Chương 93
Trong phòng lập tức truyền ra tiếng cười đùa ồn ào, không những thế còn xen lẫn vài tiếng huýt sáo thật dài.
Giải Ý trở lại phòng, nghe đối diện ồn đến nỗi muốn bật nóc nhà, không khỏi lắc đầu. Lâm Tư Đông cùng Giải Tư cũng đồng dạng cười lắc đầu. Những người như bọn họ ở ngoài màn ảnh mà làm càn một cách đường hoàng thế này, cũng là một loại phát tiết chăng? Ba người liếc nhau, trên mặt tất cả đều là khoan dung, lý giải.
Lâm Tư Đông vẫn ân cần như trước. Y gọi món đều là hải sản, cá tôm cua sò, phong phú cực kỳ. Chờ đồ ăn đem lên, y trút cả nguyên tô lớn vào nồi lẩu quậy quậy, cẩn thận tỉ mỉ mà nấu chín, sau lại vớt ra để trước mặt Giải Ý, miệng liên thanh: “Mau ăn mau ăn, hải sản lạnh là không ăn được đâu đó.”
Giải Ý hiểu rõ tính tình y, biết khước từ không được, liền không nói gì, cúi đầu chầm chậm ăn.
Giải Tư nhìn thấy Lâm Tư Đông biểu tình lấy lòng, không khỏi ách nhiên thất tiếu, nhưng lúc này chỉ lo ăn, cũng không nghĩ ra từ gì châm chọc.
Khi bọn họ ăn gần hết món, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, trợ lý Mã Khả, Tần Quyên xuất hiện tại cửa, rất lễ phép mà cười nói: “Giải tiên sinh, có thể làm phiền ngài một chút không?”
Giải Ý lập tức gật đầu, nhanh chóng cầm khăn thơm xoa xoa tay, đứng dậy đi ra ngoài.
Giải Tư bất mãn lẩm bẩm: “Thật là, ăn một bữa cơm cũng ăn không yên, Mã Khả này, thực sự là ngây thơ ấu trĩ quá mức, chỉ lo chính mình, chẳng chịu để ý cảm thụ người khác gì cả.”
Lâm Tư Đông hắc hắc nở nụ cười, nhưng khoan dung rộng lượng nói: “Quan hệ Mã Khả với Tiểu Ý khá đặc biệt, Tiểu Ý với Mã Khả ân trọng, nên cậu nhóc đối với Tiểu Ý rất đặc biệt, có chuyện gì trước tiên đều cầu viện hắn cả, chỉ sợ đó đã thành bản năng rồi.”
Giải Tư nghe thế, trừng y chẳng khác gì thấy khủng long thời tiền sử. Một lát chẳng nói gì cả. Một lần sóng to gió lớn ở Hải Nam, không phải cũng vì cơn ghen của y sao? Còn không có hiểu rõ đã đố kị thành như vậy. Thiếu chút nữa đem Giải Ý hành ch.ết, sau lại bức hắn vào tuyệt lộ. Hiện tại lại chuyển tính, bỗng nhiên trở nên thông tình đạt lý như thế này sao. Thật là, sớm thế có hơn không?
Nhìn ánh mắt Giải Tư, Lâm Tư Đông tự nhiên hiểu được ý cậu, không khỏi cười khổ, không nói gì. Y có được sự lĩnh ngộ như thế, hai năm đã ăn không ít khổ sở rồi. Bị người mình yêu nhất cự tuyệt đến thế, y cũng khổ không kể xiết đấy chứ, tất cả đều là gieo gió gặt bão, càng lúc càng khiến y thêm khó chịu.
Ngoài cửa, Tần Quyên kéo Giải Ý đến một chỗ xa xa, lúc này mới có chút không được tự nhiên mà nói: “Xin lỗi, Giải tiên sinh, xin hỏi ngài có thẻ tín dụng không?”
Giải Ý ngẩn người. Dường như hiểu chuyện, lập tức nói: “Có, còn có tiền mặt nữa. Ngài muốn bao nhiêu?”
“Không không không.” Tần Quyên càng thêm xấu hổ, cúi đầu. Thanh âm rất nhẹ. “Chỉ cần thẻ tín dụng thôi.”
“Được.” Giải Ý tưởng Mã Khả muốn trả hóa đơn. Kết quả phát hiện không mang đủ tiền hoặc là chẳng mang theo xu nào cả. Vì thế nên không hỏi gì thêm, nhanh tay móc ra bóp, đưa Tần Quyên thẻ tín dụng.
“Cảm tạ.” Tần Quyên cầm thẻ, rời đi một lúc.
Giải Ý liền ở bên ngoài chờ, miễn cho cô ta một hồi phải vào phòng trả thẻ, khiến Lâm Tư Đông cùng Giải Tư lải nhải thêm một hồi nữa.
Rất nhanh, Tần Quyên trở lại, vui mừng lộ rõ trên nét mặt mà trả thẻ cho hắn.
Giải Ý cũng cười cười với cô ấy, bỏ thẻ vào túi, trở về phòng.
Chờ Lâm Tư Đông thanh toán tiền xong, cả bọn đi ra cửa lớn thì trời đã khuya. Trên đầu đầy sao, nhà hàng bên cạnh vẫn đèn đuốc sáng trưng, hàng xe hơi dài cũng đã thưa bớt. Lâm Tư Đông nhìn góc đường đối diện một chút, thần tình có chút nghi hoặc, hỏi Giải Ý: “Tiểu Ý, đối diện có người đặc biệt lén lút, ngươi có biết không?”
Giải Ý theo ánh mắt y nhìn qua.
Quả nhiên, bên chỗ tối tối bên kia đường, có một nam tử tuổi còn trẻ đang đứng. Gã dường như có chút co ro, thỉnh thoảng lại đi đi lại lại, gương mặt đôi khi được chiếu sáng, nhìn qua là một nam hài tử mi thanh mục tú, trong mắt có một ánh lửa tối tối lóe ra. Gã thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ngẩng đầu nhìn cửa chính nhà hàng bọn họ đi ra, nhãn thần phiêu hốt cũng thỉnh thoảng lại đảo qua ba người bọn họ.
Giải Ý lắc đầu: “Cho tới bây giờ chưa thấy qua.”
“Ah, vậy ta yên tâm a.” Lâm Tư Đông cười rộ lên. “Lúc vừa tới, ta đã thấy gã rồi. Thời gian trôi qua lâu như vậy, không nghĩ tới gã còn ở chỗ này. Ngươi chắc không phát hiện, ánh mắt gã có gì đó kỳ kỳ. Ha hả, ta còn tưởng rằng là người hâm mộ ngươi a.”
Giải Ý biết Lâm Tư Đông là hải quân lục chiến đội xuất thân, đối với những hiện tượng khả nghi tự nhiên mẫn cảm hơn hắn nhiều, nghe vậy cũng cười: “Ta ở Bắc Kinh không trêu chọc qua người nào, chỉ sợ phiền toái là của ngươi ấy chứ?”
“Không có không có, tuyệt đối không có.” Lâm Tư Đông lập tức bảo chứng. “Chắc chắn không phải do ta.”
Bọn họ liền không đi lo cái gã khả nghi kia nữa. Tại thời đại này, luôn có một vài quái nhân mà chẳng ai có thể lý giải nổi mà.
Lâm Tư Đông lái xe đưa huynh đệ bọn họ về nhà, không quấy rối nữa, trực tiếp đi thẳng.
Giải Tư đối với biểu hiện hôm nay của y tương đối thoả mãn, cũng không dài dòng với Giải Ý thêm, thân thiết mà chơi với hai chú chó vừa nhảy xổ vào cậu rồi tắm rửa đi ngủ.
———————–
Ngày thứ hai, khi Giải Ý còn đang ngủ say chưa tỉnh, Giải Tư lén lút tỉnh, rời khỏi nhà, lái xe về Thượng Hải.
Sau đó, Giải Ý lại lần nữa khôi phục cuộc sống an tĩnh trước kia.
Từ lần đi dạo Hậu Hải kia, hắn bỗng nhiên có linh cảm mới, vì vậy bắt đầu sáng tác nhóm tranh “Ánh đèn cùng tiếng hát”. Theo bút pháp hắn, một màn cảnh sắc không ngừng thoáng hiện lưu quang tràn đầy màu sắc trải dài trên bức tranh, khiến hắn cảm thấy vô cùng khoái trá.
Vài ngày sau, hắn nhận được một cú điện thoại, là trợ lý Mã Khả, Tần Quyên gọi tới.
Cô rất khách khí mà nói: “Giải tiên sinh, Mã Khả bảo ta gửi vào thẻ tín dụng của ngài năm trăm vạn, phiền ngài xem thử đã tới chưa.”
Giải Ý vô cùng kinh ngạc: “Vì sao?”
Thanh âm Tần Quyên thong thả, có vẻ rất thành khẩn: “Là như thế này, lúc trước ngài vì Mã Khả đầu tư hơn hai trăm vạn, sau lại đem cổ phần công ty ghi âm vô điều kiện cho cậu ta, hàng năm cậu ta đều có thể lấy một khoảng chia hoa hồng khá khá. Nên Mã Khả nghĩ đem cổ phần trả lại cho ngài, nhưng ngài không chịu. Hiện tại ngài đã lui khỏi thương giới, không hề quan tâm việc buôn bán nữa, Mã Khả đối với sự giúp đỡ lúc trước của ngài vô cùng cảm kích, một thời cũng không biết nên như thế nào biểu đạt, cho nên mới dùng cách này, mong ngài vui lòng nhận cho.”
Giải Ý hơi hơi trầm ngâm, ôn hòa hỏi: “Mã Khả thoáng cái xuất ra nhiều tiền như vậy, có sao không?”
Giải Ý liền không chối từ, mỉm cười: “Vậy ta nhận, phiền ngài cám ơn Mã Khả giùm ta.” Nếu như hắn nhận lấy số tiền này rồi thì có thể chấm dứt đoạn ân nghĩa này, thế thì hắn cầu còn không được nữa ấy chứ.
Tần Quyên đối hắn luôn luôn tôn trọng, lúc này càng lễ phép: “Nào có, là Mã Khả cảm tạ ngài, Giải tiên sinh quá khách khí rồi.”
Giải Ý cười cười, nhẹ nhàng buông điện thoại, sau đó lại tiếp tục vẽ tranh. Qua ngày quốc khánh, Henry mỉm cười nói cho Giải Ý biết, bệnh hắn cơ bản đã khỏi, có thể không cần trở lại bệnh viện tiến hành trị liệu tâm lý nữa, nhưng nên tiếp tục kiên trì dùng thuốc, sau đó kiểm tr.a thêm một lần nữa.
Giải Ý rất hài lòng: “Cảm tạ.”
Henry hàm súc mà nhắn nhủ nhiệt tình: “Giải tiên sinh, thật cao hứng thoát khỏi quan hệ bác sĩ cùng bệnh nhân với ngươi, đây vốn là một loại quan hệ nhiều ràng buộc mà lắm kiêng kỵ a, ha hả, hy vọng sau này chúng ta có thể trở thành hảo bằng hữu.”
Giải Ý lập tức gật đầu: “Ta rất mong điều đó.”
Henry mời hắn tiếp tục ăn bánh uống trà, lúc này còn giờ chữa bệnh, Henry vẫn theo lệ giữ hắn lại một giờ, ngồi nói chuyện với nhau, bây giờ vẫn còn thời gian.
Giải Ý liền nhàn nhã ngồi xuống, chậm rãi uống hồng trà Anh quốc, khoái trá mà cùng bác sĩ kế tục thảo luận một ít phong cách mới trong nghệ thuật hiện đại.
Đợi tới khi cáo từ, Giải Ý đưa cho vị bác sĩ một thiệp mời thanh lịch tinh mỹ, mỉm cười: “Đây là triển lãm tranh của ta, tại Thượng Hải, nếu như ngươi rảnh, hoan nghênh quang lâm.”