Chương 43

Cũng may là Lạc Lạc đã không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Thuỷ Du cũng đã an tâm hơn được phần nào. 
Sáng hôm sau cô vẫn đi làm như mọi khi. Thuỷ Du vẫn còn suy nghĩ mãi câu nói của Ashton. “ Tại sao anh ta lại xưng hô như vậy nhỉ? Làm mình thấy giống…”
-     Này.


Thuỷ Du giật mình thôi suy nghĩ vẫn vơ vì có tiếng gọi.
-     Cô đem dùm tôi xấp hồ sơ này đến phòng chủ tịch. 
-     Vâng.
Thuỷ Du ngoan ngoãn nhận lấy hồ sơ và đến phòng Ashton. Cô gõ cửa nhưng không thấy có động tĩnh gì. Rồi cô thử mở cửa: “Ô, nó mở rồi nè”


Thuỷ Du len lén nhìn vào trong, không có ai cả. Cô lách mình qua cánh cửa rồi mạnh dạn tiến vào trong. Thấy không có ai nên cô đặt xấp hồ sơ xuống bàn rồi định đi ra ngay. Nhưng do hậu đậu mà cô lỡ làm rơi cây bút xuống đất.Rồi khi nhặt nó lên cô vô tình nhìn thấy cái hộp nhỏ lúc trước. Cô cầm nó lên xem thử: Sao nó lại nằm đây được nhỉ? Cũng tại vì nó mà mình mới bị Ashton mắng cho một trận, thôi! Tốt nhất đừng đụng vào nó”. Rồi cô đặt lại đúng vị trí của nó xong xuôi cô định đi ra. Nhưng ôi không,  Ashton đã đứng ở đó từ lúc nào. Ashton nhìn Thuỷ Du chằm chằm làm cô sợ vã cả mồ hôi. Cô nói ấp úng:


-     Tôi đến đây để đưa hồ sơ thôi.
Ashton lại không phản ứng cũng không nói gì, chỉ đứng yên nhìn cô mà thôi. Thuỷ Du lúc này càng sợ hãi, cô cúi đầu xin lỗi Ashton:
-     Tôi xin lỗi.


Nhưng Ashton cũng không nói gì, anh từ từ tiến dần đến trước mặt Thuỷ Du càng lúc càng gần. Thuỷ Du thì cũng từ từ mà lùi bước theo từng bước chân của Ashton. “ Mặt anh ta trông đáng sợ quá, không lẽ anh ta định giết mình thật sao? Làm thế nào bây giờ”


Người Thuỷ Du đụng phải cái bàn, cô không thể lùi được nữa, cô nhắm mắt cúi mặt xuống. Cô cảm nhận được tay của Ashton đang đưa lên: “ Không lẽ anh ta định đánh mình sao?”


available on google playdownload on app store


Nhưng không tay Ashton đặt lên đầu Thuỷ Du xoa nhẹ. “Cảm giác này, sao lại…”. Thuỷ Du dần dần mở mắt, tim cô đập thình thịch, cô ngước lên nhìn Ashto, bắt gặp nụ cười hiền lành, tinh ngịch của anh. Khi Ashton cười, anh ấy còn đẹp trai hơn hẳn. Cô nhìn anh đầy ngạc nhiên, “ Nụ cười này, sao lại giống cậu ấy…”


Thuỷ Du như không thể nào để yên được nữa, nếu cứ để vậy cô sẽ ch.ết vì không thở được mất. Cô đẩy mạnh Ashton ra rồi chạy vội ra ngoài. Lúc này cô mới cảm thấy đễ thở, cô đặt tay lên ngực mình. “Sao mày lại thế, sao mày lại đập mạnh vậy hả? Mà ah ta sao hôm nay trông khác thế nhỉ. Nếu như mọi khi sẽ lồng lộn lên như con thú đói mà sao giờ lại như con nai tơ ấy. Rõ là khó hiểu mà”


Tối đó cô kể với Duẫn Kỳ nghe chuyện kì lạ đó. Duẫn Kỳ có vẻ rất hứng khởi với chyện tình của Thuỷ Du. Cô kết luận chắc nịch là Ashton đã yêu Thuỷ Du rồi mặc cho Thuỷ Du cứ chối đây đẩy. 


-     “Yêu sao?”. Không bao giờ có chuyện đó. Sao một tên luôn hổ báo như anh ta mà lại thích một đứa chuyên gây rắc rối như mình chứ. Không có chuện đó đâu.


Thấy phản ứng dữ dội của Thuỷ Du Duẫn Kỳ càng cười khì đắc ý. Cô tin những điều mình nghĩ là đúng. Không những thế, khuôn mặt vừa mắc cỡ vừa giả vờ như phản đối của Thuỷ Du càng làm cho Duẫn Kỳ tin là Thuỷ Du đã lọt hố chàng chủ tịch lạnh lùng, đẹp trai ấy rồi. 


Đang đùa giỡn, nói chuyện với nhau thì bỗng nghe thấy có tiếng chó sủa càng lúc càng lớn và dồn dập. Duẫn Kỳ chợt im lặng, mặt mày rất nghiêm trọng. Cô nói:
-     Không biết tớ có nên nói chuyện này với cậu không?
Thuỷ Du tò mò nói:
-     Chuyện gì thế? Mau kể tớ nghe đi.


Duẫn Kỳ lưỡng lự một hồi lâu rồi bắt đầu kể. Cô đã nhiều lần bắt gặp một cái bóng cứ lởn vởn phía sau nhà kho và vài tiếng động lạ như tiếng đào đất vào ban đêm. Thuỷ Du càng nghe càng rùng mình, cô co rúm người lại, da gà, da vịt nổi lên. Nhưng cô vẫn hùng hồn, miệng thì bảo làm gì có chuyện ma quỉ trong khuôn viên  nhà thờ được. 


Duẫn Kỳ cũng tin là như thế. Tiếng chó sủa lúc nãy bỗng im bặt. Thuỷ Du và Duẫn Kỳ càng cảm thấy sợ hơn. Cả hai cô quyết định sẽ ra ngoài tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Thuỷ Du tỏ không sợ hãi, mạnh dạn đi trước, Duẫn Kỳ một tay nắm lấy áo Thuỷ Du tay kia đem theo cả gậy gỗ, lẽo đẽo theo sau. 


-     Này, cậu sợ hả?
-     Sợ gì chứ! Tớ mà sợ sao?
-     Thật không? Chớ cậu đem theo cái này làm gì.


Duẫn Kỳ chỉ vào Thánh giá đang nằm trên tay Thuỷ Du. Nói thật ra thì Thuỷ Du sợ hơn ai hết, chân cô run lẩy bẩy, miệng không nói lên lời. Càng đến gần nhà kho, cái bóng ấy hiện rõ lên mồn một. Nó di chuyển, động đậy, còn có một ánh sáng nhỏ hắt cả ra ngoài. Thuỷ Du cố gắng đi thật nhẹ nhàng, tim cô đập nhanh liên tục. Ngay cả thở thôi Thuỷ Du còn không muốn thở. Như đã hội ý trước, Thuỷ Du hét lớn xông ra đánh tới tấp cái bóng đen ấy. Tiếng la của Thuỷ Du và Duẫn Kỳ còn to hơn cả bóng đen ấy.


-     Á, á, là anh, Tiêu Lâm đây.


Thuỷ Du, Duẫn Kỳ lúc này mới thôi dùng vũ lực. Cả hai ngạc nhiên khi nhận ra Tiêu Lâm, cũng là người được cô nhi viện nuôi dưỡng.Vì tài giỏi nên anh đã sớm kiếm được việc làm và ra ngoài sinh sốngcho tiện việc đi lại. Tiêu Lâm vẫn thường liên lạc với Thuỷ Du và cũng một vài lần gặp mặt. 


-     Anh, sao lại ở đây? Anh không sao chứ?
Duẫn Kỳ vội đỡ lấy Tiêu Lâm, Thuỷ Du thì liên tục cúi đầu xin lỗi, hỏi han:
-     Anh không sao đâu. Cùng lắm là gãy ba, bốn cái xương sườn gì à
Thuỷ Du, Duẫn Kỳ sợ hãi vô cùng, cả hai đồng thanh nói:
-     Sao?


Tiêu Lâm phì cười:
-     Anh nói giỡn đấy. 


Tiêu Lâm lén vào đây để trồng mấy khóm hoa hồng cho Lạc Lạc. “Con bé bảo nó muốn ngắm bông hồng tuyết vào mùa đông. Nó bảo vì em thích bông hồng tuyết nên nó cũng muốn được nhìn thấy một lần”. Vì không nỡ rời đi nếu gặp lại các Sơ, các em nhỏ nên mới lẻn vào đây ban đêm.


Cũng nhờ đó mà cả ba anh em đã có một cuộc hội ngộ






Truyện liên quan