Chương 35: Lễ Thân Tằm*
Tháng hai có mưa xuân liên tục, kéo dài thường từ ba tới năm ngày.
Trong tửu lâu Tống gia, Tống Nguyên Bạch nhìn nam nhân mang dính nước mưa, hắn ta cười khì một tiếng: “Nằm dưới váy mẫu đơn, ngủ trong ôn nhu hương. Ta còn tưởng rằng Kỳ Tướng quân có tình mới, không nhớ tới “Người tình cũ” là ta đây nữa chứ!”
Hắn ta cố tình uốn éo giọng nói và làm dáng như nữ nhân. Kỳ Viêm cởi áo choàng đen tuyền che mưa xuống rồi thản nhiên hạ câu “Cút.”
“Từ sau đêm yến tiệc giao thừa là không thấy tin tức gì của ngươi nữa. Bên ‘Cùng Kỳ’ đang chờ mệnh lệnh của ngươi đấy.” Tống Nguyên Bạch nói vào chuyện chính: “Những cái khác ta cũng không tiện nhúng tay, dẫu sao thì cha ta vẫn đang mưu sự, không thể liên lụy quá nhiều được.”
Nhắc đến ‘Cùng Kỳ’, Kỳ Viêm bất giác đặt tay lên ngực, bên trong cất giấu Mặc Ngọc đã bị nhiệt độ cơ thể nung tới nóng bỏng. Hắn bỗng nhớ tới trong giấc mộng mình đã tự tay gỡ khối Mặc Ngọc này xuống và đeo lên cổ tân nương, ánh mắt nặng nề chợt lơ đãng trong giây lát.
Kỳ Viêm nói: “Ngoài Lang Gia Vương và Bắc Yến ra còn có một thế lực nào đó đang ẩn núp không rõ, nên bây giờ không phải lúc sử dụng ‘Cùng Kỳ’. Bên kia ngươi tr.a được thế nào rồi?”
Tống Nguyên Bạch nói: “Yên tâm đi, đã bí mật tiến hành dựa theo kế hoạch của ngươi nhiều năm trước rồi. Về phần người ngươi muốn điều tra, manh mối cũng không có nhiều."
Kỳ Viêm ngồi xuống: “Nói nghe xem thử.”
“Ngoại trừ phần trên chiếc quạt được viết phỏng theo bên ngoài cơ thể của Thẩm lão ra thì cuộc sống của người đó cũng không có chỗ nào không ổn. Trước đây hắn đi du học, bốn bể là nhà, mấy năm trước bái nhập làm môn hạ của Tả tướng Chử Hành và được chọn làm một quan nhỏ ngoài biên chế không có danh tiếng của Hàn Lâm viện. Năm ngoái hắn mới bắt đầu gặp may, trổ hết tài năng trong đám quan lại và nhận được sự hài lòng của Đại Công chúa, nên đã được đưa tới phủ Vĩnh Ninh của Công chúa làm phủ lệnh.”
Nói xong, Tống Nguyên Bạch xòe tay hỏi: “Cuộc đời chẳng có gì đặc biệt, ngươi điều tr.a hắn làm gì?”
Điều mà Kỳ Viêm chú ý lại ở chỗ khác, hắn hỏi: “Kỷ Nguyên chọn hắn?”
“Đúng vậy, loại chuyện này nhất định phải qua tay Đại Công chúa xử lý chứ, có gì không đúng sao?” Tống Nguyên Bạch hỏi.
Kỳ Viêm không chắc chắn lắm. Đầu óc lại bắt đầu suy nghĩ, một lúc sau mới ngước mắt nói: “Ngươi đi tr.a thêm một người khác nữa.”
Đôi môi mỏng của Kỳ Viêm khẽ mở rồi thốt ra một cái tên.
Tống Nguyên Bạch đồng ý, sau đó lén liếc nhìn Kỳ Viêm và cười hỏi: “Đừng chỉ mải lo sắp xếp mỗi bên ta chứ. Bên ngươi thì sao, đêm yến tiệc giao thừa làm anh hùng cứu được mỹ nhân, tất cả mọi người đều chứng kiến ngươi bế Tam Công chúa rời đi, sau đó thì thế nào?”
Hắn ta nở nụ cười rất đen tối, lông mi Kỳ Viêm rung lên rồi khoanh tay nghiêng đầu sang chỗ khác.
Cơn mưa phùn ngoài cửa sổ như lụa, ánh mưa trong trẻo dịu dàng xuyên qua ô cửa sổ, chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú của hắn.
“Ta đã hiểu rõ một chuyện rồi.” Hiếm khi Kỳ Viêm nghiêm túc như vậy, dường như hắn đang nói một bí mật cực kỳ nghiêm túc, hắn trầm giọng nói: “Ta có chút thích nàng.”
Tống Nguyên Bạch chớp mắt mấy cái rồi “Ồ” một tiếng: “Chỉ thế thôi à?”
Kỳ Viêm cau mày: “Ngươi không thấy ngạc nhiên sao?”
Tống Nguyên Bạch thầm nghĩ: Ngạc nhiên cái con khỉ ấy! Hôm ấy đi xem pháo hoa trong trận tuyết đầu mùa về, tai ngươi đỏ bừng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, bấy nhiêu đó chưa đủ để giải thích mọi chuyện sao?
Ngươi phải mất gần hai tháng để nhận ra điều mà ta đã nhìn thấy rõ từ lâu rồi? Thế thì đúng là đỉnh thật đấy!
Cố kìm nén bài ca thầm chửi rủa vào lòng, Tống Nguyên Bạch với tâm trạng ba phần run rẩy bảy phần chua xót cất tiếng: “Mỹ nhân như Tam Công chúa thì có nam nhân thích nàng là chuyện rất đỗi bình thường. Thế thì, giữa hai người bây giờ đang là như thế nào?”
Kỳ Viêm ngẫm nghĩ rồi bình tĩnh nói: “Ở cùng một phòng.”
Cái gì? Tiến triển nhanh như thế?!
Lúc này Tống Nguyên Bạch mới thật sự kinh ngạc, còn có thêm chút hoảng hốt nữa. Thầm nghĩ trước đây Kỳ Viêm không gần gũi với nữ nhân, hẳn là sẽ không có kinh nghiệm trong chuyện giường chiếu, chẳng lẽ hắn tới đây để tìm mình học hỏi?
Nhưng vấn đề là chính hắn ta cũng không có kinh nghiệm trên phương diện đó!
Tống Nguyên Bạch mặc dù được nữ nhân yêu thích và trêu ong bắt bướm thành thạo nhưng lại chưa từng vượt qua ranh giới cuối cùng. Nói về chuyện trăng gió thì còn có thể miễn cưỡng mà ứng đối được, chứ đao thật thương thật thì không làm được!
Nếu mà bây giờ nói sự thật cho Kỳ Viêm thì khác nào thú nhận rằng tất cả những “sách lược” như đinh đóng cột trước đây mà hắn ta nói đều là dựa trên trí tưởng tượng sao?
Không được, tuyệt đối không thể bại lộ sự thật là hắn ta chỉ biết “Lý thuyết suông” được!
Tống Nguyên Bạch vội ho một tiếng, giả bộ làm cử chỉ tay của Nguyệt lão rồi nói: “Ta có mấy bức tranh ảnh tuyệt diệu về việc thúc đẩy tình cảm phu thê, nếu không… Ngươi mang đi mà học?”
Kỳ Viêm đã có vinh dự một lần được quan sát những thứ đó trong thư phòng của Kỷ Sơ Đào.
Chẳng có ý nghĩa gì cả, nữ nhân trong tranh còn chẳng quyến rũ bằng một sợi tóc của Kỷ Sơ Đào, hắn bèn từ chối: “Không cần, ta tự có cách.”
Khi hắn thích một nữ nhân thì việc chủ động tiếp cận nàng dường như trở thành một bản năng và không cần bất kỳ chiến lược hay kinh nghiệm nào.
Nhìn thấy Kỳ Viêm như vậy, Tống Nguyên Bạch liền biết hắn có chủ ý.
Người Kỳ gia ai nấy đều cứng nhắc và sẽ không bao giờ hối hận một khi đã xác định được ai đó, và Kỳ Viêm cũng không ngoại lệ.
Nhưng bây giờ bọn họ đang ở trong vòng xoáy…
Tống Nguyên Bạch cũng không muộn giội nước lạnh vào huynh đệ của mình, hắn chần chờ hồi lâu rồi cuối cùng cũng nhắc nhở với ý tốt: “Nếu ngươi muốn cưới Tam Công chúa thì một là từ bỏ binh quyền, hai là chỉ có thể…”
Hoặc là chỉ có thể lật đổ mọi thứ hiện có và thành lập một triều đình do hắn tự mình tiếp quản.
Nửa câu sau đại nghịch bất đạo nên Tống Nguyên Bạch không dám nói ra mà chỉ mỉm cười.
Cả hai người đều hiểu rõ.
“Chúng ta có thể hợp tác, Kỳ Tướng quân.”
Kỳ Viêm vô thức nhớ tới câu nói bằng tiếng Bắc Yến mà hôm qua Lý Liệt lẩm bẩm bên tai hắn lúc ở trong phủ Kỳ Thủ.
Lang Gia Vương, Bắc Yến… Kỳ Viêm biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ phải đưa ra sự lựa chọn, nhưng mà dù là lựa chọn nào đi chăng nữa cũng sẽ đều có nàng.
…
Kỷ Sơ Đào được triệu vào cung để dự lễ Thân Tằm năm nay.
*Một nghi thức ngày xưa mà Hoàng hậu và các cung phi sẽ tự mình hái dâu gai để khuyến khích công việc dâu tằm.
Theo lệ cũ của triều đại này, hai nghi lễ trồng trọt và lễ Thân Tằm đều do Hoàng đế và Hoàng hậu lần lượt thực hiện, tuy nhiên, vì Hoàng đế Kỷ Chiêu còn nhỏ và chưa lập gia đình, hậu cung trống rỗng, thế nên nghi thức của lễ Thân Tằm luôn được Kỷ Nguyên làm thay.
“Tàn quân Bắc Yến đang rục rịch chuẩn bị ra tay nên ta thật sự không thể phân thân. Yến tiệc đêm giao thừa muội thể hiện không tệ, lễ Thân Tằm lần này sẽ do muội và Hoàng đế cùng nhau thực hiện.”
Trong Trường Tín cung, Kỷ Nguyên nói với Kỷ Sơ Đào.
Kỷ Chiêu đứng bên cạnh có chút bận tâm: “Trưởng tỷ, vùng ngoại ô khó khăn, hơn nữa lại rất đông dân, Tam Hoàng tỷ chưa từng ra khỏi hoàng thành liệu có thể chịu đựng được không?”
Gần đây Kỷ Sơ Đào đã trải qua rất nhiều chuyện và học được rất nhiều, hơn nữa, việc được đại tỷ giao phó cho nàng những việc quan trọng liên quan đến đại sự xã tắc như lễ Thân Tằm, cũng sẽ giúp nâng cao danh tiếng của nàng trong lòng dân chúng.
Nghĩ đến đó, nàng mỉm cười nói: “Không sao đâu, bệ hạ, ta có thể làm được.”
“Vậy quyết định thế đi.” Kỷ Nguyên giải quyết nhanh gọn nên Kỷ Chiêu không còn cách nào khác đành từ bỏ.
Trước lễ Thân Tằm, cần phải tắm rửa và ăn chay trong ba ngày.
Cuối tháng hai, từ cửa cung xuất hiện đội ngũ đưa rước hoành tráng bao gồm các nội thị, cung nữ và mệnh phụ mỗi người chia làm hai nhóm, theo đội danh dự của Hoàng đế và Trưởng Công chúa đi đến ruộng dâu đã dựng sẵn ở ngoại ô thành để thờ cúng và hành lễ.
Ngày xuân hòa thuận vui vẻ, thành quách nguy nga dần lùi về phía xa, từng mảng lớn xanh biếc trải ra trước mắt.
Kỷ Sơ Đào thay một bộ lễ phục trang trọng, mái tóc đen được buộc cao, trên đầu đội một chiếc vương miện hoa nặng nề, vén rèm lên nhìn chiếc xe ngựa gập ghềnh xóc nảy.
Bên cạnh xe, Kỳ Viêm treo tấm thẻ Công chúa bên thắt lưng, cưỡi ngựa đen bốn móng đạp vó trên nền tuyết trắng. Trên người có phủ lớp nắng mỏng manh, mặc dù bọn họ đã ở bên nhau mấy ngày nay, nhưng nhiều lúc nhìn thoáng qua vẫn sẽ bị ngạc nhiên bởi vẻ ngoài gây ấn tượng mạnh của hắn.
Thái độ lạnh lùng và điềm tĩnh của hắn quả thật không phải người nào cũng có thể sánh bằng. Hắn ở trong núi sông đã có thể như vậy, không biết trên chiến trường hắn sẽ mang phong thái ngông cuồng tự cao tự đại thế nào.
Cuộc hành trình thật nhàm chán, Kỷ Sơ Đào vô tình mất tập trung cho đến khi Kỳ Viêm chú ý đến ánh mắt của nàng, hắn quay lại và bắt gặp đôi mắt nàng bằng ánh mắt đen tối, chói lóa và nóng bỏng hơn cả mặt trời.
Kỷ Sơ Đào quay mặt đi như thể bị thiêu rọi, nàng kéo rèm xe xuống để chặn ánh mắt quay lại của hắn.
Kỳ Viêm nắm chặt dây cương, trong mắt vô tình xẹt qua ý cười trêu chọc ẩn giấu. Hắn thúc ngựa tới gần xe ngựa của nàng như không có việc gì rồi lấy một túi giấy dầu từ trong hành lý đeo trên hông ngựa, sau đó cúi người trên lưng ngựa rồi đưa vào trong chiếc xe ngựa.
Kỷ Sơ Đào sững sờ, vô thức nhận lấy túi giấy dầu. Xe ngựa xóc nảy, đầu ngón tay của hai người nhẹ nhàng sượt qua nhau mang lại cảm giác ngứa ngáy nhè nhẹ.
Mở ra xem, hóa ra là một chiếc bánh hồng mềm óng ánh.
Kỷ Sơ Đào vội đóng lại gói giấy dầu rồi liếc mắt nhìn Vãn Trúc đang ngủ gật bên cạnh mình, sau đó đẩy một góc rèm lên và khẽ nói: “Ngươi đưa thứ này cho ta làm gì?”
Khóe miệng Kỳ Viêm nhếch lên, sắc mặt cứng rắn, một tay cầm kiếm và một tay nắm dây cương, nói: “Trời còn chưa sáng điện hạ đã phải dậy chuẩn bị lễ Thân Tằm, sợ điện hạ đói nên thần chuẩn bị chút đồ ăn.”
Có lẽ là vì cưỡi trên lưng ngựa nên khi Kỷ Sơ Đào nhìn hắn thì cảm thấy cao to hơn ngày thường rất nhiều.
Trước đây hắn vốn lạnh lùng, khi cười thì giống như gió xuân hóa tuyết, song thực chất sự ngang ngược và đáng tin cậy bên trong lại khiến người ta không thể rời mắt.
Quả thực Kỷ Sơ Đào rất đói, nàng nuốt nước bọt rồi cố tỏ ra nghiêm nghị: “Bổn cung đang nhịn ăn, phải đợi đến yến tiệc buổi chiều mới có thể ăn.”
Vẻ mặt Kỳ Viêm không chút thay đổi: “Thần cản tầm nhìn cho điện hạ, không ai biết được.”
Kỷ Sơ Đào dịu dàng trừng mắt nhìn hắn, do dự một chút, kéo rèm xe xuống rồi rụt đầu lại.
Lúc này, bọn họ đã đến ruộng dâu được dựng ở vùng ngoại ô.
Nơi này ba mặt đều là núi bao quanh, cây cối xanh tươi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cò trắng bay qua. Dưới chân núi có một thảo nguyên, có bệ cao và mái vòm, xung quanh rải rác mấy chục lều vải giống như những cây nấm trắng, chuyên dùng cho mệnh phụ và cận thần nghỉ ngơi.
Đường đi trong đồng ruộng gồ ghề, Kỷ Sơ Đào vừa xuống xe ngựa vừa kéo bộ váy phức tạp. Nàng chẳng may bị hụt chân, cơ thể hơi nghiêng ngả một cái nhưng một bàn tay to lớn đã kịp thời giữ vững lấy eo nàng để ổn định.
Kỳ Viêm đỡ lấy nàng, sau đó nhẹ nhàng nhếch môi, nhìn giống hệt nụ cười của mấy tên lưu manh.
Kỷ Sơ Đào sững sờ, sau đó sờ lên khóe miệng, tìm được mấy mẩu bánh hồng.
Nàng không khỏi đỏ mặt, ra lệnh cho cung nữ lấy khăn tay lau khóe miệng cẩn thận trước khi tiến về phía lều tròn, đồng thời ra lệnh cho Mệnh Thượng công tấu nhạc và làm lễ cúng bái.
Buổi chiều dùng bữa xong, Trưởng Công chúa và Hoàng đế lần lượt ra đồng làm việc.
Trưởng Công chúa dẫn các mệnh phụ dùng móc vàng để hái dâu cho tằm ăn còn Hoàng đế bắt đầu làm ruộng, tuy chỉ là hình thức và thực ra không cần phải cày ruộng nhưng đối với thiên tử vốn sống an nhàn sung sướng mà nói thì việc đi lại liên tục dưới mặt trời mấy canh giờ thì cũng đủ mệt mỏi.
Kỷ Sơ Đào đang thực hiện nghi lễ hái dâu và uống rượu với các mệnh phụ thì chợt nghe thấy có tiếng huyên náo ngoài đồng ruộng.
Một thái giám vội vàng chạy tới báo, lo lắng nói: “Điện hạ, bệ hạ nóng quá nên ngất xỉu rồi!”
Trong lều vang lên tiếng xôn xao, Kỷ Sơ Đào vội buông chén rượu xuống và cau mày bình tĩnh nói: “Gấp gáp cái gì? Mau truyền thái y đi.”
Thế là nội thị nhanh chóng khiêng Tiểu Hoàng đế vào trong lều nghỉ ngơi, người đi lấy nước, người đi đun thuốc khiến cho nơi này hỗn loạn vô cùng.
Họa vô đơn chí. Đến tối, sắc trời đột nhiên thay đổi, từng trận gió thổi mạnh chỉ e là sẽ mưa to.
Hoàng đế bị bệnh nên không thể để mệt nhọc được. Cung nhân chùa Thái Thường bàn bạc và đề nghị cắm trại ở nơi này qua đêm, đến mai trời tạnh thì hồi cung sau.
Cơn sốt nóng của hoàng đế đã dịu xuống, y vẫn đang ngủ, Kỷ Sơ Đào sai người hầu chăm sóc y, sau đó kéo thân thể mệt mỏi ra khỏi lều, hít thở không khí ẩm ướt trước cơn mưa.
Trước khi đi xuất hành không có ý định ở lại qua đêm nên không mang theo nhiều đồ. Kỷ Sơ Đào sai cung tỳ trở về lều trải giường và đun nước, còn nàng thì một mình đi đến con suối trước mặt nghỉ ngơi.
Dòng suối nhỏ này cũng không xa lắm, huống chi chung quanh có cấm quân tuần tra, năm bước lại có một tốp nên cũng không cần lo lắng nguy hiểm.
Kỷ Sơ Đào ngồi xổm bên bờ suối, vốc một vốc nước lên mặt, rửa sạch lớp mồ hôi dính dớp của một ngày mệt nhọc. Đang lúc nàng đang thoải mái thở dài, đột nhiên nghe thấy tiếng nước từ cách đó không xa truyền đến.
Ngọn đuốc đã tắt, nhìn qua ánh sáng lờ mờ trước khi màn đêm buông xuống, nàng nhìn thấy một bóng người cao lớn quen thuộc đứng ở dòng nước cạn ở thượng nguồn, bộ đồ được cởi đến thắt lưng, thân trên trần trụi tắm trong nước.
Vừa rồi vì quá mệt, đầu óc rã rời nên nàng không nhận ra!
Ngay khi nàng đang do dự có nên lẻn đi hay không, chiếc bóng kia dường như nghe thấy động tĩnh nên đột nhiên quay lại. Dòng nước lạnh trên cơ thể thoáng lấp lánh, vạch ra những đường cong cơ bắp khiến dòng máu trong người như sôi sục…
Kỷ Sơ Đào hít một hơi thật sâu, theo bản năng muốn rời đi nhưng lại không may giẫm lên làn váy rườm rà khiến nàng ngã ra sau, đau tới mức bật ra thành tiếng.
“Điện hạ.” Âm thanh quen thuộc có phần căng thẳng vang lên, là Kỳ Viêm.
Kỷ Sơ Đào vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm, ngẩng đầu lên, bất lực nhìn nam nhân mặc bộ quần áo ướt sũng mỏng manh đến mức gần như trong suốt, hắn đang nhanh chân sải bước trên nước đi tới chỗ nàng.
Ánh lửa bập bùng làm nổi bật cơ thể cường tráng và rắn chắc của hắn với những đường nét rõ ràng, giống như một con thủy yêu giống đực câu hồn đoạt phách trong đêm.