Quyển 3 - Chương 82: 【 Nói hết 】
Đám người Âu Dạng đến rất nhanh. Nhan Lập Khả dìu Hạng Ý đi được đến giữa sườn núi, trông thấy chiếc xe hơi màu đen lao trực tiếp từ trên đỉnh núi xuống, dừng ngay trước mặt hai người. Âu Dạng từ trong xe chạy vội đến, vừa nhìn thấy dáng đi loạng choạng của Hạng Ý, mặt mày lập tức tái nhợt.
“Đại thiếu gia, cậu sao…” Nhanh chóng đỡ một bên của Hạng Ý cùng với Nhan Lập Khả, tài xế cũng vội vàng mở cửa xe cho hai người.
“Bị mai phục.” Hạng Ý hời hợt nói, nhưng vết thương trên vai vẫn rất nghiêm trọng. Mọi người chật vật ổn định vị trí cho y, sau đó xe tăng tốc phóng nhanh tới bệnh viện trung tâm.
Sắc mặt Hạng Ý trắng bệch, cả người ngồi ở ghế sau có chút suy yếu, có điều y vẫn trấn định như thường, nếu như không phải nhìn thấy vết máu ở trên cơ thể thì sẽ khó mà nhận ra, Nhan Lập Khả còn đang tự hỏi không biết trận phục kích vừa rồi có phải là ảo giác của cậu hay không.
Âu Dạng gấp gáp liên lạc với bệnh viện, vừa đặt điện thoại xuống, Nhan Lập Khả ở ghế sau đã nhướng người lên nói, “Âu Dạng, tổng cộng có năm người, ở bờ sông thung lũng, anh tìm thi thể bọn họ xử lý sạch sẽ đi.”
Vừa dứt lời, không chỉ có Âu Dạng quay đầu lại nhìn cậu, ngay cả Hạng Ý cũng trợn mắt nghiêng đầu.
Âu Dạng hiểu được, vội vàng đáp, “A, tôi chỉ vội lo cho vết thương của Đại thiếu gia… Cậu yên tâm, tôi lập tức sắp xếp người.”
Nhan Lập Khả thở ra, đôi mắt thoáng nhìn thấy Hạng Ý đang quan sát cậu, liền nghiêng đầu cẩn thận nhích lại một ít, “Làm sao vậy? Vết thương đau sao?”
Hạng Ý lắc đầu, cười nói, “Em cẩn trọng hơn nhiều so với trước đây.”
Nhan Lập Khả dường như xấu hổ mà cười, không nói gì.
Mọi người đến sảnh dưới bệnh viện trung tâm, đã sớm có người chờ ở cổng chính.
Hạng Ý nhìn tập đoàn người ở ngoài cửa xe mà cảm thấy buồn cười, y chỉ là bị thương ở đầu vai, đầu bị đập đau một chút mà thôi, cũng chẳng phải bệnh nhân sắp ch.ết có cần làm quá như vậy không…
Chẳng qua không lay chuyển được suy nghĩ của Âu Dạng, y vẫn phải xuống xe đi cùng một đống y tá bác sĩ vào bệnh viện, còn được long trọng xếp đặt cho phòng chăm sóc đặc biệt tầng cao nhất, tiến hành tiểu phẫu lấy đầu đạn ra.
Nhan Lập Khả và Âu Dạng đứng đợi ngoài cửa, hơn nửa đêm, hành lang vắng lặng yên tĩnh, Nhan Lập Khả ngập ngừng nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn nhịn không được phải hỏi.
“Âu Dạng.”
Âu Dạng quay người nhìn cậu, “Có chuyện gì sao Nhan thiếu gia?”
Mặc dù Hạng Ý không muốn cậu lo lắng, không muốn cậu bị dính vào những âm mưu thù địch, nhưng cậu vẫn muốn biết thêm một chút, muốn biết quá khứ của người đó.
“Tôi nghe Hạng Ý nói… Khi y còn nhỏ cả nhà y có biến cố gì đó, nói trước đây từng ở trong thung lũng kia…”
Âu Dạng nhíu mày, tựa như không rõ, “Biến cố?”
Nhan Lập Khả bất ngờ, “Anh không biết sao?”
Âu Dạng suy nghĩ một lát, như đã rõ cái gì, hơi không chắc chắn, “Tôi từng nghe cha nói, ban đầu cả nhà Đại thiếu gia ở tại thành phố B, nhưng về sau xảy ra chuyện gì đó cả nhà liền chuyển đến Tam Giác Vàng, có điều sự kiện này bị lão gia, a, là Hạng Khôn tiên sinh ngăn chặn tin tức, còn cố ý mua chuộc truyền thông, không cho sự kiện này truyền ra ngoài, chuyện này đã qua hơn mười năm, hiện giờ rất ít ai biết nguyên nhân vì sao.”
Cố ý ngăn chặn tin tức?
Nhan Lập Khả âm thầm nghi ngờ, cau mày suy nghĩ, hỏi tiếp, “Vậy… Một năm trước, chuyện lão gia và Mạc Bắc bị ám sát, anh biết hung thủ là ai không?”
Nghe đến hai chữ Mạc Bắc, Nhan Lập Khả liền nhìn thấy đôi mắt của Âu Dạng lóe lên ánh sáng phức tạp, như đang cố nén cảm xúc, lúc lâu sau mới trả lời, “Khi chúng tôi đến, chỉ thấy cả tòa biệt thự bị thiêu cháy một nửa, tòa nhà của lão gia và nơi ở của các anh em khác đều…” Âu Dạng cắn răng, giọng trầm xuống, “Đều cháy sạch không còn nguyên vẹn, toàn bộ biệt thự đều là các thi thể cháy đen, căn bản không thấy bóng dáng hung thủ…”
Nhan Lập Khả nghe xong càng cảm thấy không hiểu, vậy tại sao Hạng Ý lại xác định Đằng Lăng là thủ phạm? Còn có chuyện gì ẩn chứa bên trong? Cậu nhìn gương mặt bi thương của Âu Dạng, thầm nghĩ chắc Hạng Ý còn có ý định gì khác nên giấu giếm cả thuộc hạ, chuyện này cũng không phải là không thể.
Đang suy nghĩ, điện thoại bỗng nhiên reo lên. Âu Dạng cúi người xin lỗi, lập tức bắt máy.
“Ừ, đúng, ở bờ sông… Cái gì? Sao? Không có?” Âu Dạng nghi hoặc quay đầu nhìn Nhan Lập Khả, sau đó nói tiếp, “Cẩn thận tìm lại xem,… Đúng, nói là ở mép tảng đá lớn… Đúng đúng, là chỗ… Thật sự không có?”
Nhan Lập Khả bất giác cảm thấy hốt hoảng, có thứ lạnh lẽo truyền ra từ trong đáy lòng, thân thể vô thức có linh cảm xấu. Thấy Âu Dạng thả điện thoại xuống, cậu mới hỏi, “Không có cái gì?”
Âu Dạng cũng nhíu mày, vẻ mặt không rõ, “Tôi đã cử người đi thanh lý hiện trường, nhưng bọn họ nói, không có xác ch.ết nào, bờ sông rất sạch sẽ, đến cả vết máu cũng không thấy.”
“Cái gì?” Nhan Lập Khả sững sờ, tim đập càng nhanh hơn, “Tôi rõ ràng nhìn thấy…”
Còn chưa nói xong, cửa phòng phẫu thuật được mở ra. Trên vai Hạng Ý được quấn băng trắng, thấm ra máu đỏ, nửa người trên để trần bước ra ngoài. Nhan Lập Khả không kịp nghĩ ngợi gì, nhanh chóng đi qua vài bước, “Lấy đạn ra rồi sao?”
Hạng Ý gật đầu, mỉm cười trấn an cậu, “Đừng lo, không đau.” Nói xong, nghiêng đầu nhìn qua Âu Dạng, miệng cười chậm rãi biến mất, “Thế nào, có chuyện gì?”
Nhan Lập Khả lòng đầy căng thẳng. Người này, chỉ cần nhìn sơ qua vẻ mặt của Âu Dạng, ngay lập tức biết được đã xảy ra chuyện gì, tính cảnh giác cao như vậy, nhạy cảm đến cẩn trọng, Hạng Ý như thế này nhìn rất xa lạ, mơ hồ khiến cho cậu cảm thấy hít thở không thông.
“A, là thế này, vừa rồi tôi cử người đi thanh lý hiện trường, nhưng bọn họ đến bờ sông lại không hề phát hiện thi thể nào, đến cả vết máu cũng không có.”
Lắng nghe Âu Dạng nói, thế nhưng Hạng Ý không một chút bất ngờ, tùy ý nhẹ gật đầu, “Xem ra bọn chúng có người dò thám xung quanh, hẳn là bên kia đã xử lý xong số thi thể.”
Tựa hồ chỉ có thể giải thích như vậy, nhưng Nhan Lập Khả vẫn cảm thấy kỳ lạ, lại không biết kỳ lạ ở chỗ nào.
Hạng Ý nghiêng đầu nhìn cậu, đột nhiên tiến lên, đưa cánh tay không bị thương ôm lấy tấm lưng mảnh khảnh của thiếu niên, “Đã nói, không cần nghĩ đến những chuyện này, không nghe tôi sao?”
Nhan Lập Khả ngừng nghĩ, ngẩng đầu nhìn Hạng Ý, muốn nói lại thôi, do dự một lúc mới nhỏ giọng nói, “Xin lỗi…”
Hạng Ý cười, cúi đầu hôn lên trán của cậu, buông tay ra, “Được rồi, không nghĩ nữa.” Vươn tay vuốt mái tóc đen mềm của thiếu niên, Hạng Ý dần không cười nữa, ánh mắt có chút không nỡ, “Tiểu Khả, xin lỗi, tôi không thể ở lại đây quá lâu, không thể nói bọn chúng có thể sẽ quay lại…”
Chưa nói hết, Nhan Lập Khả đột ngột hỏi y, “Thành phố B đối với anh, là nơi nguy hiểm nhất đúng không?”
Vẻ mặt Hạng Ý ngưng trệ, im lặng một lúc lâu, cuối cùng cười lắc đầu, “Không sao, em xem, hiện tại tôi vẫn rất tốt đấy thôi.”
Nhan Lập Khả cắn môi, trái tim vặn đau khó chịu, cảm thấy Hạng Ý chỉ vì thăm mình mà đi đến nơi nguy hiểm, còn suýt chút nữa gặp nguy, trong lòng cậu áy náy hối hận vô cùng. Nếu không phải tại cậu luôn miệng nói nhớ y, y cũng sẽ không cần cố ý đến thành phố này… Nghĩ vậy, Nhan Lập Khả càng cảm thấy đau lòng cho người trước mặt.
“Sau này anh đừng đến nữa.” Nhan Lập Khả cẩn thận xoa băng gạt trên vai Hạng Ý, “Sau này để tôi đến thăm anh là được, anh đừng đến nữa.”
Hạng Ý cảm thấy khóe miệng cười của mình thoáng chốc cứng đờ, trái tim nguội lạnh tan ra bởi vì giọng nói đau lòng yêu thương của thiếu niên trước mặt. Y lặng lẽ hít vào một hơi, sau đó thở dài một tiếng, cúi người hôn lên đôi môi có vẻ tái nhợt của Nhan Lập Khả.
“Tôi ở Tam Giác Bạc đợi em.”
“Ừ…”
Vươn tay ôm lấy bả vai cường tráng của Hạng Ý, Nhan Lập Khả cảm thấy khó chịu trong lòng, lần đầu tiên chủ động đón nhận, dùng sức quấn quít thật sâu trong khoang miệng của Hạng Ý. Rõ ràng là nụ hôn mãnh liệt đến vậy, nhưng hương vị lại hòa lẫn một cảm giác cay đắng không hiểu thấu.
“Đinh đinh đinh…”
Hai người vừa mới tách ra, điện thoại trong túi quần của Hạng Ý reo lên, y vuốt ve mái tóc Nhan Lập Khả, móc điện thoại ra đi về phía trước vài bước rồi mới bắt máy.
“Này, Hạng Ý.” Là giọng của Tháp Tu Á.
Ngữ điệu của Hạng Ý vẫn bình thường, “Ừ, Ô Lỗ Cáp, có chuyện gì?”
Tháp Tu Á ở bên kia bất ngờ, sau đó chửi một tiếng, “Cậu không tiện nghe điện thoại à? Không sao, nghe tôi nói là được.”
Hạng Ý cười, “Ừ, sau đó thì sao?”
Tháp Tu Á xì miệng, Hạng Ý cảm thấy buồn cười trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không một gợn sóng, lắng nghe bên kia đơn giản báo cáo mấy câu, “Năm người vừa nãy đã rút, tôi cũng đã cử người dọn sạch hiện trường, cậu yên tâm, không ai điều tr.a được đâu.”
“Ừ, tôi biết rồi, còn chuyện gì không?” Hạng Ý quay đầu áy náy nhìn Nhan Lập Khả, ý bảo cậu đợi y một lát, Nhan Lập Khả vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng nói “Tôi không vội”.
Hạng Ý gật đầu, quay người lại. Chợt nghe giọng nói của Tháp Tu Á thoáng trầm xuống, “Còn có, ban nãy Tiền tiểu thư tới tìm cậu. Ô Lỗ Cáp nói cậu ra ngoài chuyển hàng, sẽ sớm quay trở về.”
Ánh vui vẻ trong mắt Hạng Ý liền trì trệ, nhưng chỉ được vài giây, “Được, tôi biết rồi, tôi trở về ngay.”
Cúp máy, Hạng Ý từ từ nhắm hai mắt hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người đi về phía thiếu niên sau lưng mỉm cười, “Xin lỗi Tiểu Khả, tôi có chút việc gấp cần phải về.”
Nhan Lập Khả ngẩn người, nhìn điện thoại trong tay của y, “Chuyện gì? Gấp lắm hả? Đã tối như vậy, ở lại nghỉ một đêm không được sao?”
Hạng Ý thở dài một tiếng, tựa như rất miễn cưỡng, “Người đứng đầu trung bộ Mỹ Latin muốn bàn chuyện hợp tác với tôi, không thể chậm trễ được.” Nói xong, y lại nhìn Nhan Lập Khả thêm một lúc, dường như rất không nỡ, “Tôi chờ em quay về.”
Ông trùm mafia ở trung bộ Mỹ Latin là người hoa kiều, họ Tiền, cả gia tộc đều bắt nguồn từ khu vực trung bộ, hoàn toàn làm bá chủ. Nghe nói ông chủ họ Tiền kia là người ngạo mạn cố chấp, Hạng Ý có thể khiến cho người như vậy đồng ý hợp tác chung với y, xem ra cũng tốn không ít công sức. Nhan Lập Khả thầm nghĩ, tuy rất không nỡ, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười, “Đi đường cẩn thận, đến nơi thì gọi cho tôi.”
Hạng Ý gật đầu, nắm lấy bàn tay của Nhan Lập Khả, nắm thật chặt rồi buông ra, lặp đi lặp lại nhiều lần mới bằng lòng thả tay.
“Xe của tôi không an toàn, tôi sẽ không đưa em đi, mình em đi đường cẩn thận một chút, quay về trường sớm đi.”
“Ừ…”
Hạng Ý lại nhìn vào Nhan Lập Khả thêm một lúc, cuối cùng giống như miễn cưỡng ép mình chuyển mắt, quay người gọi Âu Dạng, rồi nhanh chóng rời đi.
Nhan Lập Khả đứng nguyên tại chỗ, nhịn không được đi về phía cổng chính bệnh viện, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Hạng Ý mới cam lòng thu mắt về.
Bóng đêm rất tối, ánh trăng cũng mơ màng lạnh lẽo. Nhan Lập Khả đứng yên một mình trong đêm, cảm giác lạnh buốt xâm nhập khắp toàn thân.
Chỉ cần nhìn thấy Hạng Ý vui vẻ như vậy, cả trái tim đều vui lên, đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chưa đến một đêm, lại chỉ còn một mình cậu.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng lành lạnh, Nhan Lập Khả bất chợt cảm thấy lạnh lẽo, cắn môi ôm chặt lấy hai cánh tay của mình.
Đằng Lăng.
Ngẩn ngơ suy nghĩ, Nhan Lập Khả vô thức đi dọc theo con đường đá cuội ở bệnh viện.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Kẻ thù từ nhỏ đến lớn của Hạng Ý, chẳng lẽ thật sự là Đằng Lăng?
Nhớ đến bả vai thấm đầy máu của Hạng Ý, nhớ đến hình dáng người kia liều mạng che chở cho cậu. Nhan Lập Khả chỉ cảm thấy đáy lòng vô cùng đau đớn. Người đàn ông kia… Lẽ nào vẫn luôn trải qua khoảng thời gian mưa bom bão đạn như thế sao? Đằng Lăng… Giết cả nhà của y, đến cả vừa nãy, cũng muốn ám sát y…
Người chủ mưu cho những cuộc thảm sát đó là ai? Là.. Lăng Viêm sao?
Ngan Lập Khả ngơ ngác suy nghĩ, vô thức đi vào trong vườn hoa của bệnh viện.
Bầu không khí lượn lờ hương hoa thơm mát ngọt ngào, Nhan Lập Khả thoáng chốc tỉnh táo, ngước mắt nhìn xung quanh.
Từng bụi hoa hồng bao quanh người, Nhan Lập Khả chợt cảm thấy trái tim đập nhanh thình thịch.
Ban đêm, dưới ánh trăng, hoa…
Một bức tranh rất quen thuộc.
Ý thức phiêu đãng trôi dạt, Nhan Lập Khả ngây ngốc bước đi, bất giác đi sâu vào trong vườn hoa.
Trong đêm tối tựa như có vật gì đó dẫn đường, Nhan Lập Khả đi đến trước một bụi hoa hồng, dừng lại, cẩn thận tách bụi hoa ra.
Trái tim, bỗng nhiên ngừng đập.
Trong biển hoa tĩnh lặng, một người lặng lẽ ngồi yên.
Người đàn ông kia vẫn ngồi trên xe lăn không nhúc nhích, đầu hơi ngửa, nhìn ánh trăng ở bên trên.
Không biết tại sao, cả người Nhan Lập Khả giống như phản ứng theo bản năng, không tự chủ đi về phía hắn.
Tiếng bước chân giẫm lên cỏ rất khẽ, nhưng dường như người kia đã nghe thấy, đôi mắt từ từ nhìn về phía bên này.
Gương mặt của người kia giống như một bức tượng Hy Lạp được điêu khắc tinh xảo, ở dưới ánh trăng càng hiện lên ôn hòa. Mái tóc vàng như hòa lẫn vào ánh trăng, đôi mắt màu lam như hai viên ngọc quý báu, bên trong ẩn chứa một hồ nước bình lặng sáng long lanh.
Người kia chỉ lặng yên nhìn cậu, nghiêng cổ nhẹ nhàng về phía cậu, nhưng hắn chỉ lẳng lặng nhìn, cặp mắt xinh đẹp như thế nhưng không hề có hồn.
Lần trước nhìn thấy hắn cũng là thế này, người này giống như mất y thức, si ngốc tựa như con rối.
Nhan Lập Khả thấy trong lòng có chút đau đớn, bất giác nhớ lại giấc mơ kỳ lạ đêm ấy, nhớ đến ánh mắt yêu thương của người này, bên tai vẫn còn đọng lại câu nói không thể hiểu kia.
‘Hứa với ta, sống cho thật tốt, chờ ta tỉnh lại.’
“Anh…” Nhan Lập Khả đến trước mặt hắn, người nọ ngẩng đầu nhìn cậu, hai mắt mở to như không hiểu. Nhan Lập Khả ngồi quỳ xuống, người nọ cũng hạ đầu xuống theo cậu.
“Anh… tên là Karo Hull Nặc?”
Người nọ không có phản ứng nào, yên lặng nhìn vào cậu.
Không rõ vì sao, ở bên cạnh người này có cảm giác rất nhẹ nhõm, rất thoải mái, tâm tình cũng bình tĩnh trở lại.
Nhan Lập Khả nhìn hắn, nói, “Hai tháng trước, tôi có mơ thấy anh.”
Người nọ nghiêng đầu sang một bên.
“Rất kỳ lạ, tại sao qua lâu như vậy, vẫn còn nhớ rõ giấc mơ đó? Nhớ rất rõ ràng…”
Nhan Lập Khả thì thầm, ngồi dưới đất chậm rãi mím môi, “Chân của anh bị sao vậy? Là mất cảm giác, hay là cơ thể không có sức?”
Tự nói một mình, Nhan Lập Khả nhìn hắn vẫn không có phản ứng, nhưng đôi mắt lại dịu xuống một ít, nhìn vào cảm giác rất ấm áp.
“Tôi bây giờ, rất hỗn loạn, anh biết không?”
Thật kỳ lạ, bỗng nhiên rất muốn nói với người này những suy tư ở trong lòng. Biết rõ hắn nghe không hiểu phản ứng không được, nhưng không biết sao, ở bên cạnh người này có cảm giác vô cùng an toàn, cả người đều trở nên bình yên.
“Y có một kẻ thù rất mạnh, những người kia muốn lấy mạng của y…” Nhan Lập Khả khẽ nói, chậm rãi ôm chân của mình ngẩn người, “Nhưng kẻ thù kia, có thể tôi biết…” Cậu ngẩng đầu, mê man nhìn gương mặt tái nhợt của người nọ, “Anh nói… Anh nói tôi nên làm sao bây giờ?”
Người nọ vẫn yên lặng nhìn cậu, Nhan Lập Khả nói xong cũng tự cảm thấy mình buồn cười, người này sao có thể đáp lại cậu, chỉ là tự cậu lầm bầm mà thôi.
Cười khổ một tiếng, cậu ảm đạm gục đầu.
Bỗng nhiên, trên đầu tựa như có thứ gì đó nhẹ nhàng vuốt ve.
Nhan Lập Khả kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu.
Dưới ánh trăng, hắn vận đồ trắng thanh khiết không giống người phàm, đôi mắt xanh lam yên tĩnh nhìn cậu chăm chú, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, một bàn tay vuốt mái tóc đen mềm của cậu.
Trên mặt của hắn vẫn không có biểu cảm, nhưng đôi mắt lại hiện lên hình ảnh của cậu.
Nhan Lập Khả ngây ngẩn nhìn bàn tay đang trấn an mình, cơ thể thoáng chốc cứng đờ, trở nên thất thần.
Cổ tay của hắn nhẹ nhàng chuyển động, Nhan Lập Khả ngơ ngác nhìn thấy một chiếc vòng tay rũ xuống, nhất thời ngừng thở.
Người này… Thế nhưng thật sự có một chiếc vòng tay màu bạc…
“Karo, chiếc vòng tay này của anh…”
“Thiếu gia!”
Còn chưa nói hết, đột nhiên có tiếng gọi của Da Mỗ vang lên cách đó không xa.
“Thiếu gia, cậu đi đâu vậy? Thiếu gia!”
Karo chậm rãi rút tay về, thả lỏng đầu gối, nặng nề trở về bộ dáng ngồi yên ngây ngốc, đầu hơi nghiêng sang một bên, dường như đang nhìn về phía Da Mỗ.
Nhan Lập Khả lập tức tỉnh táo lại, nhanh nhẹn đứng lên, đi ra phía sau đẩy xe lăn của hắn đi.
“Này… Anh ơi…” Nhan Lập Khả đẩy hắn ra khỏi vườn hoa, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Da Mỗ, “Tôi, tôi vô tình phát hiện y…”
Da Mỗ hoàn toàn đờ ra, cả buổi sau mới phản ứng, vội vàng đi đến kiểm tr.a Karo một chút, nhìn thấy hắn không có chuyện gì mới thở phào một hơi, sau đó lại cau mày trừng mắt nhìn Nhan Lập Khả, “Sao cậu lại ở đây?”
Nhan Lập Khả lúng túng, không biết tại sao mỗi khi nhìn thấy Da Mỗ đều cảm giác có chút chột dạ.
“Tôi, tôi đi dạo một chút…”
Da Mỗ hừ một tiếng, đi ra sau xe lăn đẩy Nhan Lập Khả ra, lấy tay đặt lên tay cậu, “Tôi cảnh cáo cậu, cách xa Thiếu gia ra một chút, nếu không! Hừ hừ!”
Nhan Lập Khả cắn môi dưới, ngoan ngoãn đứng yên, Da Mỗ trừng mắt liếc, sau đó mới đẩy Karo rời đi.
“Thiếu gia, cậu không nên một mình đi lung tung, nếu đụng phải người kỳ quái sẽ không tốt.”
Nhan Lập Khả dở khóc dở cười mà nghe Da Mỗ vừa đi vừa nói linh tinh, cho đến khi trong sân trở về yên tĩnh, cậu mới khẽ thở dài.
Hỗn loạn trong lòng hoàn toàn được bình ổn, Nhan Lập Khả cảm giác người đàn ông ngồi trên xe lăn kia có sức mạnh kỳ lạ, chỉ cần hắn nhìn thấy hắn, đứng bên cạnh hắn, cả người như được thanh lọc vậy.
Nhan Lập Khả ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng bệnh của hắn một chút, nhìn thật lâu mới thu hồi mắt, xoay người đi ra khỏi hoa viên của bệnh viện.