Chương 82
Giải Ý bị bắt cóc rồi.
Truyền thông đưa tin lại bị một thế lực mạnh mẽ phong tỏa, ngoại giới cũng không biết, ngay cả Mã Khả cũng cho rằng Giải Ý tức giận mình nên không báo mà biệt.
Nhưng Lộ Phi sau ba ngày liền lái ô-tô chạy tới Khang Định.
Để an toàn, y từng cùng Giải Ý ước định, mỗi ngày hai người gọi điện thoại một lần. Y lúc đầu cũng không ngờ rằng Giải Ý bị bắt cóc, an toàn cũng chỉ để đề phòng tai họa thiên nhiên như sạt lở, hồng thủy, đất trôi, các loại mà thôi. Hai ngày liên tiếp cũng không nhận được tin tức Giải Ý, y liền lo lắng, mật báo cho Dung Tịch xong liền chạy lại đây.
Lúc này, Nhị Lang sơn đang sửa đường, mỗi buổi chiều đường hầm mới cho xe qua, nên kẹt xe rất lợi hại, Lộ Phi không chịu đi đường vòng, cứ như vậy đi một chút dừng một chút, đường đi lầy lội nhấp nhô, cuối cùng hừng đông mới đến được tòa thành nhỏ kia.
——————
Lộ Phi có một chiến hữu tại cục cảnh sát địa phương đang nhậm chức, y rất nhanh liền thông qua vị chiến hữu tìm đến người thanh niên Tạng dân bị đánh ngất ở hiện trường, hỏi rõ đầu đuôi tình huống.
Lập tức, tình thế chuyển tiếp đột ngột, một thế lực mạnh khác liền tham gia vào.
Cảnh sát tỉnh nghe thấy vụ bắt cóc ấy, vô cùng xem trọng, lập tức tổ chức tổ chuyên án, chạy lại Khang Định. Không lâu sau, chuyên gia truy tìm dấu vết mà bộ cảnh sát phái ra cũng chạy tới.
Một tuần rất nhanh trôi qua, vụ án lại không hề tiến triển, điều duy biết mà người ta biết là tổ chức bắt cóc được huấn luyện rất bài bản, thân thủ bất phàm, có khả năng do tổ chức xã hội đen thực hiện. Thế nhưng, đến nay Lộ Phi cùng phụ mẫu Giải Ý vẫn không nhận được cuộc điện thoại tống tiền nào, điều này cho thấy bang bắt cóc rất cổ quái, vô cùng kỳ quặc.
Mười ngày sau, Trình Viễn liền từ bằng hữu trên tỉnh nghe được tin, nhất thời sợ hãi. Y lập tức thông tri Lâm Tư Đông, sau đó tiến đến Khang Định.
Đang ở Bắc Kinh, Lâm Tư Đông xuất thân hải quân lục chiến bắt đầu hành động, trước khi đi Tư Đông liên lạc với chiến hữu cùng thủ trưởng, đem một nhóm đội lục chiến đã xuất ngũ triệu tập đến Thành Đô. Tiếp theo, y tại Thành Đô thuê máy bay trực thăng, mang theo những người này trực tiếp bay đến Khang Định.
Cuối cùng đến nơi là các vị nhân sĩ có liên quan đến Dung Tịch. Lúc này y đang ở Phi Châu xử lý việc khai thác một giếng dầu, nghe được tin tức lòng nóng như lửa đốt, vội vội vàng vàng thu xếp việc chạy về.
Đoạn Vĩnh Cơ lúc này nghe tin từ Bắc Kinh tới Thành Đô, ở trong công ty tìm hiểu tình thế.
—————-
Dung Tịch xuống phi cơ liền trực tiếp tới thẳng văn phòng tổng tài bất động sản Vĩnh Cơ.
Đoạn Vĩnh Cơ cùng trợ lý Trần Quân đang ở trong văn phòng thảo luận, thấy Dung Tịch đến, vội vã mỉm cười đứng lên: “Dung đổng, sao ngài lại tới đây? Thế nào mà không thông báo một tiếng? Để ta chẳng chuẩn bị đón tiếp gì cả.”
“Không cần.” Dung Tịch mặt trầm như nước, nhàn nhạt mà quét mắt qua Trần Quân.
Trần Quân lập tức cuối thấp người: “Dung đổng, Đoạn tổng, ta đi ra trước.”
Chờ Trần Quân đi rồi, Dung Tịch đóng cửa lại, ngồi xuống ghế. Y nhìn chằm chằm Đoạn Vĩnh Cơ, lạnh lùng mà cười cười, thanh âm cũng rất ôn hòa bình tĩnh: “Đoạn tổng, giang hồ có quy củ, trò chơi có quy tắc, mọi người chơi cũng có chừng mực, chơi đến nỗi đâm đao thấy máu, thì quả là có điểm hơi quá đó?”
Đoạn Vĩnh Cơ cũng hàm súc mà cười, bình tĩnh đáp trả: “Dung đổng, ta không không hiểu ý của ngài, bất quá, ta cùng với ngài như nhau, cũng là theo nguyên tắc cả, đều là người có quy củ, chuyện trái quy tắc, ta chắc chắn không làm.”
Dung Tịch cười lạnh một tiếng: “Đoạn tổng, việc này người sáng suốt vừa nhìn liền biết là ai làm. Ta sẽ không tiếc tất cả đại giới, bắt được bọn bắt cóc, hỏi ra người chủ sự phía sau màn. Nói chung, nếu Giải Ý có cái gì, ta nhất định đem bất động sản Vĩnh Cơ hủy thành từng mảnh. Đoạn tổng cũng đừng quên, tập đoàn Đại Năng có cổ phần khống chế tuyệt đối.”
Đoạn Vĩnh Cơ sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng thốt: “Dung đổng nói thế có điểm quá phận rồi. Ngươi với Giải Ý có quan hệ dơ bẩn thế nào, ta không muốn hỏi đến, bất quá, nếu coi như hắn bị bắt cóc thì ngươi cũng không có thể đổ hết lên đầu ta được, lẽ nào ta còn phải phụ trách thay ngươi trông giữ người của ngươi sao?”
Dung Tịch trầm ổn đứng dậy, trầm thấp đe: “Đoạn tổng, hiện tại đang là cao trào đánh đen đó, cư nhiên có người gây án ngang ngược, cùng thế lực xã hội đen địa phương cấu kết, bắt cóc lão tổng dân doanh, việc này sẽ chạm tới hồng tuyến ( ), tính chất cực kỳ ác liệt. Với loại hành vi thế này, cái gọi là sinh hoạt cá nhân của ta cũng chỉ là chuyện nhỏ như hạt mè mà thôi, căn bản bé nhỏ không đáng kể. Đoạn tổng, ta xin khuyên ngươi thông minh chút đi, tự giải quyết cho tốt.” Nói xong, y xoay người đi.
Đoạn Vĩnh Cơ không ngăn lại, mặt âm trầm nhìn y rời đi, sau đó liền gọi điện thoại nội tuyến cho Trần Quân.
—————-
Trần Quân làm trợ lý đặc biệt cho Đoạn Vĩnh Cơ đã tám năm rồi, nhưng chưa từng sợ như thế này bao giờ. Gã nơm nớp lo sợ đi tới bàn lớn, nhẹ giọng hỏi: “Đoạn tổng, Dung đổng đến…có chuyện gì vậy?”
Trong mắt Đoạn Vĩnh Cơ như phun lửa, cho gã một cái bạt tai.
Trần Quân bất ngờ không phòng bị, bị đánh đến mắt quáng sao Kim, một lúc sau mới định thần lại. Gã bưng khuôn mặt đau như lửa đốt, nói quanh nói co: “Đoạn tổng, ngài…đây là…”
Đoạn Vĩnh Cơ nặng nề mà vỗ bàn: “Tên hỗn đản nhà ngươi, ai cho ngươi lớn quyền như vậy? Dám tự mình làm vậy, chọc ta một cái nhọt như thế. Ngươi nói, những người ngươi mướn hiện tại ở nơi nào? Bọn họ đem Giải Ý đi đâu rồi?”
Trần Quân ủ rũ đáp: “Ta cũng không rõ ràng lắm, ngày hôm trước là mất liên lạc cùng bọn họ. Bên kia ngọn núi, tín hiệu điện thoại di động rất kém, nên liên lạc không được.”
Đoạn Vĩnh Cơ trừng mắt: “Ngươi! Cái đồ ngu xuẩn này, ngươi mẹ nó làm cái gì vậy hả? Hả?”
Trần Quân cúi đầu, lí nhí: “Ta thấy Giải Ý bỏ luôn công ty, còn chúng ta thì không tìm được cách gì, trong lòng có điểm không cam tâm. Ta nghĩ rằng, bắt Giải Ý, Dung đổng coi trọng hắn như vậy, nhất định sẽ thỏa hiệp, sự tình cũng tốt lên.”
“Là thế sao?” Đoạn Vĩnh Cơ căm tức nói. “Còn gì nữa?”
“Ta gọi bọn hắn…cho Giải Ý nếm mùi đau khổ một chút, tranh thủ buộc hắn nói ra quan hệ của hắn với Dung đổng, để chúng ta càng thêm chủ động.” Thanh âm Trần Quân càng ngày càng thấp. “Ta không nghĩ tới, sự tình lại nháo lên tới vậy…ta trước đó cũng đã an bài chặt chẽ, truyền thông phong tỏa, nơi đó hẻo lánh, một chốc hẳn là sẽ không ra đại sự gì….ai biết….”
Đoạn Vĩnh Cơ nghe xong, chậm rãi ngồi xuống, hỏi gã: “Vậy…. Giải Ý bên kia có nói ra cái gì không?”
“Không.” Trần Quân lắc đầu. “Mấy ngày nay, Giải Ý rất ngoan cố, cái gì cũng không nói. Bọn họ dùng nhiều thủ đoạn, bất quá cũng không dám thương tổn đến gân cốt. Nhưng mấy ngày nay cũng không liên lạc được. Bất quá, trước đó ta có phân phó cho bọn họ, không thể thấy máu. Ta sợ vạn nhất sự tình qua đi, mà tình trạng Giải Ý có gì quá mức, Dung đổng không để yên.”
“Ngươi cũng biết chữ “sợ”? Đoạn Vĩnh Cơ cười nhạt. “Ngươi lập tức giải quyết, nghĩ biện pháp liên lạc với bọn họ, lập tức để cho bọn họ thả người. Còn có, diễn trò thì phải diễn cho trót, gọi điện tống tiền Lộ Phi, để y chuẩn bị một trăm vạn tiền chuộc, ba ngày sau giao người tại Thành Đô. Đã hiểu chưa?”
“Đã…đã …hiểu.” Trần Quân lập tức xoay người đi ra ngoài.
—————–
Một lát sau, điện thoại di động Đoạn Vĩnh Cơ vang lên.
Ông ta nhìn số điện thoại hiện ra trên màn hình, thần sắc lập tức ngưng trọng, nhanh tay bắt máy: “Phải, là ta…vâng, ta tr.a xét rồi, là người dưới làm…ta thật không biết…phải, phải, là ta quản giáo không nghiêm…hiện tại phải làm sao?…Cái gì? Giải hòa? ….Được được, ta hiểu được, được…”
Nếu có người nào tiến vào văn phòng ông ta lúc này, nhất định sẽ thấy một màn kinh dị, vị nhân tài kiệt xuất trong giới bất động sản này trước giờ núi tuyết có sụp cũng chẳng hề biến sắc thế mà nay lại mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Qua một đêm, truyền thông đưa tin về vụ tố tụng của bất động sản Vĩnh Cơ cùng công ty Tân Cảnh Giới, tin nói rằng cuối cùng bất động sản Vĩnh Cơ rốt cục cũng bị thành ý công ty Tân Cảnh Giới làm cảm động, đồng ý giải hòa. Luật sư song phương dưới sự chủ trì của chủ thẩm quan toà đạt thành hiệp nghị, những căn hộ công ty Tân Cảnh Giới dùng vật liệu sai quy định sẽ được miễn phí tu sửa, còn những bất tiện và trở ngại của các gia đình thì do bất động sản Vĩnh Cơ đứng ra bồi thường. Cùng lúc đó, tất cả những người ký hợp đồng với bất động sản Vĩnh Cơ đều “đồng ý thương lượng”, chấp nhận điều kiện bồi thường.
Trong một đêm, việc này liền giải quyết viên mãn, công ty Tân Cảnh Giới rẽ mây thấy trời, tài khoản bị phong tỏa cũng được trả lại. Nhưng mà, công ty Tân Cảnh Giới lúc này đã chỉ còn lại cái xác không, các phóng viên không tìm được bất kỳ nhân viên nào trong công ty cả.
Bất quá, truyền thông đối với tin tức này không có hứng thú, vì tin giựt gân mới đã xuất hiện.
Mã Khả đi đóng phim ở khu Khang Ba vừa xong, liền trở về Thành Đô, có phóng viên thính mũi phát hiện ra Mã Khả cùng người trang điểm của cậu có tình cảm đặc biệt. Hình ảnh hai người nắm tay tung tăng dạo đêm được đăng báo, nhất thời lại nhấc lên sóng to gió lớn.
Dưới tình huống như vậy, sự biến mất đột ngột của Giải Ý xem như đã được lý giải. Các phóng viên suy đoán, và tất cả đều đồng tình với người thất ý tình trường này.
Mà ở Khang Định, tình huống càng ngày càng khẩn trương.
——————-
Lộ Phi đại biểu công ty treo thưởng mười vạn, cho ai cung cấp đầu mối, giúp bọn họ tìm được Giải Ý, lập tức đưa ngay tiền mặt. Tin tức này trong khoảnh khắc liền khiến châu tự trị của Tạng tộc oanh động.
Khang Định là thủ đô của Cam Tư châu, cảnh nội phong cảnh ưu mỹ, sơn sắc kỳ lệ, thế nhưng tự nhiên khắc khổ, cuộc sống nhân dân rất khốn cùng. Mười vạn tiền thưởng đủ để bao nhiêu người cưỡi ngựa, cầm súng, đi tìm khắp cả vùng đồi núi.
Lâm Tư Đông phát huy sở trường đặc biệt của y, mang theo người “phối hợp” với cảnh sát hành động, phần lớn thời gian còn tiến hành điều tr.a tin tức.
Dung Tịch tọa trấn tại Khang Định, vẫn lãnh tĩnh bình tĩnh, điện thoại cũng không ngừng gọi về Bắc Kinh, rồi từ Bắc Kinh chuyển tới châu, phủ, tỉnh, thị. Hình cảnh đang không ngừng được phái tới, trinh sát cũng càng ngày càng nghiêm mật.
Khi Lộ Phi nhận được điện thoại tống tiền kia, vụ án rốt cục xuất hiện tiến triển đột phá.
Tuy rằng đối phương nói rất ngắn, vô pháp dùng thiết bị định vị, nhưng bởi trong rừng núi này tín hiệu điện thoại di động rất kém, người gọi phải đi đến chỗ thoáng mới có thể gọi được nên đã bị một Tạng dân trên núi nhìn thấy.
Tin tức này lập tức truyền về tổ chuyên án.
Năm giờ sau, võ cảnh cùng cảnh sát liền bao vây núi.
Dung Tịch không thèm để ý đến độ cao 4000 Km, đi theo mọi người. Y muốn đích thân nhìn thấy Giải Ý được giải cứu.
Lộ Phi lúc này cũng không sắm vai quản lý cao cấp nữa, trực tiếp chạy đi tìm Lâm Tư Đông, theo chân bọn họ hành động.
Lâm Tư Đông thì bị Lộ Phi dọa hết hồn, quan sát trên dưới một hồi mới hỏi: “Ngươi ở binh chủng nào ra vậy?”
Lộ Phi cười cười, nói ra phiên hiệu. Lâm Tư Đông lập tức nở nụ cười, thân thiết vỗ vỗ vai y: “Nguyên lai là chiến hữu, đi a, chúng ta đi.”
Tạng dân quen thuộc địa hình ở đây miêu tả cho bọn họ huống trên núi, nói rằng trên núi có một gian nhà bằng đá, bên trong có hỏa lò, có thể sưởi ấm, vốn để cho người nghỉ tạm trên núi. Bọn bắt cóc nhất định là ở bên trong, bằng không đến ban đêm, trên núi rất lạnh, cả bọn sẽ bị ch.ết cóng.
Thành Đô có một căn cứ huấn luyện đặc công, lúc này cũng đã điều một đội tới, chuẩn bị buổi tối hành động.
Lâm Tư Đông muốn dẫn thêm người vào đội đó nhưng lại bị từ chối, bọn họ muốn chính mình hành động. Thế nhưng cường thế như Tư Đông sẽ có sự hậu thuẫn cường đại ủng hộ. Tổ chuyên án xin lệnh thượng cấp xong liền phải đồng ý.
—————–
Khi màn đêm buông xuống, bầu trời bắt đầu mưa, chỉ chốc lát sau những hạt mưa biến thành hạt tuyết, thời tiết dần trở nên giá rét.
Nhân viên hành động mặc đồ chiến đấu cùng áo chống đạn đen, tay cầm súng tự động. Lâm Tư Đông cùng Lộ Phi cầm súng lục, lặng lẽ đi lên núi.
Tới sườn núi, cả bọn liền thấy một ngọn đèn le lói ảm đạm lóe trong đêm. Đây hẳn là chỗ nghi phạm ẩn nấp.
Bọn Lâm Tư Đông từng tham gia tổ đột kích, mỗi người tự động vào vị trí của mình.
Bên ngoài nhà đá tại đỉnh núi, có người đang canh gác. Với loại khí trời giá rét đông lạnh thấu xương, xung quanh lại một mảnh hắc ám thế này, lực chú ý của gã khó lòng tập trung, chỉ có thể thỉnh thoảng đi đi vài bước, hầu như phần lớn thời gian đều đứng hút thuốc.
Lâm Tư Đông quan sát một chút tình huống, liền làm một thủ thế ý bảo nhân viên hai bên lập tức xông lên vòng qua sau nhà. Đợi cho người nọ đến gần, liền nhảy ra.
Người nọ hiển nhiên cũng từng được huấn luyện chuyên nghiệp, nhanh chóng phản kích.
Bất quá, Lâm Tư Đông cùng với đội viên đội lục chiến xuất ngũ cũng không phải tay mơ. Ba người phối hợp ăn ý, trong vòng một chiêu liền khiến người nọ ngã xuống đất, nhưng không có phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhìn bọn họ áp chế được người bên ngoài, Lộ Phi tựa như tên rời dây cung mà vọt lên. Các đặc công cũng nhanh chóng vây quanh nhà đá.
Lâm Tư Đông kéo người nọ tới khu rừng mà bức cung, hiệu quả thật sự tốt vô cùng. Người nọ đối với kế hoạch hành động rất bất mãn, đối với cuộc sống ác liệt rất bức bối nên chỉ cần Lâm Tư Đông bảo chứng “Chỉ cần nói thật, nhất định giúp ngươi thoát tội danh” liền khai ra số người cùng vị trí canh gác trong nhà.
Lâm Tư Đông xác nhận xong, trong lòng đại hỉ, lập tức vọt tới trước mặt quan chỉ huy, ghé tai nói lại tình huống bên trong ngay.
Vị đội trưởng đặc công kia lập tức thông qua vô tuyến mini phân công công tác.
Lâm Tư Đông tới đứng cạnh Lộ Phi, đem vị trí Giải Ý nói lại cho y. Lộ Phi gật đầu biểu thị đã hiểu. Bọn họ phụ trách giải cứu Giải Ý.
Đội trưởng nhìn một chút vị trí mọi người, quả đoán mà lấy tay ra lệnh công kích.
Hành động vô cùng thuận lợi.
Một đội đặc công phá cửa vào, hai đội khác từ trái phải hai bên ào vào, Lâm Tư Đông cùng Lộ Phi bám theo tường, từ phía trên cửa sổ nhỏ lọt vào trong nhà.
Bọn bắt cóc có tất cả bảy người, bên ngoài một người đã bị bắt, người ở bên trong có năm đang ngủ, một thì gác đêm tại hỏa lò.
Các đặc công ùa vào khiến sáu người đó không kịp phản kháng đều bị bắt giữ.
Lâm Tư Đông cùng Lộ Phi vừa tiến đến, liền thấy Giải Ý nằm ở trên chăn trải sàn. Hai người lập tức phóng lại.
Giải Ý tựa hồ đang ngủ say, rất an tĩnh, trên người cũng sạch sẽ, không thấy vết máu, nhưng cả người gầy gò vô cùng, mặt dính lọ than, môi trắng bệch, hai mắt lõm xuống, nhìn không ra một tia sinh khí.
Lâm Tư Đông trong lòng kinh hoàng, vươn tay ấn vào động mạch cổ của hắn. Tim Giải Ý tuy rằng đập rất chậm nhưng hiển nhiên vẫn còn sống. Lúc này Lâm Tư Đông mới dám thở phào nhẹ nhõm, không khỏi mềm chân ngồi xuống đất.
______________