Chương 13
Sau hôn lễ của thái tử, không khí cả nước trở nên vui tươi, nhôn nhịp, nhân dịp này, hoàng cung tổ chức cuộc đi săn, tham gia cuộc đi săn là các thanh niên trẻ tuổi, bao gồm cả hoàng tử, và con của các quan viên trong triều, do hoàng tử nước Tần cũng ở đây nên hắn cùng đi săn, các tiểu thư nhà quan viên cũng được tham gia, không phân biệt nam nữ, người thắng cuộc sẽ được giải thưởng rất lớn, cho nên ai cũng hào hứng, mong chờ cuộc đi săn này.
Mộc Nhi cũng rất háo hức, muốn xem thử người cổ đại đi săn như thế nào, cho nên cô cũng tham gia cuộc đi săn lần này, để tận mắt chứng kiến được sự kiện đặc sắc này.
Ngày hôm sau, cuộc đi săn bắt đầu, mọi người tập trung tại khu rừng phía tây ngoài thành, nơi đây chuyên dùng cho các quý tộc đi săn, nên phần lớn thú ở khu rừng cũng không mấy hung hãn.
Mọi người đã tập trung đông đủ, chỉ chờ hoàng thượng ra lệnh bắt đầu, ai ai cũng chuẫn bị cho mình những con ngựa đẹp nhất, dũng mãnh nhất, con ngựa của Mặc Túc có bộ lông đen tuyền bóng mượt, nhìn dáng ngựa cũng đủ biết nó được rèn luyện thường xuyên, và được chăm sóc cẫn thận, ngược lại con ngựa của Tần Doanh Doanh là một con ngựa trắng, là ngựa hắn cưỡi từ nước Tần đến, dáng ngựa cũng rất lẫm liệt.
Mộc Nhi nhìn đoàn người, ngựa không khỏi trầm trồ khen ngợi, thực sự là làm cho người ta hâm mộ, phải chỉ mình cũng có thể cưỡi ngựa, vừa nghĩ thầm không bao lâu thì Mặc Túc, cùng Tần Doanh Doanh cùng nhau cưỡi ngựa đi về phía cô.
Hai người với hai phong thái hoàn toàn khác nhau, Mặc Túc mặc một bộ chiến sa màu đen, áo bào đen, cưỡi ngựa đen, tóc hắn hôm nay búi cao hơn, vẽ mặt lạnh lùng, tổng thể làm cho người hắn toát lên khí thế bức người, như khoảng cách vô hình khiến người khắc không dám đến gần.
Ngược lại Tần Doanh Doanh, mặc y phục màu trắng, nhẹ nhàng thanh thoát, ngựa trắng, khuôn mặt tươi cười, hoà với ánh nắng, tạo cho người khác cảm giác ấm áp, giống như bạch mã hoàng tử trong mơ của biết bao cô gái.
Mà lúc này đây, hai người nam nhân biết bao nhiêu nữ nhân mơ ước, đang cùng nhau đi về phía cô, cô mãi lo ngắm nhìn các soái ca, không để ý đến tất cả ánh mắt của các tiểu thư đều nhìn về phía cô với sự ghen tị, nếu như ánh mắt có thể giết người, chắc lúc này cô đã bị cắt thành ngàn mảnh nhỏ.
“Đi cùng ta” Mặc Túc nói ngắn gọn, mắt sắc bén nhìn về phía nàng.
“Ta có thể mời Uông Tiểu Thư đi cùng ta hay không” Tần Doanh Doanh nói mang theo giọng nói ấm áp.
Hai người mời cùng lúc làm cô không biết phải ứng phó như thế nào, cô cứ nhìn hai người, nhưng vẫn chưa thể đưa ra câu trả lời, ai cũng là trai đẹp, cô thực không nỡ từ chối đi.
Bên này, Uông Nhị thiếu gia nhìn thấy, tiểu muội muội mình đang gặp rắc rối, hắn liền cưỡi ngựa đến để giải vây cho muội muội mình, hai bên đều là hoàng tộc không thể đắc tội được.
“Muội muội bảo bối, đi cùng với ta này, nhân tiện huynh muội chúng ta đã lâu không có dịp tâm sự cùng nhau, nào lên đi cùng ca”.
“Hai vị hoàng tử, xin thất lễ, ta đi cùng với ca ca được rồi, người trong nhà có nhiều chuyện cần nói với nhau” Mộc Nhi cười nói lời khách sáo cùng với hai người họ rồi lên ngựa cùng Nhị ca mình.
“Hai vị, huynh muội ta cáo từ trước, đa ta hai vị đã quan tâm muội muội ta” Uông Văn Anh nhị ca của Mộc Nhi nói rồi, đánh ngựa về phía nhà Uông gia đang đứng.
Mặt của Mặc Túc không thể nào đen hơn được nữa, nàng vậy mà dám từ chối hắn, trước măt nam nhân khác, cũng không có trực tiếp chọn hắn, mà còn phân vân, lưỡng lự, tức ch.ết hắn mà.
Tần Doanh Doanh thì lại bình thường, mặt không biểu lộ cảm xúc quá nhiều, nhưng vừa quay người đi, môi hắn gợi lên ý cười nhẹ, thật thú vị, xem ra Tam hoàng tử cũng có ý với Uông tiểu thư, cạnh tranh mà không có đối thủ thì thật nhàm chán, bây giờ thì đã hấp dẫn hơn rồi.
“Teeeeee....” tiếng còi báo hiệu cuộc đi săn bắt đầu, mọi người đã chuận bị sẵn sàn nên tiếng còi vừa vang lên liền xuất phát.
Mỗi người tự đi vào khu rừng tìm thú cho mình, hai huynh đệ Uông gia thả ngựa đi chậm rãi, vì mục đích cũng không phải là săn cho bằng được thú nên họ không gấp gáp gì, lẫn đầu hai huynh đệ được tâm sự cùng nhau nhiều như vậy, Uông Văn Anh đi nhiều nơi, hiểu biết cũng khá rộng, nên hắn kể cho cô nghe thật nhiều chuyện thú vị trong thế giới mới lạ này, đang đi thì ở đằng trước có bóng dáng một thiếu nữ hồng y, cưỡi ngựa màu trắng, Uông Văn Anh cưỡi ngựa nhanh đến phía đó.
“Linh Di tiểu thư cũng đi săn sao, ta có thể đi cùng không” Uông Văn Anh nói ân cần, trên mặt muốn bao nhiêu gian tình có bấy nhiêu, đây có lẽ là người trong lòng mà hắn nhắc tới với cô.
“Dĩ nhiên có thể, rất vui được gặp Uông thiếu gia và Uông Tiểu thư” nữ tử kia cũng rất vui vẻ đáp lại.
“Chào Linh Di tỷ, ta là Uông Lan Ngọc, rất vui được gặp tỷ”.
Ba người cùng đi nói chuyện với nhau vui vẽ được một lúc thì Uông Văn Anh huých nhẹ vào người Mộc Nhi, khi cô nhìn lên thì thấy cái nháy mắt của hắn, cô đã hiểu mình cần làm gì rồi
“A ta chợt nhớ ra, ta có hẹn với bằng hữu hôm nay cùng đi săn, có lẽ ta không cùng đi tiếp với hai người được ta mạn phép cáo từ trước” Mộc Nhi không tình nguyện nói.
“Muội có hẹn thì đi đi, một lát gặp lại”.
“Lan Ngọc chào muội, có khi nào rãnh đến phủ ta chơi nhé” Linh Di chào cô rồi hai người lại cùng nhau đi.
Còn một mình cô ở lại chỗ này nha, giờ mà đi bộ ra thì cũng rất xa, vì thành toàn cho ca ca mà cô phải như vậy, thật là lúc nãy chọn đi với một trong hai người kia là tốt rồi, Nhị ca thấy sắc quên luôn muội muội này.
Đúng lúc này có một cặp mắt mang đầy sát khí nhìn cô, hắn đã đi theo cô từ lúc vừa bắt đầu cuộc săn, chờ cơ hội liền ra tay, nhân lúc cô không chú ý một mũi tên bắn thẳng đến người cô, cô chỉ có thể trở mắt nhìn mũi tên bay về phía mình ngày một gần.
Đúng lúc này một bóng người phóng đến, ôm lấy cô tranh về một phía, không may phía bọn họ ngã lại là một hang động, thế là hai người trực tiếp ngã xuống.
Tên kia thấy chuyện không ổn nên đã lẫn tránh ngay lập tức.