Chương 22
Tô Liễuthấy quay cuồng đầu óc.
Với mốigian tình Khâu Kiều Nhan – Thiên Địa Bất Nhân, Hàn - Triệu hẳn sẽ kết bang giaokhi xảy ra quốc chiến, nhưng còn Ngụy…
Lại cảTề…
Lẽ nàocô chính là hồng nhan gây họa trong truyền thuyết? Vì cô nên Đại Tần mới bị bấynhiêu nước tập trung tấn công?
Tô Liễubuồn rầu vô cùng. Nhưng khi cô kể cho chị Minh Yểm nghe thông tin mật, chị chỉnói một câu: “Tô Tô đừng lo, hiện liên minh vẫn chưa chắc chắn. Nước Ngụy đứngvề phía Khâu Kiều Nhan, chắc chắn do Hồng Trần Nhất Kỵ Phi Tử Tiếu đã có giaodịch đen tối gì đó với Quân Lâm (quốc vương hiện thời của Ngụy quốc)! Trướcđây, chị Thâm Khuê đã từng kể với chị như thế.”
Giaodịch đen tối gì đó? Hiểu ra vấn đề, một nữ vương vốn chỉ biết bô bô ba la giảvờ ta đây như Tô Liễu chợt thấy khiếp – kinh – hãi.
Đen tốiquá, đen tối quá! Cô quì gối ở góc tường cung điện Đề Đạt Môn và vẽ nhưng vòngtròn. Thôi được, việc trong game cố hết sức thì thôi. Người trong game mà nhậptâm quá lại hóa game chơi người thì hỏng.
Sau mộthồi suy tư, Tô Liễu quyết định dành tâm trí cho kế hoạch theo đuổi anh ThịnhHoan.
Trưathứ tư, Sát Sát đã dạy cho cô một chiêu mới.
Sát Sátnói thời cơ bày tỏ tình cảm tốt nhất chính là lúc xác định được đối phương cũngcó tình cảm với mình. Vì thế, nên thử khéo léo bật đèn xanh xem sao.
Thế nàogọi là bật đèn xanh, Sát Sát huynh trầm ngâm hồi lâu và bảo: “Để mỡ miệng mèo.”
Tô Liễulè lưỡi rồi đỏ bừng mặt.
Chiêucố tình để mỡ miệng mèo này, cô sẽ cố gắng. Nếu anh Thịnh Hoan thể hiện thái độkhông thích thì cô cũng đành vậy. Dù sao cũng đã quen cảnh yêu đơn phương, quencảnh bị thất tình rồi!
Cóđiều, anh Thịnh Hoan đã từng yêu đơn phương không ít. Đâu có vẻ gì là trungtrinh, là không thích đụng chạm với con gái như lời Sát Sát nói.
Chiêunày liệu có tác dụng không? Tô Liễu cay mũi nghĩ lại cảnh tượng hồi lớp mười,lúc nào sau lưng anh Thịnh Hoan cũng có các kiểu con gái.
Buổitối ngày thứ năm, Tô Liễu tới chỗ hẹn hò trong tâmtrạng hồ nghi và suy nghĩ được ăn cả ngã vềkhông. Không còn cách nào khác, để tương xứng với chiều cao của anh Thịnh Hoancô lênh khênh trên đôi giày cao bảy phân.
Lúc đầuTô Liễu định cố ý trượt chân ngã, rồi úp mặt vào ngực anh và dũng cảm tỏ tình.Nhưng lúc bước chân ra khỏi khu nhà, cô chợt nhớ ra, hình tượng trong “trậnđấu” với mẹ con nhà họ Khâu tuần trước, anh Thịnh Hoan đã từng bế bổng cô lên.Khi ấy, động tác và nét mặt của anh đều rất căng thẳng.
Lòngbộn bề suy nghĩ, cô chán nản suốt cả buổi tối.
Cuốitháng chín, trời đêm se se lạnh.
Trênnhững chiếc ghế đá trong vườn hoa, từng đôi tình nhân đang ôm ấp nhau. Duy chỉcó hai anh em họ, kẻ trước người sau, cách nhau đúng nửa bước.
Haichiếc bóng ngả dài trên con đường.
Lòngbàn tay Tô Liễu rịn mồ hôi.
AnhThịnh Hoan khẽ nắm chặt tay.
“AnhThịnh Hoan, em đau chân.” Tô Liễu đột nhiên lên tiếng, giọng lí nha lí nhí.
“Vậy à,về nhé?” Thịnh Hoan cố làm ra vẻ thản nhiên hỏi. Giọng anh trầm ấm mà khônggiấu nổi vẻ háo hức mong chờ.
“Không,bây giờ vẫn còn sớm mà. Tối nay trăng đẹp, anh Thịnh Hoan cõng em được không?”Cô miết miết tay lên chiếc quần sooc, cúi đầu nhõng nhẽo.
Trênmặt đất, hai chiếc bóng hòa vào làm một.
AnhThịnh Hoan đứng trước mặt Tô Liễu rồi vui vẻ quì xuống: “Lên đây, Liễu Liễu. Đãmười mấy năm nay anh chưa được cõng em.”
“Vì mẹem bảo nam nữ thụ thụ bất thân.” Cô cười rồi quàng tay ôm cổ anh, cả người ápsát vào anh.
SởThịnh Hoan đứng dậy, vòng tay ra sau lưng đỡ chặt cặp mông cô.
Tô Liễuúp mặt vào vai anh, đôi chân thon thả khẽ ép vào hông anh, đung đưa theo nhịpbước chân.
Nhữngbóng lá lốm đốm nhảy nhót trên con đường lát đá xanh. Bầu không khí ẩm ướtthoang thoảng mùi bùn đất man mác và hương hoa mộc ngọt ngào.
“AnhThịnh Hoan.” Cô ghé môi vào sát tai anh, cất giọng nũng nịu. Hơi thở ấm nóngphả vào da thịt anh, hóa thành luồng điện tê tê chạy xuống phía dưới.
“Uhm.”Tim Thịnh Hoan như muốn ngừng đập. Mười đầu ngón tay ép chặt lấy cô, anh khẽnâng tay xốc cô lên cao thêm chút nữa.
“AnhThịnh Hoan có thích em không? Không phải như anh trai với em gái, mà là…” GiọngTô Liễu nhỏ dần, nhỏ dần rồi nín bặt.
SởThịnh Hoan dừng bước, đưa tay giữ lấy lung Tô Liễu cho cô từ từ trượt xuống. Rồianh xoay người lại, ôm chặt lấy eo cô. Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Liễu ngập chìmtrong đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Ánhtrăng bạc xuyên qua những tán lá cây, rọi chiếu lên khuôn mặt ấy. Hàm răng đẹpnhư hàng ngô nếp cắn chặt một hồng xinh tươi. Dù lòng rất hồi hộp, Tô Liễu vẫnhất cằm bướng bỉnh đợi chờ câu trả lời. Thời gian ngưng đọng trong sự im lặngcủa Thịnh Hoan, bóp nghẹt con tim cô.
Tô Liễutừ từ cúi đầu.
Tráitim Thịnh Hoan xót xa, gần như đồng thời buột miệng đáp: “Rất yêu.” Anh nói rấtrõ ràng và nhẹ nhàng đưa tay kéo cô ôm ghì vào lòng.
Đã đợitừ rất lâu.
Đã yêutừ rất lâu.
Cũng đãcó lúc tức giận. Giận cô độc ác, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà bỏ mặc anhsuốt sáu năm trời. Giận cô giấu anh hẹn hò cùng Tiểu Triệt. Và giận chính bảnthân anh đã không thể buông tay. Do đó, lần đầu tiên nghe cô nói yêu anh ởtrong game, anh đã vô cùng sung sướng. Anh dùng nick ảo dụ cô chủ động tỏ tìnhđể bù đắp những thiệt hại mà anh đã phải chịu. Nào ngờ, khi thấy tinh thần côcăng thẳng bất an, chính anh lại là người đau lòng.
Bởi anhkhông đành lòng để cô phải chịu khắc khoải.
Khôngđành lòng.
“AnhThịnh Hoan thích em thật sao?” Từ trong vòng tay anh, Tô Liễu ngước đầu lêncười khúc khích. Đôi mắt đen láy lấp lánh nét tinh nghịch, xóa sạch vẻ mặt bấtan, đau khổ vừa rồi.
Anhnheo mắt chỉnh lại lời cô: “Không phải là thích, mà là rất yêu.”
Khuônmặt tuấn tú của anh hết sức nghiêm túc, đôi mắt như có muôn vàn ánh lửa.
Tô Liễunhìn đám đuối và hòa mình trong đôi mắt ấy.
“LiễuLiễu, đồng ý làm bạn gái anh nhé?” Anh hỏi.
“Vâng.”Tô Liễu cười ngây ngốc.
“Tốtnghiệp xong mình kết hôn nhé?” Anh lại hỏi.
“Dạ.”Lần này thì ngây ngốc thật sự.
“Không.”( dứt khoát)
Cô đỏmặt ngượng ngùng đẩy anh ra, nhưng Sở Thịnh Hoạn vẫn đứng không nhúc nhích.
“Hì,anh hỏi đùa vậy thôi.” Sở Thịnh Hoan cười tủm tỉm. Rồi thừa cơ cô he hé miệngvì kinh ngạc, anh cúi đầu hôn ngấu nghiến đôi môi mềm mại tới tấp như mưa.
Cô béđáng ghét, ai bảo em lừa anh, ai bảo em bắt anh chờ từng đấy năm, ai bảo em… đểanh yêu tới mức gần như tuyệt vọng.
Hơi thởgấp gáp, môi quyện lấy môi, cả hai như mất hết thần trí.
Cánhtay trái đang ôm eo của Tô Liễu từ từ trượt lên trên. Anh đỡ lấy gáy cô, để côkhỏi bị ngã về phía sau.
Tô Liễuđắm chìm trong men say, đầu óc trống rỗng.
Mọi cảmxúc trong cơ thể đổ dồn về đầu môi. Cảm giác hơi đau do bị đè nghiến, vập vạpthành sự dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể.
Mặttrăng đang liếc nhìn, cơn gió đang cười mỉm.
Trongđêm tình nhân, những bóng lá cũng như đang ôm nhau nhảy múa.
Khi TôLiễu trở về kí túc xa, hai má cô ửng hồng, đôi môi đỏ căng mọng, đôi mắt bồ câusáng lấp lánh.
“YênYên, chị yêu rồi đấy.” Cô khẽ khàng thổ lộ.
“Bị anhThịnh Hoan nghiến ngấu rồi chứ!” Ngô Yên liếc nhìn và buông lời kết luận.
“Chưađâu.” Tô Liễu giật mình tỉnh ra. Để Ngô Yên khỏi tiếp tục nhì nhèo, cô vội vàngcầm chậu rửa mặt ra nhà vệ sinh, mở vòi nước tắm.
Hônrồi. Cô và anh Thịnh Hoan đã hôn nhau. Mấy lần nhỉ?
Tô Liễungồi dưới vòi hoa sen, cắn móng tay suy nghĩ. Cô càng nghĩ càng đỏ mặt. Nước ấmchảy trên người cô, tựa như cánh tay anh đang ve vuốt. Khiến cô bải hoải, mêđắm.
Tô Liễucùng Tiểu Triệt hẹn hò suốt một năm rưỡi, từ nắm tay chuyển sang… hôn… trán.Chưa kịp tiến triển gì thêm, cậu đã ra đi.
Cô vàanh Thịnh Hoan mới xác định quan hệ yêu đương được hai tiếng đồng hồ. Đã kếthừa và phát triển “sự nghiệp yêu đương” tới ngưỡng này. Và cô, thay vì cảmgiác xấu hổ ban đầu, lại cảm thấy việc này hoàn toàn tự nhiên.
Úp haitay lên mặt, Tô Liễu bất giác thở dài: Thôi được rồi, có lẽ vì anh Thịnh Hoanthao tác quá nhanh, nên cô đã… không kịp ứng phó.
Cô chậmchạp tắm suốt một tiếng rưỡi rồi mặc đồ ngủ. Ngâm chỗ quần áo vừa thay ra vàotrong chậu, răc ít xà phòng bột lên trên, thong thả đi ra.
Mườimột rưỡi. Với thói quen ngủ sớm dậy sớm, Ngô Yên đã say giấc nồng. Tô Liễu tắtđèn phòng, bật đèn bàn, nhẹ nhàng leo lên giường và ôm gối nghĩ vẩn vơ.
Cônghĩ, anh Thịnh Hoan đã nói yêu mình là từ khi nào nhỉ? Rồi nghĩ lại, biết nóisao với bố mẹ về việc này? Còn nữa, anh Thịnh Hoan công tác ở đay, bố mẹ đẻ củaanh ấy cũng ở đây, sau này làm sao có thể theo mình về quê được. Vậy là kếhoạch lớn đã bị đổ bể.
Tô Liễusuy nghĩ mông lung, đột nhiên thấy chặng đường trước mặt xa xôi quá.
Chợt diđộng đang ở chế độ câm rung lên bần bật. Cô ngoài người với chiêc điện thoại ởtrên bàn. Thấy màn hình hiển thị người gọiSở Thịnh Hoan, cô vội vàng trốn vào trong chăn để nhận điện.
“LiễuLiễu.” Trong điện thoại vang lên giọng nam trầm ấm và hào hứng: “Anh rất nhớem, đột nhiên anh rất nhớ em.”
Giữađêm khuya thanh vắng, ngữ điệu của anh khiến mặt cô nóng bừng.
“Em…”Tô Liễu mím môi, thấy miệng lưỡi khô ran. “Em… cũng chưa ngủ.” Cô ấp úng đáp,ngụ ý mình cũng đang trong tình trạng giống anh.
Phíađầu dây kia im lặng một giây, rồi có tiếng nói: “Anh rất muốn được nhìn thấyem. Liễu Liễu à, nếu em chưa ngủ được thì có thể mặc quần áo ẩm một chút rồi rangoài ban công được không? Anh đang ở dưới sân.” Giọng nói trầm ấm, đầy vẻ khátkhao, mong chờ.
Tô Liễugiật mình, khoác vội chiếc áo chạy ra ngoài hành lang. Quả nhiên thấy một bóngmột người con trai đang ngồi trên chiếc ghế đá dưới sân. Hai tay chống hai bên,anh ngả người về phía sau và ngước nhìn về phía cô.
Ánhtrăng băng bạc, bóng anh khuất dưới bóng cây nên nhìn không rõ nét. Song tácphong điệu bộ phóng khoáng thì không lẫn vào đâu được.
“Anhtới lâu chưa?” Tô Liễu khe khẽ hỏi vào di động.
“Chưalâu.” Sở Thịnh Hoan cười. “Sau khi đưa em về, anh vẫn ở đây. Anh không đànhlòng ra về, sợ giấc mơ này vụt tan biến mất.” Anh nhẹ nhàng nói.
Khôngchút hoa lá cành, lời trần tình của anh khiến Tô Liễu nóng ran nơi lồng ngực.Mạch máu như dồn cả lên đầu.
Tựa mộtcơn gió, cô chạy từ ban công ra hành lang. Vẫn trên đôi dép lê, cô gõ cửa phòng103.
Saumười giờ đêm kí túc xá đóng cửa, không cho bất kỳ ai ra vào. Nhưng từ ban côngphòng 103 có thể nhảy được ra ngoài. Căn phòng này không biết vì sao lúc trướcquên không lắp cửa số chống trộm. Sau rồi không ai nhắc, nhà trường cũng quênluôn. Vì thế, những ai muốn ra ngoài ban đêm có thể lén đi qua đây. Tất nhiên,phải có “lộ phí”! Đó là hôm sau mua ít đồ ăn vặt đền đáp người bạn tốt bụng đãmở cửa cho mình.
Tô Liễuvội vã cảm ơn cô bạn Tiểu Mai ra mở cửa. Rồi chạy như bay ra ban công của phòng103, trong bộ đồ ngủ.
“AnhThịnh Hoan.” Cô vẫy tay gọi khẽ và đứng lên chiếc ghế để tìm cách trèo qua lancan xi măng.
SởThịnh Hoan sợ thót tim, cuống quýt lao ngay tới, đưa tay đỡ lấy cô đúng lúc“phi hành gia” tiếp đất.
Đêmkhuya gió lạnh, lồng ngực Sở Thịnh Hoan nguội ngắt, đôi bàn tay cũng lạnh nhưbăng. Tô Liễu run rẩy áp mặt vào cổ anh và trong giây phút đó, mọi suy nghĩ vẩnvơ tan biến hết. Để lại niềm hạnh phúc, bình an ngập tràn trong tim.
Anh bếbổng cô trên tay, im lặng chừng ba giây rồi xoay người sải bước.
Hai bênđường sừng sững những cột đèn và bóng cây. Tuy kí túc xá của trường không bắtbuộc phải tắt điện, nhưng đã sắp mười hai giờ đêm, chỉ còn vài ánh đèn leo léthắt ra từ kí túc xá.
Màn đêmtím sẫm, một đám mây đen từ đâu bay tới che lấp khuôn trăng. Bóng tối phủ kínmặt đất. Không gian thoang thoảng hương thơm, phảng phất vị tình yêu đôi lứa.
Tô Liễucứ ngỡ mình nằm mơ. Tới khi ngồi thu lu trên chiếc giường to đùng, mình cuộnchiếc chăn mỏng màu xanh da trời, cô vẫn ngơ ngác không hiểu mình đã chạy tớinhà anh Thịnh Hoạn bằng cách nào.
Có mộtcốc sữa nóng phía đầu giường và tiếng nhạc vui vẻ phát ra từ máy nghe nhạc MP3đặt trên gối. Tô Liễu uống sữa, cảm thấy ấm áp toàn thân. Lúc này cô mới sựcnhớ tới vụ “vượt rào” vừa rồi.
Thậtlà… không biết giữ mình… hết sức! Cô đưa tay che khuôn mặt nóng bừng và ngồitựa lưng vào tường.
Cótiếng bước chân từ phòng tắm sang phòng ngủ. Thấy tiếng bước chân lại gần, côcăng thẳng túm chặt tấm ga trai giường, ngước mắt nhìn chàng trai đang tiếnvào.
AnhThịnh Hoan ăn mặc rất chỉnh tề, áo phông, quần bỏ, nhưng không phải là bộ buổitối đã mặc.
“LiễuLiễu chưa ngủ sao.” Anh ngồi xếp chân trên giường nhìn cô cười.
“Em ngủở đâu ạ?” Tô Liễu hỏi lại, mặt nóng bừng.
“Ngủđây nhé!” Sở Thịnh Hoan cười thật tươi và vỗ vỗ tay lên giường. Khuôn mặt tuấntú của anh không giấu nổi vẻ vui sướng và niềm dấu yêu.
“Vậycũng được. Anh Thịnh Hoan… em buồn ngủ rồi. Sáng mai anh nhớ gọi em lúc bảy giờnhé, em có hai tiết đầu.” Tô Liễu rắn rỏi đáp lời.
“LiễuLiễu…” Sở Thịnh Hoan không biết nói sao. Anh nắm tay cô rồi cười lớn: “Em nóichuyện thật biết cách nhảy vọt, lẽ ra em phải hỏi tiếp là anh sẽ ngủ đâu chứ?”
Lại cònphải hỏi? Tô Liễu trợn mắt nghĩ bụng, hỏi để anh trả lời là anh cũng ngủ đâythì chẳng phải em đã tự cầm đá đập vào chân mình hay sao. Cô chỉ hơi mơ màngmột chút thôi, nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo.
Tô Liễubĩu môi rồi quả quyết: “Có hai chiếc giường mà. Em ngủ đây, anh Thịnh Hoanđương nhiên phải snag phòng đọc sách. Đây là bài toán lựa chọn A hoặc B, em đâucó ngốc.”
SởThịnh Hoan…
Lưuluyến buông bàn tay bé nhỏ, Sở Thịnh Hoan cười đầy ẩn ý. Lúc rời khỏi giường,liếc thấy Tô Liễu thở phào nhẹ nhõm, anh bất giác khựng lại. Sợ bị cô phát giácý đồ không mấy trong sáng của mình, Sở Thịnh Hoan vội vã rời khỏi phòng ngủ.
Nhưngvừa ra tới cửa phòng, anh đã thấy hối tiếc.
Anh lolắng điều gì chứ chẳng phải anh chỉ đơn thuần muốn được ôm cô ngủ một giấc thôisao? Anh đã mong chờ ngày này từ lâu rất lâu rồi, lâu tới nỗi anh phải ôm chặtcô trong lòng thì mới có thể chắc chắn mình đang không năm mơ. Anh nắm nắm tay,khuôn mặt ửng đỏ. Sở Thịnh Hoan lấy hết dũng khis xoay người lại. Thấy Tô Liễuđứng ngay sau lung, đang ở tư thế chuẩn bị đóng cửa, Sở Thịnh Hoan chùng lòng.
“LiễuLiễu, anh không ngủ được, em có thể trò chuyện với anh một lúc không?” Anh đặtbàn tay lên vai cô, nửa như khẩn cầu, nửa như ra lệnh.
Tô Liễukéo cửa, thò đầu ra và đỏ mặt hỏi lại: “Chỉ nói chuyện thôi phải không?”
“Ừ, chỉnói chuyện thôi.” Mới rửa mặt mà trán vẫn rịn mồ hôi, Sở Thịnh Hoan trả lời nhưcái máy.
Nóixong, hai người nhìn nhau chằm chằm, đột nhiên cảm thấy đoạn hội thoại thật… cóvấn đề.
Cơn giólạnh xuyên qua rèm cửa phòng khách thổi tới. Tô Liễu khoanh tay đứng co ro, SởThịnh Hoan thấy thế liền ôm vai cô đưa vào giường.
“Em nằmđắp chăn len cho ấm, anh ngồi bên giường nói chuyện một lát.” Nói rồi, Sở ThịnhHoan ngồi tựa vào thành giường, chân duỗi thong dong.
Tô Liễungoan ngoãn cuộn mình trong chăn, chỉ thò mỗi đôi mắt: “Anh Thịnh Hoan thíchnói chuyện gì?”
“Chuyện…Liễu Liễu thích anh từ khi nào?” Anh khẽ cười, vẻ hiền hòa làm tan biến nhữngnét căng thẳng trên khuôn mặt.
Chuyệnnày ư? Tô Liễu mím môi, nheo mắt cười nhõng nhẽo: “Anh nói trước đi, anh thíchem bao lâu rồi?”
“Anhkhông nhớ nữa.” Sở Thịnh Hoan vặn nhỏ ngọn đèn ngủ, khiến căn phòng tối hẳn đi.Anh trượt người xuống phía dưới giường, đầu gác lên gối tựa, xoay người đặt mộttay lên phía trên đầu Tô Liễu. Âu yếm nhìn cô nằm trọn trong vòng tay, anh sungsướng đáp: “Khả năng sớm nhất là từ lúc em ra đời và anh nhìn thấy mẹ em thaytã cho em. Còn muộn nhất là hồi em học lớp tám, có một lần đau bụng khiến anhphải bế về.”
Mắtnhìn chăm chăm lên trần nhà, Tô Liễu muốn khóc mà không ra nước mắt. Sao ngàycòn nhỏ cô lại có nhiều chuyện “đáng nhớ” thế?
Việcđầu tiên mà anh Thịnh Hoan nói xảy ra hồi Tô Liễu đầy tháng. Cô dì chú bác kéotới xem mặt, khiến em bé căng thẳng tè ướt tã. Mẹ cô vừa thay tã mới, vừa vỗcái mông nhỏ mắng yêu. Nào ngờ cậu bé Thịnh Hoan ba tuổi nhìn thấy. Nhân lúcngười lớn không để ý, cậu bé lén chạy tới vỗ thật lực vào mông Tô Liễu. Vậy làcô bé phẫn nộ cho luôn cậu một bãi nhoe nhoét đầy tay.
Trướcnăm Tô Liễu lên mười, lần nào tụ tập, mọi người cũng lôi chuyện này ra nhắc. Vềsau cô bé xấu hổ khóc toáng lên, cả nhà mới ý thức được là cô đã thành thiếunữ.
Việcthứ hai càng kì dị hơn nữa. Tô Liễu sơ ý ăn một cây kem đúng hôm chuẩn bị “đènđỏ”, nên bị đau bụng. Tan học về cô không đi nổi, chưa kể chiếc váy đã bị dính“bẩn”.
Tô Liễuquì mọp bên đường không dám nhúc nhích, sợ bị mọi người nhìn thấy dấu tích.Đang gọi điện thoại cho bố mẹ tới cứu thì anh Thịnh Hoan đã xuất hiện. Thấy côđau bụng, anh cúi người bế cô chạy thẳng tói trạm xá khu vực.
Hồi ấyTô Liễu nhút nhát, chỉ biết vừa khóc vừa nói không muốn đi bệnh viện, tuyệtnhiên không dám nhắc tới bí mật con gái.
Vậy làmột thiếu nữ nước mắt nước mũi tèm lem, kiên quyết chống trả bị một thiếu niênmặt mũi bặm trợn ra sức vừa bế vừa chạy. Chưa tới bệnh viện, họ đã bị một chúcông an chặn lại.
….
Nếukhông nhớ lại, hẳn rất nhiều việc đã bị cuốn đi theo dòng thời gian.
ThịnhHoan năm xưa và Tô Liễu năm xưa.
Haimươi năm cùng nhau lớn lên, biết bao việc dã bị cô lãng quên.
Chưa ýthức được, cảm thấy rất tự nhiên. Ý thức rồi, mới thấy tính bướng bỉnh trongnhững năm niên thiếu thật ngây ngô quá sức.
Nhớ tớivẻ cam chịu của anh khi nói: “Anh Thịnh Hoan lấy đâu ra tới sáu năm thời gianđể chiến tranh lạnh cùng em”, Tô Liễu bất giác cay cay sống mũi.
Từ từthả lỏng chiếc chăn len, Tô Liễu không còn thấy căng thẳng, sợ hãi nữa.
“AnhThịnh Hoan.” Cô sụt sịt mũi, úp ngườixuống giường và ngước đầu nhìn anh. Mắt đen lấp lánh, môi hồng chúm chím hỏi:“Vậy việc của anh với quản ca lớp em, hồi em học lớp mười ấy?”
“Quảnca lớp em?” Sở Thịnh Hoan nhướn mày, nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu: “Anh khôngnhớ.”
“Hômhôn nhầm em, anh vốn đang đợi bạn ấy mà.” Tô Liễu cáu kỉnh, chống hai tay ngồihẳn dấy. “Anh Thịnh Hoan, không phải em thù dai. Nhưng hồi học cấp ba, anh yêuđương lung tung lắm. Suốt một thời gian dài, em với Tiểu Triệt thấy anh thậtlăng nhăng.”
Có đâu?Sở Thịnh Hoan trợn tròn mắt. Bịđiệu bộ phẫn nộ tột cùng của Tô Liễu kích thích, anh lao qua ôm chầm lấy cô.
Khôngkhí trong phòng trở nên ngột ngạt.
Nhữnglời nói của cô bị anh nuốt trọn vào miệng.
Cănphòng yên lặng chỉ còn lại hơi thở gấp gáp và tiếng anh đứt quãng: “Liễu Liễu,không có ai khác ngoài em. Anh biết người anh hôn là em, người anh đợi cũng làem.”
Sánghôm sau tỉnh giấc, đập vào mắt Tô Liễu là khuôn mặt đẹp trai của anh Thịnh Hoankề sát bên mình.
Cô sữngsờ tới gần nửa phút, rồi hét toáng lên và lao ngay khỏi giường, cuống quýt taychân lay gọi chàng trai đang say giấc trong trang phục áo phông quần bò.
“Uhm,Liễu Liễu, em dậy rồi à. Sáng nay ăn gì nào, để anh đi mua.” Sở Thịnh Hoan vừadụi mắt vừa lúng búng hỏi.
Lại cònmong anh gọi cô dậy đi học! Rõ ràng là anh còn dậy muộn hơn cô. Liếc nhìn đồnghồ chỉ chin giờ, Tô Liễu sợ hãi.
“Hômnay mới thứ sáu, không phải thứ bảy.” Tô Liễu ngồi thụp trước mặt anh, nghiếnrăng đám bình bịch xuống giường.
“Anhbiết mà.” Sở Thịnh Hoan có phần thản nhiên.
Tô Liễuthật không còn gì để nói. “Em phải đi học, anh phải đi làm, anh nhớ chứ?” Côchán nản hỏi.
“Emnhắc vậy, anh có nhớ một chút.” Sở Thịnh Hoan bắt chước điệu bộ hốt hoảng củaTô Liễu, với thái độ chẳng thẳng chút nào. Anh xỏ chân vào dép và hỏi: “Thế bâygiờ còn kịp xin nghỉ không?”
TôLiễu…
Vệ sinhcá nhân xong xuôi, chuẩn bị quay về kí túc xá, Tô Liễu chợt nhận ra mình đangtrong trang phục: Váy ngủ vải cotton, áo gió tay lỡ. dép lê.
Tô Liễungẩn người.
Trongdi động có năm cuộc gọi nhỡ và ba tin nhắn, tất cả đều là của Ngô Yên hỏi côđang ở đâu. Tô Liễu vội vã trả lời: “Đang ở chỗ anh Thịnh Hoan có chút việc,xin nghỉ sáng nay giúp mình.”
Rấtnhanh chóng, Ngô Yên trả lời: “Tô Liễu Liễu kia, đã xin nghỉ hộ cả ngày hômnay. Cứ vui chơi thỏa thích nhé, ha ha ha , lưu ý có một thứ tên gọi Maverlon(thuốc tránh thai khẩn cấp) đấy!”
…
Tô Liễubỗng thấy tối sầm mặt mũi. Cô nằm bò trên giường, thầm oán trách mình đã chọnnhầm bạn.
“Sángsớm nay anh ngủ thiếp đi, không nghe thấy tiếng chuông báo thức trong điệnthoại,” Sở Thịnh Hoan bước vào phòng và nói. “Giờ anh đi mua đồ ăn sáng, LiễuLiễu ăn gì nào?”
“Gìcũng được ạ.” Tô Liễu gật gật theo thói quen rồi tiện miệng hỏi lại: “Sao lạisáng nay mới ngủ ạ? Em nhớ là…”
Nói nửachừng, cô giơ tay bịt miệng, mặt đỏ rần rần.
Đôi mắtđen sâu thẳm lấp lánh cười, Sở Thịnh Hoan vờ như không nghe thấy câu hỏi. Anhtủm tỉm cười rồi bỏ ra ngoài như không có chuyện gì.
Thầntrí giờ đã khôi phục, Tô Liễu đau khổ đấm thùm thụp xuống gối.
Kí ứcsau cùng của buổi đêm qua, đó là khi hai người suýt đi quá giới hạn thì anhThịnh Hoan lao vụt ra ngoài. Một lúc lâu không thấy anh quay lại, cô đợi mãi vàngủ thiếp luôn.
Sángsớm nay anh Thịnh Hoan mới ngủ, vậy giữa chừng… Tô Liễu càng nghĩ, đầu óc càngđen tối. Mặt nóng phừng phừng như phát sốt.
Cô quaysang phòng đọc sách và bật máy tính. Trước hết, chọn cho mình một chiếc váy ởtrên mạng Taobao, thanh toán tiền mặt. Rồi cô đăng nhập trò Anhhùng.
Nhânvật chưa xuất hiện trong hoàng cung, cô đã bị chị Minh yểm gọi lên UT.
“Tô Tô,tình hình hơi bất ổn. Giải đấu cosplay do nhà sản xuất tổ chức vào dịp Quốckhánh này, chúng ta nhất định phải tham gia đấy!” Chị Minh Yểm nói “Không chỉtham gia, mà còn phải vươn lên dẫn đầu nữa kia.”
“Xảy rachuyện gì ạ? Chị Minh Yểm đừng hù em, em mới offline có một tối thôi mà.” TôLiễu hỏi lại.
“Mộtngười bạn của chị nói, Yêu Tinh Áo Choàng đang thuê một đám người mẫu đăng kínick ảo rồi tham gia thi đấu, giúp cô ta tuyên truyền và lôi kéo vote. Em cũngbiết đấy, vì cánh chơi game đa phần là đàn ông con trai. Nếu để Yêu Tinh ÁoChoàng thành công, thì không chỉ vấn đề bốn nước liên minh thôi đâu. Vì một lựclượng lớn các cao thủ đầu quân Hàn - Triệu, tới lúc tấn công chúng ta sẽ dễ nhưtrở bàn tay.”
Rấtnhanh chóng, Tô Liễu hiểu ý của chị Minh Yểm. Nói thẳng ra, Khâu Kiều Nhan vẫnđang giở trò lấy tiền đè người. Một mặt trong game, cô ta vung Nguyên Bảo muachuộc các cao thủ trong bảng xếp hạng. Mặt khác ngoài đời, cô ta dùng mĩ nhânkế để dụ dỗ các Thần Thú đại nhân vốn kinh tế khá giả, chẳng ham vật chất.
“Vângạ, em hiểu rồi. Chị Minh Yểm có gì xin cứ nói, em sẽ theo. Chúng ta giờ đăng kícòn kịp không ạ?” Nhớ tới hạn chót đăng kí tham gia, Tô Liễu vội hỏi.
“Kịp,chúng ta là đội sau cùng, số lượng tham gia ba mươi người.”
“Ừ, chịđã yêu cầu những người đồng ý tham gia báo số đo ba vòng và gửi ảnh tới. Địnhchọn ra trong số ba mươi người. Phải rồi, Tô Tô này, từ giờ tới lúc đó, chị vàLão Đại sẽ bận rộn với công việc thiết kế trang phục dự thi. Chị Xuân Hiểu ởgần cũng sẽ qua giúp một tay. Ba người bọn chị cho dù có online cũng sẽ idle,nên quốc sự sẽ giao cho Xuy Phong cùng Hồng Hạnh trông nom. Chính sự có vấn đềgì, em tích cực trao đổi cùng Thịnh Hoan và Nguy Hại nhé!”
“Đượcạ.” Tô Liễu gật đầu.
“Vậy làxong, chị out đây. Lát nữa em gửi cho chị số đo ba vòng và một tấm ảnh mới chụpgần đây nhé! Chị sẽ tự tay may trang phục cho em. Ha ha, cho dù Yêu Tinh ÁoChoàng có mời cả hoa hậu thế giới, chỉ đảm bảo cũng phải chịu thua tiểu nữvương Tô Tô. Còn nếu thuê người mẫu tẹp nhẹp thì miễn bàn luôn.”
Nghenói ngoài đời, chị Minh Yểm là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, chuyên vềđồ cổ trang. Nên chị quen rất nhiều nhân vật trong giới nghệ thuật. Bộ ảnhcosplay lộng lẫy mà cả gia tộc chụp trong Ngụy Tấn cũng domột nhiếp ảnh gia danh tiếng bấm máy.
Tô Liễukhông lo bên mình thất thế. Bởi gia tộc mà cô hữu duyên tham dự tuy không danhtiếng lẫy lừng nhưng từng thành viên đều rất đáng nể. Cô không tìm hiểu kĩ,cũng thoáng biết sơ sơ, chị Xuân Hiểu và anh Thiên Vi Thùy Xuân đêu là con nhàcó gia thế. Có điều mọi người quen khiêm tốn, chơi game cũng chỉ để giải trí,nên đa phần chỉ cùng nhau giết quái. Ít tranh chấp địa bàn và ít gây mâu thuẫn.
Tronglúc ăn sáng, Tô Liễu đã nài nỉ anh Thịnh Hoan tham gia show diễn cùng cô. SởThịnh Hoan nhanh chóng đồng ý, nhưng đổi lại hai ngày cuối tuần cô phải đến nhàanh. Tô Liễu vờ như suy nghĩ rất nung rồi làm bộ phụng phịu nhận lời.
Thếnên, cô bạn Ngô Yên thất kinh trước tình yêu mới của nàng Tô Liễu. Còn đâu vè ơhờ lãnh đạm, còn đâu cái câu của miệng: “Mẹ chị bảo tối đến nhất định phải vềkí túc”. Tô Liễu giờ nồng cháy vô cùng, bất chấp cả lời giáo huấn của phụ huynh,cuối tuần thường xuyên không về kí túc, cùng anh chàng đẹp trai nào đấy… chơi…game.
Tìnhtrường thuận lợi, game trường cũng như cá gặp nước. Tô Liễu cùng Thịnh Hoan giảch.ết để tích điểm kinh nghiệm suốt một tuần liền, đẳng cấp tăng nhanh chóng.
Nhữnghôm trời đẹp, hai người cùng đám Doanh Vũ, Bạch Tuyết, Xuy Phong, Hồng Hạnhsang Hàn giết kẻ sử dụng nick ảo. Thời tiết xấu, cũng lại chạy sang Hàn để gâyrối. Ngày tháng trôi qua rất thú vị.
Thấmthoắt đã tới dịp Quốc khánh mùng 1 tháng 10.
Khu vựcđược chỉ định làm địa điểm thi đấu gần nhà của Tô Liễu, nhưng hơi xa trường đạihọc của cô.
SởThịnh Hoan mượn một chiếc xe nhà di động đưa cô, Tiểu Triệt và Cố Phi thongdong tới đó. Đầu kia thành phố, anh em Khâu Kiều Dương cũng Tiểu Bố đi trên mộtchiếc xe đua.
Giảithi đấu COSPLAY mở rộng chỉ diễn ra tại cung Tần Vương, kéo dài từ chin giờsáng ngày mồng 3 tháng 10 tới bốn giờ chiều mồng sáu tháng 10, tổng cộng bốnngày. Lần lượt theo thứ tự bốn Server Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũcủa khu Hoa Trung.
ServerThanh Long trình diễn ngày đầu tiên, tức là ngày mùng 3 tháng 10
Nhóm TôLiễu tới sớm nhất, nghỉ chân tại khách sạn do Nguy Hại bố trí. Sau đó, mọingười lần lượt kéo tới.
Cả tầnglầu toàn là “người nhà”, Tô Liễu và Cố Phi hết sức phấn khích. Hễ thấy kháchđến là dắt tay nhau ra chào hỏi làm quen, rồi về phòng bàn tán sôi nổi.
SởThịnh Hoan cũng nghe cho vui, rồi nhận được điện thoại của Khâu Kiêu Dương, nóilà mời cả nhóm đi ăn.
Tô Liễuvà Cố Phi đang đắm chìm trong niềm vui gặp mặt những người bạn trên mạng nêndứt không ra. Sau cùng Sở Thịnh Hoan đành đi qua chỗ Tiểu Triệt.
Chậptối ngày mùng 2 tháng 10, thật thần kì, nhóm Minh Yểm, Lão Đại, Xuân Hiểu, BạchTuyết xuất hiện tại khách sạn.
Lúc đó,Tô Liễu và Cố Phi vừa ra ngoài đi dạo về. Vừa tới cổng khách sạn, cô đã dánngay mắt vào một phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc váy lụa màu xanh da trời. Đột nhiên,Tô Liễu hét toáng: “Chị Minh Yểm!” và lao ngay tới.
Một đámcác chị em ôm nhau nhảy múa, khiến Cố Phi và Lão Đại đứng ngây như bụt mọctrước ánh mắt hiếu kì của những người qua đường.
Một lúcsau, Lão Đại mới liếc nhìn bờ vai chị Minh Yểmvà hắng giọng: “Bộ váy này dễ xộc xệch…”
Tô Liễugiật mình nhìn sang. Trời ơi, bàn tay quá khích của cô đã kéo tuột chiếc khanvoan trên vai chị. Cô ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác và trông thấy Bạch Tuyếtxinh đẹp tựa… Bạch Tuyết.
Cô bémặc chiếm đầm trắng tinh, khuôn mặt trắng hồng bầu bĩnh, đôi mắt to tròn ngâythơ.
“ChịTiểu Ngược, em chào chị.” Bạch Tuyết rụt rè chìa tay ra.
“Hi,chào em.” Tô Liễu chưa kịp đưa tay, Cố Phi đã xông tới túm tay Bạch Tuyết lắcliên hồi.
“BạchTuyết cũng ra dáng tiểu mĩ nhân đấy, tuyệt quá! Lão gia lại muốncưới vợ rồi.” Cậu ta nói.
“TiểuPhi, lần nào em cũng giở trò đong đưa trước mặt Tô Tô, bảo sao con bé nhấtquyết không chịu lấy em!” Chị Xuân Hiểu cười pha trò.
BạchTuyết đỏ mặt, Cố Phi rụt tay đút túi quần rồi tỉnh bơ đáp: “Em ở vậy giữ giásuốt mấy năm, mà cô nàng cũng đâu có thấy. Đã vậy, thiếu gia đây chẳng thèmlãng phí tuổi xanh cho kẻ mắt mờ nữađâu!”
Mọingười cũng cười xòa.
Tô Liễubịt mắt nói: “Chị Xuân Hiểu làm ơn đừng bắt em phải dính dáng với cái tên cuồnglấy vợ này!”
“BạchTuyết sao tới được đây? Mẹ đồng ý cho em đi à?” Một giọng nói hồn hậu xen vào.Tô Liễu quay lại nhìn, hóa ra Nguy Hại Tứ Phương đã tới tự khi nào.
Tô Liễubất giác đứng chặn ngay trước người Bạch Tuyết, mắt nhìn Nguy Hại đầy vẻ cảnhgiác.
Thấythế, Nguy Hại cười ha hả: “Tiểu Ngược làm vậy là ý gì? Gia tộc em đông đảo thếnày, anh làm sao ăn thịt được Bạch Tuyết chứ?”
“Xinchào Minh Yểm, Lão Đại, Xuân Hiểu. Tôi là Nguy Hại. Cả nhà đang đợi mọi ngườiđấy. Nào, chúng ta lên trên đó thôi, vừa đi vừa nói chuyện.”
Tô Liễukéo tay Bạch Tuyết, khẽ hỏi nhỏ nhân lúc Nguy Hại hàn huyên cùng Lão Đại:“Không phải là em trốn nhà tới đây đó chứ?”
“Khôngđâu chị. Em mà trốn nhà là bố mẹ khóathẻ tín dụng ngay, không có tiền làm sao em tìm được các anh chị?” Bạch Tuyếtngoan ngoãn đáp.
“Em cònnhỏ thế này mà bố mẹ cũng đồng ý cho đi một mình?” Tô Liễu nghi hoặc. Nhớ hồicô học cấp ba, bố mẹ quản rất chặt. Suốt ngày bắt nhốt trong phòng, học và họcmà thôi.
“Vângạ, nhà em thoải mái lắm. Chỉ cần đảm bảo điểm thi đứng hàng top 5 thì có thểchơi game thoải mái. Tuần trước em đã đứng hạng nhất, lại được chị Minh Yểmđứng ra đảm bảo, nên mẹ em đã nhanh chóng chấp nhận.”
“Hạngnhất?” Quá khứ xa xôi… Tô Liễu thầm nghĩ ngợi. Lúc mới vào cấp ba, cô cũng từngcó giây phút lịch sử huy hoàng như thế, đáng tiếc…
“BạchTuyết giỏi quá! Em làm thế nào để việc chơi game không ảnh hưởng tới học tập?”Cô hỏi cho bằng ra.
“Emcũng không biết nữa.” Bạch Tuyết thật thà đáp. “Chỉ là tan học về, làm xong bàitập rồi mới chơi game một lúc. Đến giờ mẹ qui định thì đi ngủ, giống như cácbạn khác ạ.”
TôLiễu…
“Có lẽdo em không yêu sớm. Theo như em tìm hiểu, các bạn kết hôn trong game đều bịgiảm sút thành tích học tập.” Bạch Tuyết ngập ngừng, rụt rè trình bày kinhnghiệm.
“Nhưngchị cũng có cưới xin gì đâu!” Tô Liễu lẩm bẩm.
Ặc ặc.Cố Phi nghe lỏm nhịn không nổi: “Ha ha ha ha, Tô Tô à, đó là vì IQ của cậu quáthấp!” Cậu ta nhâng nháo công kích Tô Liễu, người vốn xưa nay tự nghĩ mìnhthông minh.
Tô Liễucáu kỉnh: “Cậu thì cũng có giỏi giang gì đâu, lại còn lưu ban nữa chứ!”
Trongtrận tranh cãi nảy lửa của hai người bạn, đoàn người tiến vào phòng của NguyHại.
ChịMinh Yểm và Lão Đại đã thuê trọn chiếc sân của một gia đình nông dân sống gầncung điện Tần Vương. Xe tải chở toàn bộ trang phục của cả đoàn để ở đó. Đồ đạcrất nhiều, hiện có Thiên Vi Thùy Xuân, anh Hồng Hạnh và chị Xuy Phong đang thuxếp.
Thi đấutrên tinh thần quyết chiến quyết thắng, chị Minh Yểm hết sức tự tin, bỏ qua cảcông đoạn thử trang phục. Chỉ yêu cầu mọi người có mặt đúng tám giờ sáng hômsau.
Buổitối, Sở Thịnh Hoan và Lâm Lập Triết quay lại khách sạn. Cả hai sầm mặt bảo vớiTô Liễu: “Khâu Kiều Nhan đã thuê không ít người lạ mặt tới làm chân gỗ. Nếu côta vận động tốt, sẽ có đông đảo cao thủ đầu quân nước Hàn. Những việc này, KhâuKiều Nhan đều làm giấu Kiêu Dương, tiêu tốn rất nhiều tiền của. Sau khi biếtchuyện, Khâu Kiêu Dương đã nổi giận, hai anh em họ thiếu chút nữa làm loạn cảkhách sạn.”
Tô Liễucùng các cựu game thủ của gia tộc có ý chưa vội tiết lộ kế hoạch của chị MinhYểm cho các thành viên mới. Để mọi người có niềm vui bất ngờ.
Thếnên, cô chỉ mỉm cười đầy ẩn ý và giơ cao nắm đấm: “Không cần phải lo, có đệnhất tiềm lực mĩ thiếu nữ của trò Anh hùng đây,chúng ta nhất định sẽ thắng.”
SởThịnh Hoan….
Lâm LậpTriệt nói: “Liễu Liễu càng ngày càng tự tin thái quá, gần bằng anh Kiêu Dươngrồi đấy!”
ORZ
Tô Liễuchấn động ngã mình xuống ghế sofa.