Chương 12
Đêm cuối cùng của Victoria trong buồng 2 chị em thật khác lạ, với cả 2 người. Sẽ không bao giờ Victoria như thế này nữa. Khi về thăm nhà, cô sẽ phải ở bên chồng, trong 1 căn phòng khác. Olivia và Victoria sắp dứt khoát lật qua trang cuộc đời chung giữa họ. Phải chia lìa nhau là nỗi đau như xé ruột gan, như cắt xương thịt, làm tan nát trái tim. 1 cảm giác ngột ngạt không thể chịu đựng nổi. Cuối cùng Victoria cũng ngủ được, nằm cuộn tròn bên cạnh giường, như mọi ngày, Olivia nhìn em. Cô vuốt mái tóc đen, mượt mà, thật giống cô, khẽ xoa gò má Victoria. Em cô đang ngủ yên, cô cầm tay em và cầu xin mặt trời đừng bao giờ thức dậy nữa. Nhưng bình minh sắp dần sáng lên nơi chân trời, báo hiệu 1 ngày rực nắng.
Olivia đã không hề chợp mắt. Trong đêm, cô lắng nghe tiếng chuông điểm từng giờ trôi qua và vẫn không rời mắt nhìn em. Victoria vươn vai, ngáp dài, mở mắt quay nhìn chị mỉm cười rồi cô chợt nhớ ra. Nụ cười tắt ngấm. cái ngày của buồn và vui, cái ngày của hi sinh và tự do đã đến. 1 cái giá phải trả, 1 lời hứa phải nói, 1 cuộc sống mới, 1 chuyến đi sang bên bờ đại dương xa lạ. Trái tim cô rạn vỡ khi nghĩ đến ngày hôm nay.
- Hôm nay là ngày cưới của em đây, - Olivia nói với giọng trang trọng lúc họ cùng nhỏm dậy trong 2 bộ đồ giống hệt nhau
Họ bước đi với vẻ duyên dáng giống hệt nhau cho dù cả 2 người không chú ý đến điều đó. Cái ý nghĩ rằng 1 trong 2 người sắp kết hôn mới đáng ngạc nhiên làm sao. 1 nỗi tức giận giây lát bỗng bùng lên trong trí Olivia. Nếu em gái cô không mắc vào những chuyện điên rồ
2 chị em lặng lẽ tắm rửa và thay quần áo. Họ chẳng cần nói lời nào hết. Họ cảm nhận được các ngôn từ, nghe thấy nó trong sâu thẳm trái tim mỗi người, giống như lúc còn là những cô bé. Họ có thứ ngôn ngữ riêng, 1 hệ thống giao tiếp không cần lời nói, duy nhất bằng ý nghĩ.
Họ chải tóc, gom lại thành búi nặng sau gáy. Họ cùng đi tất lụa dài, mặc váy lót satanh. 1 nét chì mờ trên mi mắt, 1 chút son đỏ trên môi làm nét mặt thêm rạng rỡ. Họ giống nhau hơn bao giờ hết. Không ai phân biệt nổi họ trong sáng nay. Chiếc nhẫn của Charles đang lấp lánh trên bàn ngủ.
- Vẫn chưa quá muộn đâu, - Victoria nói với 1 nụ cười. – Đây sẽ có thể là đám cưới của chị.
Olivia không khỏi bật cười. 1 khoảnh khắc, những trò đồng mưu ngày xưa sống lại trong cô. Họ sống riêng 1 thế giới mà không bao giờ, 1 người xa lạ nào có thể thâm nhập.
- Chúng ta có thể đặt mọi người trước 1 trở ngại, phải đoán xem trong 2 người ai là cô dâu … Em cược với chị rằng thậm chí Charles cũng không biết nói gì.
- Có lẽ. Nhưng em, em biết điều đó, - Olivia nhẹ nhàng. Đây là ngày của em và anh ấy … và của Geoffrey nữa. Ôi! Victoria yêu quý, nếu em biết được chị yêu em ngần nào. – Nước mắt cô long lanh nơi khóe mi. – Chị hi vọng em sẽ thật sự, thật sự hạnh phúc.
Họ ôm chầm lấy nhau. Victoria cũng khóc, cô khẽ nhích ra chút ít để nhìn chị, ánh mắt mãnh liệt, gần như say mê.
- Thế nếu không được thì sao? – cô thì thầm lo sợ.
- Sẽ là như vậy, Victoria. Chị cam đoan với em điều đó. Hãy cho anh ấy cơ hội. Anh ấy yêu em.
Đó ít nhất cũng là điều cô hi vọng.
- Ollie, nếu em không hạnh phúc, em sẽ li dị. Toby không có có thể can đảm làm điều đó, nhưng em, em sẽ không ngần ngại đâu.
Olivia nhìn em nhíu mày.
- Ra thế là cách em bắt đầu 1 đám cưới đấy! hãy mở cửa trái tim em với anh ấy, Victoria. Anh ấy sẽ không làm em thất vọng.
- Vậy nếu em, chính em làm anh ấy thất vọng? Hôn lễ của chúng em sắp diễn ra với những bảo hộ kỳ dị. Anh ta sẽ đến trước bàn lễ cùng bóng ma của người vợ cũ. Còn em, em sẽ đi với tội lỗi khủng khiếp của mình … với Toby, - cô kết luận, chua chát.
- Không, tất cả những chuyện đó đã chấm dứt. Cả 2 sẽ bắt đầu 1 cuộc sống mới. Charles và em. Anh ấy mất vợ 2 năm rồi … Anh ấy đã có nhiều thời gian rồi mới kết hôn lần nữa. Victoria, em sẽ hạnh phúc, em yêu của chị, chị cảm nhận được điều đó.
- Thật ư? – Victoria thì thầm buồn bã. – Thế mà sao em không cảm thấy gì nhỉ? Ollie, em tuyệt đối không cảm thấy xúc động gì không ở bên anh ta.
Tệ hại nhất là, Olivia, chính cô lại cảm thấy có quá nhiều xao xuyến vì sự xuất hiện của Charles.
- Hãy cho anh ấy cơ hội, - cô nhắc lại lần nữa. – Hãy chờ tới khi chỉ có 2 người với nhau. Chuyến du lịch tàu thủy, kỳ nghỉ tuần trăng mật, sẽ có bao lãng mạn!
- Em không phải là người lãng mạn, - Victoria tuyên bố và nhìn sang chị lo lắng. – Đôi khi em tự nhủ em sẽ không thể đi tới tận cùng. Vậy mà điều đó thậm chí còn chưa bắt đầu.
- Hãy kiên nhẫn, chị xin em … vì anh ấy, vì em, vì Geoffrey …
- Á à, chị đang mong chóng thoát khỏi em đúng không? – Victoria cười lém lỉnh. – Chị nói thật đi, rằng chị đang muốn chiếm hết tủ quần áo của em.
- Đúng đấy, chị muốn nhất cái mũ vàng gắn long chim xanh của em.
Đó là 1 đồ vật kỳ dị 2 cô mua trong 1 phiên chợ vùng quê nhiều năm trước. Chỉ có mỗi 1 cái và Victoria nhất định đòi lấy.
- Em cho chị đấy. Vả lại chị có thể đội nó ngay hôm nay. Nó rất hợp với chiếc váy của chị.
Các cô ý thức được rằng các cô đang cố tìm cách giành lại thời gian. Lát sau Bertie ngó vào phòng và la mắng tại sao vẫn còn chưa thay váy áo.
- Chỉ còn mỗi váy thôi bác Bertie, Olivia thanh minh. – Tất cả đã xong hết rồi mà. Từ tóc tai đến giày dép.
- Nhưng theo tôi biết các cô sẽ không đến nhà thờ chỉ với trang phục như vậy. Thôi nào nhanh lên. Mặc váy vào đi, nhanh lên.
Olivia mặc váy trước. Bộ váy thật ấn tượng, 1 màu xanh da trời láng mướt ôm khít lấy thân hình mảnh mai. Cô đeo chuỗi vòng cổ bằng ngọc biếc của mẹ, lắc tay và khuyên tai cùng bộ. Cô khoác ngoài 1 áo choàng ren, đội lên đầu 1 chiếc mũ duyên dáng. Vẫn chỉ có tất dài lụa và giày gót nhọn satanh trắng, Victoria chiêm ngưỡng chị.
- Rồi chị sẽ là 1 cô dâu tuyệt vời, Ollie.
- Tất nhiên rồi … nhưng hôm nay cô dâu là em, em bé của chị.
Cô đã không còn gọi em như thế từ khi họ không còn là những đứa trẻ. Tay trong tay, 2 cô bước vào gian phòng bên cạnh, Olivia giúp em mặc chiếc váy cưới lộng lẫy. Cô chỉnh lại thật đẹp cái đuôi váy dài tưởng như vô tận, gắn chiếc vương miện nhỏ lên đầu Victoria bằng nhiều gim cài và trùm voan trắng bên trên. Cô giống như 1 nàng tiên vừa bước ra từ truyện cổ tích. Bertie nhìn họ ứa nước mắt. Các cô làm bà nhớ lại người mẹ của các cô trước kia.
- Ôi, lạy Chúa, … ôi, những cô bé đáng yêu … - bà chỉ nói được có thế và đưa tay sửa sang đến lần thứ 20 chiếc khăn voan của Victoria.
Nhan sắc họ rạng ngời. bà quản gia vừa sụt sịt vừa chạy đi lấy hoa. Mỗi người mang 1 bó hoa lan và hoa ly, hương hoa nồng đượm tỏa mãi trong không khí. Ollie theo Victoria xuống đến thềm nghỉ, cha họ đang đứng đợi. Ông sững lại, 2 tay buông thõng, miệng không nói nên lời. Trong giây lát, ông dường như sắp ngất đi, rồi ông thốt lên bừng tỉnh. Bertie đoán được ông đã nghĩ đến ai. 2 cô gái giống Elizabeth khủng khiếp … bà chủ cũng đang ở tuổi này khi qua đời. 2 cô gái chính là phiên bản kép của người mẹ.
- Ít nhất thì hôm nay ba biết được ai là ai, - ông nói, giọng nghẹn lại và chấm khăn múi soa lên khóe mắt. Ông mỉm cười, cố gắng không nghĩ đến mẹ chúng nữa. – Hay các con vẫn còn đang làm 1 trò tráo đổi ác ý. Anh chàng Charles tội nghiệp liệu có được 1 vị hôn thê thực sự của mình đến trước linh mục không đấy?
- Ai biết được hả ba? – Victoria đáp.
Cả 3 cha con cười phá lên, rồi cùng bước xuống thang gác. Olivia đi sau đỡ vạt váy cho cô dâu. Tất cả người làm trong nhà tròn mắt chiêm ngưỡng Victoria. Họ chưa bao giờ nhìn thấy 1 chiếc váy mỹ miều xa hoa đến thế.
Phải mất tới 10 phút mới xếp được cô dâu cùng áo váy lượt sượt và khăn voan bồng bềnh vào ô tô. Donovan, ngồi ở tay lái phải chứng tỏ sự kiên nhẫn của 1 thiên thần. Cuối cùng họ cũng đã thẳng tiến hướng nhà thờ. Bertie đi theo sau cùng với Petrie trên chiếc xe Ford. Olivia gợi ý đưa theo Geoffrey, nhưng Charles thích có con trai bên mình ở phòng khách sạn, nó sẽ đi đến nhà thờ cùng với anh sau.
Trên đường đi, những người bộ hành phải dừng cả lại để dõi nhìn họ. những chiếc ô tô nhấn còi inh ỏi, bọn trẻ con hoan hô cô dâu như với 1 nữ hoàng. Nhưng Victoria chỉ phớt nhìn qua họ. Cô chăm chắm nhìn vào hư không, đắm chìm trong những suy nghĩ. Cô nhớ lại những sự kiện đã dẫn dắt cô đến bước đường cùng không lối thoát này. Đám cưới này, dù cho là thiên định thế nào đi nữa, cũng là 1 sai lầm của cô. Khi cái tháp nhọn của nhà thờ hiện ra ngang bầu trời sáng, cô suýt nữa hét lên là cô đã thay đổi ý kiến, rằng cô thà bị nhốt trong 1 tu viện còn hơn. Nhưng trước khi cô kịp mở miệng, ô tô đã dừng lại và Olivia đỡ cô bước xuống. Đã quá muộn rồi.
Người ta nhanh chóng đưa họ vào bên trong nhà thờ. Victoria tuyệt vọng tìm cách ở 1 mình chốc lát với chị gái. Vẫn còn 10 phút nữa trước khi mọi việc sẵn sàng. Khi những nốt nhạc dạo bắt đầu cất lên. Victoria sẽ phải bước tới khu trung tâm trong tay cha cô. Victoria đông cứng người bởi 1 nỗi sợ hãi khủng khiếp, cô bám chặt vào Olivia.
- Em không thể! – cô rên rỉ. – Em không thể! Ollie, cứu em! Chị hãy giúp em!
- Cần phải thế! – Olivia thì thào cay đắng, gương mặt Victoria bệch bạc sau tấm khăn voan. – Em không thể dừng lại bây giờ được. Đi đi, em yêu quý, em sẽ không nuối tiếc đâu.
- Thế nếu đó là 1 thất bại hoàn toàn thì sao? Nếu anh ấy từ chối li dị thì sao?
- Victoria, đừng nghĩ đến điều đó! Không phải lúc này. Em chỉ được luôn luôn nghĩ cuộc hôn nhân này sẽ thành công … Đi đi, bé ngoan, chị xin em đấy, đi nào.
Nước mắt mờ nhòe, Victoria câm lặng vì sợ hãi và đau buồn, cô nhìn 1 cánh cửa đang mở ra. Tiếng đàn ống cát lên. Trước khi có thể quay đầu lại, Victoria đã ở trong cánh tay cha, bước lên từng bước trang trọng. Ôi, cô muốn rằng mọi chuyện dừng lại ở đây biết bao! Cô vẫn có thể quay gót và bỏ chạy khỏi đây trước khi quá muộn … Than ôi, đã quá muộn rồi. Khi cô đến trước bàn làm lễ dưới ánh mắt của 400 quan khách cô biết được cảm tưởng khi người ta đang đến gần cái ch.ết. Ba cô khẽ nắm bàn tay con gái trước khi rút về cùng bạn bè và người quen. Qua làn nước mắt, đơn độc trước bàn lễ, cô nhìn anh. Charles đứng thẳng, cao lớn, kiêu hãnh, và hào hoa trong bộ comple màu sẫm, quần là thẳng nếp và áo sơmi trắng như tuyết. anh ấy thật quyến rũ, lần đầu tiên cô nghĩ như vậy. Đôi mắt trìu mến, và 1 cái nhìn dịu dàng đến nỗi cô cảm tưởng gần như đây là 1 đám cưới vì tình yêu. Anh cầm tay cô, nhận ra cô đang rất run, anh siết chặt tay cô hơn như muốn trấn an. Anh muốn cô hiểu rằng anh sẽ bảo vệ cô … Anh muốn dành cho cô nhiều hơn sự bảo vệ, nhưng vào lúc này, anh không có gì khác tặng cô. Cô nhìn anh trong im lặng, rồi cúi xuống. Cô đã hiểu. Họ sắp kết hợp nên 1 cuộc hôn nhân vì lý trí. Cuộc hôn nhân của họ là 1 thỏa thuận xây dựng trên sự hiểu biết lẫn nhau, lời hứa trang trọng, lời nói danh dự của 2 người, đã cùng nhau đi tới thống nhất, chấp nhận từ bỏ mọi ước mơ thời tuổi trẻ.
Họ trao nhẫn cho nhau, trao cho nhau lời thề thiêng liêng. Victoria đã thôi không còn run nữa. Cô mỉm cười khi bước đi trên lối đi bên cạnh Charles. Olivia khoác tay cha theo sau. Cô dắt theo Geoffrey. Trong lòng Olivia lẫn lộn bao nhiêu là cảm xúc: mất mát, tang tóc, vui sướng, yêu thương. Bây giờ, ngoài cha cô ra, cậu bé đã chịu nhiều khổ đau này là tất cả những gì còn lại cho cô trên trái đất này.