Chương 5: Rắc rối bắt đầu
Sáng hôm sau, cả bọn đến trường trước những ánh mắt ghen tị, ghen ghét, ngưỡng mộ… bla… bla nói chung là đũ mọi thứ và cả những tiếng thì thầm về việc LyLy bị đánh (có lẽ ai cũng biết vì sao nhỉ :v):
– Mình ra cănteen đi. – Shi
– Làm gì. – Ken
– Thì mua bánh lác vào lớp ăn. – Shi
– Ừ mình đi mua đi. – Yumi cũng đồng tình
Hai đứa vào lớp ôm mấy bịch bánh, vừa vào Shi và Yumi đã bắt đầu ăn bánh còn Su thì đang cầm đt xem gì đó, ba tên kia thì cũng ngồi trong lớp:
– Ê, con Mi nó đi đâu mất rồi. – Su đứng lên
– What, nó đi đâu chứ – Shi ngạc nhiên
– Kao không biết papa nó mới gửi tin cho kao là nó đi mất rồi. – Su
– Có khi nào nó sang đây không? – Shi
– Cái gì con bé Mi sang đây hã – Rain đang ngũ cũng giựt mình dậy khi nghe câu đó.
– Có vẻ là vậy, tại vì papa nó nói nó đi đâu rồi. – Su
– Không thể được. – Rain
– Con bé đó là ai mà mày hốt hoảng vậy. – Jun
– Nếu mày muốn chúng ta trở thành ôsin thì cứ để con bé đó vào nhà. – Rain than thở.
– Là sao. – Ken
– Con bé đó không sợ bất cứ thứ gì cả. – Rain
– Nó về thì có vẻ tốt đó Su chúng ta sẽ có ôsin không công. – Shi cười
Su gật đầu ra vẻ đồng tình
– Cô đang nằm mơ hã. – Ken xen vào
– Tới đó rồi anh biết. – Shi quay mặt đi
– Mi là bạn của hai cậu hã – Yumi giờ này mới lên tiếng
– Ừ. – Shi
Shi đưa tay vào bàn định lấy thêm bánh thì nghe tiếng Yumi la : Aaaaaaaaaaaa
Rain quay thì đã thấy gương mặt Yumi đầy nước mắt trên tay thì một vết cứa dài
– Đừng đưa tay vào học bàn. – Ken la lớn sau đó nắm tay Shi ngăn không cho cô đưa tay vào học bàn
– Yumi em có sao không. – Rain lo lắng
– Em… em sợ lắm. – Yumi vẫn khóc
– ch.ết rồi cậu ấy sợ máu. – Su nhận ra
– Đưa cô ấy xuống y tế đi. – Jun
Jun vừa nói xong Rain đã bế cô ấy lên chạy thẳng xuống sân trường, vì lớp học của tụi nó ở tầng 3 nên chạy rất xa trong khi đó màu trên tay Yumi không ngừng tuôn ra nước mắt cũng thi nhau rơi.
– Em đừng sợ nữa dựa vào người anh. – Rain nhìn xuống gương mặt đầy nước mắt của Yumi
Yumi ngoan ngoãn dựa đầu vào Rain. Lúc này trên lớp Jun và Su đang thu dọn tập vở cho Rain và Yumi, ở bàn trên thì Shi ngó đầu vào học bàn xem có gì thì la lên:
– Gì cậy. – Su quay lên
– Ôi mẹ ơi lưỡi lam không àh. – Shi
– Cô không sợ hã ? – Ken ngạc nhiên.
– Sao phải sợ ? – Shi hỏi lại
– Ừ … thì tui … thấy đứa con gái nào chả sợ. – Ken ấp úng
– Trời tui không phải loại con gái thấy gì cũng sợ. – Shi biễu môi
– Hai người buông tay ra rồi thu dọn tập vở đi về, hôm nay không học. – Jun nói rồi bước ra
Lúc này Ken với Shi mới nhận ra, Shi vội rút tay lại mà mặt vẫn đỏ ửng. Thu dọn đồ xong 4 đứa xuống phòng y tế thì thấy Rain đang băng tay cho Yumi:
– Tụi bây xuống rồi hã? – Rain hỏi nhưng vẫn chăm chú giúp Yumi
– Ừ mà y tá đâu sao mày phải làm. – Jun để cặp xuống ghế
– Bà ta làm chậm chạp nên kao kiu bà ta ra ngòai rồi. – Rain
– Mà sao mọi người xuống đây hết vậy. – Yumi
– Hôm nay về không học nữa. – Jun
– Sao vậy. – Yumi
– Ở đây lác nữa lỡ có chuyện gì nữa sao. – Jun
– Mà trong hộc bàn có gì vậy. – Rain
– Toàn là lưỡi lam được dán trong hộc bàn ba đứa con gái. – Ken
– Ừ thôi xong rồi về. – Rain đứng lên
Cã bọn ra về nhưng không ai ngờ rằng có một người đang quan sát hành đồng cũa cả bọn. Người đó lấy điện thoại ra:
– Alô chị ơi, đã hoàn thành. – Người đó nhếch mép.
– Ôkê chị. – Nói xong người đó quay lưng đi lên lầu