Chương 3
Lê Hạo Hiên trên chiến trường tung hoành hơn mười năm có thừa, đối với ái dục giữa những người cùng giới không phải là hoàn toàn không biết, chắc ai cũng biết từ xưa chiến tranh chính là trò chơi thuộc về nam nhân, nữ nhân vĩnh viễn cũng chỉ có thể là vật phụ thuộc.
Mà nữ nhân ở chiến trường cũng chỉ có một tác dụng, chính là dùng thân thể để đi xoa dịu các nam nhân cả thân lẫn tâm đều mỏi mệt, những nữ nhân đó kỳ thực cũng chính là cái gọi là quân kỹ, các nàng đa số đều là gia quyến của những phạm nhân bị bắt, hoặc là những kỹ nữ bán thân với giá rẻ tạo thành.
Chỉ là những tướng lãnh cao cấp đa phần đều có thể mang theo thê thiếp của mình đi theo quân, càng không cần nói đến một vị quân vương như Lê Hạo Hiên, tự nhiên cũng sẽ có những đãi ngộ đặc thù, ai bảo hắn là vua của một nước? !
Còn những tướng lĩnh bậc thấp và những binh sĩ bình thường, sợ là chỉ có thể đến hồng trướng tìm kỹ nữ giá rẻ, hoặc tìm tính nô để phát tiết dục vọng, mà tựa hồ là nam nhân thiên hạ trong quân đội, lại có thể có được bao nhiêu kỹ nữ tính nô, hơn mấy ngàn nữ nhân thì làm sao đủ cho vài vạn thậm chí là mười mấy vạn binh sĩ thân cường lực tráng hưởng thụ, cho nên rất rõ ràng là lang nhiều thịt ít, vì vậy trong binh sĩ khó tránh sẽ phát sinh chuyện có người vì ȶìиɦ ɖu͙ƈ khó nhịn mà giúp đỡ lẫn nhau để giải quyết.
Thậm chí còn có một binh sĩ hay tướng lãnh nào đó, bởi vì chinh chiến nhiều năm, hàng năm hợp tác giúp nhau giải quyết, trường kỳ đầu ấp tay gối, cuối cùng từ thân hữu tri giao biến thành tình nhân thân mật. Loại chuyện này trong quân đội kỳ thật không phải là hiếm thấy, hơn nữa tỉ lệ phát sinh thực ra còn tương đối cao. Mặc dù là đã thấy qua nhiều nhưng không có nghĩa là Lê Hạo Hiên đã từng tự thân thử nghiệm qua, một là hắn trước giờ chưa từng thiếu nữ nhân, hai là hắn đối với nam nhân căn bản không có hứng thú, cho dù Ly Quốc không phản đối đồng tính luyến, thậm chí có một số quý tộc trước và sau khi lập gia đình đều sẽ có vài người tình cùng giới, hoặc có nam thiếp được sủng ái. Thậm chí cũng không hiếm những con cháu quý tộc lấy nam tử làm chính thê, ngay cả Ly Quốc quân vương cũng đã từng có vị lập nam tử làm phi tần.
Mà giả sử như Lê Hạo Hiên không say đến mức thần trí không tỉnh, có lẽ hắn sẽ không quyết định làm ra loại chuyện mà hắn lúc bình thường cho rằng không phù hợp với mình, mà Mộc Bạch cũng sẽ không gặp phải kiếp nạn này, càng sẽ không bị kéo vào vòng xoáy thị phi mà từ trước đến nay y đều lo sợ chạy không kịp, và từ đây khó mà tự thoát khỏi.
Bất kể tổ tiên của Lê Hạo Hiên ra sao, tập tục của Ly Quốc thế nào, lúc hắn thần trí thanh tỉnh thì lại làm sao, hiện tại tất cả giả thiết đều không thể thành lập. Mà một Lê Hạo Hiên trước giờ chưa từng dưỡng qua nam phi, tự nhiên cũng sẽ không cần nói đến cái gì kinh nghiệm này nọ, càng huống hồ hiện tại hắn căn bản chỉ có ba phần tỉnh bảy phần say, có thể phân biệt được người đang bị ép dưới thân là một nam nhân cũng đã rất tốt rồi.
Xé bỏ y vật che đậy của người dưới thân, lộ ra thân thể ôn nhuận mịn màng nõn nà như ngọc, cũng không biết là vì đau đớn hay là tức giận hổ thẹn, trên làn da như ánh lên một tầng sương óng ánh, như thế ngược lại lại càng tăng thêm một ý vị tình sắc, tạo nên một phong cảnh hoạt sắc sinh hương, khiến cho Lê Hạo Hiên lúc này đầu óc đã bị dục vọng che mờ, triệt để bị thổi bay nốt mấy phần lý trí còn sót lại, thân thể khát vọng được phát tiết, cũng không thể tiếp tục nhẫn nại.
Bất luận là chính hắn hay người dưới thân, y phục bị xé hỗn loạn đều chưa hoàn toàn cởi hết, nhưng hắn đã sớm không thể đợi được nữa, cũng không quản nhiều thứ như vậy, gần như thô bạo mở ra hai chân thon dài của người dưới thân, nhưng xúc cảm khi chạm vào bắp thịt tinh tế bóng mịn như tơ, vẫn khiến hắn kìm lòng không đậu mà thu bớt mấy phần khí lực.
Lột sạch sẽ những thứ gây trở ngại, hai tay xâm nhập vào hai cánh hoa nhuyễn mềm, lúc nhẹ lúc nặng, hoặc là xoa hoặc là bóp, giày vò hai cánh hoa mềm mại tròn trịa, ngón tay thì thăm dò vào bên trong khe hở, tìm tòi nơi đào hoa nguyên sẽ mang đến cực đại khoái lạc, ngón trỏ đâm vào trong cửa khẩu đóng chặt, nội bích nóng bỏng chặt chẽ quấn lấy ngón tay của hắn, khiến hắn một tấc khó rời.
Dục vọng xung huyết nơi hạ phúc không ngừng kêu gào, sớm đã không còn kiên nhẫn, hắn liền thu lại ngón tay, đem hỏa nhiệt phình to đến thay thế ngón tay đặt tại động khẩu, đem đôi chân gây trở ngại giang ra càng rộng, nắm lấy tấm lưng dẻo dai, chỉ dùng chút lực liền đem thứ nóng bỏng cương cứng đã phủ đầy gân xanh của mình, mãnh liệt đỉnh nhập vào bên trong bí huyệt chật hẹp còn chưa khai thông.
Mà Mộc Bạch mới vừa thích ứng với đau đớn bị tháo khớp tay, thần trí mơ hồ mới vừa dần dần tỉnh táo lại, đang chuẩn bị tìm một phương pháp khác để thoát thân, chỉ là rất rõ ràng lần này y tựa hồ lại trễ một bước.
“ A______”
Đôi mắt nửa mở nửa khép đột ngột trừng lớn, bộ vị mềm yếu bị cự vật đột nhiên xuyên vào, phát ra âm thanh như gấm vóc bị xé rách, cảm giác thân thể giống như là bị một hung khí nóng rực, cường ngạnh chẻ ra làm hai, một nỗi đau như bài sơn đảo hải bất ngờ tập kích, mồ hôi lạnh tuôn như suối, cả thân hình như chiếc lá bị hàn phong lay lắt, Mộc Bạch đau đớn tột cùng thảm kêu một tiếng, nhưng cơn bạo phong mãnh vũ tiếp sau đó lại khiến cho y ngay cả khí lực hô đau cũng không có.
Luật động cường mãnh hữu lực, nhục thể yếu ớt của y liên tiếp bị vô tình xé mở phá hủy, chà đạp và xâm phạm cứ lặp lại không ngừng, nhục thể vô lực run rẩy đến mức như không thuộc về mình, khuôn mặt vặn vẹo, khóe mắt như muốn tan rã, lộ ra hai con ngươi lam sắc vì bị lăng nhục và thống khổ mà trống rỗng vô thần, từng hàng lệ trong vô thức nương theo khóe mắt lặng lẽ tuôn rơi, dòng lệ tuôn không ngừng tựa như chuỗi trân châu đứt dây tán loạn rơi trên mặt đất và trên thân thể y.
Nỗi thống khổ vô bờ bến dường như là khổ hải không có điểm kết thúc, khiến y bị bao trùm trong đó, Mộc Bạch bị giày vò đến mức sống không bằng ch.ết, ý thức giữa lúc thanh tỉnh và mông lung không ngừng quanh quẩn, rong ruổi khắp nơi, y như một kẻ chìm sâu vào đáy nước lại không được ai cứu giúp, từng lần từng lần thống khổ giãy dụa, lại từng lần từng lần vô lực trầm luân, bị dục vọng dường như không bao giờ nghỉ đó vô số lần kéo y vào trong đáy sâu tận cùng của vực thẳm hắc ám.
Cũng không biết qua bao lâu, bóng dáng không ngừng rong ruổi chinh phạt trên người y tốc độ càng lúc càng nhanh, tiếng hít thở dần trầm nặng cũng càng ngày càng dồn dập, cuối cùng sau một tiếng gầm khoan khoái, trong nháy mắt liền tê liệt nằm trên thân y, thân hình nặng nề ngã sấp xuống lòng ngực y, đầu cuối vào sau gáy y, hỗn loạn thở dốc, tim đập kịch liệt, theo thời gian trôi qua dần dần bình ổn lại, hơi thở kéo dài tựa hồ tuyên cáo vị quân vương này đã rã rời xương cốt, chìm sâu vào trong mộng đẹp ngọt ngào.
Mộc Bạch mấy lần muốn chìm vào hôn mê, nhưng lại chỉ là mấy lần chóng mặt hoa mắt chứ không hề mất đi ý thức, mà toàn thân cố gắng chịu đựng nỗi thống khổ như đã trải qua vô số lần bị phiến đá nghiền qua, đợi hắn yên ổn ngủ rồi y mới cố sức kéo thân thể đau đến mức sắp không thuộc về mình dậy.
Trời tựa hồ sắp sáng, cách thời gian chuyển ca càng lúc càng gần, Mộc Bạch không muốn sau khi trời sáng bị người khác phát hiện được bộ dáng thảm hại này, càng không muốn cùng tên gia hỏa đã dẫm nát tự tôn của y có bất cứ liên quan nào nữa, cho nên y chỉ có thể suy nghĩ tìm một phương pháp rời khỏi nơi đã gây nên sự nhục nhã và nan kham cho y.
Hai vai bị tháo khớp một chút sức lực cũng không sử dụng được, không muốn làm tỉnh tên mãnh thú đã chìm vào mộng đẹp, Mộc Bạch tận hết sức mình làm nhẹ động tác, tựa như con giun đất không có xương sống, từng chút một nhúc nhích thân thể, cho đến khi toàn thân đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, mới thoát ra được từ dưới thân của người nọ, hướng nhìn một lần xung quanh đang mông lung sương mù, sau đó kéo lê hai cánh tay mêm nhuyễn gian nan hướng về cây mai cách không xa ở cạnh bên chậm chạp lết qua.
Không dẽ dàng gì lết được đến nơi, y cố sức đem đầu vai trái đặt trên thân cây, dùng hết sức lực còn xót lại trong người nâng vai hướng lên trên va vào, chỉ nghe “ rắc” một tiếng, vai phải bị tháo khớp được y nhờ vào ngoại lực mà ráp lại, hoạt động vai phải một chút, sau đó năm lấy vai trái sử lực vặn một cái, liền khiến cho xương cánh tay còn lại hồi phục lại đúng vị trí.
Mộc Bạch ráng sức chống đõ thân thể dựa nghiêng vào thân cây, đôi tay run rẩy kéo lại y bào bị xé rách bất kham trên người, dùng một ánh mắt mà cả đời này chưa từng có một lần chứa đựng cảm xúc mãnh liệt như hiện tại, đó gần như là một nhãn thần ác độc, căm hận nhìn trừng trừng tên ác quỷ anh tuấn đang nằm trên bãi cỏ thản nhiên say giấc.
Miễn cưỡng bình ổn lại huyết tinh đang rục rịch trong lòng, ý nghĩ không ngừng buông xuống rồi lại nắm chặt nắm đấm trước ngực, Mộc Bạch thật sự rất muốn kết thúc tên gia hỏa trước mắt này, nếu như y không nghĩ đến dù đem hắn chẻ ra làm mấy khúc đối với mình cũng không có gì tốt, lại rất có thể sẽ châm ngòi cho ngọn lửa chiến tranh vừa mới bình ổn.
Nghĩ đến đây y liền nhanh chóng thu lai sát ý trong đáy mắt, Mộc Bạch cố gắng chịu đựng nỗi đau đớn như xương cốt tựa hồ nằm sai vị trí, nhanh chóng đem tất cả mọi thứ có khả năng làm lộ ra thân phận của y đang tản mác xung quanh gom lại một chỗ, giãy dụa đứng lên. Cuối cùng lại nhịn không được cuối đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn nam tử đang tự mình say giấc một lần, sau đó đột nhiên quay thân nhẹ nhàng nhảy lên, trong chớp mắt đã ở bên ngoài hơn mười mấy trượng, cho dù bước chân nhìn đến tựa hồ có chút loạng choạng, nhưng mà tốc độ lại không chậm chút nào, sau mấy lần liền tiêu thất trong màn sương mờ hừng đông.
Mà xung quanh kẻ bị bỏ lại Lê Hạo Hiên tựa hồ cũng xuất hiện nhiều đạo hắc ảnh lặng lẽ canh giữ xung quanh.
……………..
“ ……Hoàng huynh, rượu ngày hôm qua có phải là rất quá sức không? Có phải cuối cùng cũng đã nếm được cái gọi là tư vị say khướt không a? Hắc hắc! Rượu đó rất là nổi tiếng Tiên Nhân Túy a! Đừng nói là phàm nhân, cho dù tiên nhân cũng sẽ say đến không biết gì. Đệ đã phải tận hết tâm cơ, không dễ dàng gì mới lấy được đến tay đó a. Thế nào? ! Thần đệ rất có lòng đi? Này, hoàng huynh, đệ đang nói chuyện với huynh đó. Huynh sao lại không để ý đến đệ a?”
Trong số hoàng thân quốc thích của Ly Quốc, chỉ duy nhất một người thường xuyên độc hành, còn dám bận một bộ triều phục toàn thân bạch y mặc ý hống hách lộng hành trong cung, trừ vị hoàng đệ hiện nay của Ly vương, Ly Quốc Tiêu Diêu vương Lê Hạo Hành ra, thì không còn ai khác, mà y lúc này lại một lần phá vỡ ngự thư phòng trầm tĩnh, không thèm để ý đến vị Ly Quốc đế vương cao cao đang ngồi trên ngự tọa trầm mặc như nước, tựa như một bà cô lưỡi dài miệng rộng (nhiều chuyện), tự mình nói không ngừng, huyên thuyên không nghỉ.
Mà đoan chính ngồi sau ngự án Lê Hạo Hiên, không nhìn đến vị đệ đệ thao thao bất tuyệt, huyên náo không ngừng, biểu hiện trên mặt nhìn đến tựa như đang chăm chú thẩm duyệt tấu chương trong tay, nhưng trên thực tế thần tình lay động nhãn thần ngưng trệ, rất rõ ràng là hắn đang trong trạng thái ngây ngẩn.
“ …….Này này! Ngũ biểu ca, hoàng huynh thế này là biểu tình gì? Huynh ấy tối qua rốt cuộc là đã gặp chuyện gì? Từ khi ta bắt đầu nhớ được mọi chuyện cho đến bây giờ hơn mười năm rồi, ta chưa từng thấy qua hoàng huynh luôn sắp xếp trước được mọi việc, lãnh tĩnh như núi này lại có thể lộ ra cái biểu tình mù tịt và….ngô! Ngây ngốc?”
Lê Hạo Hành kéo kéo góc áo của vị ngự tiền thị vệ trẻ tuổi đang cúi đầu đứng ở phía bên phải ngự án, cũng chính là ghế bên cạnh chỗ ngồi của y.
“ …….” Đầu hướng về bên trái di chuyển một chút, rất rõ ràng là vị thị vệ trẻ tuổi xuất thân cao quý này tựa hồ là không có ý định để ý đến y.
“ Này! Ngu Diệc Kì, ta hỏi ngươi đó?” Lê Hạo Hành không cam lòng bị xem nhẹ, bất mãn nhỏ giọng gầm lên.
“ Thần hạ địa vị nhỏ bé, nào dám hỏi chuyện riêng tư của quân thượng.” Thị vệ trẻ tuổi bị bức không còn cách nào, bộ dạng lạnh lùng tựa như cung kính nói.
“ Thôi, ngươi cũng đừng giả trang với ta, nhi tử của cữu cữu, ái tử của cô cô, Ly Quốc trẻ tuổi nhất Quận vương gia, hoàng huynh lại có thể làm gì với ngươi? Hơn nữa nhị biểu ca cái lên bảo thủ kia mấy ngày nay lại không ở trong cung, ngươi còn gì có thể lo sợ nữa a?”
“ Ngài là quân, ta là thần, cho dù huyết mạch tương liên, nhưng vẫn có một giới hạn không thể vượt qua giữa hai chúng ta.” Thị vệ trẻ tuổi cuối đầu rủ mắt khép mi mà đứng, đột nhiên lắc lắc đầu, một biểu tình ‘tiểu sinh rất sợ hãi’.
“ Được rồi, được rồi, ngươi cũng đừng giả trang với ta nữa, từ nhỏ đến lớn, trong nhà các ngươi mấy người đều chỉ có ngươi là to gan nhất, khi nào thì ngươi biết phân biệt rõ ràng giới hạn quân thần như thế? Còn không nhanh thật thà khai báo, hoàng huynh tối qua rốt cuộc là đã gặp phải chuyện gì? Làm sao mà hiện nay lại có một bộ dáng thất hồn lạc phách, hồn không còn trong xác nữa vậy?”
“ Bệ hạ ngài…….” Nhanh như chớp lén bắn một ánh mắt đến Lê Hạo Hiên đang thất thần, thấy hắn dường như không có phản ứng gì, dòng máu bát quái (quậy phá) trong lòng thị vệ trẻ tuổi đang rục rịch dữ dội, cuối cùng triệt để sôi sục lên.
Dù sao tuy là dám lén lút đàm luận cuộc sống riêng tư của quân thượng, là tội ch.ết tru di cửu tộc, nhưng mà nếu như tỉ mỉ tính toán, cửu tộc của nhà bọn họ, hình như là cũng bao gồm một nhà hoàng đế trên trên dưới dưới lão lão thiếu thiếu hơn một trăm nhân khẩu a, hoàng đế cũng sẽ không đến ngay cả đầu của mình cũng trảm luôn đâu? ! Cho nên……có lẽ là không sao cả, thị vệ trẻ tuổi vốn dĩ vẫn còn một bộ diện vô biểu tình, thần sắc trong thoáng chốc liền sinh động lên vài phần, cuối thấp đầu ghé vào bên tai của Lê Hạo Hành, nhỏ giọng rù rì mấy câu.
“ Cái gì? ! Ngươi nói hoàng huynh tối qua rượu say loạn tính, cư nhiên còn cường bạo…ngô ô…..”
Hai mắt trợn trừng, Lê Hạo Hành thất thanh kinh hô.
“ Hành biểu đệ, đó là lâm hạnh, là lâm hạnh được không? !” Toàn thân run rẩy, len lén liếc một cái đến chỗ Lê Hạo Hiên vẫn toàn bộ không thèm để tâm, thị vệ trẻ tuổi vội vàng duỗi tay ngăn cản cái miệng gây họa của người bên cạnh, khẩn trương thấp giọng nhắc nhở.
“ Ngô ô! Ngu Diệc Kì, ngươi muốn giết ta có phải không a? Buông tay, nhanh bỏ tay ra.” Hất ra cánh tay đang bịt mồm bịt mũi của mình, Lê Hạo Hành khó có thể tin, thấp giọng lẩm bẩm: “ Hoàng huynh cư nhiên đánh dã chiến với người ta, lăn trên cỏ, thật sự khiến người khó tin vô cùng, hơn nữa còn là dùng sức mạnh cường…ách, được thôi, được thôi! Là cưỡng chế lâm hạnh một vị nam - tính - thị - vệ ? ! Trời của ta a! Ta không nghe lầm chứ, đó còn là một nam nhân a! Hoàng huynh lúc nào thì bắt đầu đối với nam nhân…..
“ …….Ta sao lại biết được a? Ta chỉ biết, tối qua bệ hạ say rượu, nổi cáu nhất quyết tự mình đi vào Mai viên, không cho chúng ta theo sau, kết quả đi vào đã lâu mà hai mặt đều không thấy người đi ra, chúng ta chỉ còn có thể đuổi theo vào, kết quả lại nhìn thấy ngài cùng một thị vệ cấp thấp lăn thành một đoàn, chúng ta lại không thể tiến tới để tách họ ra, chỉ còn có thể đứng nhìn bọn họ hai người tiếp tục lăn, kết quả…….sau đó……..rồi thì…….”
Không nhìn đến hai tên nam nhân lưỡi dài đang ríu ra ríu rít nhỏ giọng nói đủ thứ bát quái linh tinh, Lê Hạo Hiên chìm sâu vào suy tư riêng đang nhìn chăm chăm vào một khối hoa văn ngọc bội được tô điểm thêm một chùm dây đỏ thắt gút rườm rà được đặt trên ngự án, chất liệu ngọc thông thấu oánh nhuận (ngọc oanh thạch trong suốt), trắng tinh không tỳ vết, ngậm vào thấy ôn nhuận, là một khối thượng đẳng dương chi bạch ngọc hiếm có.
Ngoài ra trên mặt còn có hoa Tuyết Liên, tạo hình tinh mỹ đẹp đẽ, điêu khắc thập phần tỉ mỉ, hoa văn cánh hoa sống động như thật, hoa văn hai mặt đối ứng, chính phản khó phân biệt, trong đó một mặt khắc chữ “ Mộc” , một mặt khắc chữ “ Tuyết” .
Khối ngọc bội này từ hoa văn cho đến điêu khắc, chỗ nào cũng thể hiện được khí thế lớn mạnh, vẻ ngoài nhìn thấy thật sự rất giống với đồ vật của Tuyết Quốc, hơn nữa thứ xa xỉ này tuyệt đối không phải là tộc nhân Tuyết tộc bình thường có thể có được, rất có khả năng là xuất phát từ một gia đình đại quý tộc của Tuyết Quốc, thậm chí còn rất có khả năng……..xuất phát tử Hoàng gia Tuyết Quốc.
Cho dù khuôn mặt của người đó trong ký ức có mấy phần mơ hồ, nhưng hắn lại nhở rất rõ, người đó ngũ quan đường nét thật sự phi thường giống với Liên Phi, đặc biệt là hai con ngươi lam sắc lắng trong như nước đó, nếu không thì hắn cũng sẽ không ngay lần đầu tiên nhìn thấy y, đã nhận sai người.
Ai cũng đều biết, các nước đại lục chỉ có con ngươi của người Tuyết Quốc mới là lam sắc, đặc biệt là Tuyết tộc hoàng gia, thì lại càng chiếm tuyệt đại đa số, người Tuyết Quốc đa phần tính cách thanh bạch xuất trần, da trắng hơn tuyết, dung mạo ưu mỹ thoát tục,, dung mạo và cách hành sự hoàn toàn không dung nhập được với tất cả những nước xung quanh, vi vậy từ xa xưa đến nay mới lưu truyền một truyền thuyết động nhân như thế:
Tương tuyền người Tuyết tộc là hậu duệ của thiên thần và phàm nhân thai nghén nên, vẻ đẹp của họ, sự thanh đạm của họ, đều là vì trong người họ đang tuôn chảy dòng huyết mạch của thiên thần, khiến họ vứt bỏ được tất cả những dục vọng vạn ác của nhân loại, đa số đều sống một đời vô dục vô cầu, sống một cuộc sống an nhàn tự do trong phạm vi Tuyết Sơn, không dễ dàng dung nhập phàm trần.
Biểu tượng của Tuyết Quốc là Tuyết Liên, quốc họ là Mộc, dung mạo của nam tử tối qua, cùng Liên Phi có mấy phần tương tự, trên người còn mang theo ngọc bội có hình dáng của Tuyết Quốc, hơn nữa một mặt còn khắc chữ “ Mộc” .
Không lẽ nào……..y là tộc nhân của Liên Phi? !
Hay có lẽ còn là huynh đệ? !
Tâm tình khó nén hắn vươn tay lấy khối hoa văn ngọc bội đang nằm trên ngự án, Lê Hạo Hiên lật qua lật lại, ngắm nhìn khối dương chi ngọc bội thần bí trong tay, trong lòng trầm ngâm sâu lắng.
Mà lúc này Mộc Bạch đang nằm trên giường sốt cao hôn mê không tỉnh, nếu biết được ngọc bội bảo bối của mình cư nhiên nằm trong tay của Lê Hạo Hiên, chỉ sợ sẽ tức giận đến thổ huyết không chừng, y rõ ràng là trước lúc rời đi đã tỉ mỉ rà soát một lượt, ngay cả những miếng vải bị xé rách cũng không để sót lại một mảnh, làm sao còn có một con cá lọt lưới, mà quan trọng nhất là thứ khác không mất, cư nhiên lại mất ngay di vật duy nhất mà mẫu thân để lại cho y.
Không nói Mộc Bạch đang mê mang đối với chuyện này không hề hay biết, mà Lê Hạo Hiên đang thanh tỉnh cũng đã dự tính vứt đi mớ suy đoán nhàm chán đó, hiện tại chuẩn bị đi đến Liên Hương cung hỏi Liên Phi, nếu có thể tìm được người, vậy tùy tiện phong cho một danh phận Công Tử là được, dù sao cũng không phải là chuyện to tát gì. Một lần ngoài ý muốn ái dục triền miê.n, đối với một quân vương mà công việc mỗi ngày đều được sắp xếp kín kẽ, tuyệt đối có thể xem là một ngày phi vạn lý mà nói, chỉ sợ là sau một khắc, liền bị hắn vứt vào sâu trong kí ức, một nhân vật nhỏ bé phi thường không đáng để mắt, thì theo dòng thời gian qua đi cũng sẽ dần dần bị lãng quên thôi.
“ Diệc Kì, xem ra ngươi rất rãnh rỗi a, ở chỗ nhị ca của ngươi hình như là đang thiếu người, ngươi đến giúp y một tay đi.” Thu lại ngọc bội, khóe mắt bắn về hai tên thiếu niên không an phận đang thầm thầm thì thì kia, Lê Hạo Hiên chậm rãi nói.
“ A_____Đừng a bệ hạ! Nhị ca, y sẽ giết ta mất.”
Nghe thấy lời đó, thị vệ trẻ tuổi nhất thời phát ra một tiếng kêu thê thảm vô cùng.
“ Hành đệ, niên kỷ của ngươi cũng không còn nhỏ, đừng nên suốt ngày chỉ biết chơi, cũng nên học hỏi để giúp hoàng huynh đảm đương một chút chính vụ đi. Này! Sấp tấu chương này đều để cho ngươi thẩm duyệt phê bình đó.” Vứt cho Lê Hạo Hành mấy sấp tấu chương cao như núi, Lê Hạo Hiên ngâm nga cười lại bồi thêm một câu: “ Hy vọng ngươi trước vãn thiện (giờ cơm tối) có thể xử lý xong hết, nếu không………vãn thiện hôm nay, trẫm sẽ miễn cho ngươi vậy.”
“ Đừng a hoàng huynh, huynh sao có thể tàn nhẫn như thế a!” Ngốc ra như con gà gỗ nhìn hai tên thị tùng đang họp sức lại bê mớ tấu chương qua đặt lên trên bàn gỗ đen kịt trước mặt, trên bàn liền lập tức chất đầy tấu chương cao như đỉnh núi, Lê Hạo Hành cũng phát ra một tiếng kêu thảm sống không bằng ch.ết.
“ …..” Sau khi tuyên bố hình phạt đối với hai tên kia, Lê Hạo Hiên nhấc long bào đứng dậy, chỉnh lý lại y bào có chút xộc xệch, bỏ lại hai tên không ngừng cầu khẩn, tiêu sai phất ống tay áo, bước từng bước thong dong nhàn nhã ra khỏi ngự thư phòng.
…………………..
“ Hai! Các huynh đệ, gần đây có tin tức thú vị gì không? Trong cung thực sự là quá nhàm chán đi.” Các thị vệ đổi ca dùng thiện đang ngồi vây quanh bàn ăn, vừa ăn vừa trao đổi mấy tin tức thú vị nghe được trong cung.
Đây có lẽ là lạc thú duy nhất của một đám đại lão gia bị vây khốn trong cung, cả ngày không có chuyện làm. Cho dù lạc thú này có chút giống với mấy bà mấy cô lưỡi dài miệng rộng, nhưng trùng trùng thâm cung nội điện có quá nhiều cấm kỵ, nên bọn họ phải cẩn thận giới hạn, chỉ còn có mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt không nặng không nhẹ này là không mang đến cho họ tai họa ngoài ý muốn nào.
“ Ngô! Tin tức mới nhất, gần đây chúng phi trong hậu cung được bệ hạ sủng hạnh, thứ tự là Liên Phi, Phượng Phi, Thái Công Tử, Nguyệt Quý Nhân, nga, đúng rồi, còn có một vị vừa mới nhập cung được đặc phong Lăng Công Tử, nghe nói Lăng Công Tử xuất thân từ Tuyết tộc, là một mỹ nhân tính tình ôn nhuận, hơn nữa còn nghe nói Liên Phi và Phượng Phi trước sau đều đã mang thai, các chủ tử của các cung các điện đều bắt đầu khẩn trương lên rồi.” Một thị vệ trong số đó, nuốt hết thức ăn đầy ứ trong miệng, đặt bát cơm xuống, vung vung đôi đũa trong tay, mặt mày đắc ý nói.
“ Có gì đáng khẩn trương a, bệ hạ hiện tại đã có năm vị công chúa, bốn vị hoàng tử, có thêm hai nhi tử nữa cũng có là gì, hơn nữa Liên Phi và Phượng Phi đều là công chúa dị quốc, hài tử cho dù là hoàng tử hay công chúa, cũng đều không có khả năng được kế vị, ách!” Phát hiện các đồng liêu đều đang liếc xéo hắn, tên thị vệ to gan làm bậy dám thảo luận vấn đề mẫn cảm, liền vội vàng ngậm chặt miệng rụt cổ rút vào trong góc phòng.
“ Ha! Ta phát hiện bất luận là Thái Công Tử hay là Lăng Công Tử, mấy vị nam phi của bệ hạ, tựa hồ nếu không phải là người Tuyết Quốc, thì cũng là có huyết thống Tuyết Quốc, lẽ nào bệ hạ đặc biệt yêu thích mỹ nhân của Tuyết Quốc?” Cười ha hả, một thị vệ mở miệng đánh vỡ trầm mặc trong không khí, bỏ chén nước trong tay xuống, tùy ý chọn một vấn đề, những thị vệ đang trong giờ làm nhiệm vụ không được phép uống rượu, mà lúc đối ẩm cũng chỉ có thể uống nước, thôi thì có còn hơn không.
“ Người Tuyết tộc bất luận là nam hay nữ đều dung mạo xuất chúng, bệ hạ yêu thích thì cũng không có gì là lạ!” Một thị vệ khác không đồng ý bĩu môi, đặt đôi đũa trong tay xuống.
Mặc dù ở đây chúng thị vệ tuy là đều thuộc đội thị vệ cấp thấp tuần tr.a xung quan, nhưng mà vẫn có một số ít bộ phận thị vệ là người Ly Quốc bản xứ, còn lại đa số là thị vệ từ các đoàn bồi giá hợp lại, mà kẻ vừa nói xong chính là một Ly Quốc thị vệ, hắn giống y như đại đa số thần dân của Ly Quốc, đều điên cuồng sùng bái quân chủ anh minh thần võ của mình, đối với sở thích và lựa chọn của quân chủ, đều là mù quáng sùng bái và ủng hộ.
“ Nga, đúng rồi, Lăng Phong, ta nhớ ngươi dường như là cũng có huyết thống Tuyết Quốc, nếu so sánh với Lăng Công Tử vừa mới nhập cung, dung mạo cũng thắng y mấy phần, thế nào, có hứng thú bay lên cành làm phượng hoàng không.”
“ Đừng giỡn a, ta tuy là có huyết thống Tuyết Quốc, nhưng đến thế hệ của ta, trên cơ bản dòng máu đã vô cùng nhạt rồi, cho dù là tổ mẫu của tỗ mẫu của ta đến tử Tuyết Quốc, thì ta hiện tại, căn bản chính là người Chu Quốc thuần huyết a, lại nói ta đối với nam nhân cũng không có hứng thú, ai nguyện ý đi thì đi, ta không có hứng thú.”
“ Làm chủ tử, vẫn là tốt hơn nhiều so với làm hạ nhân mà ai ai cũng có thể tùy tiện dẫm đạp, chí ít thì cẩm y ngọc thực cuộc sống vô lo, không tất phải nghe người khác gọi đến hô đi.”
“ Thiết, ngươi thật sự là có tiền đồ a, nếu ngươi rất vui lòng bị nam nhân áp vậy ngươi đi đi, dù sao thì tướng mạo của ngươi cũng coi như là tạm được.”
“ Đừng, cho dù ta thật sự nguyện ý, nhưng ta sợ bệ hạ nhìn thấy ta rồi thì sẽ mơ thấy ác mộng đó!”
“ Phốc! Xem như ngươi cũng tự mình hiểu rõ a…..”
“ Ha ha…..” Chúng thị vệ nghe được, không nén được cười ầm lên.
Mộc Bạch đồng dạng cũng trở về dùng cơm nghỉ ngơi, dùng xong liền mặc nguyên quần áo nằm nhắm mắt ở một góc, nghe được các đồng liêu lớn tiếng huyên náo nói chuyện rất hứng thú, mỉm cười nhìn bọn họ đang giỡn với nhau, trêu chọc lẫn nhau, trong lòng y thực sự có chút ngưỡng mộ bọn họ vô ưu vô lo, sống vui tự tại, nhưng y cũng biết với một người tính cách thể hiện rõ rệt là thanh lãnh như y, thật sự rất khó dung nhập vào trong bọn họ, chỉ có thể nguyện một mình làm một kẻ bàng quan có thể cùng vui cùng hỉ với họ.
Thời gian giống như một dòng sông dài không nhìn thấy được, năm tháng như một chiếc thuyền nhỏ phiêu lãng theo cơn sóng, hững hờ trôi qua khó mà bắt kịp, thời gian như một tinh linh nghịch ngợm, luôn nhân lúc người ta không chú ý liền vui vẻ lén đi, hơn nữa một đi không trở lại.
Nháy mắt đã ba tháng vùn vụt trôi qua, hiện nay mỗi ngày của Mộc Bạch đều trôi qua rất bình lặng, tĩnh lặng đến mức khiến y cho rằng cái đêm ba tháng trước chỉ là một cơn ác mộng nhanh chóng bị lãng quên. Mà sau lần đó y nằm ngủ đủ bảy, tám ngày, nếu không phải người Tuyết tộc đa số đều có chút hiểu biết về y thuật, chỉ sợ y còn phải nằm trên giường thêm vài ngày.
Mà sau khi không dễ dàng gì hồi phục lại một chút thể lực, y liền nghĩ phương pháp để xin đổi lộ tuyến tuần tra, cũng kiên quyết không còn giúp đồng liêu trực đêm nữa, càng không chụi tuần đêm một mình, y đêm đêm đều giật mình tỉnh mộng, từng ngày trôi qua có thể nói là lo sợ thận trọng, như đang bước đi trên một miếng băng mỏng.
Thậm chí y còn từng đột nhiên nảy ra suy nghĩ dị thường, tại sao một lần không bị bệnh lâu một chút khoảng mười ngày hay nửa tháng, như vậy nói không chừng sẽ bị trục xuất khỏi cung, thế thì chẳng phải từ nay về sau y liền được giống như con chim sải cánh tung bay trong bầu trời cao, con cá được tùy ý bơi lội trong biển cả mênh mông? Mỗi lần nghĩ đến điều này, Mộc Bạch đều sẽ cảm thấy ảo não vô cùng.
Ai! Thật sự là hối không kịp mà!*
(Nguyên văn: 悔不当初:có nghĩa là hối hận lúc trước không chọn một cách làm khác)