Chương 84

Dung Tịch vẫn ngồi như vậy, không chịu đi.
Y nắm tay Giải Ý, lệ vẫn lặng lẽ rơi.
Ngày hôm nay, Giải Ý mới từ hôn mê tỉnh lại, cực kỳ mệt mỏi, rất nhanh đã ngủ. Khi hắn lần thứ hai tỉnh lại, trời đã tối, trong phòng chỉ có Lộ Phi.


Lộ Phi ngồi ở chiếc ghế bên giường, ngưng mắt nhìn Giải Ý, thấy hắn tỉnh, vội vã hỏi: “Giải tổng, ngươi có muốn uống nước không?”
Giải Ý khẽ lắc đầu, ôn hòa mà cười cười: “Lộ Phi, chuyện quan tòa thế nào rồi?”


“Đã giải hòa.” Lộ Phi một bên trả lời, một bên đi nâng đầu giường lên cao một chút.
“Vậy là giờ không còn gì nguy hiểm nữa phải không.” Thanh âm Giải Ý thập phần trầm thấp, thần tình bình tĩnh.


“Đúng vậy.” Lộ Phi rót một ly nước nóng từ máy uống nước. “Bất động sản Vĩnh Cơ muốn thu mua toàn diện Tân Cảnh Giới.”


“Thế à? Vì sao?” Giải Ý nhàn nhạt nhìn y. “Công ty này hiện tại chỉ còn cái xác rỗng. Ngoại trừ công trình bất động sản Vĩnh Cơ ra, tất cả hạng mục khác đều chuyển đi cả. Tân Cảnh Giới chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi, còn có giá trị gì chứ?”


Lộ Phi đang cầm ly, thử thử độ nóng, sau đó mới đưa đến bên miệng Giải Ý. Y nhìn Giải Ý uống nước xong mới nói: “Lần này ngươi chịu chính là tai bay vạ gió, Đoạn Vĩnh Cơ muốn bồi thường cho ngươi, coi như là giải hòa với Dung tổng. Phương án thu mua là ông ta nói ra, tập đoàn Đại Năng vốn chiếm cổ phần khống chế, cũng không phản đối.”


available on google playdownload on app store


Giải Ý uống nước xong, dựa vào gối, nói với y: “Cảm tạ.”
“Giải tổng đừng khách khí.” Lộ Phi mỉm cười, buông ly. “Được rồi, ngươi có muốn ăn một chút gì không?”
Giải Ý lắc đầu: “Không đói bụng. Ngươi không cần bận rộn thế, ngồi đi.”
Lộ Phi liền ngồi xuống.


Giải Ý nhìn y, một hồi lâu mới cười nói: “Ta buôn bán đã được bao nhiêu năm nay, tổng cộng dùng qua hai người trợ lý, kết quả hai người đều là nhân vật lợi hại, so với ta còn lợi hại hơn.”


Lộ Phi nghe xong, trên mặt có vài phần ngại ngùng: “Giải tổng, ngươi đừng đùa ta. Ta chỗ nào so được với ngươi?”


Giải Ý nghiêm túc mà thành khẩn nói: “Lộ Phi, ta dự định về hưu rồi, hiện tại thế này cũng không tính là chính thức thông tri ngươi, công ty không hề cần ngươi nữa. Ngoại trừ tiền lương, ta đưa thêm ngươi hai mươi vạn làm bồi thường, thỉnh ngươi lập tức rời cương vị công tác đi thôi.”


“Giải tổng.” Lộ Phi khẩn trương. “Vì sao? Chẳng lẽ là ta làm sai chuyện gì?”


“Thế nào sai chứ? Ngươi làm rất khá. Lần này cứu ta ra, chỉ sợ cũng là công lao của ngươi đúng không?” Giải Ý hướng y khoát khoát tay. “Ngươi hãy nghe ta nói. Lộ Phi, ngươi xác thực là tài năng trụ cột, ở công ty ta làm quả thật là đại tài tiểu dụng, bất quá công ty ta lúc đó coi như phát triển tốt, còn có thể cho ngươi một chỗ để phát triển. Hiện tại, ta chỉ có một mình, nếu còn để ngươi theo, thật sự là quá đáng. Ngươi cũng không phải người hầu của ta, phải ở bên cạnh ta mới coi như trung thành. Ta hy vọng ngươi trở lại bên người Dung tổng, một là giúp y, hai là bảo hộ y.”


Lộ Phi cúi đầu. Y biết Giải Ý nói đúng, nhưng hắn thật có chút không nỡ rời đi. Tuy rằng công ty nhỏ, nhưng nội bộ đơn thuần, rất ít tranh đấu, phát triển cũng tốt, lão bản như Giải Ý thái độ cũng tốt, đối đãi thuộc hạ không có nửa điểm hà khắc, cho y đãi ngộ thập phần cao, y thực sự rất thỏa mãn. Trở lại bên kia với Dung Tịch, đương nhiên tiền đồ rộng mở, thế nhưng đấu tranh kịch liệt, thời thời khắc khắc đều phải khẩn trương ứng phó, y sẽ không còn qua những ngày yên bình như ở Tân Cảnh Giới nữa.


Thanh âm Giải Ý không nhanh không chậm, thập phần nhu hòa: “Lộ Phi, Dung ca một người rất cô đơn, cũng rất mệt mỏi, ngươi là người mà y tin, hãy đi giúp đỡ y, thế ta mới yên tâm hơn nhiều.”


“Giải tổng.” Lộ Phi ngẩng đầu lên, trong mắt đã có làn nước mỏng. “Có phải ngươi cùng Dung tổng không bao giờ bên nhau nữa?”


“Ta nghĩ, có lẽ vậy?” Giải Ý phiền muộn vô hạn. “Lần này tuy y thuận lợi qua cửa, sau này sẽ có không ít người trong ngoài theo dõi. Ta cùng với y đều biết rõ, duyên phận chúng ta cũng chỉ có đến đây mà thôi, sau này chỉ sợ không bao giờ còn có quan hệ gì nữa. Đi tới bước này, Dung ca so với ta còn khổ hơn, nhưng ta đã không giúp được gì cho y nữa rồi.”


Mắt Lộ Phi rưng rưng, yên lặng gật đầu.
“Ai, giang hồ hiểm, nhân tâm càng hiểm, ngươi thay Dung tổng chú ý một chút.” Giải Ý than nhẹ. “Ta nhờ ngươi vậy.”
Lộ Phi nặng nề gật đầu: “Giải tổng, ngươi yên tâm.”
——————


Ngày thứ hai, chủ nhiệm khoa tâm thần lại phòng cùng hắn nói chuyện một lần. Ông ta kể lại chứng bệnh tâm lý của Giải Ý, kiến nghị tiến hành khôi phục tâm lý, đó sẽ là quá trình thập phần cô độc hắc ám và thống khổ, hơn nữa thời gian phi thường dài, ông hy vọng Giải Ý có thể chủ động phối hợp, kiên trì cố gắng, khả năng khỏi hẳn phi thường lớn, mong hắn không nản lòng giữa đường.


Giải Ý chỉ mỉm cười gật đầu.
Qua hai ngày, hắn cố chấp đòi ra viện.
Lộ Phi không lay chuyển được hắn, đành phải nghe theo, nhưng yêu cầu thay hắn đem mọi công việc công ty giải quyết xong xuôi, mới đi.


Trong lòng Giải Ý một mảnh đạm nhiên, không nói hai lời liền làm một tờ ủy thác pháp nhân cho Lộ Phi, để y toàn quyền xử lý tất cả công việc công ty, rồi đem cả nhà trọ đưa cho y bán đi.


Sau đó, hắn cũng không chào tạm biệt Lâm Tư Đông cùng Trình Viễn mà dùng chiếc BMW của mình, một đường trở về Thượng Hải.
Cha mẹ thấy hắn về nhà thái độ tự nhiên là giơ hai tay tán thành.
Giải Diễn bình thường đi làm rồi tan tầm, cuối tuần thì cùng nhi tử uống trà, hoặc là chơi cờ.


Lô Vân cũng đã về hưu, hiện tại chỉ thỉnh thoảng vẽ cho bằng hữu hay xí nghiệp tranh chữ. Giải Ý học tranh sơn dầu, Lô Vân vẽ tranh Trung Quốc, nhưng nghệ thuật vốn tương thông, mẫu tử hai người thường thường tại phòng vẽ tranh thảo luận, có đôi khi hợp tác vẽ một bức, kỹ xảo khác nhau, quần anh tụ hội.


Giải Ý có vẻ rất bình tĩnh, cũng rất ra khỏi cửa, tối đa chỉ là cùng mẫu thân đến siêu thị gần nhà mua đồ mà thôi. Hắn không hề đề cập chuyện gì ở công ty. Phu phụ Giải Diễn cũng không động đến một chữ.


Trong nhà rộng mở, sáng sủa tràn ngập mùi hương gia đình quen thuộc, tất cả đều khiến Giải Ý bình tâm rất nhiều.


Hắn không đi khám bác sĩ tâm lý, kỳ thực cũng biết bản thân giấu bệnh sợ thầy, nhưng hắn xác thực không muốn đi. Hắn không bao giờ muốn nói cho bác sĩ tâm lý những gì trong quá khứ hắn, có những chuyện hắn mãi mãi không muốn nhắc lại.


Hắn vốn cho rằng dựa vào nghị lực chính mình sẽ có thể tốt lên thế nhưng đau đớn thủy chung chưa từng giảm bớt. Khi tắm, từng giọt nước chạm vào da thịt đều khiến cho hắn đau đớn vô cùng. Mỗi một lần đụng vào bất cứ đồ vật gì thậm chí cả drap giường cũng đều khiến hắn cảm giác đau đớn như bốc cháy, ngay cả mặc y phục cũng trở thành cực hình. Loại dày vò không gián đoạn này khiến cho ý chí hắn từ từ từ từ sa sút. Cha mẹ hắn đều nhìn ra được dáng cười hắn thập phần trống rỗng, chỉ là chính hắn vẫn chưa nhận ra mà thôi.


——————
Đến tận Giải Tư tốt nghiệp về nước, loại tình huống này mới thoáng đổi mới.


Giải Tư từ trên mạng biết được tin tức Giải Ý bị bắt cóc cùng được giải cứu, có gọi một cú nói chuyện với Dung Tịch, từ đó biết được bệnh tình hiện tại của Giải Ý. Cậu thập phần lo lắng, tốt nghiệp xong liền chuẩn bị hành trang về nước.


Đái Cẩm thì về Singapore ở với cha mẹ, sau đó đến Thượng Hải cùng cậu gặp nhau.
Giải Ý nhìn thấy cậu, có vẻ rất cao hứng, tiếu ý có thêm vài phần nhiệt tình.


Đến tận lúc này, Ly Đình mới biết được huynh đệ bọn họ đều ở Thượng Hải, lập tức gọi điện thoại khiển hai huynh đệ đi quán bar của nàng mà chịu đòn nhận tội.
——————


“Chí tuyến Bắc” nằm ở phía Nam đường Mậu Danh, là nơi mỹ nam mỹ nữ thích tụ tập nhất. Từ khi có tin tức đặc biệt của Mã Khả và Giải Ý, truyền thông cũng tuôn ra lão bản “Chí tuyến Bắc” là lão bằng hữu của Giải Ý, cũng là lão bản trước đây của Mã Khả, nhất thời nửa sáng nửa tối cũng có không ít đồng chí ( ) lưu luyến tới lui chỗ này. Trừ lần đó ra, paparazzi cũng thỉnh thoảng lại lui tới, một ít phóng viên không có tìm được tin gì cũng hay ở đây thăm dò hỏi han, chờ thời. Đến buổi tối, phong cách thập phần tân tiến như “Chí tuyến Bắc” liền đông nghịt, sinh ý thập phần nóng bỏng.


Giải Ý cùng Giải Tư vừa tiến đến, Ly Đình trông thấy ngay. Nàng không hề che giấu mừng rỡ của mình, ào mở miệng mắng Mã Khả: “Tiểu tử ch.ết tiệt kia, thực sự là vong ân phụ nghĩa, hiện tại đang rất nổi phải không? Vừa đem ngươi bán cho truyền thông, nói cái gì muốn cùng một chỗ với ngươi, khiến cho thế nhân đều biết, nay đã đi với người khác, thật mẹ nó chẳng chung thủy tí nào.”


Giải Ý ôn hòa cười:” Cũng không có gì, đời mà.”
Ly Đình vẫn thở hồng hộc mắng: “Nói thật, nếu như không phải Duy Duy cản, ta thật muốn đem gốc gác tiểu tử kia nói thẳng cho truyền thông, xem tiểu tử kia làm được gì?”


Giải Ý cười lắc đầu: “Tiểu Trương đúng có, cần gì phải làm thế? Đạp chén cơm người ta, khác nào giết người đâu. Bất quá là chia tay mà thôi, có gì thâm cừu đại hận thế.”


Ly Đình trừng hắn: “Ngươi thật là, quá chiều tiểu tử kia rồi, cho tiền, cho cơ hội, cho công ty cổ phần, cho luôn tự do. Hiện tại tiểu tử kia một năm kiếm mấy trăm vạn, đi xe xịn, mua nhà cao cấp, đều không phải của ngươi hết à? Tiểu tử kia không chỉ không báo đáp ngươi, còn làm ngươi bị như thế, ngươi lại xem như chẳng có việc gì, không tức giận chút nào. Ta xem tiểu tử vô ơn kia đáng ra nên để loại lão vương bát đản như Lăng Dương trị, thế mà còn ra tay cứu nó, hừ.”


Thấy Ly Đình phát tính trẻ con, ngay cả Giải Tư cũng buồn cười, ở một bên cười cười nói: “Ly tỷ tỷ, ngươi càng ngày càng giống hài tử nha, vậy mới thấy cuộc sống của ngươi giờ hạnh phúc quá chừng à.”
Ly Đình cười đến ngửa tới ngửa lui, không hề lải nhải nữa, gọi nhân viên đem bia lên.


Ly Đình đã mang thai hơn năm tháng. Giờ phải mặc bộ đồ vải bông rộng thùng thình, đi quầy bar hỗ trợ mà thôi, người bình thường cũng không nhìn ra được. Trương Duy Cần ở bên ngoài vội vàng làm việc, thỉnh thoảng mới nói với hai người vài câu, lời nói cử chỉ đều không che giấu được niềm vui sắp làm phụ thân.


Giải Tư cùng Giải Ý mặc T-shirt, quần jean, ngồi ở quầy bar nói chuyện phiếm. Bọn họ không muốn làm người khác chú ý, mà ở bar cũng có nhiều suất ca ( ) mỹ nam, thế nhưng khuôn mặt Giải Ý thật sự là quá nổi tiếng rồi, chẳng là vì bao lâu nay, TV, báo, tạp chí đều có hình hắn cùng Mã Khả, muốn người ta không nhớ cũng khó.


Chỉ một lát sau, liền có một nam nhân tuổi trẻ đến bên người Giải Ý , điều tra: “Xin hỏi, ngài là Giải tổng phải không?”
Giải Ý vẫn duy trì dáng cười, quan sát từ trên xuống dưới gã này một chút, gật đầu.


Người nọ lập tức hưng phấn vô cùng: “Ta là phóng viên “Tinh báo”, xin hỏi bởi vì sao ngài cùng Mã Khả chia tay?”
Giải Ý mặt trầm xuống, lạnh lùng thốt: “Đó là tư ẩn cá nhân của ta.”


Người nọ vẫn kiên nhẫn mà nói: “Giải tổng, ngài hiện tại là nhân vật công chúng, đại chúng hy vọng biết những tin này.”


Giải Tư đã từ bên kia ào lại, xen vào giữa hai người, căm tức nói gã phóng viên: “Có biết quyền tư ẩn hay không? Ngươi làm vậy là xâm phạm quyền lợi của người khác, ta có thể kiện ngươi.”
“Ngươi cứ đi kiện.” Gã phóng viên thêm đanh đá. “Ta là phóng viên, ta có quyền phỏng vấn.”


Trong cơn giận dữ Giải Tư xiết chặt nắm tay, nỗ lực khắc chế để không tung quyền.
Lúc này đã có không ít phóng viên vây lại, nhiều người cũng giơ cả điện thoại di động ghi âm, ghi hình nhắm về phía họ.
Giải Ý lôi Giải Tư, bảo cậu đừng xung động.


Ly Đình bị phóng viên quấy rầy không phải ngày một ngày hai nên đã quen rồi, dù sao bọn họ tiến đến tiêu tiền, quán bar cũng không nhiều lời. Lúc này thấy Giải Ý bị vây quanh, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ lắc đầu, bảo nhân viên phục vụ đi tìm Trương Duy Cần lại.


Giải Ý nói với Ly Đình: “Vặn nhạc to lên cho ta, ta muốn xem bọn họ còn có thể phỏng vấn gì nữa không.”


Ly Đình nhất thời nở nụ cười, quay qua nói hai câu với DJ. Rất nhanh, âm lượng lớn lên, vốn từ nhạc đồng quê bỗng biến thành Rock nặng. Mọi người đều kinh ngạc nhưng cũng lập tức mặc kệ kế tục uống rượu, tạm thời trầm mặc, không hề nói chuyện.


Mấy phóng viên miễn cưỡng rống lên vài tiếng, nhưng tiếng người sao át được tiếng máy, tối hậu đành phẫn nộ tản ra nhưng không ra khỏi quán bar.
Một lát sau, có khách nhân trách cứ, muốn bọn họ chỉnh âm lượng nhỏ chút, Ly Đình đành phải theo.


Các phóng viên lại sinh động bao vây, Giải Ý liền hướng Ly Đình cáo từ.
Ở đây tự nhiên minh bạch, lập tức đưa họ ra cửa, tiếc nuối mà nói: ”Ở đây các ngươi không thể đến, vậy thôi đến nhà của ta chơi đi.”


“Tốt.” Giải Ý cười gật đầu. “Ngươi vào đi thôi, không cần tiễn. Còn nữa, thân thể của chính mình phải quan tâm, đừng để mệt, đừng để hài tử bị tổn thương.”


“Đương nhiên rồi.” Ly Đình cười gật đầu. Lúc này Trương Duy Cần cũng chạy ra, đứng bên Ly Đình, bắt tay tạm biệt huynh đệ bọn họ.
——————
Bên ngoài quán bar khắp chốn đều là xe taxi đón khách, bọn họ cấp tốc bỏ rơi phóng viên, chui vào xe.


Giải Tư nói với tài xế: “Đi ra bến Thượng Hải ( ).”
Vị tài xế mặc âu phục đeo bao tay màu trắng lập tức đáp ứng, nổ máy chạy.
Giải Ý khó hiểu nhìn đệ đệ.
Giải Tư cười nói: “Đã lâu rồi không ra bến nhìn, thật là nhớ.”


Giải Ý bừng tỉnh đại ngộ: “À, ra là người nhà quê ha.”
Giải Tư nghiêm trang gật đầu: “Đúng vậy, New Haven cũng là ở nông thôn a.”
Hai người trêu chọc nhau, rất nhanh liền tới bến.


Đứng ở bên bờ sông Hoàng Phố, Giải Tư nhìn hai bờ sông một chút, Phố Đông hiện đại hoá, nhà cao tầng rậm rạp như rừng, phố Tây thì vẫn tràn ngập kiến trúc Âu Châu như Thượng Hải xưa, cậu không ngừng đảo mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên than thở: “Phố Đông càng ngày càng giống New York, phố Tây mới đúng như Thượng Hải của chúng ta.”


Giải Ý tựa ở bờ sông ném đá, mỉm cười.
Giải Tư hoạt bát nói: “Ca, ngày mai chúng ta đi miếu Thành Hoàng đi, được không? Ngươi cũng lâu không đi qua phải không?”


“Được.” Giải Ý đối với đệ đệ luôn luôn sủng ái, với kiến nghị của cậu rất ít phản đối. “Ta sau khi trở về có cùng mama đi qua hai lần.”
“Thế ư? Tốt lắm a , ngày mai vừa lúc cuối tuần, chúng ta kêu phụ mẫu cùng đi.”


Giải Ý cười nói: “Người một nhà đi dạo miếu Thành Hoàng, thực sự là hoài cổ mà.”
Giải Tư đang muốn trả lời, bỗng nhiên ánh mắt ngưng lại, chạy đi.


Giải Ý sửng sốt, bước nhanh đuổi theo. Tiếp theo, hắn liền thấy Giải Tư đuổi theo một nam nhân trẻ tuổi tay cầm camera, nhất thời minh bạch, người nọ nhất định là phóng viên, hơn nữa nhất định đang chụp lén họ.


Giải Tư tuổi trẻ lực tráng, thân cao chân dài, trong trường học cũng giỏi thể dục, luyện Taekwondo, thể lực thập phần sung mãn, chạy chẳng khác nào tên rời cung, lao về phía phóng viên kia.


Cậu như con báo phóng về phía trước, đem gã phóng viên thân hình đơn bạc kia quật xuống, đoạt lấy camera trong tay gã, động tác mẫn tiệp mà mở máy, lôi cuộn phim ra, giơ thẳng ngoài trời, để nó hấp thụ ánh sáng, sau mới ném trả về cho gã rồi đứng dậy.


Động tác cậu lưu loát vô cùng, khiến người ta không kịp nhìn, Giải Ý thấy thế, tiếu ý không khỏi càng đậm thêm.


Giải Tư tức sùi bọt mép, nói với gã phóng viên đang ngồi trên đất thở dốc: “Ta cảnh cáo ngươi, sau này không được phép lén lút theo dõi bọn ta. Ta là đại luật sư, ngươi nếu dám chụp lén ca ca ta, ta kiện cho ngươi táng gia bại sản.”


Rốt cuộc cũng là tuổi trẻ khí thịnh a, Giải Ý nghĩ thầm, nghe cậu em mình uy hϊế͙p͙ lung tung như thế, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Giải Tư quay đầu đi, không khỏi ngây người.
Giờ khắc này, dáng cười Giải Ý thật là phóng khoáng khoái trá biết bao.


Tại phía sau hắn, bóng đêm bao trùm, vạn nhà đã lên đèn.
____________


Bến Thượng Hải (giản thể: 上海外滩, phồn thể: 上海外灘; bính âm: Shànghǎi Wàitān; Thượng Hải Ngoại Than) là khu vực thuộc quận Hoàng Phố tại Thượng Hải, Trung Quốc. Khu vực này tập trung ở một phần của đường Trung Sơn bên trong khu Thượng Hải Công cộng Tô giới (tô giới cho người nước ngoài định cư) trước kia, chạy dọc theo bờ sông Hoàng Phố, đối diện với Phố Đông, ở phần phía đông của quận Hoàng Phố. Bến Thượng Hải thường được dùng để đề cập đến các toà nhà và cầu tàu ở phần này của con đường, cũng như một số vùng lân cận.


——Đệ nhị bộ hoàn ——
Bối phụ dương quang – 背负阳光
Tác giả: Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết – 满座衣冠胜雪
Đệ tam bộ:
Dương quang địa đái -阳光地带






Truyện liên quan