Chương 44
Cuộc họp bình thẩm phương án thiết kế rập đoàn Hoan Nhạc được tổ chức tại phòng hội nghị. Phòng hội nghị rất thoáng đãng, rộng rãi, ngoài cửa sổ là biển rộng bao la, cảnh sắc tươi đẹp, khiến cho tâm thần con người cũng vui vẻ thoải mái theo.
Giải Ý tại trên đài thuyết giảng về bản thiết kế của mình, nói từ ý tưởng đến thực tế, từ mặt nghệ thuật đến sinh thái, bảo vệ môi trường… mọi loại phương diện cần thiết đều thể hiện vô cùng tỷ mỉ, chi tiết.
Vô luận làm cái gì, vẻ ngoài cùng miệng lưỡi đều phi thường trọng yếu. Hai công ty trước đều phái tổng giám thiết kế ra nói, miệng mồm lanh lẹ, khí chất nho nhã, lấy thiết kế của công ty ra chậm rãi mà nói, đĩnh đạc mà nói, gây được ấn tượng rất tốt cho các chuyên gia.
Tuy rằng hai công ty trước nói rất hay nhưng lúc Giải Ý đi vào trình bày, mọi người vẫn hai mắt sáng ngời mà ngồi nghe.
Hai công ty trước, người thuyết trình là tổng giám nhưng cũng không phải người trực tiếp thiết kế, cũng là người làm công ăn lương, lời nói và việc làm cũng vì thế mà rất nghiêm cẩn, trả lời chuyên gia có nề nếp. Giải Ý tự mình là lão bản, lại là thiết kế sư đoạt cúp vàng, tuổi trẻ anh tuấn, tiêu sái như thường, đương nhiên ấn tượng liền chiếm thượng phong.
Nói đi nói lại, các công ty khác, đã thiết kế nhiều công trình, mà đại bộ phận đều rơi vào đường mòn, không nhiều ý mới, khá cứng nhắc, đây là hai chỗ thiết hụt nhất của hai công ty trước. Còn thiết kế Giải Ý tràn ngập linh khí, hắn lại miệng mồm lanh lẹ, ăn nói sống động, tự tin vô cùng, làm cho tất cả mọi người ai cũng cảm thấy rất hứng khởi ngồi nghe.
Lâm Tư Đông làm lão bản bên A, việc nhân đức không nhường ai mà ngồi ở giữa. Nhìn con người tràn đầy hào quang trên bục, trên mặt y tràn đầy ý cười tán thưởng, đối với những gì Giải Ý nói đều gật đầu liên tục, tựa như được gãi đúng chỗ ngứa. Ở đây mọi người đều giỏi về quan sát, vừa nhìn y thưởng thức đến thế, liền tự nhiên có hảo cảm với người trên bục.
Giải Ý dùng một giờ nói về thiết kế, giới thiệu công ty, sau đó là tiếp thu câu hỏi các chuyên gia. Ý tưởng thiết kế đều là hắn làm cả, bởi vậy hắn không cần nhìn tài liệu hay bản vẽ gì cũng có thể đối đáp trôi chảy, khiến các chuyên gia liên tiếp gật đầu.
Hắn không chỉ hấp thu lý thuyết thiết kế tiên tiến của thế giới, còn rất am hiểu về các vấn đề bảo vệ môi trường, sinh thái, hơn nữa biết ứng dụng cả trong thiết kế. Khiến cho bản thiết kế này thật sự quốc tế hóa, rất tiên tiến, khiến ai cũng đều thích.
Đang nói để kết thúc, có xảy ra chút trục trặc, cúp điện.
Phòng họp tối sầm lại, đại gia có chút giật mình.
Giải Ý hoàn toàn chìm đắm trong bài trình bày của mình, không khỏi thốt ra: “Cúp điện sao? Ta đang nói rất cao hứng mà.” Trên mặt hắn giờ chẳng khác gì hài tử đang vui thích.
Trong phòng hội nghị rất an tĩnh, lời này của hắn rõ ràng mà truyền tới tai mỗi người. Mấy chuyên gia này đều nở nụ cười, thật sự rất thích thú với cái người bộc trực này.
Một thiết kế sư nổi tiếng cũng thuộc hàng cao tuổi cười nói: “Không sao, chúng ta đều minh bạch hết, thiết kế này của ngươi phi thường tốt.”
Một người thiết kế sư khác, cũng có tiếng tăm kế bên ông cũng cười: “Đúng vậy, rất xuất sắc. Nếu như cao ốc này được làm theo thiết kế của người, ta nhất định mua một phòng, đem văn phòng của ta dời qua.”
Nhân viên quản lý cấp cao của Tập đoàn Hoan Nhạc tất cả đều cười cười vui vẻ, ngươi một lời ta một lời mà tán gẫu với các chuyên gia, miễn cho họ vì cúp điện mà nôn nóng, khó chịu.
Người thiết kế sư lão làng kia nói với Giải Ý: ” Chàng trai trẻ, nghỉ ngơi đi, chúng ta đã lý giải thiết kế của ngươi rồi. Ngươi tài hoa hơn người, rất nhiều ý tưởng làm người khác kinh hỉ, đáng giá chúng ta học tập a.”
Giải Ý không nghĩ tới có thể nhận được đánh giá cao như thế, lập tức cười khiêm tốn: “Ngài quá khách khí rồi, ta phải hướng ngài học tập mới đúng, mong được giúp đỡ nhiều hơn.”
“Ừ, không sai.” Vị kia lại khẳng định. “Phi thường tốt.”
“Cảm tạ.” Giải Ý cúi thấp người biểu lộ sự cảm ơn chân thành với vị thiết kế sư lão làng rồi đi xuống bục.
Rất nhanh, máy phát điện bắt đầu hoạt động, điện lại trở lại.
Thiết kế sư trưởng bên Trình Viễn cũng đã bắt đầu bước lên bục, bắt đầu giảng giải.
Bên ngoài, Lộ Phi đang chờ, Giải Ý cười cười với y: “Chúng ta trở về.”
Lộ Phi gật đầu, lập tức đỡ lấy tư liệu, bản vẽ cùng dụng cụ trong tay hắn, cả hai cùng đi vào thang máy.
Lần này Giải Ý không dùng chiếc hỏa điểu quá mức gây chú ý mà dùng chiếc BMW của mình, Lộ Phi lái xe, hắn ngồi bên cạnh nghỉ ngơi.
Đột nhiên, Lộ Phi trầm ổn nói: “Giải tổng, ngày hôm qua Lê Vân An có nói với ta, y đã cân nhắc kỹ rồi, quyết định từ chức.”
“Tốt.” Giải Ý bình tĩnh mà nhìn phía trước. “Ngươi tiếp nhận việc của y đi.”
“Đã nhận hết rồi, trở lại ta đem tài liệu cho ngài xem, coi có quên gì không.” Lộ Phi rất lãnh tĩnh, luôn luôn không nhanh không chậm nói. “Mặt khác, y muốn nói tới vấn đề tiền lương kết toán, muốn cùng ngài thảo luận chút.”
Thoáng nghĩ chút, Giải Ý nói: “Được, trở lại công ty, ngươi gọi y tới văn phòng ta.”
——————-
Lê Vân An đã gầy đi một chút, sắc mặt tiều tụy, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, nếp nhăn nơi khóe mắt đã tăng lên rất nhiều. Y ngồi đối diện Giải Ý, không hề nói tiền căn hậu quả gì, cộc lốc kiên định đòi: “Ta muốn có phần của mình.”
“Đương nhiên.” Giải Ý không chút nào do dự gật đầu. “Hiện nay, chúng ta thu được khoản công trình là một ngàn vạn, khấu trừ thành phẩm cùng các hạng phí dụng khác, lãi thuần là khoảng một trăm vạn, ngươi cũng biết mà. Theo hợp đồng, lợi nhuận sẽ được phân cho ngươi 5% làm tiền thưởng. Ta lập tức đưa chi phiếu ngay, ngươi đi ngân hàng lấy.”
Lê Vân An không nghĩ tới hắn chỉ đưa có nhiêu đó, nhất thời khống chế không được tình tự, xúc động phẫn nộ mà mặt đỏ bừng lên: “Giỡn ta sao! Năm vạn đồng đã nghĩ đá ta đi? Ngươi nghĩ rằng ta là ăn mày sao?”
“Ngươi xuất thân là luật sư, ta kiến nghị ngươi nói chuyện có trước có sau một chút.” Giải Ý lãnh tĩnh như băng. “Nếu như ngươi cho rằng ta làm như vậy không công bình, vậy ta có thể họp đại hội công nhân toàn công ty, đem việc này nói ra, chỉ sợ mọi người còn cho là ngươi lấy rất nhiều a.”
Giải Ý luôn luôn đem lợi nhuận 20% làm tiền thưởng toàn thể công nhân, y chỉ có một người thế mà chiếm tới 5%, hơn mười một công nhân tài trí cao cấp khác chỉ có 15%, ai mà chịu chứ? Hiện tại y lại muốn từ chức, tường đảo chúng nhân thôi ( ), y huyễn tưỡng rằng có người bênh vực sao, đem lợi mình mà cho y à?
Nghĩ tới đây, y cũng đành nhẫn nhịn, rốt cục cúi đầu: “Giải tổng, trước đây ta làm sai chuyện, ta tự nhận đều là vì muốn tốt cho công ty cả thôi, muốn tốt cho ngài mà thôi. Có thể ta làm không đúng mục, làm quá phận, nhưng ta không phải là cố ý. Ta thỉnh cầu ngài đại nhân đại lượng, đừng tính toán ta như thế.”
Ngữ khí Giải Ý cũng hòa hoãn lại: “Ta không có tính toán với ngươi. Nếu như ta muốn tính toán với ngươi thì năm vạn kia ta căn bản đã không đưa ngươi rồi. Như vậy đi, chúng ta rốt cuộc cũng là người quen biết lâu, đại gia hảo lai hảo tán ( ), ta đem tiền riêng đưa thêm năm vạn nữa, rốt cuộc coi như đưa lễ vật cho ngươi cùng Dương Linh kết hôn.”
Thế nhưng Lê Vân An vẫn cứ thế, được voi đòi tiên, y khép nép khẩn cầu: “Giải tổng, ta thực sự cần tiền. Không dám giấu ngài, Dương Linh đã mang thai rồi. Để nàng sau này nằm viện, sinh sản, nghỉ hộ sản, nuôi con cần nhiều tiền lắm. Hơn nữa…, ta nghĩ ta cũng tìm không được lão bản nào tốt như ngài nữa. Ta xin cầu ngài thông cảm thông cảm cho ta.”
Giải Ý lãnh đạm mà quan sát y: “A? Dương Linh mang thai à? Ngươi hành động cũng mau thật. Vậy đi, thêm năm vạn nữa, coi như cho con ngươi. Thế đã nhiều rồi.” Giải Ý chuẩn bị viết chi phiếu.
Lê Vân An vẫn cố đòi thêm: “Giải tổng, nếu như …ta nói, nếu như …ta xin lỗi ngài, ngài có thể tha thứ cho ta được không? Ta muốn tiếp tục làm việc ở công ty.” Y như bị nhục nhã thiêu đỏ cả mắt thế nhưng vẫn phải buộc mình cuối đầu cầu khẩn.
Giải Ý lạnh lùng nhìn y: “Ngươi là người thông minh mà, hiện tại ngươi nghĩ ta còn có thể tin tưởng ngươi sao?” Nghĩ tới những hành vi tính toán và bán đứng của y, Giải Ý chỉ cảm thấy giận dữ không hề có chút đồng tình.
Lê Vân An nén giận: “Giải tổng, ta thật tâm mà. Ta khả dĩ sửa sai, sau này đều nghe lệnh ngài.”
Giải Ý ngửa người ra sau, nhìn y bằng nửa con mắt, lạnh giọng: “Lê Vân An, ngươi có mưu kế, có tài trí, đi tới nơi khác còn có thể tìm được chỗ cho ngươi dụng võ. Tiểu miếu ở đây thực sự không giữ được tôn thần như ngươi.”
Đã nói đến tận thế này, Lê Vân An cũng không thể chịu thêm được nữa, ngẩng đầu lên, quyết tuyệt mà nói: “Được, nếu như vậy, ta muốn được chia lời. Cái khác không nói, công trình cao ốc Hoan Nhạc tổng phí tổn là hơn cả tỷ, tuân theo quy tắc ngươi khả dĩ kiếm được một nghìn năm trăm vạn, trừ phí dụng, chí ít còn một nghìn vạn. Theo trước giờ ngươi cho ta 5% mà tính thì được năm mươi vạn. Ngươi ghi chi phiếu 50 vạn cho ta, ta lập tức đi.”
Nghe y nói xong, Giải Ý chỉ cảm thấy buồn cười: “Cái loại mộng mơ này ta cũng từng có, nhưng cũng chỉ là lúc khi còn trẻ vô tri mà thôi. Công trình nội tu sửa ta còn chưa ký hợp đồng, mà ngươi đã muốn lợi nhuận rồi sao? Ngươi đi khắp thiên hạ hỏi coi có cái lý nào như thế không?”
Lửa giận trùng trùng thiêu đốt cả lý trí Lê Vân An, y ác khẩu: “Bằng kế ta bày ra, ngươi không có lý gì không lấy được công trình nội tu sửa, mấy tháng nay, ngươi đều là ngủ trên giường Lâm Tư Đông …”
Lập tức một cái bạt tai giáng vào mặt y, Giải Ý cuồng nộ: “Ta vì sao ở trên giường Lâm Tư Đông, ngươi không rõ sao. Là ngươi bán đứng ta, thế mà còn dám nhắc lại trước mặt ta sao. Lập tức, cút khỏi công ty cho ta, vĩnh viễn đừng có bước vào đây một bước.”
Lê Vân An vì cái bạt tai đó mà ong ong cả lên, mặt đau tới ch.ết lặng. Y quắc mắt, nặng nề vỗ bàn: “Họ Giải kia, ngươi nghĩ ngươi thật là thương gia sao? Ngươi kỳ thực chỉ là một thằng đĩ đực.”
“Nói rất đúng.” Giải Ý lãnh tĩnh thần kỳ. “Vậy ngươi là cái gì hả? Ngươi chỉ là một con chó dưới chân đĩ đực.”
“Dù có là chó, cũng là chó sạch sẽ. Ngươi là loại nam xướng ai cũng có thể làm chồng.” Lê Vân An hổn hển, chuyện gì cũng nói được.
“Chó là chó, vĩnh viễn không thay đổi.” Giải Ý cười nhạt. “Chỉ biết cắn bậy, không biết nói tiếng người.”
Lê Vân An không nghĩ tới cái người thanh niên này lại lì lợm đến thế, tức giận đến á khẩu, lúc sau mới thì thào mắng: “Ngươi đồ vô sỉ.”
“Ngươi rất có sỉ à?” Giải Ý trầm giọng, từng chữ từng chữ nói rõ ràng. “Ta cho ngươi một phút đồng hồ mà cút ngay khỏi văn phòng ta, mười phút sau thu thập hết đồ đạc cá nhân, cút khỏi công ty. Từ nay về sau đừng để ta thấy ngươi lần nữa, nếu không, ta cam đoan với ngươi, thế giới này sẽ không còn chỗ cho ngươi nữa đâu Lê Vân An.”
Lời này Lê Vân An thật sự tin, con người này thực lực ra sao hai năm qua chẳng lẽ y không rõ, y không nói thêm lời nào, mặt âm trầm đứng dậy rời đi.
Giải Ý lập tức gọi điện thoại cho Lộ Phi: “Hiện tại ngươi tới văn phòng Lê Vân An, giám sát y thu thập đồ đạc cá nhân rời đi. Ngươi nhớ kỹ, dù chỉ là một cành cây một cọng cỏ của công ty cũng không để y mang đi, nhất là văn kiện công ty, tài liệu vụn vặt cũng không thể để mang đi dù chỉ một cái.”
Lộ Phi bị mùi thuốc súng nồng nặc trong điện thoại làm ngẩn cả ra, vội vàng đáp lời, buông điện thoại chạy thẳng tới văn phòng Lê Vân An.
Giải Ý tức giận vô cùng, thuận tay quơ đổ mọi thứ trên bàn, một cái chậu cá nhỏ bay ra khỏi cửa, rơi xuống nát bấy.
Công nhân nghe được đều cố vùi đầu làm việc, không dám hé răng.
Mười phút sau, Lê Vân An ôm một chiếc vali rời khỏi công ty, Lộ Phi đi theo giám sát, đưa y tới tận thang máy.
Lê Vân An đi vào, quay đầu, chặn cửa thang máy lại, quỷ bí mà cười: “Lộ tổng giám, phiền ngươi chuyển cáo cho Giải tổng của ngươi, đừng có đắc ý sớm, ngạn ngữ có câu: “Thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà ( ).” Hắn nếu có mới nới cũ, được chim quên ná, đặng cá quên nơm thì hãy chuẩn bị ngọc thạch câu phần ( ) đi.”
Lộ Phi bất động thanh sắc, nhàn nhạt nói lại: “Ta sẽ chuyển cáo. Nhưng ta cũng khuyên ngươi một câu, nhẫn nhịn một lát thì gió êm sóng lặng, lui một bước thì trời cao biển rộng, tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Nụ cười của Lê Vân An càng thêm quỷ dị, buông tay ra.
Cửa thang máy lập tức đóng, buồng thang máy đi xuống.
Lộ Phi đứng yên không nhúc nhích, nghĩ về thần tình Lê Vân An lúc ấy, không khỏi nhíu chặt hàng lông mày.
____________________