Chương 5

Thành Trần Châu, vẫn là đêm khuya. Ngoài thành khoảng nửa dặm có một gian nhà ngói nhỏ lặng lẽ đứng trơ trọi. Gian nhà ngói kia hoang phế đã lâu, trước nay không hề thấy có người ở, hiện tại lại có một thiếu niên gầy gò đứng ngoài cửa. Vẻ mặt gã đờ đẫn, thần thái vô cùng mệt mỏi, tưởng như sức lực toàn thân đều đã tan biến cả. Thoạt nhìn giống như một kẻ vừa mất đi tất cả chỉ trong một đêm.


Một nữ tử từ phòng trong đi ra, đứng bên cạnh thiếu niên, ánh mắt nhìn vào bầu trời đêm hư vô.
“Như thế này mà vẫn có thể sống sót, người kia quả nhiên không đơn giản. Chỉ là về sau sẽ phải phiền toái”. Nàng nói.


Sậu Vũ Cuồng Dương vẫn chưa ch.ết, dựa vào căn cơ thâm hậu của bản thân và vận khí mà nhặt lại một mạng, nhưng cũng chẳng khác ch.ết là bao. Y đã thành tượng đá sống, toàn thân cứng đờ chẳng thể nào nhúc nhích, cũng không thể nói chuyện, chỉ có mắt là chuyển động, chứng thực rằng y nhìn thấy được. Đã biến thành bộ dạng thế này, nhưng ý thức lại vẫn còn thanh tỉnh, thật sự là bi thảm tột cùng.


Lưu Ngộ thực hiện lời hứa, sửa bản án của Bùi Nghiên thành toàn gia lưu đày biên cương, đồng thời giải đi ngay trong ngày. Mà Phi Phi được Điền Hoằng Chính bảo lãnh, cho phép ở lại chăm sóc Thiên Dương.


Nhiếp Ẩn Nương lẩm nhẩm một mình: “Xem ra là không thể đi uống rượu nữa rồi”. Phi Phi thủy chung cúi đầu, không nói câu nào.
Nữ kiếm khách trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề kỳ quái: “Ngươi còn lấy trộm thứ gì nữa vậy?” Phi Phi ngẩn người: “Cái gì?”


“Những binh sĩ đó đi qua đi lại lục lọi khắp nhà ngươi, ngoài mặt nói là lục soát tang vật, nhưng ta thấy dáng vẻ lo lắng đó, rõ ràng là đang tìm đồ. Ngoài binh phù, không phải ngươi còn trộm thêm thứ gì đó trọng yếu trong phòng đại nhân chứ?”


available on google playdownload on app store


Phi Phi vẻ mặt vô tội: “Ta chỉ lấy thêm một con ong mật nhỏ xíu bằng ngọc bích, không phải thứ gì to tát”.
Nhiếp Ẩn Nương nhíu mày: “Ngươi lấy ở đâu?”
“Trong cái tủ nhỏ vốn khóa ở đầu giường, tủ bị ngói vỡ làm hỏng nên ta mới nhìn thấy”. Phi Phi nói.


Nhiếp Ẩn Nương mắng: “Khóa ở đầu giường dĩ nhiên phải là thứ quan trọng, ngươi bị đần à!” Phi Phi oán hận trừng nàng một cái, lại cúi đầu.


Nhiếp Ẩn Nương cũng chẳng thèm truy cứu thêm, miệng lẩm bẩm trách móc: “Ca ca biến thành như vậy mà cũng không thèm tới thăm một chút, tên Không Không Nhân đó thật không có lương tâm!”


Khi đang định mắng tiếp, trực giác nhạy bén của nàng thình lình bắt được một luồng sát khí khắc ý che giấu. Nàng đứng dậy lạnh lùng quát: “Người nào? Mau ra đây!”


Vô số bóng đen từ trong bóng đêm chui ra, vây thành một vòng tròn xung quanh hai người. Chỉ thấy đối phương có ít nhất trăm người, mỗi kẻ che mặt đeo đao mặc hắc y, trận thế thập phần chỉnh tề, hiển nhiên là sát thủ vốn được huấn luyện. Không biết vì sao Nhiếp Ẩn Nương cảm thấy thân ảnh của vài người trong đó vô cùng quen mắt, đặc biệt là người đi đầu.


Quan sát hồi lâu, nàng lạnh lùng nói: “Vương thống lĩnh, sao ngài nửa đêm không ngủ được lại dẫn thuộc hạ chạy ra ngoài thành chơi trốn tìm?” Người đi đầu chấn động, đưa tay tháo mặt nạ, chính là Vương thống lĩnh, thị vệ trưởng của Lưu phủ.


Vương thống lĩnh bị Nhiếp Ẩn Nương dễ dàng nhìn thấu, vẻ mặt vô cùng khó chịu, nhưng vẫn tiếp tục ra vẻ uy phong lẫm liệt: “Không hổ là Nhiếp cô nương, nhãn lực quả nhiên tuyệt hảo. Bản thống lĩnh chính là phụng mệnh đại nhân đến đây hành quyết hai tên ác tặc Sậu Vũ Cuồng Dương cùng Phi Phi ám sát đại nhân chưa toại, thỉnh Nhiếp cô nương đừng gây trở ngại”.


Nhiếp Ẩn Nương nhíu mày: “Đại nhân đã tha tội ch.ết cho bọn họ!”
Vương thống lĩnh nói: “Điền đại nhân lòng dạ yếu đuối, thị phi bất phân, mới bị kẻ gian lừa gạt. Lưu đại nhân anh minh thần võ, tôn trọng pháp luật, há có thể cùng ông ta thả bừa trọng phạm?”


Phi Phi kinh hãi kêu lên: “Thế sư phụ ta và mọi người…” Vương thống lĩnh vẻ mặt khinh thường nói: “Đã tử hình toàn bộ”. Phi Phi như bị sét đánh, ngã ngồi dưới đất.


Nhiếp Ẩn Nương ánh mắt ác liệt nhìn chằm chằm Vương thống lĩnh hồi lâu, lắc đầu nói: “Sậu Vũ Cuồng Dương nói không sai, Lưu Ngộ quả nhiên không phải người tốt”.


“Nhiếp cô nương, cô là ái tướng của Lưu đại nhân, công lao cao hơn bất kỳ ai, hiện tại chỉ nhất thời hồ đồ mới nhập bọn cùng thổ phỉ, Lưu đại nhân sẽ không so đo. Chỉ cần cô lập tức quay đầu là bờ, giúp ta diệt trừ bọn ác tặc, Lưu đại nhân sẽ ghi nhớ đại công của cô như thường. Cô thấy thế nào?”


Nhiếp Ẩn Nương cười thản nhiên, cổ tay khẽ rung lên, trên mũi kiếm tỏa ra từng điểm hàn quang, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, máu đã phọt ra từ yết hầu Vương thống lĩnh, hắn ngã xuống tức khắc.
Nhiếp Ẩn Nương lạnh lùng nói: “Đây chính là câu trả lời của ta”.


Tên phó quan dưới quyền Vương thống lĩnh thấy đàm phán chấm dứt, lớn tiếng ra lệnh: “Giết! Một tên cũng không được lưu lại!”


Binh lính nhất tề xông lên, Nhiếp Ẩn Nương ung dung ứng phó, không hề biến sắc. Nhưng nàng vừa quay đầu liền trông thấy Phi Phi do kinh hãi quá mức nên vẫn còn ngồi ngây ra dưới đất, hoàn toàn không nhìn thấy binh sĩ đang muốn lấy mạng mình, không khỏi vừa lo vừa tức, xông lên đẩy lui mũi đao đang chém xuống gã, mắng to: “Ngươi đang làm gì đó? Không tiền đồ cũng phải có mức độ chứ!”


Sát thủ ùn ùn kéo tới, Nhiếp Ẩn Nương tay trái kéo Phi Phi, tay phải múa kiếm, tuy uy lực vẫn rất kinh người nhưng tốc độ dù sao cũng chậm lại. Ba sĩ binh bắt được khoảng trống nhảy vào phòng.


Nhiếp Ẩn Nương thét to: “Đứng lại cho ta!” Tay trái vung lên, xem Phi Phi như bao cát mà ném thẳng vào trong, đâm vào người bọn lính vô cùng chính xác. Hai binh sĩ bị gã đè đến hộc máu nhưng kẻ còn lại chỉ bị vấp ngã, lập tức lại bò dậy, một đao chém xuống Thiên Dương đang nằm trên giường.


Phi Phi kêu lên: “Dừng tay!” Muốn chạy đến ngăn cản nhưng đã không còn kịp.


Thiên Dương toàn thân tê liệt giương mắt nhìn lưỡi đao chém xuống, thầm nghĩ lần này nhất định hết cứu; nhưng dù sao bản thân thành ra thế này, sớm đã không muốn sống tạm, vậy nên trong lòng ngược lại hy vọng được giải thoát cho nhanh.


Bỗng rầm một tiếng, một thân ảnh phá cửa sổ xông vào, ôm lấy Thiên Dương lăn lại chỗ tránh được đao này, lại trở tay vung lên, tên lính không kêu được tiếng nào ngã xuống tức khắc. Người nọ ôm lấy Thiên Dương, lại từ cửa sổ lao vọt ra ngoài. Người tới chính là Thiên Tường, gã vốn định ra khỏi thành để xử lý chút chuyện, nhưng chưa được vài bước liền thấy bọn sĩ binh vốn phải áp giải Bùi Nghiên lại đang nhân lúc đêm tối ở trong rừng lén lút đào huyệt chôn người ch.ết (người bị chôn là ai thì không cần nói nữa), trong lòng biết không ổn, lập tức quay ngược trở lại tìm Thiên Dương.


Gã ôm Thiên Dương đứng trên nóc nhà, nghe thấy Nhiếp Ẩn Nương vừa đánh vừa mắng: “Đáng ghét, sớm biết như vậy thì ta đã đi cùng Điền Hoằng Chính!” Trong lòng biết nàng nhất định có thể ứng phó, nhưng Thiên Dương tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại đây nữa.


Gã cúi đầu nhìn Thiên Dương, Thiên Dương dời mắt đi, không chịu đối mắt với gã. Thiên Tường hừ một tiếng nói: “Ngươi cho là ta thích cứu ngươi sao?” Trong lòng đã quyết ý, cõng Thiên Dương lên lao vào bóng đêm.


Chạy cả đêm ngựa không dừng vó, cuối cùng đến bình minh đã vào thành trấn. Thiên Tường tìm một khách điếm để nghỉ chân, bảo tiểu nhị đun nước tắm mang vào phòng, sau đó bắt đầu cởi y phục của Thiên Dương ra. Thiên Dương kinh hãi vô cùng, nhưng lại không thể ngăn cản, ngay cả kêu cũng chẳng thể kêu được.


Thiên Tường thấy đôi mắt đầy tơ máu của y đang trợn trừng lên như hai chiếc chuông đồng cỡ lớn, không nhịn được liếc y một cái, nói: “Ngươi đang sợ cái gì? Ta dù có háo sắc hơn cũng sẽ không nhằm thời điểm thế này mà động vào ngươi”. Nói xong ôm Thiên Dương vào bồn tắm, cẩn thận lau rửa thân thể đầy những vết thương.


Thiên Dương cả người trần truồng phơi bày trước mắt Thiên Tường, sớm đã xấu hổ không chịu nổi, lại nghĩ đến bản thân ngay cả tắm rửa cũng phải nhờ Thiên Tường giúp, thật hận không thể đương trường ch.ết luôn cho rồi. Y trời sinh hiếu mạnh, tuyệt không dễ dàng tỏ ra yếu thế; từ sau khi cùng đệ đệ phát sinh sự kiện kia, càng là đánh ch.ết cũng không muốn để Thiên Tường nhìn thấy mình xấu mặt. Hiện tại y đã thành phế nhân, dáng vẻ yếu đuối nhất thảm thương nhất đều cho oan gia trời sinh này thấy rõ rành rành, mùi vị khó kham này với y mà nói còn độc hơn khiên cơ dược. Y nhắm chặt hai mắt, toàn dựa vào ý chí để ngăn nước mắt rơi xuống.


Tắm rửa xong xuôi, Thiên Tường ôm Thiên Dương về giường, cẩn thận rịt thuốc vào các vết thương lớn nhỏ toàn thân, cuối cùng lại lấy quần áo sạch thay cho y.


Thiên Dương chờ mặc xong quần áo mới chịu mở mắt, Thiên Tường đỡ y ngồi dậy. Y thấy bản thân đang mặc quần áo bằng vải thô, kiểu dáng mặc dù sơ sài, nhưng hết thảy đều là mới cả, mặc trên người có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái khó nói rõ.


Thiên Tường nói: “Quần áo là ta kêu tiểu nhị đi mua. Ngươi không thích những thứ đẹp đẽ đúng chứ? Đổi lại là ta mới chẳng thèm mặc quần áo quê mùa thế này. Có điều đây là lần đầu tiên trong đời ngươi không mặc quần áo vá víu, đã rất đáng để kỷ niệm”.


Thiên Dương nghĩ thầm: “Ngươi cứ đi mà chiêu cáo thiên hạ”.


Tiếng đập cửa vang lên, tiểu nhị mang nước trà và đồ ăn vào. Thiên Tường rót một chén nước trong, hỏi: “Khát chưa? Có muốn uống nước không? Nếu muốn thì chớp mắt một cái, không muốn thì chớp hai cái”. Cổ họng Thiên Dương sớm đã khát khô như lửa đốt, nhưng y vẫn cứ nhìn chằm chằm Thiên Tường, không hề thả lỏng cảnh giới trong mắt.


Thiên Tường sốt ruột nói: “Ngươi rốt cuộc có muốn không?” Thiên Dương trừng mắt quá lâu, không nhịn được chớp mắt một cái, Thiên Tường thấy vậy liền nói: “Muốn thì nói đi!” Bản thân cũng không chú ý lời nói ra có chút sai lầm, kề chén sát miệng Thiên Dương cho y uống nước, nhưng miệng Thiên Dương vẫn cứ ngậm chặt, nước chảy xuống theo khóe miệng, không thể uống được một giọt.


“Không phải chứ? Ngay cả miệng cũng không mở được?”
Gã thử thêm lần nữa nhưng vẫn thất bại, lại khiến y phục mới thay ướt mất một mảng lớn ở cổ.


Lần này Thiên Tường thật sự đau đầu, ngây người nhìn chằm chằm Thiên Dương hồi lâu, mấy lần nhíu mày, vẻ mặt hết sức phiền não. Cuối cùng gã khôi phục biểu tình bình tĩnh, hiển nhiên đã hạ quyết tâm; ngậm một ngụm nước to, sau đó tiến lại gần, môi kề sát vào môi Thiên Dương, nhẹ nhàng đem nước đang ngậm trong miệng chuyển qua miệng Thiên Dương.


Thiên Dương vốn đã cứng đờ toàn thân hiện tại cảm thấy cả đầu cũng cứng ngắc, y hoàn toàn không cảm nhận được dòng nước mát lạnh chảy vào họng, chỉ có thể ngây ngốc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Thiên Tường dần lui ra. Thiên Tường mặt không biểu cảm nhìn y nói: “Là miệng ngươi không mở ra được, không phải là ta thích làm chuyện kiểu này, bản thân ngươi trong lòng minh bạch”.


Gã quay đầu nhìn thức ăn trên bàn, nói: “Cũng may là đã bảo họ nấu cháo”.
Nước còn phải uống như vậy, càng khỏi cần nói cháo phải làm sao xuống bụng. Thiên Dương chỉ nghĩ thôi mà da đầu đã ngứa ran, vội chớp mắt điên cuồng để tỏ ý không muốn ăn.


Thiên Tường lạnh lùng nói: “Ngươi muốn đói ch.ết tươi sao? Chỉ e không được tiện nghi như vậy”. Dứt lời không chút khách khí dán môi lên, đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy răng Thiên Dương mở ra. Sau đó lại làm như vừa nãy, dùng miệng mình từng ngụm từng ngụm đút hết bát cháo vào miệng Thiên Dương. Thiên Dương liều mạng nhắm chặt hai mắt, gương mặt đỏ bừng lên.


Thiên Tường lấy khăn ướt lau sạch khóe miệng cho Thiên Dương, lại đỡ y nằm xuống. Thiên Dương vẫn đang nhắm mắt, biểu tình trên mặt tuy đờ đẫn nhưng sự thống khổ nhìn qua là thấy ngay.
“Không tiền đồ”. Thiên Tường nói.


Trong lòng chấn động, Thiên Dương mở mắt, trông thấy Thiên Tường đang liếc nhìn mình đầy ngạo mạn.


“Con người ai chẳng có lúc gặp chuyện không may, đâu phải chỉ có ngươi thê thảm nhất. Là nam nhân thì lấy cốt khí ra mà chống đỡ! Nếu muốn để ta càng xem thường thì ngươi cứ việc trưng ra bộ mặt người ch.ết đó”.
Thiên Dương hung hãn trừng gã, nghĩ bụng: “Ai thèm ngươi coi trọng!”


Thiên Tường giống như nghe được lời y nói, hừ nhẹ một tiếng: “Bộ dạng này còn giống cái gì!” Kéo chăn đắp cho Thiên Dương, lại lấy tay che mắt y: “Ngươi cứ ngủ một lúc trước đi”. Thiên Dương kinh hãi, trước mắt tối đen, chỉ cảm giác được sự ấm áp của lòng bàn tay gã.


Thiên Tường rút tay về, bước ra ngoài.
Đợi đến khi có tiếng cửa phòng đóng lại, Thiên Dương mới dám mở mắt. Cảm giác sợ hãi cùng khẩn trương lúc trước dần biến mất, thay vào đó là sự nghi hoặc sâu sắc.


Y hoàn toàn bị hành động của Thiên Tường làm cho hồ đồ. Mang y chạy xa như vậy, lại vất vả giúp y tắm rửa, cho y ăn uống, đủ các hành vi không có ích lợi gì cho mình, có nhìn thế nào cũng chẳng giống tác phong của Thiên Tường. Gã rốt cuộc có tính toán gì?


Một ý tưởng vẫn chiếm cứ đầu óc từ đêm qua, lúc này một lần nữa khiến y lạnh cả sống lưng.


Gã khi đó đã nói thế nào? “Nếu ngươi không đánh thắng ta thì phải để ta chơi đến chán mới thôi” Mà mình hiện giờ đừng nói là đánh thắng, ngay cả kháng cự nhẹ nhất cũng chẳng làm được.
Cả đời đều không cách nào thoát khỏi gã.


Chẳng lẽ gã thật sự muốn giữ mình bên cạnh để làm cấm luyến của gã, đợi khi chơi đùa chán rồi sẽ ném sao? Cho nên gã mới nói “Không thể tiện nghi như vậy?”


Nước mắt nhịn hồi lâu rốt cuộc như hồng thủy trào ra hốc mắt. Y thật hận bản thân sao không ch.ết luôn ngay lúc uống xong khiên cơ dược, hiện giờ lại phải tiếp tục sống để chịu loại sỉ nhục này. Y càng không hiểu được, tại sao mỗi lần cho rằng bản thân đã thảm tới cực điểm rồi, lại luôn có vận rủi nghiêm trọng hơn đổ ập xuống đầu.


Chẳng lẽ là sư phụ đã khuất đang trừng phạt y? Nhưng tại sao chỉ phạt mình y? Là bởi vì lúc ở trong rừng, y không kiên quyết cự tuyệt Thiên Tường sao?
Nghĩ ngợi lung tung không ngừng lại thêm giày vò suốt mấy ngày qua, khiến thể lực kiệt quệ, cuối cùng y mê man ngủ thiếp đi.


Trong cơn ác mộng không ngừng, mơ hồ cảm thấy dường như có người nhẹ nhàng vỗ về mấy sợi tóc trên trán mình, lại dường như nghe được tiếng thở dài, nhưng y ngủ mơ mơ màng màng, không cách nào xác nhận. Mãi đến khi tiếng bước chân tiểu nhị vào cửa vang lên, Thiên Dương mới thật sự tỉnh táo. Thiên Tường đem bao lớn bao nhỏ những thứ đã mua trên đường nhất nhất giao cho tiểu nhị mang ra ngoài, sau đó tự mình bế Thiên Dương đã tỉnh ngủ, nói: “Đi thôi.”


Đi đâu? Thiên Dương thật sự rất lo sẽ bị mang đến dinh cơ của Diệu Thủ Không Không Nhân, trở thành vật phẩm cất giấu chuyên thuộc về gã.


Ngoài cửa khách điếm có một chiếc xe ngựa đỗ lại, hành lý của Thiên Tường chỉnh chỉnh tề tề xếp hết bên trong. Thiên Tường để Thiên Dương nằm trên chiếc ghế dài trong xe, mở miệng phân phó xa phu lên đường. Xe ngựa liền vững vàng chạy trên quan đạo.


Thiên Tường nói: “Chúng ta lên núi Thiếu Thất, nói không chừng có thể tìm được yến cốt thảo”. Thiên Dương hoàn toàn không hiểu gã đang nói gì.


Thì ra Vô Ưu Tử từng đem kỳ hoa dị thảo nhìn thấy khi lữ hành tứ xứ ghi hết vào một cuốn sổ tay, sau khi ông qua đời, cuốn sổ rơi vào tay Thiên Tường. Bên trên vừa vặn ghi vị dược thảo “yến cốt thảo” này có thể giải được năm loại kịch độc, trong đó có một loại chính là khiên cơ dược. Yến cốt thảo chủ yếu sinh trưởng ở phương nam, khu vực Trung Nguyên chỉ có núi Thiếu Thất là từng thấy xuất hiện mà thôi.


Nghe gã giải thích xong, trong lòng Thiên Dương có chút bội phục, sau khi sư phụ qua đời mà gã còn nghĩ đến việc phải đi lục tìm di vật; nhưng điều khiến y kinh ngạc hơn chính là: Thiên Tường lại tự nguyện đưa mình đi tìm giải dược chữa bệnh. Việc này thật sự vô cùng không giống tác phong của Thiên Tường.


Thiên Tường ngồi bên cạnh Thiên Dương, đưa tay đỡ y, tránh cho y bị xe ngựa hất xuống; nhưng tay gã chỉ nhẹ nhàng khoát lên người Thiên Dương, gần như không đụng tới, ngay cả lúc nói chuyện ánh mắt cũng nhìn ra ngoài xe, cố gắng không tiếp xúc với tầm mắt của Thiên Dương. Giống như lúc trước khi ở trong lưới, rất an phận. Mộ Thiên Tường trước nay tùy ý làm xằng chẳng mảy may biết xấu hổ, lúc này bỗng nhiên biến thành một quân tử khắc kỷ thủ lễ.


Thiên Dương không nhịn được sửng sốt nhìn gã, Thiên Tường cảm giác được ánh mắt của y, cúi đầu nhìn y một cái, lại lập tức nhìn sang hướng khác. Gã nhíu chặt chân mày, rất rõ ràng là đang rất khẩn trương, ngược lại giống như sợ Thiên Dương sẽ làm ra chuyện gì kỳ quái.


Thiên Dương cảm thấy mình càng lúc càng không hiểu nổi đệ đệ này.


Thiên Tường thở dài khe khẽ, gã không phát giác đây là lần thứ năm mình thở dài kể từ khi lên xe. Cùng Thiên Dương chen chúc trong không gian chật hẹp này khiến gã thật sự khó thở. Không phải bởi vì không khí không tốt, mà là gã sắp bị ngập chìm trong dòng tâm tư trào ra như suối.


Mấy tháng qua, Thiên Dương luôn xuất hiện trong cơn ác mộng của gã; vừa nghĩ đến Thiên Dương, trong đầu lập tức hiện lên Vô Ưu Tử hơi mở to mắt, ngực bị xuyên thủng một lỗ lớn, sau đó hận không thể cũng khoét một lỗ trên ngực mình.


Lúc sư phụ ch.ết, gã không có ở bên cạnh. Gã lúc ấy đang lấy hành vi không phải người để vũ nhục sư phụ. Sư phụ dưới đất có biết, sẽ tuyệt đối không tha thứ cho gã.


Trong từng lần điên cuồng sám hối, gã không ngừng thề tuyệt đối không làm xằng làm bậy nữa, về sau nhất định sẽ giữ mình trong sạch, chỉ cần gã còn có thể quay đầu lại.


Dục niệm với Thiên Dương hoàn toàn biến mất, gã chẳng những vô cùng hy vọng mình chưa từng làm chuyện kia, thậm chí hy vọng bản thân căn bản không có ca ca này.


Đến khi hơi tỉnh táo trở lại, gã quyết định nhận sự ủy thác của Tiết độ sứ Ngụy Bác, tiện thể hoàn thành di mệnh của sư phụ để bày tỏ tâm ý với ân sư. Biết rõ chuyến này khó tránh khỏi xung đột chính diện với Thiên Dương, nhưng gã tin chắc mình có thể ung dung ứng phó.
Mới lạ!


Viên đá Thiên Dương ném ra đã vạch nên một vệt máu trên mặt gã, đồng thời một lần nữa xé toang vết thương đã đóng vảy trong lòng, đủ loại tình cảm chôn sâu trong lòng đang ngủ say nháy mắt tỉnh lại hết.


“Ca ca vô dụng cho nên có thể lên giường luận” đó là do gã giữa lúc sa sút tinh thần nhất đã nghĩ ra để tự an ủi mình, thoạt nhìn đạo lý dường như nói thông được, nhưng chẳng có lấy một chút tác dụng chấn tác tinh thần. Ngay cả khi gã rốt cuộc có cơ hội lấy ra tấn công Thiên Dương, cũng hoàn toàn chẳng cảm nhận được sự vui sướng thắng lợi trước kia, chỉ thấy ngực lạnh băng. Mà khi nhìn thấy gương mặt tái xanh vì tức giận của Thiên Dương, lại cảm thấy trong lòng đau đớn từng cơn. Tuy rằng như thế, gã vẫn không hề đổi sắc tiếp tục chọc giận Thiên Dương. Về phần vì sao phải làm như vậy, lý do cực kỳ đơn giản.


Không cách nào làm ch.ết tâm.


Ở trước miếu thổ địa, trốn một bên nhìn Thiên Dương chu toàn với Nhiếp Ẩn Nương và Lưu Ngộ, bất tri bất giác huyết dịch toàn thân đều sôi trào. Mỗi lần nhìn thấy y đều cảm thấy y lại mỹ lệ hơn một phần. Thần thái hiên ngang, khí thế bình tĩnh áp đảo những người xung quanh không chút khách khí. Ngay cả mặt trời mới mọc cũng chỉ tập trung chiếu rọi lên người y, sông, núi, con người chung quanh thoạt nhìn toàn là mơ hồ. Điểm đặc sắc nhất ở Thiên Dương chính là cảm giác tồn tại mãnh liệt đó, khiến người ta không thể không bị y hấp dẫn, cho dù là mỹ mạo tuyệt thế của bản thân Thiên Tường cũng chẳng có được lực lượng bắn hào quang khắp bốn phía như vậy. Vẫn muốn có được y, dù cho phải xuống địa ngục.


Đối với bản thân hết thuốc chữa như vậy, trừ chán ghét vẫn là chán ghét. Người lúc tự cam chịu đặc biệt dễ dàng làm ra những chuyện đáng sợ, bản thân chính là minh chứng.


Mà hiện tại, người duy nhất trên đời này có thể khiến gã điên cuồng đang nằm ngay bên cạnh, hơn nữa sẽ không (không thể) cự tuyệt gã. Đôi mắt ma mị tràn ngập hoảng sợ vô trợ đó càng khiến người ta thương yêu hơn, khiến gã không thể tự kiềm chế. Còn tiếp tục như vậy, gã thật sự không biết lời thề “giữ mình trong sạch” có thể gượng đến lúc nào.


Xe ngựa lao băng băng trên quan đạo một đêm, cuối cùng đến được chân núi Thiếu Thất khi trời vừa mờ sáng. Nếu ghi chép của Vô Ưu Tử không sai, yến cốt thảo sinh trưởng ngay trên Nguyệt Lĩnh phong, núi Thiếu Thất, cũng chính là hậu viện của Thiếu Lâm tự. Bởi vậy không thể không cẩn thận gấp bội; sát thủ ác danh vang dội như Thiên Tường nếu không cẩn thận chọc phải Thiếu Lâm tự thì sẽ gay to.


Thiên Tường làm một cái giá cõng, để ca ca ngồi trên đó, dùng mảnh vải nhẹ nhàng cố định lại, sau đó tự mình cõng cả cái giá lẫn hành lý đi như bay lên núi Thiếu Thất.


Đi đến gần giữa trưa, Thiên Tường rời khỏi sơn đạo, tìm một bóng cây mát mẻ để nghỉ ngơi. Cơm trưa và nước uống đương nhiên lại dùng cùng một phương pháp để cho Thiên Dương nuốt xuống. Thiên Dương nghĩ đến bản thân còn một đường sinh cơ, tinh thần phấn chấn không ít, lại thấy Thiên Tường mấy ngày liền vất vất vả vả đưa mình đi tìm thuốc, mình đương nhiên phải xốc lại tinh thần, có mất mặt thêm nữa cũng phải nghĩ cách sống tiếp, nếu không chẳng phải càng bị gã coi thường? Cho nên đối với cách cho ăn như vậy cũng không còn kháng cự như ban đầu nữa.


Thiên Tường dựa cây đấm vai nói: “Lúc vừa cõng ngươi còn cảm thấy rất nhẹ, ai ngờ càng lúc càng nặng, hại ta eo mỏi lưng đau”. Thiên Dương thầm nghĩ: “Thật sự có lỗi với ngươi”.


“May mà trên núi không có ai, bộ dáng kỳ quái thế này nếu để cho người ta nhìn thấy, về sau thật không còn mặt mũi gặp ai”.


Kỳ thật hương khách lên Thiếu Lâm tự lễ Phật quanh năm tấp nập không ngớt, nhưng vì Thiên Tường lên núi sớm hơn người ta, lại đi rất nhanh, cho nên vẫn chưa gặp người khác; trên đường trái lại đụng phải vài tiểu hòa thượng dậy sớm, mỗi người trừng to mắt nhìn bọn họ.


Làm gì chứ, ngươi sợ không gả được à. Thiên Dương nghĩ bụng.


Thiên Tường cảm giác được ánh mắt Thiên Dương ít nhiều đã khôi phục nét kiên cường lợi hại ngày xưa, rất không may, cũng ít nhiều lại đâm trúng vết thương cũ trong lòng gã. Không nhịn được lộ ra vẻ tươi cười hiểm ác, ghé sát mặt nhìn bức y: “Mà nói trở lại thì tại sao ta phải vất vả đi tìm thuốc giải cho ngươi chứ? Nếu ngươi cả đời không thể động đậy, chẳng phải vừa vặn hợp ý ta sao?”


Huyết dịch toàn thân Thiên Dương đều đông lại. Y biết người này nói được làm được, mà mình ngay cả khí lực để cắn lưỡi tự sát cũng không có.


Thiên Tường nhìn thấy sắc mặt y đang dần tái nhợt, lại mỉm cười đứng dậy, nói: “Được rồi, phải lên đường thôi!” Nói xong giống như không có việc gì xảy ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc, một lần nữa cõng Thiên Dương đi về hướng thâm sơn.


Ngươi chính là muốn cho ta được kiến thức sự lợi hại của mình chứ gì? Thiên Dương oán hận nghĩ.


Đến tối, Thiên Tường tìm một khoảng đất trống để nghỉ ngơi. Tuy có đốt một ngọn lửa trại nho nhỏ, gió núi ban đêm thổi lên người vẫn hơi lạnh. Thiên Tường để Thiên Dương nằm thoải mái, sau đó một lần nữa làm một việc khiến cho Thiên Dương phải giật mình kinh hãi: gã nằm xuống bên cạnh, vòng tay qua ôm lấy y.


“Đừng căng thẳng. Hành lý quá nặng nên ta chỉ mang theo một cái chăn mỏng. Nếu lúc này để ngươi cảm lạnh thì ta sẽ thêm phiền toái”, Thiên Tường điềm tĩnh giải thích.


Thiên Dương nằm dựa trong lòng gã, cảm giác được độ ấm thân thể gã cùng thứ mùi quen thuộc, huyết dịch toàn thân xông cả lên đỉnh đầu, cơ hồ phải ngất xỉu.
“Còn nữa, lời ban ngày là lừa gạt ngươi thôi”.


Thiên Dương giật mình mở mắt, thấy ánh mắt Thiên Tường vô cùng bình tĩnh, mà còn chân thành.
“Lời lúc trưa nói là giả đấy”, gã bình tĩnh nói: “Bất kể nói như thế nào, ta vẫn thích ngươi chạy được nhảy được hơn. Cho nên ta sẽ cứu ngươi”.
“Nhất định sẽ cứu ngươi”.


Thiên Dương kinh ngạc nhìn gã, nhất thời không hiểu ý gã lắm. Sau đó mặt Thiên Tường lại kề đến, Thiên Dương cho là gã muốn hôn mình, tim đập điên cuồng. Nhưng môi Thiên Tường chỉ nhẹ nhàng chạm vào trán y một cái, lại nằm xuống, lẳng lặng nhắm mắt. Chỉ chốc lát sau, Thiên Dương liền cảm giác được hô hấp của gã thong thả lại, hẳn là đang ngủ. Cả ngày phải cõng theo một bệnh nhân lên núi, không bị mệt ch.ết mới là lạ.


Thiên Dương đầu óc hỗn loạn, khó lòng ngủ được. Y đã lười đi suy đoán những lời Thiên Tường nói phải chăng là thật lòng, bởi vì y càng không minh bạch, mình cư nhiên lại tin tưởng gã.


Bên tai nghe thấy chính là hơi thở đều đều của gã, trên người cảm nhận được sự ấm áp vây quanh, Thiên Dương mở to mắt nhìn khuôn mặt đệ đệ đang say ngủ. Đệ đệ nhắm mắt thoạt nhìn thật sự ngây thơ, giống như một hài đồng thuần khiết. Lại nhớ đến đêm bão tuyết ấy, mình cũng từng ngưng mắt nhìn gã như vậy.


Trước ngày đó, y chưa hề nhìn kỹ gương mặt Thiên Tường. Trong lòng bỗng dâng lên sự tiếc nuối: mười mấy năm quá khứ, nếu mình từng chiếu cố đệ đệ đàng hoàng thì tốt biết mấy; nếu hai người có thể sống tương thân tương ái giống như những huynh đệ bình thường thì tốt biết mấy…


Ngày hôm sau, Thiên Tường cõng Thiên Dương lên đường từ sớm. Thiên Dương cảm thấy gã có chút nóng nảy, mới sáng ra đã đanh mặt.


Trong lòng Thiên Tường đích xác sốt ruột vô cùng. Gã ba hoa khoác lác rằng nhất định sẽ cứu Thiên Dương, nhưng rốt cuộc có cứu được hay không thì gã cũng chẳng mảy may biết.


Ghi chép của Vô Ưu Tử ít nhất cũng phải năm sáu năm rồi, ai biết bây giờ còn tìm được yến cốt thảo hay không? Mà cho dù tìm được, hoa tàn cũng vô dụng. Thiên Dương tuy vẫn còn chút hơi thở, nhưng đã biến thành bộ dáng này, nếu không tìm được giải dược, đến tám phần là mạng không lâu dài. Nói đi cũng phải nói lại, dù Thiên Dương có thể chịu được, bản thân gã lại có thể nhìn Thiên Dương sống như vậy hai ba mươi năm sao? Đến lúc đó, chỉ sợ mình phải tự tay lấy đi tính mạng Thiên Dương.


Việc này đối với Diệu Thủ Không Không Nhân mà nói, vốn chỉ là nhấc tay, nhưng không biết tại sao, Thiên Tường chỉ cần vừa nghĩ đến tầng này là cảm thấy lòng đau như giảo.


Tại sao? Tại sao lại phải phiền lòng như vậy? Gã tự hỏi. Nếu Thiên Dương thật sự tê liệt suốt đời, mình còn giữ một phế nhân lại bên cạnh làm gì? Huống hồ đến lúc ấy ca ca nhất định cũng hy vọng mình giết y đi. Tiểu tử đó từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cảm kích mình, như vậy chẳng phải tốt lắm sao?


Thiên Tường mở miệng mắng to: “Đáng ch.ết!” Một quyền đấm vào thân cây bên cạnh. Nhưng rốt cuộc là cái gì đáng ch.ết, chính gã cũng không rõ lắm.
Thiên Dương từ lúc chào đời lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ nổi điên của đệ đệ, giật mình đánh thót.


Thiên Tường tay chống thân cây, hít một hơi thật sâu để khôi phục bình tĩnh, nói: “Nắng gắt quá, uống chút nước để khỏi bị cảm nắng”. Tháo cái giá trên lưng xuống, mở bình nước tự mình uống mấy ngụm, sau đó lại cho Thiên Dương uống. Mặc dù trong lòng đang nôn nóng, gã vẫn chú ý đưa nước vào miệng Thiên Dương thật từ tốn. Với tình trạng hiện tại của Thiên Dương, vạn nhất bị sặc nhất định sẽ mất mạng.


Thiên Tường nhẹ nhàng rời khỏi môi Thiên Dương, trong nháy mắt cùng Thiên Dương bốn mắt giao nhau. Đôi mắt to tròn màu hổ phách của Thiên Dương đang cố định nhìn gã, không rõ vì sao gã đột nhiên nổi giận, trong ánh mắt tràn đầy nghi vấn và thân thiết không chút phòng bị.


Dưới hàng mi thật dài đó, chính là đôi mắt mỹ lệ như yêu ma.


Hàng rào trong lòng ầm ầm sụp đổ, dã thú phá lồng mà ra. Thiên Tường giữ đầu Thiên Dương, hung hãn chiếm giữ bờ môi y, đầu lưỡi xâm nhập trong miệng, cuồng liệt quấy nhiễu. Đưa tay giật đứt miếng vải cố định Thiên Dương, đè y ngã xuống đất.


Trước mắt Thiên Dương liền hóa đen, cảm giác được lưỡi Thiên Tường đang quấn gắt gao lưỡi mình.
“Ta nhất định sẽ cứu ngươi”.
Cho nên phải trả thù lao trước đúng chứ?


Thiên Dương hoàn toàn không có ý nghĩ phản kháng. Quên đi, tùy ngươi thích thế nào thì làm như thế. Ai kêu bản thân ta không có tiền đồ. Suy nghĩ một chút trong lòng lại bắt đầu cười nhạo Thiên Tường: “Ngay cả phế nhân tê liệt cũng muốn, ngươi không có tiết tháo quá đấy?”


Thiên Tường hấp cổ Thiên Dương, tay trượt vào vạt áo Thiên Dương, khi gã ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Thiên Dương, không khỏi giật thót.
Bởi vì không thể thở, sắc mặt Thiên Dương đang dần tái xanh.


Mặt Thiên Tường suýt nữa cũng phải tái xanh theo y, vội vàng nâng hàm dưới của Thiên Dương lên, giúp y hô hấp, qua một hồi lâu, sắc mặt Thiên Dương mới bình thường trở lại.


Thiên Tường ngồi phịch xuống đất, trong lòng không ngừng mắng mình khốn nạn. Đợi hơi bình tĩnh một chút, gã nói: “Được rồi, đi thôi!”


Đỡ Thiên Dương dậy, một lần nữa ngồi về giá cõng. Nhìn thấy mảnh vải bị mình giật đứt, liền nhíu mày; lại nhìn thấy giá cõng bởi vì va chạm vừa rồi đã bị lệch đi một chút, rốt cuộc không nhịn được nữa, đấm mạnh xuống đất mấy cái, kêu to: “Đáng ch.ết! Đáng ch.ết! Đáng ch.ết!” Lần này thì gã rất rõ là bản thân đáng ch.ết.


Thiên Dương trừ lạnh lùng nhìn dáng vẻ như phát cuồng của gã thì không còn cách nào khác.


Thiên Tường chẳng dễ dàng gì nhẫn nại trở lại, điều chỉnh giá cõng cho tốt, xé một mảnh vải dài trên y phục của mình để thay thế, nhẹ nhàng cố định ngay ngắn Thiên Dương, đồng thời kiểm tr.a xem có buộc chặt quá làm đau y hay không. Thiên Dương phần nào nhận ra được mắt mình có thể gây họa, một lần nữa nhắm mắt lại, chẳng rõ là đang phản kháng hay đồng tình.


Đợi khi sắp xếp xong xuôi hết thảy, rốt cuộc có thể lên đường, trước mặt truyền đến một thanh âm: “Diệu Thủ Không Không Nhân, chào ngươi!”


Một bóng người tập kích tới, Thiên Tường không chút do dự nâng giá ném lên phía trên; Thiên Dương chỉ cảm thấy mình đang ở giữa không trung, đến khi mở mắt đã thấy bản thân đang vững vàng mắc trên cây cùng giá cõng, mà Thiên Tường dưới tàng cây đã bạt kiếm đứng giằng co với một người khác.


Người mới đến độ bốn mươi tuổi, dáng người ục ịch, đôi mắt ti hí như hạt đậu xanh, mũi ưng, miệng hơi méo, tóc đã hoa râm, vũ khí là hai khúc thiết côn khá dài, một cái đầu màu đỏ, một cái đầu màu xanh, ngay cả quần áo cũng là hai màu xanh đỏ.


Thiên Dương thầm nghĩ: “Người này bộ dạng chẳng ra làm sao, đặc tính trái lại còn sặc sỡ hơn vị Không Không Nhân nào đó”.
Người nọ nói: “Không Không Nhân, quả nhiên là ngươi!”
Thiên Tường nói: “Tinh Tinh Nhân, cư nhiên là ngươi!”


Tinh Tinh Nhân nói: “Chẳng phải ngươi được Ngụy Bác sai đi Trần Châu sao? Chạy đến núi Thiếu Thất làm gì?”
Thiên Tường nói: “Yên tâm, không phải đến đoạt việc làm ăn với ngươi đâu”.


Tinh Tinh Nhân hất cằm, thần khí hiện rõ: “Ta đương nhiên yên tâm, ngươi tuyệt đối không đoạt nổi”.


“Ồ, có lòng tin như vậy sao? Bội phục, bội phục”. Dứt lời Thiên Tường ngẩng đầu nói với Thiên Dương trên cây: “Đại ca, để đệ giới thiệu cho huynh một chút, vị này chính là Vô Ảnh Tinh Tinh Nhân đỉnh đỉnh đại danh, người trên giang hồ xưng là sát thủ nhất lưu đệ ‘nhị’ thiên hạ”.


Thiên Dương nghĩ bụng: “Đã phát phì như vậy còn gọi là ‘Vô Ảnh’, người này rõ là khôi hài”.
Tinh Tinh Nhân lạnh lùng nói: “‘Người giang hồ’ này là chỉ những người nào?”


Thiên Tường ra vẻ vô tội nói: “Phải nhất nhất vạch ra e có phần khó khăn! Đại danh của Tinh Tinh Nhân không ai không biết, không ai không hiểu, nhưng mỗi người đều nhắc đến một người trước tên ngươi. Về phần rốt cuộc người được nhắc trước là ai, ta không thể không biết xấu hổ mà nói ra”.


Thiên Dương thầm nghĩ: “Không hổ là truyền nhân của Kiếm Thần, ngay cả công phu không biết ngượng cũng hơn người một bậc”.
Tinh Tinh Nhân nói: “Không sao. Những kẻ nói như vậy đều là tiểu bối vô tri như các hạ, ta không thèm chấp nhặt. Ta chỉ cần dùng thực lực để chứng minh họ sai”.


Thiên Tường thở dài một tiếng, nói: “Tinh Nhân huynh, không phải ta muốn làm ngươi mất hứng, nhưng chỉ e cho dù có giết ta, ngươi cũng không thể trở thành thiên hạ đệ nhất”.
“Tại sao?”
Câu trả lời chắc như đinh đóng cột: “Ngươi quá xấu”.


Nếu không phải Thiên Dương không thể động đậy, chỉ e đã sớm rớt từ trên cây xuống vì cười.
Tinh Tinh Nhân triển khai tư thế, nói: “Thì ra Diệu Thủ Không Không Nhân chuyên môn dựa vào miệng lưỡi khiến đối phương ch.ết vì cười”.


“Không dám không dám, người nhà của người ch.ết còn liên hợp lại tặng lễ cảm tạ ta cơ. Có điều người bị khuôn mặt của Tinh Nhân huynh khiến cho cười ch.ết xem ra cũng không ít nhỉ”.


Miệng nói hươu nói vượn, tay lại không chút lưu tình, nhanh chóng đĩnh kiếm đâm tới, Tinh Tinh Nhân song côn bay múa, đâm, chém, chặn, đánh, biến ảo khôn lường, vóc người mặc dù béo nhưng động tác nhẹ nhàng nhanh nhẹn vô cùng, kiếm phong của Thiên Tường rốt cuộc không làm gì được hắn.


Thiên Dương âm thầm kinh hãi: “Công lực của tên mập này lại không hề kém gã, lẽ nào sát thủ thật sự là dựa vào diện mạo để bài danh?”


“Xoẹt” một tiếng, y phục trước ngực Tinh Tinh Nhân đã bị Thiên Tường cắt toạc một đường dài, máu tươi từ từ rướm ra, Thiên Tường không hề buông lỏng, xoẹt xoẹt mấy kiếm công kích mãnh liệt, Tinh Tinh Nhân có phần không ngăn đỡ được, hai tay chợt rung, màu đỏ và màu xanh ở đầu côn đột nhiên tung ra, thì ra hai màu xanh đỏ này chính là hai lá cờ. Tinh Tinh Nhân khéo léo múa cán cờ, biển cờ bay múa, đỏ xanh giao nhau khiến Thiên Dương và Thiên Tường đều hoa cả mắt, hoàn toàn không nhìn thấy thân hình hắn. Hóa ra đây chính là nguồn căn của cái tên “Vô Ảnh”.


Thiên Tường vừa không lưu ý đã bị lá cờ màu đỏ quét trúng, trên tay lập tức lưu lại một vệt máu. Thì ra mặt cờ được làm bằng cương ti, sắc nhọn vô cùng, ngay cả kình phong do lá cờ quét ra cũng thành lưỡi dao sắc bén. Trong lòng căng thẳng, Thiên Tường chấn tác tinh thần, sử toàn bộ tuyệt chiêu, nhưng lưỡi kiếm sắc bén lại hoàn toàn vô dụng với lá cờ mềm dẻo kia. Kình phong do lá cờ quét ra đang dần mở rộng, Thiên Tường chỉ có thể lui về sau từng bước. Mắt thấy đã không còn đường lui.


Tâm tình vốn tồi tệ đến cực điểm hiện tại rốt cuộc bùng nổ. Nghĩ đến khuôn mặt tái xanh cùng ánh mắt vô trợ của Thiên Dương; nghĩ đến y chính là mệnh trong sớm tối, nếu mình ch.ết rồi…
Ta làm sao có thể thua được…


Mở miệng kêu to: “Ta làm sao có thể thua được!!!” Nhấc trường kiếm xông thẳng đến trung tâm kỳ trận.
Thiên Dương kêu to trong lòng: “Dừng tay! Đừng đi chịu ch.ết!”
“Dừng tay!”


Theo tiếng quát này, một cây thiền trượng nặng nề lao thẳng đến, cắm ngay chính giữa hai người, chặn đứng thế công của hai đại sát thủ. Năm sáu vị tăng lữ đi tới, tăng nhân đi đầu độ năm mươi tuổi, dáng người trung bình, tướng mạo bình thường, mặc dù không cao lớn uy mãnh như Bùi Nghiên nhưng lại có một cỗ khí thế trang nghiêm. Ông rút thiền trượng lên, thi lễ với hai người nói: “A di đà Phật. Bần tăng là Giác Minh của Thiếu Lâm tự. Nơi này là đất Phật thanh tịnh, thỉnh hai vị thí chủ chớ nên ẩu đả chém giết ở đây”.


Thiên Tường vẻ mặt ủy khuất nói: “Chuyện không liên quan đến ta. Đại sư, ông đến phân xử giúp cho, ta đang đi yên lành, tên ác đồ này lại vô duyên vô cớ lao tới gây chuyện, ta có thể không đánh trả sao? Ông xem, y phục của ta đã bị hắn cắt thành thế này. Ôi, đây toàn là đồ mới!”


Giác Minh quay sang Tinh Tinh Nhân: “Thí chủ, có việc như vậy sao?”


Tinh Tinh Nhân hừ một tiếng, nói: “Đây là ta thay trời hành đạo. Đại sư, người này không phải ai khác, chính là Diệu Thủ Không Không Nhân ác danh rõ ràng. Loại bại hoại như vậy mỗi người đều phải tru diệt. Ta vì truy lùng hắn đã phải chạy khắp đại giang nam bắc, vất vả lắm mới tóm được. Đại sư, nếu để tên ác đồ này lên núi Thiếu Thất, chỉ e Thiếu Lâm tự khó tránh khỏi tai ương huyết quang!”


Nghề sát thủ này vốn không coi trọng việc quyết đấu công bằng, huống hồ kẻ này trước nay làm việc đều không từ thủ đoạn, trước mắt chỉ mong diệt trừ kình địch Không Không Nhân, nếu Thiếu Lâm tự có thể làm hộ đương nhiên là tốt nhất. Về phần phương pháp này có tính là thực lực của hắn hay không, hắn cũng chẳng buồn quan tâm.


Giác Minh biến sắc, quay sang Thiên Tường, ánh mắt sắc bén vô cùng: “Thí chủ, ngươi nói sao?”


Thiên Tường nói: “Ông bảo hắn lấy chứng cứ ra đi. Tùy tùy tiện tiện nói người ta là sát thủ, bản thân hắn thì sao? Ông nhìn trang phục dở dở ương ương của hắn xem, vừa nhìn đã biết ngay là tà ma ngoại đạo!” Kỳ thực Thiên Tường chẳng hề e sợ Thiếu Lâm tự, nếu phải lên chùa đại náo một hồi cũng chả sao, nhưng trước mắt vì bệnh tình của Thiên Dương, không thể rước lấy một chút phiền toái.


Vừa nghĩ đến Thiên Dương, bên tai liền nghe thấy tiếng “rắc rắc” khủng bố, nhánh cây có Thiên Dương ở trên đã bị gãy, cả người lẫn giá rơi thẳng xuống.


Thiên Tường kêu to một tiếng, nhanh chóng lao lên, rốt cuộc đỡ được y ngay vào lúc chỉ mành treo chuông. Thiên Tường sắc mặt trắng bệch, đỡ hai má Thiên Dương hỏi: “Thế nào? Có bị thương không?” Vội vàng kiểm tr.a xem trên người y có vết thương nào không.
Giác Minh hỏi: “Vị này là…”


Thiên Tường quay đầu nói: “Là ca ca của ta, huynh ấy mắc phải trọng bệnh nên ta đưa lên núi chữa trị”.
Một tiểu hòa thượng cũng nói: “Đúng vậy, sư thúc công, ngày hôm qua các vị sư đệ cũng nói là nhìn thấy có người cõng người bệnh lên núi”.
Giác Minh nói: “Thì ra là thế”.


Thiên Tường lại nói: “Đại sư, ông thử nói xem, ta mang theo người bệnh thì giết được ai?”, lại quay qua mắng Tinh Tinh Nhân: “Đồ mập ch.ết toi, dám ở nơi Phật môn thanh tịnh nói xằng nói xiên, ngươi cứ chờ bị trời phạt đi!” Bản thân gã không hề nói “Ta không phải Không Không Nhân”, đích xác từ đầu chí cuối chưa hề nói dối một câu. Còn về phần ở nơi Phật môn thanh tịnh phi lễ ca ca mình sẽ có hậu quả gì, điểm này tạm thời không cân nhắc.


Tinh Tinh Nhân nói: “Đại sư, ông nhất thiết đừng để bị hắn lừa, người bệnh chỉ là thủ thuật che mắt. Hắn chỉ đang diễn trò cho ông xem đấy thôi, trên thực tế, phế nhân này sống ch.ết thế nào hắn căn bản chẳng thèm quan tâm…” Nói xong lại phóng một côn đến trước ngực Thiên Dương.


Thiên Tường kinh hãi, lập tức đĩnh kiếm ngăn thiết côn, nhất thời lửa giận công tâm, phi thân lao ra một kiếm đâm hướng cổ họng Tinh Tinh Nhân. Tinh Tinh Nhân vốn không định thật sự giết Thiên Dương, chỉ rắp tâm muốn chọc giận Thiên Tường, dụ gã thi triển kiếm pháp âm độc trước mặt chúng tăng Thiếu Lâm, khiến Thiếu Lâm sinh nghi; bởi vậy sớm liệu được Thiên Tường sẽ hạ sát thủ. Bất quá trong lòng tuy sớm có phòng bị, hắn lại quyết không ngờ được tốc độ của Thiên Tường nhanh đến vậy, nháy mắt mũi kiếm đã đến trước mặt, hắn vội vàng lui về sau, dùng cột cờ bằng sắt để bảo vệ cổ họng, ai ngờ Thiên Tường giữa đường biến chiêu, đâm thẳng tới cổ tay hắn. Chỉ nghe “Keng” một tiếng, nếu không phải Tinh Tinh Nhân có đeo bao tay tinh cương, bàn tay sớm đã dọn nhà.


Ngón tay Tinh Tinh Nhân búng một phát, đầu ngón tay bắn ra sương khói xanh đỏ hai màu, thoáng cái che mờ mắt mọi người, chẳng nhìn thấy được gì. Tinh Tinh Nhân phi thân chạy mất, miệng kêu to: “Ngươi cứ tiếp tục giả bộ ngoan ngoãn đi! Giả bộ nữa đi!”


Thiên Tường khua tan màn sương trước mắt, tức giận đến nỗi toàn thân phát run, trên mặt lại vẫn hờ hững, quay đầu nói với Giác Minh: “Đại sư, nơi Phật môn thanh tịnh của các vị có thể để cho cuồng đồ quát tháo như vậy sao?”


Giác Minh nói: “Việc này bản tự nhất định sẽ xử lý, thỉnh thí chủ không cần tức giận. Có điều, trước mắt bần tăng thấy lo cho thí chủ hơn”.
“Lo cho ta?”


Giác Minh nói: “Hai kiếm vừa rồi thí chủ ra tay hung hiểm độc ác quá mức, hiển nhiên thí chủ làm người xử thế đã lệch khỏi chính đạo”.
Thiên Tường thiếu điều hộc máu, cười gằn nói: “Được rồi! Lần sau hắn còn dám đánh lén ca ca của ta nữa, ta đảm bảo sẽ rất ôn nhu đâm hắn hai kiếm”.


Giác Minh vẫn đang cúi đầu cân nhắc chuyện gì đó, kế tiếp ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Chỉ sợ thiên hạ chẳng có mấy ai đảm đương nổi ‘ôn nhu’ của Diệu Thủ Không Không Nhân.”
Thiên Tường biến sắc.


“Diệu Thủ Không Không Nhân mấy năm qua giết hại rất nhiều võ lâm đồng đạo, trong đó có không ít là người trong Phật môn. Tuy bần tăng không có chứng cứ, nhưng nếu thí chủ thật sự là hắn, bản tự tuyệt đối không thể tùy tiện thả ngươi xuống núi”.


Thiên Tường lạnh lùng nói: “Vậy các người muốn thế nào?”
“Bần tăng muốn mời thí chủ hạ cố đến Thiếu Lâm tự làm khách vài ngày, để bản tự tr.a rõ thân phận của thí chủ, thuận tiện để cho thí chủ ở trong chùa tĩnh tu một thời gian, bản tự cũng tiện giúp thí chủ đi vào chính đồ”.


Thiên Dương nghĩ bụng: “Ông muốn gã ở trong chùa ngủ giường chung, mỗi ngày ăn cơm rau dưa không được uống rượu, lại còn phải mặc loại quần áo chẳng khác chi giẻ lau đó của các ông, còn không bằng để gã ch.ết luôn cho rồi”.


Thiên Tường lạnh lùng nói: “Thiếu Lâm tự muốn nuôi ta? Không tồi đâu. Vậy xin hỏi, trong tự của các ông có phương thuốc để trị độc khiên cơ dược sao?”
Giác Minh ngây ra một lúc, nói: “Việc này… không có.”
“Vậy thì – không đi”. Thiên Tường cõng Thiên Dương lên.


Giác Minh nói: “Thí chủ…”
“Nếu không phải vội chữa bệnh cho tên đại ca ngu ngốc, ta mới lười lên ngọn núi rách này của các ông”. Chúng tăng Thiếu Lâm nghe gã nói năng vô lễ, nhao nhao mở miệng quát mắng.


Thiên Tường quay đầu nói: “Thế nào? Muốn lấy nhiều thắng ít sao?” Gã lại phục hồi vẻ mặt không chút biểu cảm, ánh mắt lợi hại giống như luồng điện lạnh lẽo quét khắp toàn trường; chúng tăng lòng đều rùng mình, không dám tới gần, Giác Minh càng thêm tin chắc gã chính là Diệu Thủ Không Không Nhân.


Với lập trường của Thiếu Lâm tự, là không thể không bắt gã về chùa, nhưng nhìn biểu tình của gã như vậy, hiển nhiên là sát niệm đã động, nếu động thủ chỉ e sẽ làm cho bọn đồ tử đồ tôn phải uổng mạng; dù có đánh thắng, cũng sẽ biến thành Thiếu Lâm tự lấy nhiều khi ít, huống hồ đối phương còn mang theo người bệnh, khó tránh khỏi không được vẻ vang.


Giác Minh cân nhắc một chút nói: “Thí chủ cho rằng trên núi Thiếu Thất có lương dược trị liệu cho lệnh huynh?”
Thiên Tường nói: “Đến sau núi nhà ông hái dược thảo cũng phải được ông cho phép sao?”


Giác Minh lắc đầu nói: “Chỉ cần thí chủ không tự tiện xông vào địa giới Thiếu Lâm tự, bản tự sẽ không can thiệp. Nếu thí chủ có chuyện quan trọng, bần tăng sẽ không quấy rầy nữa. Có điều thỉnh thí chủ sau khi làm xong việc, nhất thiết nhớ lên Thiếu Lâm tự nói chuyện. Giác Minh ở trong chùa đợi thí chủ đại giá quang lâm.” Nói xong dẫn chúng tăng rời đi.


Thiên Tường nghĩ thầm: “Nói thật dễ nghe, ai chẳng biết nơi này là địa bàn nhà ông, chỉ cần phái người trấn giữ các yếu đạo xuống núi, ta còn bay ra được sao?” Nghĩ đến việc lại bị lỡ mất một đống thời gian, càng nghĩ càng bốc hỏa, cứ thế vác một bụng oán khí lên đường.


Lại vượt qua vài dốc núi, đến một khe núi, hai bên đều là vách đá cao đến hai ba mươi trượng, chính giữa có một đường mòn chật hẹp bị bóng vách núi che khuất nên u u ám ám, chỉ ở chính giữa đường mới có một vệt nắng nhỏ nhoi chiếu xuống.


Thiên Tường hít sâu một hơi, vội bước vào đường mòn. Đi được một nửa, bỗng nhiên có tiếng nổ ầm ầm liên tiếp, vô số cự thạch không ngừng lăn từ trên vách đá xuống, lấp kín hai đầu của con đường. Thiên Tường giật mình, đã bị phục kích!


Trên đỉnh núi có tiếng người la lên: “Bắn tên!” Hai bên phía trên vách núi nhất thời xuất hiện vô số quan binh lít nhít, từng đợt tên bắn như mưa về phía hai người, vài mũi tên sượt qua người Thiên Dương.


Thiên Tường kinh hãi, nóng lòng muốn nhìn xem Thiên Dương có bị thương hay không, tên từ bốn phía bay tới khiến gã chẳng cách nào phân tâm, khóe mắt thoáng thấy chân núi bên trái có một cái hốc khá lớn, gã lập tức nhanh chóng nhảy vào, vậy là chỉ cần đối phó tên bắn từ bên phải xuống.


Kỳ thực với công phu của gã, có thể giống như lần trước trong miếu thổ địa, mạo hiểm lao ngược lên trên, chỉ cần xông lên đỉnh núi, muốn xử lý đám quan binh kia là dễ như trở bàn tay; có điều nếu gã làm như vậy, Thiên Dương sau lưng khó tránh khỏi bị bắn thành tổ ong.


Thiên Tường sử hết toàn lực múa kiếm, ngăn hết ngàn vạn mũi tên từ trước mặt bay tới, sau đó tay đã tê rần, ngay cả mắt cũng hơi hoa, mũi tên trong mắt gã toàn thành từng điểm đen nhỏ xíu.


Thiên Dương đối mặt với vách núi, hoàn toàn không nhìn thấy xung quanh, nhưng y cũng biết nếu cứ tiếp tục như vậy hai người đều sẽ gay to, không nhịn được muốn kêu Thiên Tường mặt kệ mình, nhưng đầu lưỡi nhất định không chịu nghe sai sử, chỉ đành âm thầm kêu khổ trong lòng.


Lúc này trên đỉnh đầu bỗng truyền đến tiếng kêu thảm, thi thể của mấy quan binh từ trên đỉnh núi rơi xuống. Tiếp đó là tiếng một nữ tử kêu to: “Không Không Nhân, có căng lắm không?”
Đó là tiếng của Nhiếp Ẩn Nương.






Truyện liên quan