Chương 27

Như có sát khí cắm vào trong thịt, Phất Dung âm thầm lui về phía sau một bước, tên này… mồ hôi lạnh của hắn cứ chảy ra, tên này quả nhiên không phải là nữ nhân có thể cưới về được mà!


Nếu lúc trước Phất Dung quân còn có chút ảo tưởng đối với Thẩm Ly thì khoảnh khắc này ảo tưởng kia đã hoàn toàn lụi tắt. Hắn hắng giọng, cố hất mặt lên nói: “Bổn… bổn quân chỉ là nghe nói vì yêu thú trong Khư Thiên uyên thoát ra mà Ma giới chướng khí bốn bề, bởi vậy có lòng tốt đến thanh trừ chướng khí cho người của Ma tộc. Sao Vương gia có thể…” Hắn khựng lại, đổi một từ ngữ uyển chuyển hơn, “Không khách sáo như vậy!”


Thẩm Ly nhíu mắt, xem xét hắn từ trên xuống dưới, mặt mũi thì ẻo lả, ăn mặc thì lòe loẹt, ngay cả trên đầu cũng cài Kim long ngọc trâm chói mắt, nàng lập tức cười lạnh: “Tiên quân nói đùa rồi.”


Ngoại trừ bị Hoàng gia gia của Phất Dung quân chê bai, đếm khắp cả Cửu thập cửu trùng thiên làm gì có tiên nhân nào dám dùng ánh mắt như vậy để xem xét hắn, hắn tức giận cao giọng nói: “Cô có ý gì hả! Cô hiểu ta lắm sao mà ngầm xem thường ta! Những chuyện khác bổn quân không nói, nếu luận về bản lĩnh thanh tẩy thì ngoại trừ Hành Chỉ thần quân, trên trời dưới đất không có ai…”


“Đừng ồn nữa.” Hành Chỉ bỗng chen vào. Hắn nhàn nhạt nhìn Phất Dung quân, “Lần này Tiên quân đến Ma giới Thiên đế có biết không?”


Phất Dung quân nhìn Hành Chỉ, hơi mất tự nhiên gãi gãi đầu, Thần quân này tuy biểu hiện lúc nào cũng nhàn nhạt, thỉnh thoảng còn nở nụ cười ôn hòa, nhưng mỗi lần nói chuyện với hắn, Phất Dung quân sẽ vô thức lạnh người, nghiêm chỉnh đáp lời: “Đương nhiên đã cho Thiên đế biết. Hoàng gia gia còn bảo ta ở đây thêm một thời gian để giúp bá tánh Ma tộc.”


available on google playdownload on app store


Viện cớ, chẳng qua là muốn kết nối cảm tình của hắn và Thẩm Ly thôi! Người đứng đây ai mà không biết hàm ý đằng sau, nhưng cũng chả ai buồn vạch trần.


Thẩm Ly xoa trán, thầm nói những ngày tháng tới đây chỉ đành ở chung một mái nhà với Phất Dung quân thôi. Bỗng nhiên Hành Chỉ sau lưng nghiêm túc nói: “Nếu vậy thì tốt quá, hôm nay sắc trời còn sớm, Phất Dung quân cũng vừa tắm rửa xong, thân thể sạch sẽ, là khởi đầu tốt để tạo phúc cho bá tánh.” Hắn chỉ ra cửa, “Tiên quân mau đi sớm đi.”


“Hả!” Phất Dung quân ngơ ngác, Thẩm Ly cũng hơi cảm thấy kinh ngạc nhìn Hành Chỉ, biết rõ tạo phúc cho bá tánh này chẳng qua chỉ là cái cớ, Thần quân ngài đây là… Thẩm Ly hiểu ra, à, đang ức hϊế͙p͙ Phất Dung quân.


“Lúc nãy đến ta thấy ở góc Đông Nam của Đô thành chướng khí dày đặc, chi bằng hôm nay Phất Dung quân đến đó xem thử đi.” Hắn đã chỉ rõ địa điểm, Phất Dung quân cưỡi hổ khó xuống, chỉ đành gật đầu chấp nhận số phận nói: “Được, Thần quân…”


Chờ Phất Dung quân đi mất, Thẩm Ly bất giác hỏi: “Có phải hắn từng đắc tội với Thần quân không?”
“Sao Vương gia lại nói vậy?”
“Không… Chỉ là cảm thấy… hình như Thần quân đang ức hϊế͙p͙ hắn.”


Hành Chỉ chỉ cười không nói, Thẩm Ly cũng không tiện hỏi nữa, bảo Nhục Nha chuẩn bị nước nóng rồi về phòng tắm rửa.


Đến khi tiểu viện không còn ai, Hành Chỉ đưa tay xoa xoa mi tâm, một mình lẩm bẩm: “Ta chỉ là… nhìn thấy hắn là không nhịn được mà nổi nóng một chút.” Thở dài một tiếng, Hành Chỉ cười thấp, “Rốt cuộc là bị làm sao vậy?”


Thẩm Ly thu xếp xong, cả người sảng khoái cùng Hành Chỉ vào Ma cung. Lúc này, tờ sớ Thượng Bắc tướng quân cho khoái mã đưa về cũng đang được đặt trên bàn của Ma quân. Xem xong nội dung Thượng Bắc viết, Ma quân còn chưa kịp gọi Thanh Nhan và Xích Dung đến thì nghe thấy thị vệ ngoài cửa thông báo: “Quân thượng, Vương gia và Hành Chỉ thần quân đến.”


Ma quân nghe vậy ngẩn ra, đặt sớ trên bàn im lặng một hồi mới nói: “Vào đi.”
Cửa đẩy ra, Ma quân chỉnh trang y bào đứng dậy nghênh đón: “Hành Chỉ thần quân đại giá quang lâm, Ma tộc không nghênh đón từ xa, mong Thần quân thứ tội.”


“Ma quân khách sáo rồi.” Hành Chỉ cười nói, “Lần này xuống Ma giới vốn chỉ để vá lại phong ấn Khư Thiên uyên, không muốn làm phiền Ma quân, nhưng mà Bích Thương vương cần một nhân chứng…” Hắn nhìn về phía sau, Thẩm Ly lập tức hành lễ giải thích: “Ma quân, lần này Thẩm Ly thật không đào hôn! Con đi biên giới chỉ để chém yêu thú. Vốn định cùng Thượng Bắc tướng quân trở về, nhưng… gặp chút sự cố.”


Ma quân nhìn Thẩm Ly: “Nếu đã về rồi thì chuyện này không cần nói thêm nữa. Lúc trước ta nghe Mặc Phương nói lần này con đã lập chiến công, coi như lấy công chuộc tội, chuyện làm trái Vương mệnh ta cũng không truy cứu nữa.”


Thẩm Ly nghe vậy cả mừng, tuy nàng từ nhỏ đã to gan, nhưng trong lòng vẫn kính sợ Ma quân, lúc này biết được thoát khỏi một kiếp, nàng cúi đầu khẽ lộ ra biểu hiện mừng rỡ giống như trẻ con trộm được kẹo.
Hành Chỉ thấy vậy bất giác ánh mắt mềm đi.


Ánh mắt của Ma quân âm thầm quét ngang mặt hai người, sau đó nói: “Thần quân từ xa đến đây, chi bằng ở lại Ma giới thêm ít ngày để Ma tộc tận tình gia chủ.”
“Nếu vậy thì làm phiền một thời gian rồi.”


Ma quân gật đầu, cao giọng gọi một thị vệ, bảo hắn bố trí chỗ ở cho Hành Chỉ thần quân trong cung, vừa mở lời thì Hành Chỉ đã cắt ngang: “Ở Ma giới ta chỉ quen biết Tiểu vương gia, chi bằng để ta ở trong Vương phủ, cô ấy cũng có thể đưa ta đi thăm thú phong thổ nhân tình của Ma giới.”


Thẩm Ly ngẩn ra: “Được thì được…”


Đôi mắt sau mặt nạ màu bạc dừng trên người Hành Chỉ hồi lâu, cuối cùng nói: “Nếu vậy thì cứ quyết định như vậy. Bây giờ ta có chuyện nhà muốn nói với Ly nhi, Thần quân có thể đến điện bên chờ nó.” Hành Chỉ gật đầu, lúc thị vệ đưa hắn sang điện bên, hắn chợt dừng bước, nghe Ma quân nói với Thẩm Ly, “Vết thương sao rồi?”


“Không còn trở ngại gì nữa.”
“Phất Dung quân xuống Ma giới, ta cũng lệnh cho hắn ở trong phủ con, có thêm hai người vậy có cần thêm nô bộc không?”
“Chắc không cần đâu, đúng rồi, Ma quân, có thể trả con vẹt kia cho con không?”
“Đem về đi, ồn ch.ết được.”


Trước khi cửa đóng lại, Hành Chỉ khẽ nghiêng đầu nhìn, Thẩm Ly đang gãi đầu cười nói: “Đúng là hơi ồn.” Cả người nàng thoải mái không hề phòng bị, ở nơi sâu thẳm của đôi mắt hàm chứa tình cảm và tin tưởng vô hạn đối với người trước mặt.


Khoảnh khắc này Hành Chỉ bỗng nghĩ, có thể khiến Thẩm Ly đối xử như vậy… cũng tốt lắm.
Cửa đóng lại, tai Ma quân khẽ động, nghe thấy bước chân Hành Chỉ xa dần, Ma quân bỗng im lặng một khắc, giọng điệu khẽ biến đổi: “Lần này đi biên giới có nhìn thấy Khư Thiên uyên không?”


Thẩm Ly ngẩn ra, nghĩ đến một mảng tối tăm trong Khư Thiên uyên, và đám yêu thú xung quanh sau khi có ánh sáng, cảm xúc trong lòng bỗng trầm đi: “Dạ có.” Nàng không nói đã vào vì không muốn Ma quân lo lắng.
“Chướng khí bên trong đối với con không có trở ngại gì chứ?”


Thẩm Ly lắc đầu: “Hành Chỉ thần quân đã giúp con thanh trừ rồi.”
Ma quân như gật đầu đang suy nghĩ gì đó, rồi nhìn Thẩm Ly một hồi giống như đang hạ quyết tâm, quay người đi vào phía trong: “Đi theo ta.”


Đến bên Thư phòng, Ma quân mở một ngăn kéo ngầm trên bàn, ngón tay nhẹ ấn vào bên trong, không khí dưới chân bỗng nhiên chuyển động, Thẩm Ly định thần nhìn, dưới chân có một trận pháp được mở ra. Nàng ngơ ngác ngẩng đầu, Ma quân phẩy tay, Thẩm Ly chỉ cảm thấy không khí bốn phía chuyển động, nhưng trong luồng không khí này, mũi Thẩm Ly lại bắt được một khí tức quỷ dị, vừa có vài phần quen thuộc, vừa có vài phần lạnh lẽo, giống như…


Giống như ngửi được trước Khư Thiên uyên!
Nàng vừa bắt đầu thầm đề phòng thì gió mạnh xung quanh lại dừng, Thẩm Ly nhìn bốn phía, ở đây là một đại điện rộng lớn, ở giữa có lót đá bạch ngọc thông vào chính điện. Bên trong có một cái bục cao ở trên thờ một cái hộp.


Thẩm Ly hỏi: “Chỗ này là…”
“Tế điện.” Ma quân nói rất nhẹ nhàng, nhưng Thẩm Ly lại chưa từng biết Ma giới có Tế điện như vậy, cũng không biết ở đây thờ vật gì, hơn nữa… cửa thông đến Tế điện lại là trận pháp trong phòng Ma quân nữa?


Ma quân đưa tay lên mặt nạ mình nhẹ tháo nó ra, sau đó đặt xuống, sắc mặt Ma quân xanh xao, sắc môi hơi xanh, dáng vẻ như bệnh lâu ngày chưa khỏi, đôi mắt đen trên gương mặt tái nhợt lại vô cùng có thần, nhưng đây lại là… gương mặt của nữ nhân.


“Ly nhi.” Bà nhẹ nhàng gọi, giọng nói cũng khôi phục âm sắc của nữ nhân.
Thẩm Ly hiển nhiên đã biết bộ dạng này của bà, không hề có chút kinh ngạc, chỉ bước lên phía trước nhìn bà nói: “Lâu rồi Ma quân chưa tháo mặt nạ, con cũng sắp quên mất dung mạo của người rồi.”


Bà liếc Thẩm Ly, không đếm xỉa đến lời pha trò của nàng, bà dắt tay nàng từng bước tiến về Tế đài, sau đó mở cái hộp nhỏ treo lơ lửng trên Tế đài.


“Đây là đồ của con.” Ma quân vừa nói vừa lấy ra một hạt châu trong suốt lóng lánh, “Bích Hải Thương Châu, con ngậm nó mà sinh ra, nhưng vì vật này sức mạnh vô cùng to lớn, lúc đó con còn quá nhỏ nên sẽ là một gánh nặng, bởi vậy mẹ con bảo ta lấy hạt châu này đi, ta lại sợ có người nảy sinh tà tâm với hạt châu này nên nói với bên ngoài là nó đã hóa thành nội tức của con, rồi cất giữ hạt châu này ở đây, chờ sau này lúc con cần sẽ lại đưa cho con.”


Thẩm Ly ngẩn ra đón lấy hạt châu, từ lâu nàng đã biết lúc mình sinh ra có ngậm một hạt châu, nhưng lại luôn tưởng rằng hạt châu đó đã bị mình nuốt đi tiêu hóa mất rồi, không ngờ là nó lại được lấy ra đặt ở nơi thần bí như vậy.


Hạt châu trong suốt mang theo hơi nóng, Thẩm Ly nhẹ giọng hỏi: “Mẹ con… cũng từng thấy hạt châu này sao?”
“Đương nhiên rồi.”


Ánh mắt Thẩm Ly bỗng trở nên mơ hồ, cha mẹ nàng đã hi sinh trong chiến dịch đối kháng với yêu thú ngàn năm trước, nàng là đứa trẻ được sinh ra trên chiến trường. Từ khi có ký ức đã không biết mặt mũi cha mẹ, chỉ khi Ma quân thỉnh thoảng có hứng mới miêu tả cho nàng vài câu.


Thẩm Ly nhìn hạt châu trong tay, đây là một trong số những vật ít ỏi có liên quan đến mẹ nàng.
“Nuốt xuống đi.”
“Hả?” Thẩm Ly ngẩn ra, “Phải ăn nó sao?”


Ma quân thấy vẻ mặt nàng không nỡ liền bật cười: “Yên tâm, nó sẽ tự tìm một chỗ ở yên trong người con, không bị tiêu hóa mất đâu.”
Thẩm Ly gật đầu: “Nhưng mà…” Nàng nhìn hạt châu: “Con vẫn không nỡ, độ ấm này giống như từ trên người mẹ con mang đến vậy…”


Ma quân cụp mắt, ánh mắt khẽ tối đi: “Đúng vậy, lòng bàn tay của mẹ con lúc nào cũng ấm nóng.”


Hành Chỉ đang dạo chơi ở điện bên, bỗng phát hiện sau rèm có một chiếc lồng, bên trong có một sinh vật kỳ quái, hắn bước vào nhìn thử, đó là một con vẹt bị vặt trụi lông, có lẽ là đã bị vặt được một thời gian rồi, trên người nó đã hơi có lông mọc ra, nhưng lông nửa dài nửa ngắn này lại khiến nó càng trở nên xấu xí vô cùng.


Hành Chỉ rảo vài vòng quanh nó, con vẹt bỗng giơ móng tức giận: “Nhìn cái gì mà nhìn! Nhìn cái gì mà nhìn hả! Tránh ra! Tránh ra!” Hành Chỉ ngẩn ra, im lặng trong một khắc rồi che miệng cười đến cong người. Suỵt Suỵt càng phẫn nộ: “Có tiên khí thì hay lắm sao! Hay lắm sao hả thần tiên! Thần tiên đáng ghét ch.ết đi được!”


“Ngươi chính là con vẹt trong Bích Thương vương phủ sao?” Hành Chỉ nhịn cười hỏi, “Thật là một con vẹt đầy bá khí.”
“Ngài đang cười nhạo ta sao thần tiên! Thật đáng ghét quá đi thần tiên! Tránh ra đi thần tiên!”
Hành Chỉ vỗ vỗ lồng, thu lại ý cười thở dài: “Là ta hại ngươi.”


Suỵt Suỵt lắc lắc đầu rồi bỗng kêu lớn: “Là ngài hại ta đó thần tiên! Là ngài hại ta đó thần tiên!” Nó gào lên không ngừng, Hành Chỉ vốn mặc kệ nó, nhưng bỗng nghe bước chân Thẩm Ly đi về phía này, hắn nói với Suỵt Suỵt: “Suỵt, đừng ồn. Ồn nữa thì sẽ lộ tẩy đó.”


“Ngài hại ta rồi! Ngài hại ta rồi!” Suỵt Suỵt nào nghe lời hắn, nhảy tới nhảy lui trong lồng kêu ầm lên.
Nghe tiếng bước chân Thẩm Ly càng gần hơn, Hành Chỉ nhìn Suỵt Suỵt nở nụ cười cao thâm khó lường, môi nhẹ thốt ra hai chữ: “Im miệng.”


Tiếng kêu im bặt, mỏ Suỵt Suỵt như bị dán lại, mặc cho nó cố gắng há thế nào cũng không mở ra được. Chỉ gấp gáp nhảy loạn trong lồng. Lúc này Thẩm Ly bước vào điện tìm phía sau rèm, thấy Hành Chỉ và Suỵt Suỵt: “Từ xa đã nghe thấy Suỵt Suỵt kêu gào rồi, sao đến gần nó lại yên lặng vậy.”


Hành Chỉ cười nói: “Có lẽ nó gào mệt rồi.”






Truyện liên quan