Quyển 3 - Chương 79: 【 Thế thân 】
Vài giây như vậy trôi qua, Hạng Ý cảm thấy trái tim mình như bị ai đó dùng thủy tinh tàn bạo đâm một nhát. Còn chưa kịp hiểu vì sao lại có cảm giác đau lòng này, đôi mắt màu đen đã vô thức híp lại, giọng trầm xuống.
“Lăng… Viêm?”
“Đúng vậy,” Nhan Lập Khả cười, còn nói, “Hắn mời tôi làm phát ngôn viên cho dự án cao ốc “Đế Viên”, tôi từ chối rồi, có điều lúc đi còn để lại danh thiếp, chỉ là tôi cũng không có việc gì liên lạc với hắn… A, cái người này rất thú vị đấy.”
Nhan Lập Khả vui vẻ nói, nhưng lại cảm thấy đối phương bỗng nhiên im lìm, cả buổi không lên tiếng, cậu nhíu mày, loáng thoáng cảm giác kỳ lạ, liền cẩn thận dè dặt hỏi, “Làm sao vậy? Có gì không đúng sao?”
Hạng Ý ở bên kia im lặng một hồi, lúc sau giọng nói cũng trở về bình thường, dường như còn mang theo chút vui cười, “Không có gì.”
Nhan Lập Khả mím môi, không hỏi gì nữa.
“Tiểu Khả.” Bên kia lại truyền đến giọng nói dịu dàng của Hạng Ý, “Khoảng tháng mười có thể tôi sẽ đến Trung Quốc vận hàng, có lẽ sẽ đi ngang thành phố B, đến lúc đó tiện đường thăm em.”
Nhan Lập Khả ngây người, trong lòng lập tức vui lên, “Tốt quá, sao lại khoảng? Có thời gian chính xác chưa?”
Giọng Hạng Ý vẫn rất trầm, chỉ là vui vẻ không đổi, “Yên tâm, đến lúc đó sẽ nói cho em biết.”
“Ha ha, được.”
Trò chuyện không đến vài phút, nhưng sau khi đặt điện thoại xuống đáy lòng thoáng chốc đã phấn khích lên. Nhan Lập Khả dựa lên ghế xe ngây ngốc cười, nghĩ tới Hạng Ý chủ động đến thăm cậu, trái tim liền cảm thấy ấm áp, khóe môi cũng không thể khép lại được.
Đám người đến đón cậu đều là do Hạng Ý phân phó, cậu vừa bước xuống máy bay liền trông thấy một trận thế tới đón người, xấu hổ đến mức hận không thể cúi đầu che mặt, lặng lẽ chuồn đi. Một đám người giơ bảng rao tên khắp mọi nơi, nhìn thấy cậu thì lập tức khom người cúi đầu, khiến cho mọi người đi ngang còn tưởng cậu là Đại thiếu gia lá ngọc cành vàng nhà ai, người người liếc mắt thổn thức.
Cả đường đi bị buộc trở thành tâm điểm, Nhan Lập Khả có cảm giác số bình tĩnh mà cậu tích góp từng tí mười mấy năm nay đều bị dùng cạn kiệt.
Đến được cổng trường, rốt cuộc đống vệ sĩ như hình với bóng kia mới chịu buông tha cho cậu, Nhan Lập Khả đứng ở dưới lầu ký túc xá, thở dài thườn thượt. Tuy rằng Hạng Ý là vì bảo đảm an toàn cho cậu, nhưng cái thế trận này thật sự là đỡ không nổi…
Vất vả lắm mới bình tĩnh trở lại, Nhan Lập Khả hít vào một hơi chuẩn bị mang hành lý lên lầu, vừa mới bước được một bước, điện thoại liền reo lên tít tít, Nhan Lập Khả căng thẳng, tưởng là Hạng Ý, suýt nữa làm rớt hành lý trong tay.
Lập tức tiếp điện thoại, cũng chưa kịp nhìn xem màn hình, cậu ấn nút chuyển liền cười lên, “Ý?”
Bên kia bất ngờ, sau đó bật cười, “Ơ, còn nói là không phải người của Hạng Lê, nhanh như thế đã nhớ muốn ch.ết rồi à?”
“…” Tâm trạng phấn khởi của Nhan Lập Khả thoáng cái đóng băng, có chút buồn mà cắn môi, cũng không đính chính là đối phương nghe lầm, chỉ rầu rĩ nói, “Làm sao ngài biết số điện thoại của tôi…”
Lăng Viêm cười sảng khoái, “Tôi muốn thì sẽ biết.” thật là một câu trả lời đáng hận, “Nào, Tiểu Khả, chuyện tôi đã nói với cậu, cậu suy nghĩ chưa, định khi nào thì cho tôi một câu trả lời thuyết phục đây?”
Nhan Lập Khả thở dài, thầm nghĩ cái người không biết xấu hổ này chắc chắn không thể cắt đuôi được, đành phải rũ mắt bất đắc dĩ nói, “Tôi ở trong trường vài ngày, khai giảng xong có lẽ sẽ bận rộn, không lâu sau tôi sẽ liên lạc với ngài.”
Lăng Viêm đột ngột dừng cười, im lặng một lúc mới nói, “Tốt nhất nên sớm một chút có được không? Tôi chân thành nhờ cậu cứu giúp.”
Người này đột nhiên nghiêm chỉnh khiến cho Nhan Lập Khả bất ngờ, thật ra cậu cũng hơi tò mò, rốt cuộc là ai mà có thể khiến cho cái người vô tâm vô phế cười rộn ràng này trở nên sầu lo ảm đạm như vậy. Cậu ngẫm nghĩ một chút, chợt cảm thấy đau lòng, giọng nói vô thức cũng dịu xuống, “Vậy… Cuối tuần này đi, thật ra… Thật ra tôi cũng không dám chắc có thể chữa khỏi cho người đó hay không, ngài…”
“A,” Cảm thấy một tiếng này của Lăng Viêm như là cười khổ, “Trước đây tôi không biết Mạc Bắc còn có học trò, nếu biết sớm, đã nhanh tìm đến cậu rồi…” Lăng Viêm dừng một chút, nói tiếp, “Y có thể chữa khỏi cho Tiểu Thúc, có khi… Cậu cũng có thể.”
Nhan Lập Khả im lặng một khoảng, cuối cùng vẫn ừ một tiếng rồi cúp máy.
Thật là kỳ lạ, đột nhiên cảm thấy giọng điệu trầm thấp, dáng vẻ sa sút của người này khiến cho cậu có chút đau lòng.
Cứ như vậy dựa theo giao hẹn, Nhan Lập Khả làm xong thủ tục nhập học, sau một tuần sinh hoạt ở trường dần dần trở nên quen, đến sáng ngày chủ nhật thì nhận được điện thoại của Lăng Viêm, nói là đang đợi ở dưới ký túc xá. Nhan Lập Khả âm thầm kinh ngạc, vội vàng chạy ra ban công, quả nhiên một chiếc xe hơi thể thao chói sáng bóp còi inh ỏi đập ngay vào trong mắt, người ngồi trong xe cứ như người mẫu, chống cằm cười hả hê tận hưởng ánh mắt càn quét của mọi người, Nhan Lập Khả tức thì cảm thấy mình thật ngu ngốc, vậy mà còn lo lắng người này có thể bởi vì buồn bã mà dẫn đến suy sụp tinh thần…
Cúi đầu nhanh chóng vọt vào trong xe, Nhan Lập Khả bi ai khẳng định mình sẽ trở thành chủ đề nóng hổi của trưởng. Có đại soái ca lái xe sang đến trường học đón người, mà người đó lại là nam sinh…
Nhan Lập Khả bất đắc dĩ ngồi trên xe, nhìn thoáng qua đám đông đang nhìn về phía này, khẽ than thở một tiếng.
Mình không được bốc hỏa…
Có chút xấu hổ mà quay đầu sang, vừa đúng lúc Lăng Viêm áp lại gần, gương mặt góc cạnh sắc nét thiếu chút nữa dán lên mũi của cậu, Nhan Lập Khả càng hoảng sợ thêm, vội vàng rụt cổ ra sau, mặt đỏ bừng.
“Ha ha ha,” Lăng Viêm cười to, ngồi trở về chỗ của mình, khởi động xe rồi liếc qua thiếu niên bên cạnh cười nói, “Tiểu Khả, cậu thật thú vị.”
“Có gì thú vị…” Cắn môi dưới, Nhan Lập Khả cúi thấp đầu, nhích lại cửa xe ngồi cách xa ra một chút, có điều động tác nhỏ này càng làm cho Lăng Viêm vui vẻ, cố gắng kiềm chế lắm mới không tiếp tục giở trò trước mặt bao nhiêu người.
Vừa rời khỏi trường, Lăng Viêm mở mui xe ra, ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu vào bên trong, làm ánh lên gương mặt đẹp đẽ của Nhan Lập Khả, Lăng Viêm càng nhìn càng cảm thấy trong lòng rạo rực, liền chọc ghẹo cậu, “Tiểu Khả, cậu và Hạng Lê xa nhau bao lâu rồi?”
Nhan Lập Khả hơi nhíu mày, ngập ngừng một chút, mới nhỏ giọng nói, “Ngài hiểu lầm rồi, tôi và y không có gì.”
“A,” Lăng Viêm cảm thấy thích thú, nhóc con này sao có thể sống ch.ết cũng không chịu thừa nhận, mạng lưới tình báo của Đằng Lăng không phải là để trang trí, tự hắn cũng từng cố ý điều tr.a lý lịch của cậu một chút, “Được rồi, không thừa nhận cũng được, xem ra tên kia không có kí lô nào trong lòng của cậu nhỉ.” Nói xong, Lăng Viêm nghiêng đầu nhìn Nhan Lập Khả, đột nhiên nhướng mày cười tươi, “Vậy chẳng phải tôi đây có cơ hội sao?”
Nhan Lập Khả kinh ngạc, chớp mắt mấy cái, nhìn thấy nét vui cười trong mắt Lăng Viêm, im lặng quay đầu trở về, “Lăng tiên sinh đừng nói đùa.”
“Tôi không có nói đùa, còn nữa, đã bảo đừng gọi là Lăng tiên sinh mà.”
Nhan Lập Khả miễn cưỡng gật đầu, “Được rồi, Lăng Viêm, tôi và Hạng Lê không có gì cũng không có nghĩa là tôi nhất định phải tìm người đàn ông khác, đừng nói đùa như vậy.”
Lăng Viêm không nói gì nữa, chỉ liếc qua nhìn cạnh mặt lạnh nhạt của Nhan Lập Khả, sau đó khẽ mỉm cười.
Xe phóng đi nhanh chóng, rất nhanh đã đến trước cổng một bệnh viện, Nhan Lập Khả nhìn ra cửa xe, nhận ra đây là bệnh viện trung tâm tốt nhất thành phố B, cũng có thể sẽ là nơi thực tập sau này của cậu, liền nhanh chóng bước xuống xe để ngắm nhìn một chút, cho đến khi Lăng Viêm đỗ xe xong đi đến bên cạnh cậu mới thu lại ánh mắt.
“Người kia ở đây?”
Lăng Viêm gật đầu, chỉ lên cửa sổ tầng cao nhất, “Trong căn phòng đó, đi theo tôi.”
Từ lúc xuống xe Lăng Viêm rất ít nói, Nhan Lập Khả cảm giác được hắn có chút nôn nao, trong mắt cũng hơi mong đợi. Lặng lẽ nắm chặt bàn tay, Nhan Lập Khả hít sâu một hơi. Thật ra trí nhớ của cậu về y thuật cũng không rõ ràng, nhưng đến lúc gặp phải những triệu chứng nan giải đầu óc cậu sẽ tự động nhớ ra một vài ý tưởng, giống như phản ứng ăn sâu trong tiềm thức, cậu cũng không biết chuyện này là thế nào, càng suy nghĩ càng đau đầu, nên dứt khoát không muốn nhớ nữa. Bây giờ trông thấy bóng lưng vội vàng của Lăng Viêm, ngẫm nghĩ có lẽ là bởi vì mình, cái người đang đau đớn hôn mê kia có khả năng sẽ tỉnh lại, người đàn ông trước mắt này cũng sẽ trở lại vui vẻ, cậu cảm thấy có chút cảm giác phấn khích trào dâng.
Thứ cảm giác này rất lạ, nhưng lại có chút quen thuộc, giống như mỗi khi cậu nhìn thấy thảo dược hay sách y học, cảm giác phấn khích lạ lẫm nhưng vô cùng quen thuộc.
Đi theo Lăng Viêm tiến vào căn phòng trên tầng cao nhất của bệnh viện, Nhan Lập Khả bước đi thật nhẹ, cẩn thận theo sau Lăng Viêm đến bên cạnh giường bệnh.
Một người đàn ông dáng vóc cao gầy, gương mặt trông rất bình thường, cùng với cơ thể gầy như que củi, càng nhìn càng khiến cho người khác sợ hãi.
“… Là người này?”
Lăng Viêm gật đầu, ngồi ở bên cạnh người kia, “Y trúng mười viên đạn, có một viên còn bắn xuyên qua yết hầu…” Nhan Lập Khả dựa theo lời hắn nói mà nhìn về phía giữa cổ người kia có một vết sẹo lớn, “Cứu chữa hơn một tháng, rốt cuộc bảo toàn được tính mạng, nhưng lại…” Im lặng một lúc, giọng nói Lăng Viêm có chút nghẹn, “Vẫn hôn mê như vậy, bất tỉnh gần một năm, làm hết mọi cách cũng chưa tỉnh lại… Bệnh trạng như thế này tôi đã gặp qua, Tiểu Thúc của tôi cũng nằm tám năm như vậy, sau này cuối cùng cũng tỉnh. Nửa năm trước tôi mới điều tr.a ra được, hóa ra người cứu thúc ấy chính là thầy của cậu, Mạc Bắc.” Lăng Viêm nói, ngẩng đầu nhìn Nhan Lập Khả, đôi mắt đã có ánh sáng, “Nếu cậu cứu được người này tỉnh lại, tôi đảm bảo, cậu muốn cái gì tôi cũng đáp ứng, 10% cổ phần của Đằng Lăng liền chuyển cho cậu, chia hoa hồng, nếu như còn không muốn…”
Không hiểu sao Nhan Lập Khả chợt cảm thấy đau lòng một cái.
Người tên Lăng Viêm này trước giờ luôn có bộ không đứng đắn cười hì hì, bộ dáng bây giờ khiến cho cậu cảm thấy có chút chua xót lan tràn trong tim.
“Anh yên tâm,” Cố gắng nở một nụ cười tự nhiên nhất, cậu chợt muốn làm cho người này yên lòng, “Tôi sẽ cố hết sức, mặc dù không thể chắc chắn được gì… Nhưng tôi nhất định sẽ cố hết sức.”
Đôi mắt đen láy của Lăng Viêm lẳng lặng quan sát cậu, không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Nhan Lập Khả cẩn thận bước nhẹ nhàng đến bên giường, quan sát người đàn ông đang hôn mê, âm ầm hít sâu, “Trước hết tôi sẽ xem sơ qua tình trạng hiện tại của y, lát nữa anh đem những tư liệu ghi chép về thương tích của y trong một năm qua đưa cho tôi.” vừa nói, cậu vừa cầm lấy cổ tay gầy gò của người kia, yên lặng cảm nhận mạch đập của y.
Lăng Viêm lặng lẽ ghi nhớ, không dám quấy rầy cậu, yên lặng ngồi một bên quan sát Nhan Lập Khả bắt mạch cho người trên giường bệnh.
Mới đầu vẻ mặt của thiếu niên còn bĩnh tĩnh, nhưng chỉ trong vài giây, bỗng nhiên nhíu mày, biểu tình hơi nghi ngờ nhìn thoáng qua phía Lăng Viêm, sau đó lại nhìn chằm chằm xuống gương mặt của người trên giường.
Lăng Viêm thấy vẻ mặt của cậu dần dần trở nên lạnh lùng, trong lòng bỗng nhiên hoảng một chút.
Ước chừng sau năm phút đồng hồ, cuối cùng Nhan Lập Khả cũng thả cổ tay của người kia xuống, nhưng lại quay người đưa lưng về phía Lăng Viêm, không cử động.
Lăng Viêm híp mắt, “Làm sao vậy?”
Dáng người của Nhan Lập Khả không cao lớn, thậm chí có thể nói là nhỏ bé, hơn nữa thiếu niên này vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng hôm nay tấm lưng thon gầy này đứng trước mặt hắn, không hiểu sao khiến cho Lăng Viêm cảm giác bị áp lực đè ép.
“Lăng Viêm.” Nhan Lập Khả xoay người, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Lăng Viêm trông thấy dáng cười nhưng không cười này của cậu, đột nhiên khẽ rùng mình.
“Sao thế? Biết rõ tôi muốn nói gì sao?” Nhan Lập Khả nghiêng đầu cười, đứng lên, khoanh tay cúi nhìn đôi mắt đen hút của Lăng Viêm.
Thiếu niên này rõ ràng là đang cười, nhưng vẻ mặt lúc này không hiểu sao có chút lạnh lùng sắc bén, đúng thật là đang cười, nhưng lại làm cho Lăng Viêm cảm thấy có một trận áp bức vi diệu thoảng qua mình. Lăng Viêm nhíu mày vì ý nghĩ này, nhưng mặt mày vẫn như bình thường cười nói, “Hả? Sao tôi nghe không hiểu cậu đang nói gì nhỉ?”
Nhan Lập Khả chậm rãi ngưng cười, nhưng ánh mắt nhìn vào Lăng Viêm có chút lạnh lẽo, “Anh mời tôi đến khám bệnh, nhưng người bệnh lại là giả, đây là ý gì?”
Lăng Viêm híp mắt, không trả lời.
Nhan Lập Khả cảm thấy buồn cười, nhìn vào bệnh nhân trên giường nói, “Tôi thật sự không hiểu, nếu anh mời tôi đến giải quyết vấn đề mà nhiều danh y như vậy cũng giải quyết không được, thì làm sao có thể cho rằng làm một bệnh nhân giả sẽ lừa được tôi đây? Anh không cảm thấy mình rất mâu thuẫn sao?”
Đôi mắt của Lăng Viêm sâu thẳm hơn, Nhan Lập Khả đột nhiên có cảm giác dường như xung quanh người này nổi lên một trận tức giận, khiến cho tay chân người khác lạnh đi, cảm giác này cậu chỉ từng cảm nhận được ở một người, giống như xung quanh Hạng Ý, rõ ràng không hề nói gì, không hề làm gì, nhưng khiến cho người khác chỉ cần nhìn thoáng qua, liền cảm thấy có một đợt lạnh rét truyền khắp toàn thân.
Nhưng Lăng Viêm chỉ quan sát Nhan Lập Khả, đến khi Nhan Lập Khả cảm thấy cổ mỏi nhừ, đối phương mới chớp mắt một cái, nhếch miệng, “Tiểu Khả, quá thông minh cũng không phải chuyện gì tốt.” Lăng Viêm rốt cuộc đứng dậy, mắt nhìn xuống thiếu niên thấp hơn mình tận hai cái đầu này, “Có điều, thật không hổ là học trò của danh y Mạc Bắc nổi tiếng xa gần năm đó, tôi coi thường cậu rồi.”
Nhan Lập Khả không đáp, đầu ngẩng lên đón tiếp ánh mắt sắc lạnh của đối phương, lưng đứng thẳng.
Lăng Viêm nhìn Nhan Lập Khả một lượt từ trên xuống dưới, đôi mắt chợt dịu lại, khóe miệng cũng cười lên, “Cậu nói đúng, đó là đồ giả.” Lăng Viêm nhún vai, tựa như không hề gì dựa lưng lên tường biếng nhác đứng đấy, “Chẳng qua, bệnh trạng cũng không giả, người đó thật sự cũng do bị súng bắn mà hôn mê đến tận bây giờ, ay da, tôi tìm thế thân này lâu lắm đấy, dễ dàng bị cậu phát hiện như vậy, thật đúng là thảm bại, haiz… A, nhưng tôi rất hứng thú làm sao cậu biết được thế.”
Nhan Lập Khả nhíu mày, nhìn người đàn ông trước mặt đang vừa cười vừa nói tựa như việc này không hề liên quan tới mình, lại nhìn về người bệnh ở trên giường, kìm không được siết chặt nắm tay, “Thời gian không giống, người này hôn mê chưa được bao lâu, không đến một năm, hơn nữa, khi tôi chạm vào y nét mặt của anh không hề sốt ruột cũng không lo lắng, duy chỉ có khi tôi thả tay y ra nói bệnh tình với anh, anh mới có một chút phản ứng gấp gáp.” Nhan Lập Khả chậm rãi nói, giương mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen đặc của Lăng Viêm, giọng nói lạnh nhạt, “Thứ anh lo lắng không phải người này, chỉ là bệnh này mà thôi.”
Khóe miệng đang cười của Lăng Viêm từ từ biến mất, đôi mắt càng trở nên âm u, “Tiểu Khả, cậu thật sự chỉ mới mười lăm tuổi?”
Nhan Lập Khả “a” cười một tiếng, khóe miệng mỉm lên vô cùng lạnh lùng, nhưng lại hiện ra một chút gì đó hấp dẫn lạ thường.
Lăng Viêm không hiểu sao cảm thấy trái tim loạn một nhịp, tâm tình cũng chuyển biến, hắn vô thức tiến lên một bước, cười nói, “Như vậy đi, chúng ta sẽ làm một giao dịch, thế nào?”
Nhan Lập Khả nhìn hắn, ý bảo hắn nói tiếp.
“Cậu chữa khỏi cho thế thân này, tôi dẫn cậu đến gặp “bệnh nhân” thật sự.” Lăng Viêm thẳng người lên, đến gần Nhan Lập Khả vài bước, “Nơi người kia dưỡng bệnh là điều bí mật. Tôi thừa nhận vừa rồi tôi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cậu, cho nên mới tìm thế thân này để thử cậu, nhưng nếu cậu chữa khỏi cho thế thân này, tôi sẽ dẫn cậu đến gặp người thật sự hôn mê một năm kia, dĩ nhiên, thù lao trả gấp bội, thế nào?”
Nhan Lập Khả vẫn yên lặng nhìn Lăng Viêm, nghe hắn nói xong chỉ nhàn nhạt mỉm cười một cái.
Lăng Viêm nhăn mày, “Cười cái gì?”
Nhan Lập Khả rốt cuộc mở miệng, có điều giọng nói không còn dịu nhẹ như bình thường, “Lăng tiên sinh, có phải hơn hai mươi năm cuộc đời anh chưa bao giờ gặp phải trở ngại, càng chưa gặp qua người nào từ chối anh đúng không?”
“Cái gì?” Lăng Viêm cau mày, không rõ ý của cậu.
Nhan Lập Khả cũng không vòng vo, nụ cười lạnh lùng càng thêm sắc bén, “Sao anh lại cho rằng, tôi nhất định sẽ nghe theo sắp đặt của anh?” Lăng Viêm sững sờ, định nói gì đó, lại nghe Nhan lập Khả nói tiếp, “Đáp ứng anh cứu người kia, chẳng qua là do tôi không thể thấy ch.ết mà không cứu, anh hứa hẹn trả thù lao gì đó, tôi vô cùng không quan tâm.”
Nhan Lập Khả nói xong, xoay người bước một bước đi về phía cánh cửa, “Vẫn nghĩ Lăng tiên sinh là một người đáng để kết giao, hiện tại xem ra tôi lầm rồi, tôi không có thói quen “giao dịch” kiểu lừa gạt lợi dụng này, vậy nên rất xin lỗi, ngài mời người khác đi.”
“Cái… ” Lăng Viêm ngây người, đến lúc lấy lại tinh thần thì Nhan Lập Khả đã đi đến cửa, hắn vội vàng đuổi theo giữ lại vai của cậu, “Này, tôi không phải cố ý muốn gạt cậu…”
“A,” Nhan Lập Khả quay đầu nhìn bàn tay đặt trên vai mình, nhíu mày cười nói, “Việc ngài muốn dùng một thế thân để lừa tôi chữa bệnh tôi có thể hiểu được, có thể người kia đối với ngài rất quan trọng nên ngài không muốn đặt y vào hoàn cảnh nguy hiểm, đó cũng là chuyện thường tình.”
Lăng Viêm thở ra, “Cậu hiểu là tốt rồi, vậy sao còn…”
“Nhưng mà…” Nhan Lập Khả nhìn lại cơ thể trắng bệch trên giường bệnh phía sau, đôi mắt chợt nheo lại, giọng nói lạnh lùng nghiêm túc, “Để bảo vệ một người quan trọng ngài liền hành hạ một người vô tội, hành vi này thật sự quá mức độc ác, xin thứ cho Nhan Lập Khả tôi không thể tiếp tục hợp tác cùng với loại người như ngài được.”
Bàn tay trên vai cứng đờ, Nhan Lập Khả hạ vai, thoát khỏi gông kiềm của Lăng Viêm, nhưng đôi mắt vẫn còn nhìn vào cơ thể yếu ớt trên giường bệnh.
“Người này rõ ràng bị đánh thành như vậy, so với nói ngài tìm ra thế thân này, không bằng nói…” giọng của Nhan Lập khả bỗng trầm xuống, ý cười lạnh lẽo, “Là ngài tự tay tạo ra một thế thân giống như đúc.”
Dứt lời, cậu không nhìn phản ứng của Lăng Viêm, kéo cửa nhanh chóng đi ra ngoài.
Lăng Viêm nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mắt, đôi mắt dần hiện ra một thứ cảm xúc phức tạp, bàn tay thả lỏng bên người chầm chậm nắm thành quyền, hắn yên lặng thật lâu, sau đó chậm rãi xoay người đi đến cửa sổ sát đất.
Cúi đầu nhìn bóng lưng của Nhan Lập Khả đang đi ra cổng bệnh viện, Lăng Viêm chợt cười. Vươn tay sờ bông hoa hồng trong chiếc bình được đặt trên bệ cửa sổ, trong phòng bệnh trống vắng quanh quẩn âm giọng trầm khàn của hắn.
“Nhan Lập Khả, cậu quả nhiên rất thú vị.”
***
Nhan Lập Khả đi ra cổng bệnh viện vô thức quay đầu nhìn lại hướng căn phòng kia, có điều ngược sáng nên tối đen, không thể nhìn rõ được gì. Thu hồi mắt, cậu âm thầm cắn răng, cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng.
Mặc dù không biết tại sao mình giỏi y thuật, nhưng chữa bệnh cứu người dường như là bản chất trong cậu, cậu có thể bất chấp thiệt hại để cứu chữa cho bất kỳ người bệnh nào, vậy nên cậu không có cách nào tha thứ cho hành vi này của Lăng Viêm vì đạt được mục đích mà đem một người đang sống khỏe mạnh ra tr.a tấn thành phế nhân như vậy. Hít vào một hơi, Nhan Lập Khả nhắm mắt lại, cố gắng xóa mờ hình ảnh cơ thể yếu ớt kia ở trong tâm trí.
Vừa đi được vài bước, trong không khí chậm rãi lan tỏa một mùi hương ngọt ngào, Nhan Lập Khả chợt đứng lại, theo bản năng quay đầu nhìn qua vườn hoa trong bệnh viện.
Loáng thoáng có thể nhìn thấy trong góc vườn có rất nhiều bụi hoa màu đỏ tươi đẹp.
Hoa hồng sao?
Bước đi trong vô thức, từng bước một, chờ đến khi định thần lại, người đã đứng ngay trước vườn hoa hồng.
Chẳng hiểu sao, dường như cậu rất thích hoa hồng.
Nhan Lập Khả khom mình, đưa tay nâng lên một cành hoa hít ngửi.
Đến cả hương thơm này, cũng khiến cho toàn thân cậu trở nên thoải mái nhẹ nhõm.
Trước mắt chậm rãi có chút mơ hồ, đầu óc giống như ngừng hoạt động.
Cánh hoa đỏ tươi, hương hoa say đắm lòng người… Còn có…
Còn có gì nhỉ?
Không… Không đúng, không phải là vậy…
Không phải là ánh mặt trời rực rỡ như thế này…
Cảnh đêm, đúng vậy… Phải là cảnh ban đêm, còn có… Ánh trăng…
“Khụ khụ…”
Một tiếng ho nhẹ đột ngột cắt đứt dòng suy nghĩ của Nhan Lập Khả, hình ảnh lộn xộn trong đầu nháy mắt biến mất, Nhan Lập Khả cảm thấy trái tim bỗng nhiên đau đớn một cái, sau đó đầu óc thoáng cái bừng tỉnh lại.
Mình… Vừa rồi đang nghĩ đến gì?
“Khụ khụ khụ…”
Còn chưa kịp suy nghĩ tiếp, tiếng ho khẽ truyền đến lần nữa.
Nhan Lập Khả nhanh chóng tỉnh táo, nhìn qua hướng phát ra âm thanh.
Hình như là bên trong vườn hoa…
Cẩn thận vén đám hoa hồng ra, Nhan Lập Khả cúi người, chui vào trong một cái đường nhỏ.
“Thiếu gia, cậu xem, tôi đã nói không nên ra đây rồi trúng gió đấy, sao cậu lại không nghe lời tôi.” Một người đàn ông than thở nói, có chút đau lòng, “Được rồi, trở về đi, chỗ này nhiều gió lắm, cậu sẽ nhiễm lạnh mất.”
Nhan Lập Khả dựa theo tiếng nói kia lại gần một chút, loáng thoáng nhìn thấy hai bóng lưng. Nhưng mà một người thì đứng, một thì ngồi trên xe lăn.
“Thiếu gia, sao thế?” Người đàn ông đang đứng ngồi xổm xuống, cẩn thận quỳ gối trước xe lăn, lắc tay người kia, “Cậu muốn gì sao?”
Nhan Lập Khả đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, không biết vì sao, trái tim bắt đầu đau nhói gần như không thể hít thở.
Xuyên qua bụi hoa, cậu rốt cuộc cũng nhìn thấy được dáng vẻ của người đang ngồi trên xe lăn.
Mái tóc xoăn màu vàng dưới ánh sáng mặt trời càng ánh lên mềm mại, đôi mắt y màu lam, rất đẹp, giống như bầu trời xanh thoáng đãng. Có điều nhìn người này rõ ràng tuấn tú như vậy, nhưng biểu tình trên mặt có chút đờ đẫn, đôi mắt màu lam kia dường như cũng trống rỗng vô thần, chỉ mê man nhìn về trước, vốn không chú ý đến người đang quỳ trước mặt mình.
“Thiếu gia?” Người áo xám miễn cưỡng đứng lên, đi ra sau đẩy xe lăn, “Được rồi, chúng ta về đi, cậu không nên ra gió.” Nói xong, gã cẩn thận đẩy xe, “Lần sau không được tự mình trốn đến đây biết chưa? Da Mỗ tôi sẽ rất lo lắng, được không?”
Nhưng người được gọi là Thiếu gia vẫn không mảy may để ý tới gã, nhưng lại đột nhiên chuyển mình, thân thể đột ngột xoay qua, ánh mắt ngơ ngác, đầu nghiêng sang một bên, sững sờ nhìn thẳng vào phía trước.
Da Mỗ bất ngờ, vội vàng ngồi xuống, “Thiếu gia, cậu đang tìm gì thế?”
Người đàn ông tóc vàng mở lớn hai mắt, ngơ ngác nhìn bụi hoa trước mặt. Da Mỗ thuận theo đường nhìn của hắn mà nhìn sang, chợt thấy đau lòng, “Cậu muốn hoa hồng à? Cậu chờ chút, tôi hái cho cậu một đóa.”
“A…” Người kia nghiêng đầu, phát ra vài âm thanh vụn vặt. Da Mỗ ngây người, nhìn về hướng ánh mắt của hắn.
Trong bụi hoa, hình như có một bóng người đang nấp.
Da Mỗ cau mày, trong lòng thoáng có dự cảm xấu. Gã hít vào một hơi, giọng điệu âm trầm, “Ai ở đó? Lén la lén lút làm gì?”
Bụi hoa bỗng nhiên rục rịch, một giây sau, một thiếu niên gầy gò cẩn thận chui ra từ trong khe hở nhỏ.
Nắng sáng chiếu trên mái tóc đen mềm của thiếu niên, chiếu sáng cả đôi mắt đen láy tinh tế nọ, thiếu niên xem ra có hơi xấu hổ, mỉm cười hạ mắt, bối rối nói, “A… Tôi xin lỗi, tôi không phải cố ý nghe lén…”
Cẩn thận tìm từ mà nói, nhưng đối phương vẫn im lặng một lúc lâu.
Nhan Lập Khả ngẩng đầu nghi hoặc, thế nhưng lại trông thấy Da Mỗ kinh ngạc trừng to hai mắt mà nhìn mình, đến cả giọng nói cũng có hơi run rẩy.
“Cậu… Cậu tại sao lại ở chỗ này?”