Chương 24: Gđ là gì? khi chỉ mang lại nỗi đau cho nhau? (p1)
Sáng hôm sau, tình trạng của hắn đỡ hơn nên hắn đã được đưa về nhà để điều trị, dù sao ở nhà vẫn thấy thoải mái hơn mà. Phương thì đã làm xong đơn tố cáo và gửi cho tòa án vào ngày hôm qua rồi. Vì thế sáng nay bọn nó đều có mặt ở trường, còn có cả Phong, Minh, Hải và Huy nữa. Tuy nhiên không khí của Cool Princes có chút ngột ngạt, TRỌNG SẮC KHINH BẠN LÀ CHẾT! Vì lâu ngày bọn nó không tụ tập đông đủ tại trường nên học sinh trong lớp tỏ vẻ rất vui. Bọn nó đã quyết định sau khi giải quyết xong ân oán với bang Sói Xám sẽ dẹp bỏ tất cả để sống như những người khác. Cuộc sống hiện tại cũng bớt đi phần nào gánh nặng - Sarah! Lâu rồi không gặp em, suýt nữa là anh quên mất mặt em luôn đấy! - 1 nam sinh tươi cười nói khi thấy nó vào lớp
- Vậy thì từ giờ hãy cố nhớ đi! - Nó từ tốn đáp lại
Cậu nam sinh kia xoa đầu cười. Phải công nhận hs trong lớp này rất hòa đồng, họ khác với mấy con nhỏ tự xưng mình là Công chúa của Saken. Để vào được trường này thì năng lực của hs được đặt lên hàng đầu, trong quá trình học tập và rèn luyện tại trường, tất cả các hs phải cố gắng hết mình. Chỉ cần có kết quả cuối cấp tốt thì sẽ được nhận thẳng vào các trường đại học danh tiếng nhất cả nước. Mà 12A nổi tiếng trên cả nước là 1 lớp chứa những cái đầu khủng bố, giỏi trên toàn phương diện. Để có được kết quả như vậy, tất cả hs đều chúi đầu vào học và tích cực tham gia các CLB, đâu có thời gian rảnh để đi ghen ghét đố kị nhau.
Bọn nó đều để cặp ở chỗ ngồi của mình rồi tụ tập tại bàn nó, lúc đó bọn Minh chưa đến
- Tối hôm kia, tao đã gặp 1 người! - Nó
3 nhỏ kia lộ rõ ánh mắt trông chờ vào câu chuyện của nó
Bất chợt, nó nghe thấy tiếng bước chân tiến lại, ngày càng rõ hơn. Cầm chắc khẩu súng trong tay, nó chĩa nòng súng về phía đó, thận trọng đặt câu hỏi:
- Ai
- Mai! Lâu rồi không gặp em!
Khánh hiện ra, tươi cười nhìn nó. Còn nó thì lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nó không biết là anh đã về. Ngày hôm đó cũng xảy ra khá nhiều chuyện nên nhỏ Phương và 2 nhỏ kia chưa có cơ hội để nói với nó
- Anh Khánh
- uk! E khỏe không?
- Sao anh lại ở đây? không phải đang bên Hàn sao?
- Chuyện đó để sau đi, cậu ta hình như bị thương rồi, đã gọi cấp cứu chưa?
Nghe Khánh nói, nó mới giất mình, nó đang loay hoay không biết đây là đâu nên vẫn chưa gọi cấp cứu, có Khánh ở đây thì tốt rồi...
Một lúc sau, xe cấp cứu đến, hắn được trở vào bệnh viện, nó và Khánh vẫn còn chuyện cần nói nên chưa thể đi theo:
- Sao a lại về đây vậy?
- Cục cảnh sát Hàn Quốc đang liên minh với quân đội trên toàn châu Á để triệt tiêu TG ngầm. Họ sẽ không trực tiếp ra tay mà sẽ làm cho các băng đảng đấu đá lẫn nhau. A được phái về đây để điều tr.a tình hình. Các e hãy cẩn thận đấy! Nếu có thể hãy giải tán bang đi
- Thì ra là vậy. Nhưng bây giờ e không thể làm vậy được, sau khi giải quyết xong ân oán với bang Sói xám, e sẽ suy nghĩ xem có nên hay không
- CẢNH SÁT BÂY GIỜ ĐÃ QUYẾT TÂM LÀM MỌI VIỆC TỚI CÙNG RỒI, CHẲNG LẼ EM CHỈ NGHĨ ĐẾN CHUYỆN CÁ NHÂN CỦA MÌNH MÀ KHÔNG SUY NGHĨ CHO SỰ AN TOÀN CỦA CÁC THÀNH VIÊN KHÁC SAO?
- Người của e, e nhất định bảo vệ - Nó nói bằng giọng lạnh lùng nhưng cũng rất chắc chắn - E luôn đặt sự an toàn của các thành viên lên đầu. Girls Royal sẽ tự có cách giải quyết. Chỉ cần anh tỏ ra không biết bọn em là được.
Hiện tại:
- CÁI GÌ VẬY LÀ MÀY ĐÃ GẶP KHÁNH RỒI SAO? - Phương
- uk! Sao? - Nó vẫn rất bình thản
- Mày...... không cảm thấy sao ah? An
- 2 người từng hẹn hò mà - Vy
- Ah...... chuyện đó không phải đâu. Ngày đó, Khánh chỉ nhờ tao đóng giả làm người yêu để đi làm nhiệm vụ thôi. Sau đó, thấy không cần thiết nữa nên bọn tao dựng lên màn kịch chia tay
- SAO MÀY KHÔNG NÓI - 3 nhỏ kia tức điên lên, cảm thấy bị phản bội ghê gớm
- Ủa? tao tưởng tao nói rồi?
- Nói cái đầu mày ấy! - Vy
- Thôi, sao cũng được. Chuyện cần nói tao đã nói rồi, nói chung bọn mày hãy cẩn thận với khói mù của bọn cảnh sát đấy
- uk. ok!
Khi nhóm của Minh đến thì cũng vừa lúc vào học, nhưng không thấy Phong đâu. Vậy là cái bàn vốn dành cho 4 người bây giờ chỉ có mỗi nó và Phương ngồi. 2 tiết đầu bọn nó ngồi học rất chăm chỉ, cho đến giờ ra chơi.
- Xuống canteen không? - Vy
- Không! - nó + Phương
- Why - An
- Tao........ muốn đi vệ sinh! - Phương
nói rồi nhỏ chạy luôn đi. Học ở trường này được gần 5 tháng rồi mà nhỏ vẫn không biết nhà vệ sinh của trường ở đâu, nên còn phải đi tìm. Còn nó thì cúp học để đi chơi với Minh. 2 ae nó đã lỡ mất rất nhiều thời gian để được chơi đùa với nhau, nên bây giờ muốn tận dụng triệt để. Xem ra để nó làm hs gương mẫu thì hơi khó. Cuối cùng chỉ còn mỗi An, Vy, Huy và Hải là xuống canteen đi ăn.
Phương sau một hồi chạy tán loạn cuối cùng cũng tìm thấy cái nhà VS. Phải công nhận nhà VS mà cứ xa cangteen thế này thì..... nguy hiểm phải biết. Nhưng sau đó, nhỏ lại bị lạc đường. Chỉ tại cái trường này rộng quá thôi mà, hơn nữa lúc nãy gấp quá nên nhỏ cũng chẳng biết sao lại đến được đây. Lượn lờ 1 lúc, cuối cùng nhỏ đã đến 1 dãy nhà nằm cách biệt với các dãy nhà khác. Dãy nhà này có 10 phòng, nhưng 10 phòng này lại có cách trang trí khác nhau.
Phòng đầu tiên, cánh cửa ra vào được làm bằng gỗ, xung quanh xây tường kín (T/g: ko xây tường chẳng lẽ dán giấy). Phương tự ý mở cửa bước vào bên trong, 1 không gian rất rộng lớn nhưng cũng có vẻ cô độc, dù bên ngoài trời đang sáng nhưng do cái cửa sổ duy nhất được che lại bởi tấm rèm nhung màu đen, lại thêm màu sơn chủ đạo của căn phòng cũng là màu đen với chút màu xám nên nhìn mới tối tăm lạnh lẽo như vậy. Tuy là giống như phòng trống nhưng bên trong rất sạch sẽ. Ở giữa căn phòng chỉ có duy nhất 1 cái sofa màu xám 1 cái gương, chẳng lẽ dùng để tự sướng ah Nhưng khi Phương lại gần thì mới thấy cái gương đã bị nứt, ở phía dưới có rất nhiều mảnh thủy tinh vỡ. Là ai đó đã ngồi ở chiếc sofa rồi ném cái gì đó vào gương. Đúng là phá hoại y như nó, mới vào căn phòng này Phương còn tưởng là phòng của nó ở bar Angels nữa đấy.
Phòng thứ 2 thì tương đối gọn gàng, cũng khá đơn giản, bên trong có khoảng 4, 5 cái giá vẽ gì đấy, ngoài ra còn có các bức tranh vẽ theo nhiều phong cách khác nhau được đóng khung cẩn thận treo trên tường. Các bức tranh đều truyền cho người xem những cảm xúc khác nhau: vui, buồn, cô đơn. Nhưng phải công nhận tài năng vẽ tranh của người này cực kì tuyệt vời. Không gian bên trong căn phòng cũng tương đối thoáng mát, dễ chịu. Nếu nói căn phòng đầu tiên như địa ngục tối tăm thì căn phòng này lại dồi dào sức sống.
Ngay sát đó là 1 căn phòng khác. Bên trong căn phòng này không có đồ đồ đạc gì cả, chỉ có 1 bao cát treo lơ lửng giữa không trung và 1 đôi bao tay được vứt dưới sàn nhà. Đây là 1 phòng tập? Không gian bên trong không được giống như căn phòng bên cạnh nhưng cũng khá thoải mái. Bức tường trắng có đôi chỗ bị dính 1 màu đỏ đã ngả sang màu hơi đen, có lẽ là máu vì nó in theo vết của khớp tay khi nắm lại. Sàn nhà lát gỗ để tiện cho việc tập thể thao. Nhưng trong trường đã có 1 phòng tập dành cho hs sao còn có thêm phòng này nữa? Nó được làm riêng cho 1 người sao?
Đến phòng tiếp theo, Phương dám khẳng định 1 điều người ở trong căn phòng này khá là con nít vì bên trong chỉ có 1 chiếc giường, 1 cái gương, và 1 tủ quần áo. Màu xanh mát dịu của căn phòng cũng khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu. Chỉ có duy nhất 1 điều làm Phương thấy chú ý đó là 1 chậu hoa tulip tím được đặt trên cửa sổ đã héo khô từ lâu. Bông hoa này đặc biệt với người chủ của căn phòng vậy sao? Nhỏ đi xung quanh căn phòng thì cũng chẳng có gì đặc biệt hơn nên đã đi ra.
Vừa bước ra khỏi căn phòng thứ 3, nhỏ đã nghe thấy tiếng đàn piano từ phòng bên cạnh phát ra, nhỏ từ từ tiến lại gần, căn phòng này được làm bằng cửa kính, từ bên ngoài nhỏ nhìn thấy Phong đang ở trong đó. Thì ra anh ta đến trường nhưng ko vào lớp. Nhỏ đứng lập lò ngoài cửa, chăm chú quan sát Phong. Ánh mắt Phong luôn đặt cố định trên phím đàn, những ngón tay thon dài lướt nhẹ nhàng tạo ra những âm thanh thật mê luyến. Nhưng bản nhạc mà Phong đang chơi thật lạ quá, chẳng giống với loại nhạc nào cả, tuy nhiên vẫn rất hay, mà không, là rất cảm động. Phương cũng là người học đàn nên nhỏ cũng biết khá nhiều về âm nhạc, khả năng cảm nhận âm nhạc cũng tốt.
Rồi tiếng nhạc nhỏ dần và dừng hẳn, Phong từ từ ngẩng đầu lên, nhìn nhỏ. Ánh mắt Phong lạnh một cách khác thường, và có chút gì đó hơi buồn. Bỗng nhiên, Phương thấy khó chịu, cũng chẳng biết vì sao nữa. Thấy Phong nhìn mình, nhỏ cười gượng gạo:
- hì hì... thì ra là anh ở đây
- Cô ở đây làm gì?
- Tôi chỉ đi ngang qua thôi. Mà không ngờ anh lại đàn hay vậy đấy
- Đi đi, bây giờ tôi không có tâm trạng cãi nhau với cô đâu
- Tôi đâu có định cãi nhau, chỉ muốn nghe anh đàn thôi mà. Được không?
Phong không nói gì, im lặng quay lại đàn tiếp, cũng xem như là đồng ý rồi nhỉ? Phương hí hửng chạy vào trong, lấy 1 cái ghế đặt cạnh bàn để đàn, ngồi thưởng thức. Tiếng nhạc êm dịu, mang âm hưởng hơi buồn, là Phong đánh theo cảm xúc chứ không theo bất cứ một bản nhạc nào. Gió từ cửa sổ ùa vào mang theo chút hương thơm ngọt ngào của hoa lá. Bây giờ là cuối đông, cũng sắp sang xuân rồi, thời tiết theo đó cũng ấm lên dần. Từng cơn gió nhẹ thổi vào làm 1 phần mái của Phong bay lên, lộ ra gương mặt vô cùng hoàn hảo nhưng có nhiều nét trầm tư. Ngồi một chỗ nghe nhạc thì có vẻ hơi chán nên Phương đi vòng quanh căn phòng để quan sát. Căn phòng này có thiết kế khác với những căn phòng khác, chỉ có 2 mặt là xây tường, còn 2 mặt được lắp cửa kính. Từ nơi đó nhìn ra là khuôn viên của ngôi trường nên rất đẹp, lại thêm vào thời điểm này hoa lá đang bắt đầu nở càng làm cho không gian của căn phòng thêm thoáng mát. Nhỏ đứng trước cửa sổ, ngó mặt ra để tận hưởng chút hương vị của mùa xuân, đây đã là mùa xuân thứ 17 nhỏ có có mặt trên đời nhưng có lẽ là lần đầu nhỏ cảm nhận nó 1 cách thanh thản như thế này. Cảm giác thật tuyệt!
"Đồ.... rê... đồ.... đồ... son...BỘP..bộp..." âm thanh kì lạ làm Phương nhíu mày, nhỏ quay lại nhìn Phong. Cũng lúc đó tiếng nhạc tắt hẳn, Phong từ từ rời bàn tay ra khỏi phím đàn, nước mắt rơi lã chã. Bây giờ, thực sự không kiềm chế được nữa rồi. Phương hơi bất ngờ nhưng nhỏ cũng sớm đoán được Phong có tâm sự, nhỏ tiến lại gần anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh. Rồi cứ như thế, nhỏ đứng, anh ngồi cho đến khi Phong ổn định trở lại
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tại căng teen
Thấy Phương đi VS lâu quá, An với Vy cũng hơi lo. Nhưng lo thì cũng lo vậy thôi chứ có thèm gọi điện cho người ta đâu.
-Mà sao nay không thấy Phong nhỉ? - Vy
- Chắc nó lại đang ở phòng riêng - Hải
- Phòng riêng?
- uk. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ nó. Năm nào vào ngày này nó cũng đến phòng đó chơi đàn một mình. Bọn này cũng chẳng làm gì được -Huy
-Thì ra là vậy! - An
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Ngày giỗ của mẹ anh? Vậy sao anh không ở nhà làm giỗ cho bà? - Phương
- Tôi sẽ về, để mẹ tôi ở nhà một mình với người đàn ông đó chắc bà sợ lắm. Tôi sẽ về! - Phong
- Người đàn ông đó? Bố anh sao?
- Hmm. Vì ông ta mà mẹ tôi mới ch.ết. Vì người đàn ông tàn nhẫn đó mà bà đã sợ hãi, chạy trốn khỏi người đàn ông mà bà yêu thương nhất để cuối cùng bị xe đâm. Bà đã ch.ết một cách thật đáng thương. Tôi hận ông ta, cả đời sẽ hận.
Phong nói xong, đứng dậy đi ra khỏi phòng:
- Anh đi đâu vậy? - Phương
- Về nhà! - Phong nói rồi đi tiếp,nhưng anh chợt khựng lại - Cô muốn đi cùng?
- Có được không?
- ukm
Rồi Phương và Phong cùng ra khỏi trường, phóng thẳng xe về nhà Phong...