mắt, sững sờ nhìn đối phương.
Người tới cười cười, buông bàn tay đang nắm mặt hắn ra, kẹp lấy chiếc kính râm trên sống mũi của hắn, từ từ nâng lên.
Ánh nắng tức khắc chiếu vào trong mắt, làm dáng hình của người trước mặt càng thêm rõ ràng.
Dường như… Gầy đi không ít…
Vô thức nghĩ, hắn đột ngột phục hồi tinh thần.
“Tiểu, Tiểu Ý?”
Mạc Bắc kinh sợ bất ngờ, lập tức chống người muốn ngồi lên, nhưng bả vai lại bị người kia chế trụ, tiếp theo trên ghế nằm liền có một cơ thể cường tráng đè xuống, gắt gao giam hắn ở dưới thân mình, “Mạc Bắc.” Người nọ thì thầm, đôi mắt đen láy quan sát hắn, hoàn toàn không để ý đám người xung quanh, “Nhớ em sao? Nghĩ tới em sao?”
Mạc Bắc hoàn toàn cứng đờ, tay chân cũng không biết làm sao, người trước mặt đột nhiên cười, cong khóe miệng, ánh mắt đen bóng lấp lánh, nhìn thấy hắn liền ngây người, không thể lấy lại tinh thần, đột nhiên tức khắc cảm giác trên môi nóng lên, nụ hôn bá đạo của cậu tiến thẳng thần tốc, quấn lấy đầu lưỡi của hắn ʍút̼ sâu vào. Đầu óc của Mạc Bắc trống rỗng, sững sờ mặc cậu hôn, cổ họng vô thức rên rỉ một tiếng, kích thích khiến cho nụ hôn kia càng thêm mãnh liệt, môi lưỡi triền miên, cơ hồ làm hắn không tài nào hô hấp được.
Hơi thở hỗn loạn cùng một chỗ, nhịp tim vẫn luôn bình tĩnh chậm chạp gần như muốn nhảy khỏi lồng ngực, hắn muốn tránh đi, lại theo bản năng mà không hành động, vài lần do dự khiến cho cơ thể hoàn toàn xụi lơ, chỉ có thể chật hẹp cảm nhận gương mặt người kia ma sát với mặt mình, đầu lưỡi cuốn quanh, khoảng cách giữa hai cơ thể dần lấp kín, bị hôn đến mức cả người đều dại ra.
“Tiểu Ý…” Thật vất vả mới bắt được khe hở, Mạc Bắc hít thở dồn dập, hơi nghiêng đầu đi, “Sao em lại, ở đây…”
Hạng Ý cảm giác toàn thân mình đều nóng lên, cái loại cảm xúc do nội mà ngoại không tự chủ được này khiến cậu phát run, cậu ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của Mạc Bắc, đôi mắt này cậu nhung nhớ một năm, hôm nay lại chiếu vào trong mắt cậu, cậu cảm giác trái tim cũng trở nên run rẩy. Hạng Ý đưa tay vuốt ve lọn tóc trên trán của Mạc Bắc, hôn một cái lên trán của hắn, nhịn không được hôn thêm một cái lên đôi mắt hắn, lúc này mới khẽ thở gấp mà cười nói, “Nhớ anh, sang đây gặp anh.”
Cả người Mạc Bắc run lên, ngơ ngác nhìn cậu.
Một năm nay, mỗi người Hạng gia ở bên kia đều liên lạc qua lại với hắn, vừa mới bắt đầu Nhan Lập Khả còn mỗi ngày một cú điện thoại, thậm chí đến ngày nghỉ còn bay sang Tam Giác Bạc, hận không thể mỗi ngày đều ôm chặt hắn không buông tay. Nhưng người này, chưa bao giờ xuất hiện, một lần cũng không có, hắn cứ tưởng, y hận ch.ết mình rồi…
“Bất ngờ sao?” Hạng Ý cười nhẹ nhàng, bộ dáng ngơ ngác của Mạc Bắc nhìn rất đáng yêu, hiếm khi giống như con nít. Hạng Ý kiềm không được lại cúi đầu hôn một cái lên môi hắn, nhẹ nhàng âu yếm, “Ca ca, em chờ ngày này, chờ một năm.”
Mạc Bắc vô thứ run nhè nhẹ, nhưng đầu óc cuối cùng cũng tỉnh trí lại, vội vàng giơ tay giữ lại bả vai của cậu, “Làm sao em đến đây được? Hạng đại ca…”
“Hừ, em mười tám rồi, ông ta không thể kiểm soát em.” Hạng Ý hừ hừ, nhìn thẳng vào đôi mắt Mạc Bắc, tiện tay ôm hắn vào trong ngực, “Ca, em thi đậu vào Đại học Sao Paulo rồi, đến đây học, anh thu nuôi em đi.”
Mạc Bắc kinh ngạc, ngây người, “Không phải em thi vào… Đại học Myikita sao?”
Đôi mắt Hạng Ý cong lên, cười hắc hắc nói, “Em tham gia kỳ thi Đại học, thuận tiện xin đi du học nước ngoài luôn, nhưng cha không biết, chỉ nghĩ em thi vào Đại học trong nước, a, chính là cái trường Myikita kia.” Hạng Ý nói xong, cánh tay không tự chủ được mà ôm sát, “Ngày hôm qua mới có thông báo, em đều thi đậu hai trường rồi.”
Đầu óc Mạc Bắc ngây ra một lúc, cuối cùng mới phục hồi tinh thần, đứa nhỏ này cũng thật quá giỏi… Đang lúc sững sờ, thân thể bỗng nhiên bị ôm chặt, khuôn mặt Mạc Bắc hơi ửng đỏ lên, “Đừng, nhiều người như vậy…”
“Hừ, em thích.” Hạng Ý nhướng lông mi, cúi đầu cắn một cái lên chóp mũi Mạc Bắc, “Ca, anh phải giúp em nói với cha một chút, ông ấy chắc chắn sẽ bắt em trở về Myikita.”
Mạc Bắc hoàn toàn không biết làm sao, hơi do dự. Ngày trước hắn sang Tam Giác Bạc là vì muốn trốn tránh Hạng Ý, nhưng bây giờ không phải là như không sao, còn ý nghĩa gì…
Thế nhưng…
Mạc Bắc ngây người, đầu óc trở nên hỗn loạn.
Một năm nay, hắn không biết mình đã vượt qua thế nào, từng ngày từng ngày, bắt ép mình toàn tâm toàn sức đối phó với tổ chức kia, không dành một chút thời gian để suy nghĩ, nếu dừng lại, trong đầu chỉ toàn nhung nhớ và lo lắng, Hạng Ý sống như thế nào, có bị bắt nạt hay không, có tự chăm sóc tốt bản thân mình hay không, ngủ có ngon không…
Suốt một năm, gần như không chịu đựng nổi. Nhưng người trước mắt này lại đến tìm, lại nằm trên người hắn mà làm nũng, hắn cảm giác không nỡ bỏ được, trái tim lạnh lẽo lâu như vậy cuối cùng dần dần cũng trở nên ấm áp.
“Hơn nữa ca, Đại học Myikita kia không tốt lắm, anh cũng biết mà, Sao Paulo rất khó vào nha, em vất vả lắm mới thi đậu, anh không thể để em bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy được…”
Mạc Bắc càng nghe càng rối bời trong lòng, hoàn toàn đúng vậy, Đại học Sao Paulo nằm trong top các trường nổi tiếng nhất trên thế giới, Hạng Ý từ nhỏ đã thông minh, cứ mãi ở lại Myikita đó, đúng thật là có chút ủy khuất cho y…
Đầu óc Mạc Bắc rối ren một đoàn, bị Hạng Ý hôn đến choáng váng, hắn cảm thấy mình đang nằm mơ, hoàn toàn mơ màng, Hạng Ý rốt cuộc cũng đàng hoàng một lát, nằm xuống bên cạnh, nhưng mà cánh tay vẫn còn ôm vai Mạc Bắc, “Ca, một năm qua, em thật sự rất nhớ anh.” Mạc Bắc mím môi, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Hạng Ý cũng đang nhìn hắn, thấy hắn nhìn qua, liền nghiêng đầu dựa vào bờ vai của hắn, “Em thi vào Sao Paulo, chính là vì anh, em muốn ở gần anh một chút, mặc dù anh rất ghét em, ha ha.”
Mạc Bắc sững sờ, mờ mịt, “Ghét em?”
“Không ghét sao? Vậy tại sao rời bỏ em…” Hạng Ý thì thào nói, biểu lộ như có chút tủi thân, rầu rĩ, “Không có anh ở đó, trong nhà lạnh hơn hẳn, không ai quan tâm em, có thành tích tốt cũng không ai để ý, đánh nhau bị thương cũng không ai bôi thuốc cho em, cuối cùng chỉ có một mình em…”
Mạc Bắc càng nghe càng đau lòng, nhịn không được nắm chặt bàn tay Hạng Ý.
Hạng Ý hít sâu một hơi, qua một lúc lâu mới nhỏ giọng nói, “Em thật sự rất nhớ anh, anh không thể ở bên em sao? Mạc Bắc ca ca, ở cùng em được không?”
Mạc Bắc vốn đang lưỡng lự, nghe cậu nói như vậy, trong tâm rất khó chịu, chỉ cảm thấy mình thật vô tâm, nói đi liền đi, thật sự hối hận vô cùng, hắn vừa định đáp lời, liếc mắt thấy sợi dây chuyền trên cổ Hạng Ý, trái tim chợt run lên, sững sờ đưa tay lên chạm vào. Hạng Ý cười ha ha, nghiêng người ôm lấy hắn, “Em luôn luôn đeo nó, nhìn thấy nó tựa như nhìn thấy anh.” Nói xong, cậu dần dần mất nụ cười, giọng điệu sa sầm, “Ca, nếu như anh khó xử, em quay về… Cũng được…”
Mạc Bắc run lên trong lòng, vô thức ngăn bàn tay cậu lại, mở miệng muốn nói gì đó, lại muốn nói lại thôi, dường như đang đấu tranh.
Hạng Ý thấy vậy, cười khổ một tiếng, trở tay cầm ngược lại bàn tay hắn, mười ngón đan xen nhau, “Được rồi, xem như em chưa nói, dù sao… Một mình em, cũng sớm thành quen rồi…”
Mạc Bắc cảm giác lòng bàn tay nóng lên, nơi đan xen cùng với Hạng Ý như mềm nhũn, trái tim lại khó chịu, rốt cuộc không tiếp tục trống trải đau đớn suốt một năm nay nữa. Hắn cắn môi im lặng thật lâu, cuối cùng ngẩng đầu, khẽ mỉm cười, “Em yên tâm.”
Trong đôi mắt Hạng Ý chợt có ánh sáng gì đó lóe lên, Mạc Bắc không nhìn thấy, chỉ thấy cậu tựa như không rõ mà nghiêng đầu hỏi, “Hả?”
“Em cứ đi học tốt, anh sẽ khuyên nhủ Hạng đại ca.” Mạc Bắc cảm giác bàn tay của Hạng Ý đang nắm tay mình bỗng nhiên phát lạnh, hắn dùng sức nắm lấy, còn nói, “Em đừng lo, dù sao anh ấy cũng là cha của em, em cứ đi học, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Hạng Ý bỗng nhiên im lặng, chỉ yên tĩnh nhìn vào Mạc Bắc, Mạc Bắc bị cậu nhìn liền đỏ mặt, đang lúc hơi lúng túng muốn nói gì đó, người bên cạnh chợt cử động, lần nữa đè lên người hắn, nụ hôn sâu kịch liệt lại lập tức tiến vào, dường như còn ác liệt hơn vừa rồi.
“Mạc Bắc…” Hạng Ý thì thầm, hơi thở nóng ấm phả bên tai của hắn, “Mạc Bắc…”
Hạng Ý hôn quá mức nồng nhiệt, đầu lưỡi khiêu khích quấn quanh, cuồng nhiệt triền miên, đảo quanh mọi nơi trong miệng của hắn, hô hấp dồn dập gian nan. Mạc Bắc cảm thấy đầu óc choáng váng, không phân biệt rõ đây là mơ hay thực, chỉ cảm giác trước mắt mơ hồ, bên tai liên tục vang lên tiếng gọi trầm thấp của người đàn ông này. Mạc Bắc cảm thấy trái tim dần dần tê dại, hắn vô thức nâng tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy người phía trên.
Hạng Ý như ngừng một chút, nhưng cũng chỉ trong giây lát, không đợi Mạc Bắc nhận thức được, cánh tay rắn chắc đã ôm lấy hắn, ôm thật chặt, gần như muốn đứt lìa eo của hắn.
“Mạc Bắc, em yêu anh.”
Giọng trầm thấp của Hạng Ý chợt vang lên, ngay bên tai hắn, từng chữ một, mang theo hơi thở nóng rực.
Mạc Bắc nghe thấy trong lòng run sợ, nhưng đáy lòng ngăn không được vẫn dâng lên chút ngọt ngào mong manh, hắn muốn đè nén, nhưng căn bản cưỡng lại không được.
Trên bãi biển người đến người đi, ánh mặt trời mềm mại say đắm, chiếu lên hai dáng hình quấn lấy nhau, lộ ra hình bóng, như ẩn như hiện.