Quyển 3 - Chương 73: 【 Mê đắm 】
Chỉ là chạm nhẹ hai cánh môi cũng đủ khiến cho cậu cảm thấy giật run người.
Nhan Lập Khả trợn to hai mắt, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.
Hạng Ý bình thản quan sát cậu, đôi mắt đen óng cong lên, tựa như đang cười. Nhan Lập Khả cảm thấy mình như bị hút vào trong nụ cười đó, còn chưa kịp hoàn hồn, liền cảm thấy Hạng Ý nghiêng người về phía trước, đôi môi chậm rãi lướt lên, hôn vào bên má của cậu, mơn trớn một chút, sau đó lại vươn đầu lưỡi ra trở về giữa hai cánh môi cậu, nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ ʍút̼.
Hai mắt Nhan Lập Khả ướt át mê man nhìn vào Hạng Ý, đầu óc đảo lộn, cơ thể không ngừng run lên, đến cả hơi thở cũng phát ra run rẩy, cậu chịu không được giơ tay lên chặn lại bả vai của Hạng Ý, khẽ hé môi ra để hô hấp, nhưng Hạng Ý lại nhân cơ hội này mà dùng đầu lưỡi khéo léo tách bờ môi của cậu ra, như thể muốn cướp đi hô hấp của cậu, cánh tay càng siết chặt eo của Nhan Lập Khả.
“Mở miệng.” Giọng Hạng Ý vậy mà rất dịu dàng, nhưng ngữ điệu giống như mang theo mệnh lệnh nói nhỏ vào tai cậu, “Mở lớn ra một chút.”
Không hiểu sao, cậu thật sự nghe lời mà hé môi ra, tùy ý để cho đầu lưỡi nóng rãy của người nọ khuấy đảo khắp bốn phía bên trong mình.
“Ư… Ưm, a…”
Đầu lưỡi tham lam tàn sát bừa bãi bên trong khoang miệng, Hạng Ý giống như đang trêu chọc cậu, giữa lúc môi lưỡi giao triền lại khẽ cắn lên đầu lưỡi cậu một cái.
“A! A…” Đầu lưỡi đau buốt, Nhan Lập Khả hít thở hổn hển, cặp mắt vẫn luôn tỉnh táo nhưng giờ phút này lại có chút mê man nhìn người đàn ông đối diện.
Hạng Ý cúi đầu nhìn đôi mắt đen láy ướt át của Nhan Lập Khả, sự ấm áp quen thuộc phảng phất ở nơi đó khiến cho lòng y run lên, nhịn không được lại dùng đầu lưỡi chiếm trọn môi của cậu. Không ngờ nơi vừa chạm nhẹ kia run lên một chút, sau đó liền ngoan ngoãn mở môi lớn hơn, đôi mắt Hạng Ý lóe sáng, thuận thế ấn vào nơi sâu nhất trong khoang miệng Nhan Lập Khả.
Đâu lưỡi bị quấn lấy mới đầu còn có chút co rụt, nhưng dây dưa lâu dần, lại có hơi thử nhích về phía trước. Cảm nhận được Nhan Lập Khả cẩn thận đáp lại, đôi mắt Hạng Ý cong lên, hôn càng thêm mãnh liệt, bàn tay cũng nâng lên, vuốt ve tấm lưng gầy của Nhan Lập Khả.
“A… Ưm…”
Đôi môi kia chuyển động rất nhỏ, Hạng Ý ʍút̼ lấy bờ môi cậu rồi chợt rời đi, không đợi vài giây ngắn ngủi để Nhan Lập Khả kịp lấy lại hô hấp, đối phương lại lần nữa bá đạo áp lên, quấy nhiễu không ngừng.
Đầu lưỡi chu du trong khoang miệng của đối phương, từ hàm răng rồi lướt đến má trong, chậm rãi đưa lưỡi ɭϊếʍƈ ʍút̼ phía bên trên. Dây dưa ướt át, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, tựa như cả hai đều thật quen thuộc, nhung nhớ quá lâu, chung quy không nỡ tách rời. Cảm xúc hòa quyện vào nhau, gần như muốn chạm đến khao khát đè nén dưới đáy lòng. Đôi môi đan xen lẫn nhau, không ngừng chuyển đổi góc độ, như là muốn cướp luôn hô hấp của đối phương, triền miên không ngớt.
Tách ra, thở dốc một chút, rồi lại chạm vào.
Không biết qua bao lâu, cho đến một giây trước khi không thể hít thở được, đầu lưỡi hai người chạm vào nhau một chút, cuối cùng nhẹ nhàng tách ra.
Hai má Nhan Lập Khả ửng hồng, nhưng cậu vẫn còn đang bám chặt vào tấm lưng cường tráng của Hạng Ý. Nụ hôn này quá mãnh liệt, cậu không nhớ được, cậu không nhớ nổi chuyện trước đây, nhưng cảm giác này lại giống như hòa hợp với linh hồn bên trong cậu, quen thuộc đến mức khiến cậu không muốn buông tay.
“Thích không?” Hạng Ý lấy tay đỡ lấy gáy Nhan Lập Khả, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cậu, “Có cảm giác rồi hả?”
Nhan Lập Khả nhìn thấy vẻ vui cười trong mắt Hạng Ý, mặt càng đỏ hơn, cuống quít cúi đầu xuống.
Người bên cạnh khẽ cười, cánh tay siết thật chặt, ấn đầu của cậu vào trong ngực, “Bây giờ đã biết chưa?”
“A?” Bị hôn đến mức thần hồn điên đảo, căn bản không nhớ nổi vì sao dẫn đến nụ hôn này, cậu ngây ngẩn một lúc lâu, nhìn thấy ánh mắt chọc ghẹo của Hạng Ý, cuối cùng cũng nhớ ra, mặt càng đỏ hơn như phát sốt.
Hạng Ý cảm thấy buồn cười, người này đúng thật là mất trí nhớ, phản ứng cứ như là nụ hôn đầu, ngây thơ vô cùng, trong lòng thầm cười nhạo một tiếng, y buông người trong ngực ra, lại nắm lấy bàn tay đối phương giữ trong lòng bàn tay mình, “Thật sự thích tôi sao?”
Nhan Lập Khả ngẩn ngơ nhìn y, bàn tay được người này nắm có cảm giác rất quen thuộc, vẫn là cảm giác khiến cho cậu lưu luyến. Cậu ngây người đứng đấy, Hạng Ý lắc lư tay của cậu, cúi đầu đặt lên trán cậu một nụ hôn, vừa cười nói, “Làm sao thế? Tôi đẹp đến vậy à?”
Nhan Lập Khả lấy lại tinh thần, cắn cắn môi, vô thức nâng tay kia lên, nắm lấy bàn tay của Hạng Ý. Trong trí nhớ, bàn tay của người này trước sau vẫn luôn lạnh buốt, thậm chí vừa nãy khi hôn cũng có thể cảm thấy đôi môi của y rất lạnh, người này tựa như bị đông cứng trong lớp băng đá, luôn luôn không có độ ấm gì. Nghĩ nghĩ, cậu nắm tay thật chặt, trong giọng nói có chút chút đau lòng, “Vết thương trên cơ thể anh, có phải vẫn chưa tốt lên không?”
Hạng Ý bất ngờ, biểu tình trên mặt suýt chút nữa không duy trì được.
Nhan Lập Khả tự nói tiếp, nâng một tay sờ lên bả vai của Hạng Ý, một tay kia vẫn còn nắm, “Một năm nay tôi đã nghiên cứu một chút về bệnh tình của anh, tuy không chắc chắn lắm, nhưng… Nhất định sẽ khá hơn một ít so với bây giờ.” Nói xong, cậu mím môi, sợ làm đau đến vết thương của Hạng Ý, ngón tay hơi rụt về sau, “Vài ngày trước tôi vừa làm xong một phương thuốc, có thể điều trị cho cơ thể của anh, nhưng cách phối thuốc rất phức tạp, khi dùng cũng phải chú ý, tôi sẽ làm vài lần cho anh dùng trước, sau đó sẽ chỉ cho Âu Dạng cách làm, điều trị lâu dài, chắn chắn cơ thể anh sẽ khôi phục hoàn toàn.”
Hạng Ý chợt cảm thấy có chút cười không nổi, khóe miệng hơi cứng ngắc.
Bên trong đôi mắt cong lên của Nhan Lập Khả đều là ánh sáng dịu dàng, cậu vươn tay chạm vào cổ áo của Hạng Ý, do dự hỏi, “Cho tôi xem đi, được không?”
Hạng Ý nhìn cậu một lúc lâu, trong lòng đột nhiên cảm thấy nghẹn, suýt nữa không duy trì nổi lớp mặt nạ trên mặt. Khẽ hít vào một hơi, cuối cùng cố làm cho mình mỉm cười tự nhiên hơn một chút, “Cậu nói trước đi, thích tôi thật sao?”
Nhan Lập Khả hạ mắt, cắn cắn môi, cần cổ cứng ngắc một hồi lâu, sau đó mới gật nhanh một cái tượng trưng.
Hạng Ý vẫn không nói gì, Nhan Lập Khả cảm thấy hơi ngượng, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn không được, muốn ngẩng đầu lên nhìn y, bỗng người kia chợt áp lại gần, hai cánh tay gắt gao ôm lấy eo của cậu, mặt vùi vào bên gáy cậu, hơi thở nóng ấm lướt ngay bên tai, “Vậy còn Hạng Lê? Không phải cậu thích cậu ta sao?”
Bàn tay Nhan Lập Khả run run, cuống quít giải thích, “Tôi… Tôi không nhớ, thật sự…”
“Nhưng cậu ta còn thích cậu.” Giọng của Hạng Ý rất trầm.
Nhan Lập Khả im lặng một lúc, mới cúi đầu trả lời, “Ừ, tôi biết.”
Hạng Ý hừ một tiếng, nới lỏng cánh tay đang ôm ra một chút, “Nhưng tôi cũng không thích người của tôi còn chần chừ.”
Nhan Lập Khả bất ngờ, ngẩn ra, hoàn toàn bị ba chữ “người của tôi” đóng đinh tại chỗ.
Hạng Ý cúi đầu nhìn cậu, bỗng nhiên nhướng mày lên, cười tà nắm lấy cằm của Nhan Lập Khả, “Sao vậy? Không muốn làm người của tôi?”
Ngón tay Hạng Ý nắm lấy cằm của cậu hơi chuyển động, lướt nhẹ qua làn môi, vuốt ve hai cánh môi bị sưng đỏ lên bởi vì nụ hôn vừa rồi. Nhan Lập Khả bị y niết có chút đau, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, liền thấy trong mắt Hạng Ý không còn tươi cười, lại quay về bộ dáng mặt không cảm xúc. Y bỏ tay xuống, ánh mắt lạnh lùng, “Không muốn thì thôi.”
Muốn, muốn cái gì?
Ngơ ngác suy nghĩ, Nhan Lập Khả cảm thấy chút khó tin, chớp chớp đôi mắt ướt, ngập ngừng nhỏ giọng hỏi, “Anh… Cũng thích tôi?”
Hạng Ý rất thẳng thắn, nhướng mày mỉm cười, “Tạm thời thì không, nhưng mà, chúng ta có thể thử xem.”
Nhan Lập Khả nuốt cổ họng, ngón tay hơi run lên, trái tim trong ngực nhảy lên dồn dập, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của cậu. Căn phòng yên tĩnh, Hạng Ý gần như có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập nhanh thình thịch của người này, y nhìn cậu một lát, đột nhiên đưa tay ôm lấy bả vai đối phương, cảm nhận được người trong lòng run lên một chút, y cười cười, cúi đầu hôn lên đôi mắt xinh đẹp của Nhan Lập Khả.
“Nhưng, tôi có điều kiện.” Nhan Lập Khả vừa nghe vậy liền nhìn lên y, Hạng Ý âm thầm bật cười trong lòng, đưa ngón tay lên, tựa như muốn trêu chọc mà nhéo chiếc mũi thẳng tắp của cậu, “Cắt đứt hoàn toàn với Hạng Lê, không được dây dưa vươn vấn, biết không?”
“Tôi không có vươn… Gì gì đó…”
Lần này Hạng Ý thật sự bị cậu chọc cho cười, không ngờ người này sau khi mất trí nhớ lại thú vị như vậy, cứ như một trang giấy trắng, bản thân y có thể tùy ý muốn vẽ màu gì cũng được. Thấy cậu có chút quẫn bách, Hạng Ý khẽ mỉm cười, xoa đầu cậu, hai cánh tay để cùng một chỗ ôm lấy vòng eo của cậu.
“Vậy em ở lại đây đi, ở bên cạnh tôi.”
Nhan Lập Khả tựa như rất vui vẻ, khóe môi cong lên, mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp, cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ngắm Hạng Ý thật lâu, sau đó cúi đầu tựa lên ngực của y, cũng nâng tay lên nhẹ nhàng ôm lại thân thể Hạng Ý.
Trong nháy mắt, Hạng Ý cảm thấy trái tim mình bỗng nhiên nảy lên một nhịp lạ thường.
Y điều chỉnh cảm xúc, gạt đi cảm xúc thất thường trong đáy lòng, nhếch môi cười như đạt được mục đích.
Y sẽ không tính toán chuyện giết Nhan Lập Khả nữa, để cho người này yêu y, Hạng Lê nhất định sẽ rất đau khổ, đây đúng là chuyện làm cho người ta sung sướng. Tên kia cướp đi mọi thứ của y, người đàn bà tên Lê Lê làm hại mẹ của y ấm ức cả đời, đứa con bảo bối của Hạng Khôn và người đàn bà đê tiện đó, bị người mình yêu hành hạ đau khổ, đây thật sự là chuyện vui nhất trần đời.
Hạng Ý híp mắt, trong đôi mắt hiện lên gương mặt thon gầy của Nhan Lập Khả.
Về phần người này, nhớ không ra thì giữ lại, nhớ ra thì giết, có sống hay ch.ết, cũng gây ra bất cứ tổn thất nào cho y.
Yêu nhau thì phải đến được với nhau? Dựa vào cái gì? Tình yêu đều phải tan vỡ mới tốt, tất cả những người yêu nhau đều phải sinh ly tử biệt mới tốt, thế giới này đối xử bất công với Hạng Ý, y việc gì phải để cho người khác được hạnh phúc?
Âm thầm cười lạnh một tiếng, y ôm chặt lấy người trong lòng, khàn giọng thủ thỉ ở bên tai thiếu niên.
“Tiểu Khả.” Lần đầu tiên gọi người này như vậy, không ngờ cảm thấy rất thuận miệng, “Ở bên cạnh tôi, đừng rời bỏ tôi.”
Nhan Lập Khả cảm thấy lỗ tai nóng bừng, đến giọng nói cũng bị luồng hơi thở nóng ấm kia làm cho run rẩy, “Ừ…”
Muốn giấu đi căng thẳng trong lòng, cậu cuống quít nghiêng đầu sang chỗ khác, bất chợt nhìn thấy bả vai Hạng Ý chảy ra một chút máu. Bối rối trong lòng thoáng cái mất sạch, chỉ còn lại lo lắng, “Vết thương của anh.”
Hạng Ý đang kích động sung sướng thì bị khựng lại, ý nghĩ hung ác trong đầu bị giọng nói mang theo chút đau lòng của Nhan Lập Khả kéo về thực tế.
“Hả?” Thuận theo đường nhìn của Nhan Lập Khả mà nhìn sang, trông thấy có chút máu, cũng không quan tâm nhiều, “Không sao đâu.”
Thế nhưng Nhan Lập Khả lại lắc đầu, cũng không hỏi sự đồng ý của y, chỉ cẩn thận nâng tay nhẹ nhàng cởi bỏ nút áo sơ mi đầu tiên của Hạng Ý.
“Cở áo ra, để tôi xem một chút.” Nói xong, cởi bỏ nút thứ hai, “Anh bị thương bao lâu rồi?”
Hạng Ý khẽ nhíu mày, đôi mắt tròn to của đối phương không có một tia tạp chất, bàn tay vô tình ma sát da thịt trên lồng ngực y, Hạng Ý híp mắt nhìn chằm chằm bàn tay kia, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Tên nhóc này… Thật sự là đơn thuần đến độ ngốc nghếch.
Hôn một chút liền mặt đỏ tim đập nhanh, nếu còn tiếp tục làm thêm chút gì nữa, có phải cả người liền choáng váng luôn không?
Vẫn còn đang ngẫm nghĩ, nút áo sơ mi trên người đã bị cởi đến nút cuối cùng.
“Nào, giơ tay lên… A, anh buông tay ra đi.” Vỗ nhẹ cánh tay Hạng Ý đang ôm lấy mình, Nhan Lập Khả ngẩng đầu mỉm cười, “Cởi áo ra nào, cho tôi xem vai của anh.”
Thôi được rồi, trêu chọc một đứa nhóc cũng không nghĩa lý gì. Hạng Ý rút lại ý định đùa giỡn của mình, cảm thấy có hơi hụt hứng. Tùy tiện cởi áo ra, lại thấy ánh mắt đau lòng mềm mại của Nhan Lập Khả, ngón tay chạm vào bả vai của y có chút lạnh ngắc.
Không hiểu sao, y lại cảm thấy trong lòng có hơi khó chịu.
“Bao lâu rồi?”
Mặc kệ cảm giác khó chịu kỳ lạ, tùy tiện trả lời, “Gần một tuần.”
“Một tuần…” Thế nhưng còn nghiêm trọng đến như vậy…
Một năm trước trọng thương của người này giống như đã cắm sâu vào trong thân thể, mà tâm bệnh cho đến hôm nay dường như vẫn chưa chữa lành, nên mới làm cho thân thể có cố thế nào cũng không thể khôi phục hoàn toàn được. Ánh mắt Nhan Lập Khả nhìn vào miệng vết thương hơi run lên, vết thương kia giống như ăn sâu vào trong thân thể của cậu, làm cho trái tim co rút đau đớn.
“Đợi vết thương này lành hẳn, chúng ta sẽ thử phương pháp phối thuốc, có lẽ sẽ hơi khó chịu, anh cố chịu đựng một chút là tốt thôi.” Nhan Lập Khả nói xong lấy ra một lọ thuốc ở trong balo phía sau, là lọ thuốc mỡ xanh nhạt, giống như một năm về trước, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng bôi thuốc cho y.
Giữa lúc mơ màng Hạng Ý như được nhìn thấy hình dáng của một người, cũng là ánh mắt này, là mùi hương thơm ngát này, động tác cẩn thận nhẹ nhàng như vậy.
Linh hồn đã sớm gần như biến mất của người kia, giống như chậm rãi sống lại bên trong người trước mặt này.
Trong vô thức toàn bộ cơ thể liền buông lỏng, đến cả ánh mắt nhìn vào đối phương cũng có chút si mê.
Nhan Lập Khả ngẩng đầu trở lại, chợt nhìn thấy ánh mắt xuất thần của Hạng Ý, đôi mắt đó lúc nào cũng tối đen như vậy, nhưng bên trong như luôn chôn giấu nỗi đau sâu sắc, thấy vậy khiến cho cậu có chút hô hấp không thông.
“Ý?” Nhịn không được quơ tay vài cái, Nhan Lập Khả nhỏ giọng gọi y, “Làm sao thế?”
“Em gọi tôi là gì?” Hạng Ý đột nhiên hỏi.
Nhan Lập khả lấy lại tinh thần, có hơi ngượng ngùng, “Tôi chỉ… Vô thức gọi lên.”
Hạng Ý ngắm nhìn cậu một lúc lâu, sau đó duỗi một cánh tay ra, ôm lấy bờ vai của người đối diện, cúi đầu hôn mép tóc của cậu, “Gọi một tiếng nữa đi, tôi thích nghe.”
Nhan Lập Khả cảm thấy mặt mình lại đỏ lên, nhưng cảm giác được người này ôm rất ấm áp, khiến cho cậu không tự chủ được lại khẽ gọi một tiếng.
“Ý.”
Hạng Ý lặng im một hồi, cuối cùng không nói gì cả, chỉ siết chặt cánh tay hơn một chút, ôm chặt lấy người bên trong, nghiêng đầu hôn lên bờ môi mềm mại đó.
Không có mãnh liệt giống như vừa rồi, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Nhan Lập Khả như đang cười, khóe môi hơi cong lên, sau đó cậu vòng tay ra sau cổ y, cẩn thận tránh đụng phải vết thương ở đầu vai.
Rõ ràng không phải cùng một người, nhưng cảm giác khi hôn lại khiến cho y hoài niệm đến vậy.
Đến cả cánh tay yêu chiều đang ôm lấy cổ y, cũng hoàn toàn giống như chậm rãi sống lại ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ.
Hạng Ý mở mắt nhìn người đối diện, thiếu niên nhắm mắt, bờ mi hơi run run, dáng vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫn cố gắng hùa theo ý trêu chọc của y.
Giống đến như vậy.
Giống đến mức làm cho y gần như quên đi hô hấp.
Thất thần nhìn một hồi lâu, y chậm rãi nhắm mắt lại, ôm chặt cơ thể mảnh khảnh trong lòng, nụ hôn càng sâu hơn.