Chương 14
Cuối một ngày dài, vô định và buồn chán như mọi ngày, Diana lại ngồi nhìn ảnh mẹ.
“Mẹ à. Cứ cho là con đã thay đổi ý định và đi tìm Maria xem sao nhé. Nếu con đã làm thế thì mọi việc có thể khác biệt như thế nào nhỉ? Mẹ có thực sự nghĩ là chúng ta có thể tìm được Maria chỉ bằng một cái tên - cái tên của người phụ nữ được cho là đã dạy con bé cách nói chuyện với những bông hồng nhiều năm về trước ấy.”
Ngực cô thổn thức. Chúng ta hãy thử một phút thôi, cho rằng con đã đi hàng ngàn dặm tới đất nước - nơi có lâu đài ấy và cứ cho là con tìm gặp được nhà khách gần lâu đài của người phụ nữ ấy đi. Vậy chúng ta có biết được người phụ nữ đó liệu có còn sống hay không? Nếu bà ấy còn sống thì liệu bà ấy có còn nhớ cô gái ngoại quốc đã đến nhà khách của bà rất nhiều năm về trước hay không? Mà nếu như bà ấy thực sự đã dạy Maria cách nói chuyện với hoa hồng thì con chắc rằng bà ấy sẽ nhớ. Nhưng chúng ta đều không nghĩ rằng một chuyện như thế là có thể, đúng không mẹ?
“Nhưng ngay cả khi bà ấy còn nhớ nó thì liệu có ích gì chứ? Sao bà ấy biết được Maria đang ở đâu chứ?”
“Nếu như con thực sự đã đi tới đó, con sẽ lịch sự hỏi bà ấy rằng: ‘Xin lỗi, thưa bà. Tôi không biết liệu bà có còn nhớ hay không, nhưng cách đây lâu rồi, có một cô gái đã sống ở đây. Tên cô ấy là Maria. Bà có nhớ không? Cô ấy là cô gái nhỏ mà bà đã dạy cho biết cách nói chuyện với hoa hồng... Liệu bà có thể nói cho tôi biết tôi có thể tìm cô ấy ở đâu được không ạ?’”
“Mẹ nghĩ bà ấy sẽ làm gì sau khi nghe con hỏi câu đó hả mẹ? Có nhiều khả năng là lúc đầu bà ấy sẽ mỉm cười với con, nhưng đến khi con cứ một mực đặt câu hỏi đó với các nhân viên và thậm chí là khách của bà thì bà ấy sẽ lịch sự mời con đi cho. Rồi khi con nói con sẽ không rời đi dù chỉ một bước cho đến khi nào con biết Maria ở đâu thì bà ấy sẽ chẳng ngại ngần mà dùng vũ lực ném con ra ngoài, rồi bà ấy sẽ báo cho đại sứ quán Braxin. Nhưng con vẫn không từ bỏ. Con sẽ quấy rầy những người ở đại sứ quán trong hàng giờ liền với câu hỏi: ‘Maria ở đâu? Maria ở đâu? Maria ở đâu?’”
“Rồi chuyện gì sẽ xảy ra đây? Con đoán là người ta sẽ nghĩ con bị mất trí rồi và sẽ tống con về nước trên chuyến bay đầu tiên với một thông báo rằng con bị điên. Rồi tại sân bay sẽ có những người mặc áo trắng chờ sẵn để giữ tay con và áp tải con về bệnh viện tâm thần gần nhất.”
“Vậy đấy. Nhưng đó sẽ là một tin tốt lành đó mẹ. Bởi vì đó là nơi duy nhất con có thể tìm thấy Maria.”